- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Cường
- Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn
- Chương 14: Hắn Thấy Rồi
Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn
Chương 14: Hắn Thấy Rồi
Tiếp theo mấy ngày, Phàn Trường Ngọc dồn hết tâm sức vào việc gϊếŧ lợn, làm thịt kho và bán thịt.
Lòng lợn kho bên trong cửa hàng của nàng sắc hương vị đều đủ, một mực đều cho thêm đồ, cả con đường không có cửa hàng nào buôn bán sánh được với nàng.
Hôm đó có người không mua được thịt ở cửa hàng của nàng, thà đợi sang ngày hôm sau mới mua, liên tiếp mấy ngày, cửa hàng của Phàn Trường Ngọc gϊếŧ tới hai con lợn đều bán sạch.
Việc làm ăn phát đạt như vậy đương nhiên thu hút sự ghen tị của cả con đường bán thịt, thấy khách hàng đều đã đến cửa hàng của Phàn Trường Ngọc, Quách đồ tể lại không vui, mặt dày trơ trẽn hét lên rằng đưa thêm đồ là đưa thêm gánh nặng cho người bán thịt, bảo mọi người đều đừng đưa nữa.
Mặc dù những người khác đều chướng mắt Quách đồ tể diễn kịch, nhưng sự thật là Phàn Trường Ngọc đã thu hút hầu hết các khách hàng bằng cách thêm đồ, mặc dù không thể hiện rõ ràng quan điểm của mình, nhưng đó gần như ngầm thừa nhận với lời đề nghị của Quách đồ tể.
Phàn Trường Ngọc tốt tính cũng đồng ý rằng mọi người sẽ ngừng gửi thêm đồ.
Cũng không phải nàng dễ đối phó, nhưng bây giờ danh tiếng món thịt kho của Phàn Trường Ngọc đã vang xa, nàng không cần dùng đến phương pháp cho thêm đồ để giành khách cho mình, khổ khổ cực cực đi kho thịt, kho xong thì bán với giá hai mươi văn một cân, có thể bán thì ai sẽ đưa!
Không bằng bán những cho người này một cái nhân tình, dù sao đều làm ăn trên cùng một con phố, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp.
Những người bán thịt ở cả con phố đang háo hức chờ đợi việc buôn bán trở lại như trước đây, sao liệu được sau khi không đưa thêm đồ, mặc dù việc buôn bán ở cửa hàng của Phàn Trường Ngọc không còn nóng như trước, nhưng vẫn là tốt nhất trong cả con phố.
Thậm chí, bởi vì danh tiếng của món thịt kho truyền ra ngoài, người dân trong trấn đều không đi đến con phố bán đồ ăn chín bên kia, đều đặc biệt đến cửa hàng của Phàn Trường Ngọc để mua.
Có quá nhiều người mua thịt kho, thịt kho trong cửa hàng của Phàn Trường Ngọc thường xuyên thiếu hụt, nàng chỉ đơn giản là đặt một cái nồi lớn trước cửa cửa hàng thịt, thịt kho tối hôm qua đem đi ướp, sáng đem nồi lớn ra và nấu ngay tại chỗ.
Động thái vô tình này đã đưa việc buôn bán thịt kho ở cửa hàng lên một tầm cao mới.
Hương vị kia thật sự rất thơm, nước sốt trong nồi ừng ực sánh lại, thịt đầu lợn và lòng lợn làm sạch được tẩm ướp với một lớp màu nâu đẹp mắt, cùng các loại gia vị như hoa hồi, lá thơm, vỏ trái cây trong đó đều có thể nhìn thấy rõ.
Không một ai đi qua chợ tiến lại hỏi giá mà không bị hấp dẫn bởi mùi thơm này.
Bây giờ đã bán được thịt kho, người mua thấy rằng nồi thật sự có đầy đủ các thành phần, thậm chí còn không mặc cả so với bán thịt tươi.
Đầu lợn nàng gϊếŧ đã được bán hết, để không lãng phí nồi nước kho, Phàn Trường Ngọc thường đến cửa hàng thịt bên cạnh mua vài chiếc đầu lợn về rửa sạch và kho tại chỗ.
Thời điểm làm ăn phát đạt nhất, một ngày có thể bán được bảy tám cái đầu lợn kho.
Đầu lợn tươi ở chợ hai mươi văn một cân, sau khi làm thành thịt kho, đầu lợn và tai lợn trộn với nhau, khoảng năm mươi văn một cân, một cái đầu lợn khoảng sáu, bảy cân, tính toán một đầu lợn kho, ít nhất có thể kiếm được một trăm tám mươi văn.
Bán bảy tám cái thường được khoảng năm trăm văn, cộng với thịt lợn tươi có thể lãi được một trăm văn, thu nhập hàng ngày ổn định ở mức khoảng hai quan.
Túi bạc ngày càng nhiều, hôm nay Phàn Trường Ngọc dự định làm cho cả nhà một thân xiêm y mới.
Đầu tiên nàng đến tiệm cầm đồ để chuộc chiếc trâm đã cầm, chưởng quỹ nhìn thấy nàng liền cười nói: “Cây trâm đó đã bán rồi…”
Phàn Trường Ngọc lập tức nóng nảy: “Không phải thúc đã nói là thay cháu giữ lại sao?”
Chưỡng quầy bất đắc dĩ nói: "Đây... đến cầm đồ trong cửa tiệm của ta, ai mà không nói một câu như vậy? Ta sao có thể giữ hết cho những người này, ta còn phải nuôi gia đình!"
Phàn Trường Ngọc mím môi nói câu thật có lỗi, sau đó hỏi: "Vậy thúc có nhớ cây trâm kia bán cho ai không?"
Chưởng quỹ suy nghĩ một chút nói: "Ngày ấy cháu vừa đem đến cầm cố, đã bị một cô nương mua đi, cô nương kia ăn mặc rất đẹp! Xem ra là từ huyện thành đến."
Trái tim của Phàn Trường Ngọc chìm xuống đáy vực.
Toàn bộ huyện Thanh Bình nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tìm một người lạ không dễ, muốn chuộc chiếc trâm về cũng vô vọng.
Chưởng quỹ nhìn thoáng qua sắc mặt của nàng, bắt đầu bán những đồ trang sức khác trong quầy: "Nếu không thì đến xem thử những cây trâm này, cũng làm bằng bạc, nhìn đẹp hơn của cháu nhiều!"
Phàn Trường Ngọc không nói một lời rời khỏi tiệm cầm đồ, bên ngoài tuyết rơi, nàng ngồi trên bậc cửa một lúc, nhưng trong lòng vẫn không nén được sự khó chịu.
Dù khi quyết định đem cây trâm bạc kia đi cầm, nàng đã lường trước rằng sẽ không bao giờ lấy lại được, nhưng khi điều đó trở thành hiện thực, nàng vẫn không khỏi có chút khổ sở.
Cây trâm bạc phụ mẫu mua cho nàng khi cập kê không còn nữa.
Phàn Trường Ngọc xấu hổ lau nước mắt, chán nản đi về nhà.
-
Ngõ nhỏ ở trấn phía tây lúc này náo nhiệt vô cùng, nhưng cũng không phải chuyện lạ gì, là Tống gia sắp chuyển đi.
Tống Nghiễn là người duy nhất của huyện Thanh Bình năm nay trúng cử, huyện lệnh đã đích thân mời hắn ta đến nhà ăn tối, những thân hào phú thương càng đuổi theo nịnh bợ.
Huyện lệnh chỉ một tòa nhà cho Tống Nghiễn ở huyện thành, nói với bên ngoài rằng là để hắn ta có điều kiện đọc sách tốt hơn, nếu thi đỗ tiến sĩ sẽ mang lại vinh quang cho cả huyện Thanh Bình.
Tòa nhà ước chừng là thu thập xong, vì vậy Tống Nghiễn và Tống mẫu đã chọn hôm nay chuyển đi.
Trong ngõ nhỏ này có một cử nhân, mặc kê Phàn gia cùng Tống gia có trở mặt với nhau như thế nào, những người khác vẫn không muốn vạch mặt với Tống gia, hôm nay đều ra đây để tiễn hắn ta.
Khi Phàn Trường Ngọc đi đến đầu ngõ, nàng nhìn thấy hai chiếc xe ngựa phủ màu xanh lá khí phái đậu bên đường, đi sâu hơn vào trong, nhìn thấy mẫu tử Tống gia đang đứng ở cửa nói tạm biệt một đám hàng xóm.
Tống Nghiễn mặc một chiếc thân trường sam màu chàm, dáng người như ngọc, khom người thở dài cáo biệt với hương thân, lông mày ôn hòa tràn đầy khí chất thư sinh.
Tống mẫu ăn mặc cũng rất tươm tất, trâm cài trên đầu đã dùng dầu lau chùi, nghe một chuỗi dài những lời nịnh nọt, lại có thể gạt rơi ra vài giọt nước mắt, làm như không nỡ rời khỏi đây.
Tâm tình Phàn Trường Ngọc hôm nay không tốt, nàng chỉ giả vờ như không nhìn thấy mẫu tử hai người kia, lách qua đám người để về nhà, nhưng sau lưng lại truyền đến một giọng nói ôn hòa của nam nhân: “Phàn cô nương dừng bước. "
Nhìn thấy hắn ta gọi ngăn Phàn Trường Ngọc, sắc mặt mọi người không khỏi khác nhau.
Sau khi hai nhà Phàn Tống từ hôn, cơ hồ không còn qua lại với nhau, Phàn Trường Ngọc còn tuyển được một người làm rể, Tống Nghiễn tựa hồ sẽ sớm trở thành rể đông sàng của quan huyện, hắn ta còn có thể có chuyện gì liên quan đến Phàn Trường Ngọc nữa?
Mọi người đều có suy nghĩ khác nhau, có người hiếu kỳ, có người xem náo nhiệt, có người muốn nghe một chút chuyện phiếm.
Phàn Trường Ngọc nghe thấy tiếng kêu, quay đầu lại liền nhìn thấy Tống Nghiễn ôm hộp gấm từ trong đám người đi ra, đứng cách nàng ba bước.
Hắn ta có vẻ ngoài rất dịu dàng, trong cử chỉ có khí chất thư sinh: "Tống Nghiễn và gia mẫu đã sống ở đây nhiều năm, đã được lệnh tôn chăm sóc rất nhiều, năm đó nhận cỗ quan tài nhớ ân, Tống Nghiễn luôn ghi nhớ trong lòng, tân gia hôm nay, những thứ này coi như là một phần tâm ý của Tống gia đi."
Hộp gấm kia vuông vức, chế tác tinh xảo, nhìn cũng không nhỏ, không biết bên trong có gì.
Phàn Trường Ngọc suýt nữa tức giận bật cười, từ khi Tống gia từ hôn cho đến nay, Phàn gia nàng có chuyện gì xảy ra, Tống gia của hắn ta đều thu được tiếng sạch sẽ.
Hôm nay sau khi chuyển nhà, lại bày ra hộp gấm như vậy trước mặt hàng xóm, không phải chỉ cho mọi người xem thôi sao?
Nàng lộ ra vẻ chế nhạo: "Đây là cái gì?"
Tống Nghiễn trả lời: "Chút phần tâm ý của Tống mỗ và gia mẫu."
Phàn Trường Ngọc vung ngược tay lên, hộp gấm hình vuông rơi xuống đất, bên trong từng thỏi từng thỏi bạc lăn ra ngoài, khiến người xem há hốc mồm.
Những người sống trong con ngõ này không phải là những người giàu có, có thể cả đời chưa bao giờ nhìn thấy thỏi bạc trông như thế nào, bây giờ nhìn những thỏi bạc trắng bóng đó xem như là mở mang tầm mắt.
Tống mẫu lập tức sắc bén nói: "Ngươi đây là làm cái gì vậy?"
Ngày thường bà ta cố gắng duy trì bộ dáng của phu nhân nhà quan, khoảng thời gian này nhận đủ lời khen, đột nhiên lại bị Phàn Trường Ngọc làm nhục như vậy, sắc mặt không thể dùng hai chữ khó coi để hình dung.
Y phục tuy đã đổi thành gấm vóc, nhưng sau hơn vài chục năm vất vả, thân thể gầy gò thấp bé, mặt mũi không chút da thịt, không thể chống đỡ nổi thân y phục kia, dáng người gầy gò với xương gò má cao ngược lại tăng thêm cỗ cay nghiệt.
Phàn Trường Ngọc chế nhạo nói: "Lễ vật này của Tống cử nhân quá quý giá, ta tuyệt đối không dám nhận. Ngươi cầm tờ văn đoán mệnh tới tìm ta từ hôn, ta một văn cũng không nhận của Tống gia nhà ngươi, ngược lại phần quan tài năm đó là do phụ thân ta mua, Tống cử nhân về sau học nội trú cũng là do phụ thân ta đưa, chỉ một chút đổi trắng thay đen nói lời đàm tiếu, còn có thể nói phụ thân ta chỉ vì ân huệ nhỏ, đi bức Tống cử nhân cưới nữ đồ tể như ta đây.”
Nàng cười lạnh nói: "Phụ mẫu ta xương cốt còn chưa lạnh, có thể không chịu nổi dạng vu khống như thế này."
Tống mẫu lập tức nghiêm nghị nói: "Đều là người ngoài nói, mẫu tử chúng ta có liên quan gì?"
Phàn Trường Ngọc cúi đầu nhìn thỏi bạc trên mặt đất, khóe miệng cong lên: "Ta lại không nói ngươi sai sử những người kia nói lời này, ngươi gấp gáp cái gì?"
Tống mẫu không khỏi chịu được bộ dáng của Phàn Trường Ngọc kích động như vậy, hơn nữa bị hàng xóm láng giềng nhìn đến, mặt lúc xanh lúc đỏ, quát: "Ngươi đến cùng là có ý gì?"
Phàn Trường Ngọc nói: "Chỉ không muốn để những kẻ tâm tư đen tối đó bàn lộng thị phi, hôm nay liền nhờ hàng xóm láng giềng làm chứng, những thỏi bạc của Tống cử nhân ta không bao giờ dám thu. Nhưng phụ mẫu ta đã qua đời, muội muội tuổi còn nhỏ người yếu, vì phu quân cũng có một thân bệnh tật, trong nhà xác thật là thiếu bạc, hôm nay liền cùng tính toán với Tống cử nhân một khoản, bạc do phụ thân ta thay nhà ngươi mua quan tài, thay ngươi ứng ra mấy năm học nội trú, một phần cũng không khó để trả lại chứ?”
Nàng mỉm cười, nói một cách mỉa mai: "Cũng đỡ cho Tống cử nhân và Tống lão phu nhân nghe những lời đàm tiếu, luôn cảm thấy Phàn gia của ta muốn thi ân cầu báo. Giống như lần trước Phàn đại đưa người từ sòng bạc đến đập phá nhà ta, đại nương cạnh nhà khóc đến cửa nhà Tống cử nhân cầu giúp, nhưng cửa lớn Tống gia có cầu khóc cũng không mở được .”
Người bên ngoài không nói tới, chỉ để lại cho Tống gia một tấm màn che mà thôi, hiện tại Phàn Trường Ngọc trực tiếp xé bỏ, sắc mặt Tống mẫu xấu không thể tả, bà ta nhìn quanh vẻ mặt âm thầm khinh thường của hàng xóm, cảm thấy sắc mặt nóng bừng, cáu kỉnh hoảng sợ, lời này của Phàn Trường Ngọc suýt nữa chỉ vào mũi mắng Tống gia vô ân phụ nghĩa.
Nghiễn ca nhi muốn dựa vào thân phận cử nhân trên người, nếu bị nữ tử đồ tể thô tục này vu khống, chậm trễ tiền đồ, đây chính là muốn mạng của bà ta!
Tống mẫu run lên, đang định lên tiếng thì lại nghe thấy nhi tử nãy giờ vẫn trầm mặc, nói với nữ tử đồ tể kia một câu: "Nếu nàng đến tìm ta, ta nhất định không thờ ơ."
“Nghiễn ca nhi!” Tống mẫu trợn mắt suýt nữa thì ngất đi.
Phàn Trường Ngọc cũng cau mày, nghĩ rằng Tống Nghiễn là đã bị điên khi nói những điều như vậy trước mặt mọi người.
Nhưng mà, nàng còn chưa kịp nói cái gì, bên ngoài đám người liền truyền đến một thanh âm mềm mại: “Tỷ phu, thật nhiều người a!”
Giọng nói của của nam nhân rất lãnh đạm: "Đừng chạy xa."
Phàn Trường Ngọc quay đầu lại, thấy muội muội đang kiễng chân ở cửa nhìn về phía này, nam nhân kia chắc là đi theo ra ngoài, sợ trẻ con một mình ra ngoài xem náo nhiệt sẽ bị lạc.
Đôi lông mày đẹp đẽ của hắn lúc nào cũng nhíu lại, như thể hắn cảm thấy đứa trẻ này thật rắc rối.
Hắn mặc bộ lễ phục màu đỏ son như ngày thành hôn hôm đó, mái tóc dài được cột đơn giản, chiếc áo choàng rộng dài buông xuống che gần hết đôi nạng, ánh mắt lạnh lùng, nước da như tuyết.
Nửa người dựa vào cửa, tư thế buông lỏng, không biết đã ra ngoài được bao lâu, cũng không biết đã nghe bao nhiêu lời đối thoại giữa nàng và mẫu tử Tống gia.
Phàn Trường Ngọc bắt gặp ánh mắt của hắn, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có khóe môi câu lên, nhưng cũng không phải là cười.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Cường
- Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn
- Chương 14: Hắn Thấy Rồi