- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Cường
- Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn
- Chương 24: Một người có thể cứng miệng bao nhiêu
Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn
Chương 24: Một người có thể cứng miệng bao nhiêu
Phàn Trường Ngọc đi theo Lý đầu bếp đến Dật Hương lâu, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy một bức bình phong sơn thủy thập phần tráng lệ, sàn nhà được lát bằng gạch xanh chạm khắc hoa văn loại tốt nhất, bên trên cửa sổ cũng chạm rỗng nhiều tạo hình hoa cỏ chim chóc kỳ thú.
Còn chưa tới giờ dùng bữa, trong tòa lâu cũng không có khách nhân, nhìn thoáng qua, dưới sảnh có hơn chục chiếc bàn tròn lớn phủ khăn lụa, những chiếc ghế cũng rất trang nhã, không hề trống trải, tất cả đều được đặt một lớp nệm thêu cùng với gối tựa lưng phù hợp, nhìn rất khí phái.
Chẳng trách người trong trấn đều gọi Dật Hương lâu là đệ nhất lâu.
Lý đầu bếp dẫn Phàn Trường Ngọc lên một nhã gian trên lầu một, nói: "Đông gia đang ở bên trong, nha đầu cháu cứ vào đi."
Phàn Trường Ngọc do dự một chút, đẩy cửa đi vào, nhìn chằm chằm nữ nhân đang xắn tay áo vui vẻ gặm giò tương.
Nữ nhân trước mặt còn có một bàn đầy sơn trân hải vị.
Phàn Trường Ngọc lại liếc nhìn cánh cửa, không xác định nói: "Ngài là đông gia của Dật Hương lâu?"
Nữ nhân thả tay xuống bên trên giò tương, vội vàng lấy khăn tay ra lau dầu trên giò dính lên trên mặt, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Ngươi là Trường Ngọc phải không? Tùy ý ngồi đi."
Những lời này vừa thốt ra khỏi miệng, Phàn Trường Ngọc liền biết đây là đông gia của Dật Hương lâu, trong lòng tự nhủ không giống với những gì mình tưởng tượng, nhưng nhìn qua rất hiền lành.
Sau khi nàng ngồi xuống và nói: "Ngài nhận ra ta?"
Nữ nhân cười nói: "Có nghe Lý sư phụ nhắc tới ngươi, món thịt kho của ngươi làm là tuyệt nhất."
Có lẽ đã nghe nói về việc Phàn Trường Ngọc sẽ đến Vương ký để đòi lý lẽ, nàng ta đánh giá Phàn Trường Ngọc, mỉm cười: "Trước khi gặp ngươi, cũng không biết ngươi là cô nương xinh đẹp thanh tú như vậy."
Phàn Trường Ngọc không biết trả lời thế nào, chỉ nở nụ cười nhẹ đáp lại.
Nữ nhân mỉm cười: "Ta họ Du, khuê danh là Thiển Thiển, lớn hơn muội mấy tuổi, coi như chiếm tiện nghi gọi muội là Trường Ngọc muội muội. Nghĩ chắc muội cũng biết, buôn bán làm ăn món thịt kho của Dật Hương lâu và cửa hàng thịt kho Vương ký đã ngừng, thịt kho bên trong cửa hàng của muội, ta cũng sai người mua dùng thử, quả thật ngon hơn của Vương ký, nếu như muội có hứng thú, ta muốn cùng làm ăn buôn bán món thịt kho này với muội."
Niềm vui này là từ trên trời rơi xuống, nếu là trước đây Phàn Trường Ngọc chính là cầu cũng không được, nhưng nghĩ đến tình cảnh bây giờ trong nhà nàng, nàng suy nghĩ một chút, nhưng vẫn từ chối: “Đa tạ Du chưởng quỹ đã nhìn trúng, nhưng cuộc làm ăn này muội sợ không nhận được."
Du Thiển Thiển "Ơ" một tiếng, hỏi: "Tại sao?"
Phàn Trường Ngọc thành thật nói: “Năm sau muộii định rời khỏi trấn Lâm An."
Du Thiển Thiển nói thật đáng tiếc, sau đó hỏi: "Vậy muội đã nghĩ đến việc đi đâu chưa?"
Phàn Trường Ngọc thật sự vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo, vì vậy chỉ nói: "Vẫn còn cùng với phu quân thương lượng."
Du Thiển Thiển dùng đầu ngón tay tái nhợt gõ nhẹ lên mặt bàn, có chút sầu muộn nói: "Nếu như không có món thịt kho nhà muội, xem như trên trấn này thiếu đi một mỹ vị."
Lời này còn có chút ý trêu đùa bên trong.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Phàn Trường Ngọc gặp vị nữ chưởng quỹ này, nhưng nàng cảm thấy nàng ta rất tốt bụng, nghĩ rằng nếu mình mang theo muội muội rời bỏ quê hương, không biết khi nào sẽ quay lại, vì vậy nàng nói: "Nếu như Du chưởng quỹ thích món thịt kho đó, muội có thể đem công thức thịt kho dạy cho chưởng quỹ, chưởng quỹ có thể bảo thuộc hạ làm là được."
Du Thiển Thiển hiện tại mặc dù là chưởng quỹ tửu lâu, nhưng lúc trước bản thân cũng từng là đầu bếp, biết công thức quý giá như thế nào nên vội vàng nói không thể, bất đắc dĩ nhìn Phàn Trường Ngọc: “Nha đầu muội thật là chân thật, nếu phải muốn đi nơi khác, cần phải lưu tâm một chút, đừng có nói mấy câu liền coi như đem hết của mình cho đi."
Phàn Trường Ngọc có thể cảm nhận được thiện ý của nữ chưởng quỹ, cười nói: "Sẽ không, muội nguyện ý đưa công thức cho chưởng quỹ, là vì cảm thấy chưởng quỹ hiền hòa."
Du Thiển Thiển bị nàng làm cho buồn cười, suy nghĩ một chút rồi nói: "Muội xem như thế này có được không, công việc làm ăn trong quán của ta mấy ngày cuối năm là bận rộn nhất, tiệc đã đặt đầy, số lượng thịt kho cần cũng rất lớn, những khách quen sành ăn rất kén chọn, gần đây còn nói hương vị thịt kho trong quán của ta không được như xưa. Vương ký bên kia làm ăn không tử tế, còn đâm sau lưng của ta, bây giờ còn giẫm lên tên tuổi của Dật Hương lâu hợp tác với tửu lâu khác, khẩu khí này ta nuốt không trôi được nên không thể đi tìm Vương ký, nếu không muội có thể giúp cung cấp món thịt kho trong năm này trước, năm sau ta lại nghĩ cách bổ sung phần thiếu hụt này.”
Phàn Trường Ngọc trầm ngâm một lúc, nghĩ rằng nếu đến địa phương khác ở còn phải mua phòng ốc trạch viện, không thiếu chỗ cần đến bạc, ruộng đồng chuồng lợn ở nông thôn cùng với cửa hàng trong trấn sợ là không đủ, bây giờ có thể tích lũy được bạc tất nhiên là rất tốt, cho nên gật đầu đồng ý.
Du Thiển Thiển rõ ràng rất vui mừng: "Vậy là muội đã giúp ta giải quyết được tình hình khẩn cấp, lúc trước Dật Hương lâu từng hợp tác với Vương ký, từng đặt hàng trong một năm, bất luận là mùa cao điểm hay không, thịt kho đều mua vào với giá năm mươi văn một cân. Hai ngày tết thịt đắt, liền tính cho muội là sáu mươi văn một cân, Dật Hương lâu mỗi ngày ít nhất có thể bán mười đầu lợn kho, nếu như trong nhà nồi bếp đều không tiện, có thể đi thẳng đến sau bếp của tửu lâu để làm, xong thì kết toán bạc trong ngày.”
Nhà của Phàn Trường Ngọc đã bị quan phủ niêm phong, nên thật sự rất bất tiện, nàng gật đầu: “Vậy muội sẽ đến sau bếp của tửu lâu làm thịt kho.”
Lúc này trời đã gần chiều, vì vậy Phàn Trường Ngọc đã đến chợ thịt một chuyến, mang theo gã sai vật của Dật Hương lâu mua mười đầu lợn tươi.
Cửa hàng thịt lợn nhà nàng mở chính là ở đằng kia, những người bán thịt ở cửa hàng thịt trên đầu phố bên này cơ bản đều biết nàng, khi thấy nàng mua nhiều đầu lợn như vậy, không khỏi hỏi một câu: "Cửa hàng của Trường Ngọc ngày mai sẽ bán thịt kho lại à."
Gã sai vặt của Dật Hương lâu đi theo nàng mua thịt cũng rất linh hoạt, lập tức nói: “Thịt kho của Phàn cô nương hiện giờ chỉ bán ở Dật Hương lâu của chúng ta mà thôi.”
Dật Hương lâu là một tên tuổi lớn trong thị trấn, ngay cả Vương ký sau khi làm ăn buôn bán với Dật Hương lâu thất bại truyền ra ngoài, danh tiếng trên trấn đã không còn tốt như trước.
Không ít người quen đều chúc mừng Phàn Trường Ngọc.
Cửa hàng thịt lợn của gia đình nàng đóng cửa, cửa hàng thịt bên cạnh làm ăn phát đạt, khi Phàn Trường Ngọc đến mua đầu lợn của họ, họ đặc biệt đều tính giá rẻ.
Trên thị trường, một cái đầu lợn tươi có giá hai mươi văn một cân, nặng chừng sáu bảy cân, Phàn Trường Ngọc chỉ cần mười tám văn một cân là có thể mua được.
Mượn nguyên liệu tẩm ướp cùng bếp nồi ở trong bếp của Dật Hương Lâu, cái nồi đặc chế kia có thể kho bốn năm cái đầu lợn, hai cái nồi có thể kho hết tất cả đầu lợn.
Phàn Trường Ngọc tính sơ sơ, nếu hai nồi thịt đầu lợn này nàng kho ngon, tiền lời có thể kiếm được hai lượng rưỡi.
Trong lúc nhất thời có chút giống như nằm mơ.
Khi còn bán tại cửa hàng, nàng phải dậy sớm bận rộn suốt ngày, lúc bán thịt còn phải cò kè mặc cả với mấy vị đại nương tốn không ít mồm mép, cả ngày kiếm được bạc trừ đi chi phí, cũng chỉ được có trước sau hai lượng bạc.
Còn hiện tại chỉ cần dành ra một hai canh giờ, đi lên chợ chọn đầu lợn ngon nhất rồi đến Dật Hương lâu kho lên, liền có thể kiếm được số bạc này, so với trước đây dễ dàng hơn rất nhiều lần.
Nàng nhớ tới nữ chưởng quỹ kia đã ra giá cho nàng là sáu mươi văn một cân, nhất thời trong lòng có chút áy náy, liền tìm Lý đầu bếp cũng đang nấu canh ở bếp sau: “Lý sư phụ, sau đó ngài có thể nói với chưởng quỹ giúp cháu một tiếng, thịt kho này chỉ cần tính giá năm mươi văn một cân cho cháu là được."
Khuôn mặt già nua của Lý đầu bếp nhăn lại, hỏi: "Làm sao vậy?"
Phàn Trường Ngọc xấu hổ gãi đầu: "Đông gia là người tốt, nhưng cháu cảm thấy số tiền đó quá cao, trong lòng cảm thấy bất an."
Lý đầu bếp liếc nhìn nàng: "Đông gia đưa ra mức giá này cho cháu chính là món thịt kho đáng cái giá này, có cái gì mà bất an? Đừng nhìn đông gia còn trẻ tuổi, nhưng ánh mắt rất sắc bén, tuy nói lúc này bị Vương ký bôi đen, nhưng lúc trước hợp tác cùng Vương ký cũng kiếm được rất bộn mà không lỗ, cháu cứ đem tâm thả lại vào trong bụng đi."
Phàn Trường Ngọc tò mò hỏi: "Vương ký cùng với tửu lâu đã xảy ra chuyện gì ạ?"
Khi Lý đầu bếp nhắc đến Vương ký, trong miệng liền không có lời tốt nào: “Lão già thất đức kia trong mắt chỉ nhìn thấy tiền, đông gia lúc trước mở thêm một tửu lâu trong huyện thành, đem Dật Hương lâu khuếch trương lên, đã định với Vương ký mười hai đầu lợn để lấy điềm lành, Vương ký bên kia đã đáp ứng xong, nhưng vào ngày khai trương, Vương ký lại chậm chạp không đưa đầu lợn tới."
"Đông gia đã sai người đến nhắc nhở Vương ký, nhưng Vương ký bên kia vẫn chưa mua đầu lợn! Đầu lợn ban đầu đã bị một tửu lâu khác dùng giá cao mua đi, còn định ra sẽ làm ăn buôn bán thịt kho nhiều năm với Vương ký. Bỏ lỡ giờ lành giao đầu lợn khai trương kinh doanh là một điều cấm kỵ lớn như thế nào? Đông gia đã tức giận đến mức ngừng mọi hoạt động kinh doanh làm ăn giữa tửu lâu với Vương ký trong ngày hôm đó."
Phàn Trường Ngọc không ngờ rằng Dật Hương lâu lại vì lý do này mà đoạn tuyệt việc làm ăn với Vương ký, sau đó nhớ lại khuôn mặt của thiếu đông gia Vương ký, không khỏi thốt lên: "Vương ký cũng quá không tử tế rồi."
Lý đầu bếp hừ lạnh một tiếng: "Một kẻ tiểu nhân thấy lợi thì quên nghĩa."
Ông ta lại đổi giọng: “Nghe nói Vương Ký còn thuê người đập phá cửa hàng của cháu?”
Phàn Trường Ngọc cho biết: "Là nhi tử của ông ta sai người đập phá, bất quá cháu đã đích thân đi đòi lại công đạo rồi."
Lý đầu bếp đột nhiên nhìn nàng cười: “Khó trách đông gia nói thích nha đầu như cháu, cái tính tình này của cháu a, có vài điểm rất giống đông gia.”
Phàn Trường Ngọc lúng túng: “Đông gia là người có bản lĩnh, làm sao cháu có thể so sánh với đông gia."
Nhưng Lý đầu bếp lại thở dài: "Đông gia cũng là trải qua gian khổ mà tới đây, năm đó nàng ấy mang thai đi đến trấn Lâm An, không người thân thích, cảnh ngộ còn không bằng cháu đâu."
Điều mà Phàn Trường Ngọc thường nghe nhiều nhất là chưởng quỹ của Dật Hương lâu lợi hại như thế nào, đây là lần đầu tiên nghe có người nhắc đến quá khứ của nàng ta, nghi hoặc hỏi: "Phu quân của đông gia đâu?"
Lý đầu bếp chỉ lắc đầu: "Nghe nói đã chết rồi."
Phàn Trường Ngọc không khỏi thổn thức, Lý đầu bếp lại nhìn nàng một cái: “Hai ngày nay công việc kinh doanh trong tửu lâu rất bận rộn, trong tay đông gia có rất nhiều việc, giá cả thịt kho chênh lệch mười văn kia đông gia sẽ không để ý đến, đông gia là người có tính tình hào phóng, rụt rè ngược lại sẽ khiến đông gia phiền lòng."
Ông ta cũng đã nói đến như vậy, Phàn Trường Ngọc tự nhiên bỏ qua vấn đề đi tìm Du Thiển Thiển.
Sau khi làm xong thịt kho thì rời khỏi Dật Hương lâu, sắc trời đã không còn sớm.
Phàn Trường Ngọc nhớ đến túi kẹo mạch nha trước đó mua cho muội muội sắp hết, vì vậy nàng cầm theo hai lượng bảy văn tiền kết toán được trong ngày, khí thế giàu có bước vào cửa hàng bánh kẹo, mua kẹo mạch nha, kẹo hạt thông, kẹo trần bì mỗi thứ hai túi.
Nghĩ tới Ngôn Chính cũng là người sợ đắng, khóe miệng nàng bất giác nhếch lên.
Hắn không sợ đau, chỉ sợ uống thuốc đắng.
Về đến nhà, Triệu đại nương đã nấu cơm xong.
Trường Ninh giống như hòn vọng tỷ, đứng tại cửa lay lấy khung cửa, vươn cổ nhìn ra ngoài ngõ.
Thấy Phàn Trường Ngọc xách túi lớn túi nhỏ trở về, lập tức giống như quả cầu nhỏ, bập bễnh chạy tới đón nàng: “A tỷ về rồi!”
Xách lấy túi giấy, phát hiện bên trong có mấy túi kẹo lớn, ngước đôi mắt tròn long lanh hỏi nàng: “Đều là của Ninh Ninh sao?”
Đối mặt với ánh mắt mong đợi của muội muội, Phàn Trường Ngọc không khỏi cảm thấy có chút áy náy: “Tỷ phu của muội sợ uống thuốc đắng, chia cho tỷ phu một nửa nhé?”
Lúc trước nói đến hai chữ "tỷ phu" nàng liền cảm thấy không được tự nhiên, nhưng hiện tại nàng đang dỗ Trường Ninh, nói ra hai chữ này cũng không bỏng miệng như vậy.
Trường Ninh hào phóng "Vâng" một tiếng, bé cũng thường xuyên uống thuốc, khuôn mặt tròn trịa nhăn lại nói: "Đen sì rất đắng!"
Đen sì chính là biệt danh mà bé đặt cho thuốc sắc.
Triệu đại nương đi ra rót nước, nghe được cuộc nói chuyện của hai tỷ muội, cười nói với Phàn Trường Ngọc: “Biết đau lòng phu quân rồi hả?”
Phàn Trường Ngọc mặt dày vẫn không tránh khỏi xấu hổ khi bị trêu chọc.
Vừa vặn thuốc đã nấu xong, Phàn Trường Ngọc xách mấy túi kẹo đem lên gác xép, cũng bưng bát thuốc lên.
Người bên trong còn chưa ngủ, nàng vừa vào cửa, đối phương liền nhìn sang, hỏi: "Sao về muộn như vậy?"
Một câu rất bình thường, nhưng không hiểu được lại thấy có chút kỳ lạ.
“Từ huyện nha bên kia có đầu mối gì mới không?” Hắn vội vàng bổ sung một câu.
Bầu không khí kỳ lạ cuối cùng cũng lắng xuống một chút.
Phàn Trường Ngọc đưa bát thuốc tới và nói: "Vụ án đã được kết án."
Tạ Chinh kinh ngạc ngước mắt lên, khi hắn nhìn thấy vẻ mặt của nàng, hắn lập tức đã hiểu được hơn nửa phần.
Phàn Trường Ngọc bày tỏ suy đoán của mình: "Có lẽ là gần tới năm mới lại xảy ra nhiều vụ án mạng như thế, huyện lệnh sợ ô sa khó giữ được, mới vội vã đem vụ hung án này chụp lên đầu sơn phỉ."
Tạ Chinh không lên tiếng.
Tấm lệnh bài kia là của Ngụy gia, nếu Ngụy gia muốn nhanh chóng trấn áp chuyện này, để châu phủ gây áp lực buộc huyện lệnh phải kết án cũng không phải là không thể.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Ngụy gia đã nhắm đến vùng đất trấn Lâm An này, không thích hợp để ở lại lâu hơn nữa.
Hắn nhìn về phía Phàn Trường Ngọc: "Nếu là muốn trả thù, chỉ sợ sau này bọn họ sẽ trở lại, nàng tính toán thế nào?"
Vốn dĩ Phàn Trường Ngọc muốn đợi vết thương của hắn bình phục rồi mới nói chuyện rời đi với hắn, nhưng bây giờ hắn chủ động hỏi, nàng thuận theo nói: “Ta định qua năm mới thì bán gia sản lấy bạc, mang Ninh Ninh đi đến nơi khác né tránh một thời gian."
Tạ Chinh nghe xong nói: "Nếu muốn đi thì không bằng sớm rời đi, đừng chậm trễ."
Hắn biết rõ thủ đoạn của người kia, rất nhiều tử sĩ chữ Huyền đều chết tại thị trấn Lâm An nhỏ bé, điều này nhất định sẽ khiến người kia để ý.
Phàn Trường Ngọc nói: "Chỉ còn vài ngày nữa là đến tết, ta trước giúp Dật Hương lâu trong năm buôn bán thịt kho, mấy ngày nay có thể kiếm được chút bạc, bán gia sản cùng với các loại văn thư sang tên cũng cần thời gian, vừa vặn có thể đợi thương thế của huynh khá hơn mới rời đi."
Lời nói nói xong đều đẩy đến vấn đề này, nàng không nhịn được hỏi dự định của hắn: "Huynh thấy thế nào?"
Tạ Chinh nghĩ rằng nàng đang hỏi ý kiến
của mình, đang cố gắng thuyết phục nàng rời đi càng sớm càng tốt, lời nói lên đến miệng thì mới phản ứng lại được, nàng là đang hỏi hắn đi hay ở.
Rời đi?
Trước khi có thời gian để cân nhắc bất kỳ lợi hại gì, hắn vô thức đã chần chờ trong giây lát.
Phàn Trường Ngọc nói: "Phụ mẫu ta sớm mấy năm trước ở ngoài chắc là đã kết thù với ai, huynh theo ta cùng đi, có khả năng sẽ bị kẻ thù tìm đến. Ta nghĩ viết thư hòa ly với huynh, để lại một số bạc sau này cho huynh làm lộ phí, đại nương và đại thúc là người rất tốt, ta sẽ nhờ bọn họ chiếu cố đến khi thương thế của huynh bình phục lại."
Triệu đại nương và Triệu đại thúc không có con cái dưới gối, trước kia có một người nhi tử đã bị trưng binh đi đánh trận, về sau đi mãi không về, nghe nói đã chết ở bên ngoài.
Phàn Trường Ngọc dự định để lại một số ruộng ở quê cho họ để thu tô tá điền, để lão phu thê hai người bọn họ về sau cũng được yên ổn.
Về phần giữ Ngôn Chính ở lại đây, đơn giản là vì sợ chuyện nhà mình sẽ liên lụy đến hắn.
Tạ Chinh nghe nàng thay mình tính toán xong hết thảy, trong lòng vô cớ dâng lên một cỗ nóng giận, tiếng nói không tự giác lạnh đi mấy phần: "Ta có dự định của riêng mình, không cần nàng lo lắng thay ta."
Phàn Trường Ngọc không biết mình đắc tội hắn ở đâu, khó hiểu nhìn hắn chằm chằm.
Tạ Chinh cũng ý thức được ngữ khí vừa rồi của mình không đúng, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lại mở mắt ra thì thần sắc liền bình tĩnh lại: “Nàng muốn đi, tốt nhất là trong hai ngày này, không cần phải tìm người dẫn đường, tốt nhất đi theo đoàn lữ hành, khi đi qua cửa thành các loại, có thể không lưu tin tức hộ tịch liền không lưu."
Cho dù Phàn Trường Ngọc ngu ngốc đến đâu, cũng biết điều đó là để che giấu hành tung của mình.
Nàng hỏi hắn: “Vậy huynh dự định đi cùng ta, hay là tạm thời lưu lại dưỡng thương?”
Bị nàng hỏi thẳng thừng như vậy, Tạ Chinh hiển nhiên sửng sốt một chút, con ngươi phản chiếu bóng dáng thiếu nữ cùng ánh nến, một hồi lâu mới tránh được ánh mắt của nàng, nói: "Trước tiên đi cùng nàng."
Thị trấn Lâm An đối với hắn không còn an toàn, đối với việc tử sĩ Ngụy gia lật tung ba thước đất nhà nàng tìm đồ vật, hắn cũng thật sự rất hiếu kỳ.
Lựa chọn như vậy, chỉ có hai lý do này mà thôi.
Phàn Trường Ngọc vừa nghe hắn nói "trước tiên" kia, cũng hiểu ý của hắn, đợi vết thương của hắn bình phục thì vẫn sẽ rời đi.
Nàng nói: “Vậy được rồi, ngày mai ta sẽ lại đến huyện nha, giao cửa hàng và chuồng lợn ở nông thôn cho quan phủ để lấy bạc.”
Chuyện mua bán đồng ruộng, nếu như có thể trực tiếp bán cho người mua, giá cả có thể cao hơn một chút, chỉ cần đến quan phủ sang tên lại làm khế thư là được.
Nhưng những người muốn dùng bạc gấp có thể giao cho quan phủ để lấy bạc, quan phủ sẽ thu giá thấp mua lại gia sản, sau đó án giá thị trường bán cho người cần.
Còn Dật Hương lâu bên kia, trực tiếp giao công thức cho chưởng quỹ là được.
Tạ Chinh cảm thấy thứ mà những tử sĩ kia muốn tìm tám phần vẫn còn chưa tìm được, hỏi: "Phụ mẫu của nàng có di vật gì cần phải mang đi không?"
Phàn Trường Ngọc gần như đương nhiên nói: "Đương nhiên là có!"
Trong mắt Tạ Chinh hiện lên một tia dị thường không thể nhận ra.
Ngay sau đó, nghe thấy Phàn Trường Ngọc nói: "Bộ đao mổ lợn kia đi đâu ta cũng phải mang theo, dựa vào bộ đao đó ta có thể tiếp tục mổ lợn mưu sinh, nếu trên đường gặp phải đạo tặc, cũng có thể phòng thân!"
Tạ Chinh: "..."
Bất quá lời nói của hắn cũng đã nhắc nhở Phàn Trường Ngọc, nàng nói: “Huyện nha bên kia đã kết án, nhưng không hiểu sao thϊếp giấy niêm phong trên cửa nhà ta vẫn chưa có quan sai đến xé, một lát ta sẽ trèo tường lấy khế đất ra."
Đôi mắt của Tạ Chinh hơi chuyển động, nói: "Những tên bịt mặt hôm đó xông vào nhà nàng, đã cạy hết mấy viên gạch xanh trong nhà, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó."
Phàn Trường Ngọc không nghĩ ra trong nhà còn có vật gì quý giá nữa, nàng cau mày nói: “Chẳng lẽ cũng là đi tìm khế đất?”
Tạ Chinh: "...Có lẽ là không."
Phàn Trường Ngọc liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: “Chờ trời tối, ta trèo tường đi tìm.”
Giữa thanh thiên bạch nhật trèo tường rất dễ bị người khác nhìn thấy, nhà của nàng hiện tại có thể gọi là nhà ma, sau khi bị niêm phong, không phải người của quan phủ thì không được vào.
Tạ Chinh hỏi: "Phụ mẫu nàng lúc trước chưa từng nói qua với nàng, có bất cứ thứ gì cho dù liều mạng cũng phải mang theo?"
Phàn Trường Ngọc nói: "Muội muội của ta."
Tạ Chinh: "..."
Những đốt ngón tay mảnh khảnh của hắn ấn vào mi tâm, đột nhiên không muốn nói nữa.
Thấy hắn còn chưa uống bát thuốc, Phàn Trường Ngọc giục: “Không uống sẽ lạnh đấy.”
Thuốc đã để đây nãy giờ, xác thật đã không còn nóng nữa.
Tạ Chinh bưng bát lên uống sạch, đầu bên kia lập tức cười đưa một viên kẹo trần bì tới: “Cái này ta đã ăn qua, chua chua ngọt ngọt, còn có thể giải trừ vị đắng.”
Bàn tay của nàng rất trắng nõn, năm ngón tay thon dài, khác với những nữ tử yếu đuối không xương, cũng khác với nam nhân có đốt ngón tay thô kệch, giống như hoa cỏ cây cối có xương có cơ, nhưng nàng lại ở giữa hai loại như vậy đẹp mắt lạ thường.
Kẹo trần bì màu cam nằm trong lòng bàn tay nàng, bên trên còn có một lớp đường áo trắng, khi ngọn nến vừa chiếu vào, Tạ Chinh bất chợt nghĩ đến từ "tú sắc khả san*."
*tú sắc khả san: sắc đẹp thay cơm.
Từ này được dùng trên người Phàn Trường Ngọc ... bản thân hắn cũng thấy trầm mặc.
Không muốn những suy nghĩ quái đản này lại xuất hiện trong đầu, hắn cầm viên kẹo trần bì ném vào miệng, nghiêm mặt nói: “Đa tạ.”
Phàn Trường Ngọc nghĩ rằng hắn cảm thấy mắt mặt vì sợ đắng, trong lòng tự ngẫm sự khó xử này thật buồn cười.
Nàng cầm một cái bát không đứng dậy: "Vậy ta đi xuống trước, lát nữa bưng cơm lên cho huynh."
Rèm cửa đung đưa, sau khi người đi ra ngoài, Tạ Chinh nhíu mày liếc nhìn đầu ngón tay mình đã lướt qua lòng bàn tay nàng khi cầm lấy viên kẹo trần bì.
Rất ngứa, còn hơi tê.
-
Khi Phàn Trường Ngọc đi xuống lầu, nàng nhìn thấy muội muội đang đút thứ gì đó cho con chim ưng kia: “Cho ngươi ăn..."
Con chim ưng kia đã bị dồn vào một góc, đôi cánh quấn băng của nó cuộn lại, sống chết không chịu há mồm, đôi mắt như hạt đậu sợ hãi nhìn chằm chằm, khá giống một thiếu nữ nhà lành bị ác bá đùa giỡn nhưng bất lực phản kháng.
Phàn Trường Ngọc hỏi: "Ninh Ninh đang đút cái gì?"
Trường Ninh bị tỷ tỷ bắt bí, chột dạ đưa tay ra sau lưng: "Không... không có gì?"
Phàn Trường Ngọc không nói lời nào nhìn sang bé, Trường Ninh sợ nhất bộ dáng này của trưởng tỷ, lập tức ngoan ngoãn đưa tay ra, cúi đầu thấp giọng nói: "Muội đút cho chim ưng ăn kẹo."
Kẹo thế nhưng là thứ rất đắt, nếu đưa viên kẹo cho con chim ưng lớn này ăn, nhất định sẽ bị mắng.
Phàn Trường Ngọc nhìn bộ dạng của muội muội, làm sao có thể nỡ nói nặng lời, dở khóc dở cười nói: "Chim ưng không ăn kẹo, nó ăn thịt."
Trường Ninh mở to đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm: “Thật sao?"
Triệu đại nương nhìn thấy, cười nói: "Thứ này trong hoang dã rất hung dữ, trước đó con chim ưng đυ.ng hỏng cửa sổ phòng ở phía đông cũng lớn như vậy, con kia cũng rất hung dữ, con này Trường Ngọc bẫy được, vừa ngoan ngoãn sẽ không hại người còn lại biết bảo vệ chủ."
Dừng một chút, lại bổ sung nửa câu sau: "Chỉ là ăn nhiều thôi."
Một ngày một bát thịt lớn, nếu bà và lão đầu tử nuôi mấy thứ này, mấy ngày nữa sẽ nghèo mất.
Phàn Trường Ngọc nhìn con chim ưng này, càng nhìn càng thích: "Có lẽ đã được Ngôn Chính dạy qua."
Nàng vốn định giữ con chim ưng này trước, để Ngôn Chính huấn luyện xong thì bán nó lấy tiền, nhưng con chim ưng này khá giống tính người, còn đã cứu Trường Ninh, Phàn Trường Ngọc cảm thấy đợi khi vết thương của con chim ưng tốt lại, sẽ đem nó phóng sinh.
Buổi tối, sau khi dùng bữa xong, Triệu đại nương bế Trường Ninh còn đang ngáp ngủ đến phòng của bà và Triệu thợ mộc, khi quay lại thấy Phàn Trường Ngọc vẫn còn ở bên lò sưởi, không khỏi hỏi: “Sao cháu còn không đi lên gác ngủ?"
Nhà của Triệu gia cũng giống như nhà của Phàn Trường Ngọc, tầng trệt có ba phòng, phòng chính là nơi ăn cơm và đặt lò sưởi, phòng ở phía bắc vốn cũng có giường, nhưng trước đó đã bị con chim ưng đập hư cửa sổ, Triệu thợ mộc liền tạm thời để tất cả gỗ và tủ ghế đã làm cho người khác ở đó.
Trước mắt chỉ còn gác xếp là có thể ở.
Phàn Trường Ngọc còn đang muốn trèo tường trở về nhà, liền nói: "Đại nương ngài đi ngủ trước đi, cháu muốn sưởi ấm một lát."
Triệu đại nương sống hơn nửa đời người, sao không nhìn ra được phu thê trẻ tuổi này vẫn chưa cùng phòng.
Trước kia ở nhà mình thì hai người mỗi người ngủ một phòng, lúc này không chừng khuê nữ dự định ngồi qua đêm tại lò sưởi luôn.
Triệu đại nương nghiêm mặt nói: “Đêm khuya rồi, không chịu trở về ngủ, một mực ngồi ở lò sưởi lãng phí rất nhiều củi!”
Phàn Trường Ngọc không ngờ Triệu đại nương vì ép nàng đi lên gác, trực tiếp nói lời tuyệt tình.
Nàng cho rằng mình có thể từ gác xép leo lên nóc nhà, liền chậm rãi đứng dậy: "Bây giờ cháu cũng lên gác ngủ."
Đi đến cầu thang thì hỏi: "Còn có chăn nào không ạ?"
Đêm đến còn phải trải chăn ra đất nằm nghỉ.
Triệu đại nương gọn gàng thẳng thừng từ chối: "Không có!"
Phàn Trường Ngọc muốn đem chuyện giả ở rể nói ra hết: "Thật ra, cháu và Ngôn Chính ..."
Triệu đại nương không nghe nàng nói nhiều: “Đại nương mặc kệ cháu nghĩ thế nào, nhưng Ngôn Chính là một đứa trẻ tốt, cháu nhìn nhà cháu lúc này xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn kéo theo một thân bị thương đều phải mang Trường Ninh chạy trốn, cháu là chê nó đúng không?"
Phàn Trường Ngọc không thể phản bác: "Không phải cháu chê huynh ấy..."
Triệu đại nương liền đuổi nàng lên gác: “Vậy cháu còn muốn nằm dưới đất ngủ, nếu đại nương là đứa nhỏ Ngôn Chính kia thì sẽ đau khổ thất vọng, đã liều mạng bảo vệ muội muội của cháu, kết quả lại không được cháu hoan nghênh..."
Phàn Trường Ngọc giống lãng tử phong lưu bị lão mẫu nhà mình mệnh lệnh không được cô phụ nữ nhi nhà người ta, bất đắc dĩ buộc phải đi lên gác.
Cửa vừa đóng lại, tiếng quở trách của Triệu đại nương cũng ngừng lại, nàng hít sâu một hơi, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm của Tạ Chinh, thầm nghĩ hắn nhất định đã nghe nàng và Triệu đại nương nói chuyện, ngoại trừ sự quẫn bách trên gương mặt, còn thêm mấy phần không được tự nhiên.
Nàng đi tới bên ghế: “Ta trước nằm chợp mắt trên bàn một lát, chờ đại nương đại thúc ngủ say, ta sẽ lên trên nóc nhà trở về.”
Trên gác xép nhà nàng còn có một chiếc giường, sau khi tìm được đồ vật thì có thể qua đêm ở đó, chỉ cần trước khi trời sáng thì leo tường trở về là được.
Phàn Trường Ngọc không định để đại nương đại thúc biết chuyện nàng đi leo tường, dù sao cũng phạm pháp, nếu biết thì phải gánh tội danh biết mà không báo.
Tạ Chinh không nói nhiều lời.
Ánh nến vừa tắt, cả căn phòng chìm vào bóng tối, Phàn Trường Ngọc nằm trên bàn chợp mắt nghỉ ngơi, Tạ Chinh ở trên giường ngoại trừ thở nhẹ, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhưng nàng không biết là do màn đêm xúc tác làm cho sợ hãi, hay là phản ứng của Phàn Trường Ngọc quá chậm, nàng nghĩ lát nữa quay về nhà, trong sân nhà nàng đã chết rất nhiều người, hôm đó nàng cũng đã gϊếŧ không ít người, giờ phút này mới chầm chậm nghĩ tới hình dạng trước khi chết của những người kia.
Gió bắc thổi ngoài cửa sổ, giống như ma khóc sói tru.
Phàn Trường Ngọc đã thay đổi nhiều tư thế nằm sấp, cũng không thể nghỉ ngơi được, dứt khoát ngồi dậy.
Bên giường kia không có âm thanh, vì vậy Phàn Trường Ngọc thăm dò hỏi: "Ngôn Chính, huynh đã ngủ chưa?"
“Còn chưa, có chuyện gì sao?” Thanh âm của hắn trong đêm đặc biệt trong trẻo.
Phàn Trường Ngọc mím môi, cố gắng làm cho giọng nói của mình giống như cũ: "Buổi trưa huynh tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa, có phải là gϊếŧ người xong gặp ác mộng sao?"
Đầu bên kia im lặng một lúc, rồi mới truyền đến một chữ "Ừ".
Phàn Trường Ngọc cảm thấy mình đã tìm được đồng minh, nuốt nước bọt nói: "Đây cũng là lần đầu tiên ta gϊếŧ người."
Dừng một chút, nàng lại hỏi: "Bây giờ huynh còn sợ không?"
Trong phòng hồi lâu không có tiếng trả lời, thật lâu sau, đối phương ở phía đầu giường bên kia nhẹ giọng lên tiếng: "Nàng qua đây đi."
"Kỳ thật huynh cũng không cần quá sợ hãi, tưởng tượng chính mình gϊếŧ một con lợn đi, huynh biết mổ lợn thế nào không? Sau này ta sẽ dạy huynh mổ lợn, vậy thì huynh không cần đi áp tiêu nữa, tương lai cũng có nghề nghiệp ..."
Nói đến đây, nàng đã sờ soạng đi đến bên cạnh giường, ngồi ở đầu giường ho nhẹ một tiếng, tự tin hơn hẳn: “Huynh ngủ đi, người xưa nói người mổ lợn có sát khí rất mạnh, tiểu quỷ không dám tới gần, ta ngồi ở chỗ này, huynh sẽ không gặp ác mộng."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Cường
- Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn
- Chương 24: Một người có thể cứng miệng bao nhiêu