Thế nhưng, Vân Thi lại nghĩ sai rồi, danh hiệu đệ nhất phong lưu của Cố Duẫn Tu không phải giả, Hứa Thính Tùng lại tuyệt đối không phải loại công tử phong lưu, thế nhân nghe nhầm đồn bậy thôi.
Hắn không những không phong lưu, mà còn là một hạt giống si tình thế gian hiếm có, sau này làm quan đến Tể phụ, lại không có nạp thϊếp, cả đời chỉ cưới một thê tử. Hơn nữa thê tử của hắn lại vừa hay là khuê mật của Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết lại mang Vân Thi đi tìm một vài tiệm rèn khác, nhưng vẫn không tìm được người nàng muốn tìm. Đến giữa trưa, Vân Thi đã kêu đói bụng vài lần, ngay cả Giang Lam Tuyết cũng đói bụng, hai người tùy tiện vào gian cửa hàng ven đường, gọi hai chén tàu phớ.
Hai người vừa mới ngồi xuống, khi ngẩng đầu lên Giang Lam Tuyết không ngờ lại gặp Hứa Thính Tùng.
Vừa lúc Hứa Thính Tùng cũng nhìn thấy nàng nên đi thẳng tới chào: "Giang công tử, lại gặp nhau rồi".
Vân Thi thấy Hứa Thính Tùng, vội đưa mắt ra hiệu với Giang Lam Tuyết, ý bảo Giang Lam Tuyết không cần để ý đến hắn. Giang Lam Tuyết vốn cùng Hứa Thính Tùng quen biết, đối với hắn lại rất thưởng thức, tự nhiên sẽ không không để ý tới hắn.
"Hứa công tử". Giang Lam Tuyết đứng dậy chào, Vân Thi ở một bên lại kéo nàng quần áo, muốn kéo nàng ngồi xuống.
Hứa Thính Tùng cười hỏi: "Ta có thể ngồi xuống sao?"
"Hẹn trước không bằng ngẫu nhiên gặp được, Hứa công tử mời ngồi".
Hai mắt Vân Thi nhìn nàng chằm chằm, Giang Lam Tuyết lại làm như không thấy.
"Hiện nay người người đều cảm thấy cầm, kỳ, thư, họa, thơ, rượu, trà, hương mới là nho nhã, hiếm có ai lại theo lời Giang công tử cảm thấy làm nghề rèn nho nhã, tại hạ thầm thán phục". Hứa Thính Tùng lại đem đề tài làm nghề rèn ra bàn.
Giang Lam Tuyết cười nói: "Bất quá là la rầy thư đồng, thuận miệng nói thôi".
Hứa Thính Tùng nói: "Giang công tử thuận miệng nói liền có thể như vậy kiến giải, tại hạ bội phục".
Giang Lam Tuyết bật cười, kiếp trước nàng cũng chưa bao giờ gặp qua Hứa Thính Tùng như vậy. [Edited by Andie Trần]
"Giang công tử chớ cười tại hạ, tại hạ là nghiêm túc. Bây giờ mọi người đều thấy những việc hàn lâm, đầy chữ nghĩa, sách vở là nhã. Nhưng tại hạ bất tài, lại cảm thấy làm nghề rèn, trồng trọt, đánh xe, đánh cá, săn bắt... những việc đó mới gọi là nhã". Hứa Thính Tùng nghiêm mặt nói.
Khó trách kiếp trước khi hắn còn làm Tể phụ lúc cầm quyền lại coi trọng nông dân, đánh cá và săn bắt nhiều như vậy, hóa ra lúc tuổi trẻ hắn vốn đã có ý nghĩ như vậy. Giang Lam Tuyết đối Hứa Thính Tùng hoàn toàn bái phục, tay cầm chén trà trên bàn giơ lên: "Lấy trà thay rượu kính Kê Khang! Kính làm nghề rèn! Kính cho một câu này của Hứa công tử".
Hứa Thính Tùng sửng sốt một chút, cũng giơ chén trà: "Hảo!"
Vân Thi mặc kệ hai người cái gì nhã cái gì rèn, nàng chỉ muốn nhanh chóng ăn xong liền mang tiểu thư nhà nàng đi, miễn cho bị tay ăn chơi này làm hại.
Hứa Thính Tùng khó có khi gặp được tri âm, tự nhiên không muốn để Giang Lam Tuyết rời đi, lôi kéo nàng kiến giải cho rõ về chữ "nhã". Giang Lam Tuyết cũng không cảm thấy phiền, vừa liên tiếp gật đầu thi thoảng lại đưa ra một chút ý kiến, việc này khiến cho Hứa Thính Tùng càng thêm cảm thấy hai người chính là Du Bá Nha gặp gỡ Chung Tử Kỳ, một hai phải lôi kéo Giang Lam Tuyết đi miếu Thành Hoàng kết bái
Chuyện quỷ gì vậy! Vân Thi lập tức trở nên nóng nảy, hướng Hứa Thính Tùng phát hỏa, cứng rắn đem Giang Lam Tuyết lôi đi.
Giang Lam Tuyết vốn là người lấy việc lớn làm trọng, nếu muốn nàng cùng Hứa Thính Tùng kết bái nàng cũng sẵn lòng, Hứa Thính Tùng làm người, nàng tin được. Nhưng nàng biết Vân Thi cũng vì muốn tốt cho nàng, liền để mặc nàng lôi kéo chính mình đi, bất tri bất giác thế mà lại đi vào ngõ cụt, hai bên đường là cao cao tường viện.
"Chậc, hôm nay ta chẳng những kính Kê Khang, còn ta muốn học theo Nguyễn Tịch*". Giang Lam Tuyết cười nói.
"Tiểu thư người đừng khóc". Vân Thi cả giận, "Từ hôm nay về sau, ta sẽ không nghe tiểu thư xúi bậy nữa".
"Ha, ngươi thế mà lại biết đến điển cố này, không hổ là nha đầu của ta!".
"Người còn quan tâm đến điển cố gì chứ, việc chính bây giờ là cần mau chóng đến Chu gia, lúc trước chính là các nàng ném tiểu thư lại, chắc chắn họ sẽ không dám nhiều lời".
Giang Lam Tuyết cười cười, nàng mới không muốn đến Chu gia đâu: "Thợ rèn còn chưa có tìm được đâu, ngươi gấp cái gì".
Vừa nghe Giang Lam Tuyết nói còn muốn tìm thợ rèn, Vân Thi liền nóng nảy: "Tiểu thư rốt cuộc muốn tìm thợ rèn nào a, muốn làm cái gì? Bảo Nhị lão gia đi làm giúp ngươi không được sao?"
"Bí mật".
Vân Thi gấp đến độ dậm chân: "Khi trở về việc đầu tiên ta phải cáo trạng, ăn trượng hình cũng phải nhất định cáo!"
Giang Lam Tuyết ha ha cười: "Mau đi đi".
Giang Lam Tuyết mang theo Vân Thi trở về, nghe thấy tiếng đàn sáo và tiếng chúng nữ tử cười vui từ một bên tường viện truyền tới. Vân Thi chán ghét nói: "Tiểu thư đi mau, chỗ này nhất định không phải địa phương tốt đẹp gì".
Giang Lam Tuyết cười cười, ngẩng đầu liền thấy một thiếu niên đang giục ngựa hướng các nàng mà đến, khí phách hăng hái, thần thái phi dương. Giang Lam Tuyết sửng sốt một chút, vội lôi kéo Vân Thi thối lui đến một bên, cúi đầu chờ người thiếu niên đi trước.
Nhưng người nọ chỉ dừng ngựa ở cửa chính viện, không cần gõ cửa, cửa tự động mở, bên trong thanh âm nữ tử nũng nịu truyền tới: "Thế tử gia tới rồi!"
Vân Thi kinh ngạc, Ngân Châu thành chỉ có một thế tử gia, đó chính là đệ nhất phong lưu công tử ở Ngân Châu thành này, Cố Duẫn Tu. Vân Thi cố ngoái đầu hướng bên kia nhìn, nhưng người đã sớm vào sân.
"Tiểu thư người có nhìn thấy không, đó là tay ăn chơi đệ nhất thành, ta đã không nói sai đúng không, cũng không biết viện này của ai, khẳng định cũng không phải loại người đứng đắn". Vân Thi khinh thường. [Edited by Andie Trần]
Giang Lam Tuyết còn đang cúi đầu, bỗng nhiên gặp được Cố Duẫn Tu, trong lòng nàng có chút hoảng. Nàng cùng Cố Duẫn Tu bây giờ có gặp nhau cũng sẽ là không quen biết đi, tốt nhất cả đời này đều không nên quen biết.
Bên trong viện âm thanh cười vui phóng đãng càng thêm ồn ào, tiếng gọi "Thế tử gia" hết đợt này đến đợt khác mà truyền đến, Vân Thi bĩu môi: "Không hổ là đệ nhất phong lưu công tử!"
Cố Duẫn Tu là người như thế nào, không cần Vân Thi nói, đời này không ai hiểu hắn hơn nàng. Chỉ là đời này, hắn phong lưu như thế nào thì cũng không liên quan đến nàng, nàng đã quyết đời này sẽ không đi lên vết xe đổ đó lần nữa.
"Không được rồi, tiểu thư, chúng ta mau về nhanh, người hôm nay vừa ra cửa, liền gặp phải hai vị phong lưu, hôm nay nhất định là ngày xui xẻo, không nên ra ngoài quá lâu".
"Bọn hắn đi đâu là chuyện của bọn hắn, quan hệ gì đến ta, ta tự đi tìm thợ rèn". Giang Lam Tuyết thu hồi tâm tư, nhớ lại mục đích hôm nay nàng ra ngoài.
Vân Thi biết không thể thay đổi ý định chủ tử, đành đi theo sau Giang Lam Tuyết nói thầm sau khi trở về muốn cáo trạng.
Lại tìm thêm bốn năm của tiệm khác, nhưng Giang Lam Tuyết vẫn không tìm được người nàng muốn tìm, có chút thất vọng. Hơn nữa Vân Thi một tiếng lại một tiếng oán giận, hôm nay đành phải dừng ở đây.
Giang Lam Tuyết đương nhiên sẽ không lại đến Chu gia, nàng thay lại trang phục lúc sáng mặc khi ra cửa, về lại chỗ nàng bị bỏ lại ban sáng chờ Giang gia xe ngựa.
Tới khoảng giờ Thân, Giang gia xe ngựa cũng đến.
Vân Thi vội tiến lên hướng phu xe vẫy tay, phu xe nhìn thấy tam tiểu thư, vội đem xe ngừng lại.
"Như thế nào ngừng?" Giang Lam Ngọc hỏi.
"Thưa đại tiểu thư, là tam tiểu thư".
Giang Lam Hân xốc lên màn xe thấy đúng là nơi ban sáng Giang Lam Tuyết xuống xe, còn Giang Lam Tuyếtlúc này đã đến gần. Các nàng quay mặt nhìn nhau, không lẽ Giang Lam Tuyết đã đợi ở đây từ sáng tới giờ đi. [Edited by Andie Trần]
Giang Lam Tuyết vừa lên xe, Giang Lam Hân liền chất vấn: "Tam muội, ngươi buổi sáng đi đâu vậy? Chúng ta chờ ngươi thật lâu không thấy ngươi về, đi tìm ngươi cũng không tìm được, ngươi lại lén đi nơi nào chơi?"
"Ta vẫn luôn ở đây chờ, không có trốn đi a, Nhị tỷ tỷ đã phái ai đi tìm ta? Chờ trở về đem nàng gọi tới cùng ta đối chất". Giang Lam Tuyết nói.
"Có lẽ là do nha đầu lười biếng, không tìm kiếm đàng hoàng, Nhị muội trở về nhất định phải hảo hảo giáo huấn nàng. Nhưng Tam muội muội như thế nào không trở về nhà?" Giang Lam Ngọc nói.
"Này không phải là ta sợ đại bá mẫu bọn họ mắng các tỷ tỷ sao, ta đi vệ sinh một chút, các ngươi liền đem một mình ta bỏ lại......" Giang Lam Tuyết cười nói.
Giang Lam Ngọc cùng Giang Lam Hân mặt hai người trong chớp mắt biến sắc, Giang Lam Hân nói: "Ta cũng không tin ngươi vẫn luôn chờ ở này".
Giang Lam Tuyết cười nói: "Chuyện này đương nhiên sẽ không, nếu ta vẫn luôn chở ở đây sẽ chết vì đói. Nhị tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ không nói cho đại bá mẫu".
"Lại không phải lỗi của chúng ta......" Giang Lam Hân còn muốn tự biện hộ vài câu.
"Được rồi Lam Hân, bớt tranh cãi". Giang Lam Ngọc lôi kéo ống tay áo Giang Lam Hân.
Giang Lam Hân không tình nguyện mà không lên tiếng nữa, nhìn dáng vẻ Giang Lam Tuyết, lại là càng nhìn càng tức giận.
Trên đường về nhà các nàng cũng không ai nói thêm gì nữa. Hôm nay ở Chu gia Giang Lam Ngọc lại nghe được đại biểu ca nàng trước mặt nha đầu hỏi thăm Giang Lam Tuyết, trong lòng sinh khí lại thấy may mắn vì nàng không dẫn Giang Lam Tuyết tới đây. Cái sao chổi này, sinh ra xinh đẹp hơn người, rõ ràng năm lần bảy lượt lén trốn đi ra ngoài, trước mặt người khác lại đoan chính đến như vậy, người gặp người thích, đến tổ phụ cũng thiên vị nàng.
Giang Lam Tuyết trong lòng lại nghĩ đến việc không biết khi nào mới lại có thể ra ngoài, nàng bây giờ đã trở thành cô nương, nương nàng quản nàng thật chặt, muốn ra khỏi nhà một chuyến thật không dễ dàng. Nếu là giống kiếp trước, cả ngày bị nhốt ở trong nhà như vậy, cuộc đời này còn gì thú. Như thế há không phải uổng phí tâm tư của lão thiên gia khi cho nàng cơ hội trọng sinh hay sao. Hơn nữa, nàng nhất định phải tìm được người thợ rèn kia. [Edited by Andie Trần]
Trở lại Giang phủ, bốn tỷ muội từng người trở về phòng.
Giang nhị phu nhân cười khanh khách mà ra đón nàng: "Nhà mới của Chu gia như thế nào?"
"Hồ nước hơi nhỏ một chút, nhưng hoa sen lại rất đẹp, núi giả cũng không đủ độc đáo, hoa cỏ đều là mới trồng, còn chưa nẩy nở, thiếu chút thú vị, có mấy cái bia đá ở hành lang gấp khúc, không ra hình ra dạng, chỉ có phía Tây Bắc có một rừng đào xem không tệ. Nhưng ở Ngân Châu thành vẫn xem đây là một khu vườn đẹp rồi!" Giang Lam Tuyết lôi kéo tay nàng kể lại.
Vân Thi ở một bên nghe cũng ngây người, sao tam tiểu thư có thể nghiêm trang mà nói hươu nói vượn như vậy, các nàng căn bản không có đến nhà mới Chu gia nhà, sao nàng lại có thể nói rõ ràng như thể các nàng đã đi đến đó.
Giang nhị phu nhân kéo Giang Lam Tuyết ngồi xuống: "Chỉ có ngươi mới nói được như vậy. Ta lần trước có đi nhìn qua, nhà mới Chu gia rất có quý khí, rõ là có Giang Nam hương vị".
"Nương người đừng khách khí, người cũng không thấy nơi đó không không ra hình dạng gì đi?" Giang Lam Tuyết nhấp một ngụm trà, thuận tay lại cầm một miếng điểm tâm lên.
Vân Thi hồ nghi mà nhìn Giang Lam Tuyết, Giang Lam Tuyết hướng nàng chớp chớp mắt.
Đang lúc trò chuyện, Giang nhị lão gia Giang Kế Viễn mang theo Giang Lam Tuyết tam đệ Giang Bình nghĩa đã trở lại.
"Ai lại không ra hình ra dạng, lấy tới ta xem thử". Giang Kế Viễn sang sảng cười.
Hai mẹ con Giang Lam Tuyết lập tức đều đứng lên nghênh đón, Giang nhị phu nhân nói: "Là khuê nữ của chàng, hôm nay đi Chu gia tân vườn chơi, đem cả khu vườn đẹp của người ta nói đến không đáng một đồng".
"Ha ha, Lam Tuyết là nói đến mấy cái bia ở hành lang đi, xác thật chẳng đâu vào đâu". Giang Kế Viễn vỗ vỗ Giang Lam Tuyết đầu, "Không hổ là khuê nữ của ta".
"Hì hì......" Giang Lam Tuyết đắc ý mà cười.
"Chàng còn dung túng nàng!" Giang nhị phu nhân dỗi nói.
Giang gia hai phòng trước nay đều tách ra ăn cơm, sau khi phụ tử Giang Kế Viễn trở về, một nhà bốn người liền cùng nhau bữa tối.
Trên bàn cơm, Giang Kế Viễn đột nhiên nói: "Lục Trường Thanh sắp tới Ngân Châu".
Hai mắt Giang Lam Tuyết lập tức tỏa ánh sáng: "Là bậc thầy phẩm trà "điểm trà tam muội tay" Lục Trường Thanh sao?"
"Lam Tuyết cũng biết Lục Trường Thanh? Không tồi không tồi, đúng là hắn". [Edited by Andie Trần]
"Ta từng nghe tổ phụ nói qua, hắn tới Ngân Châu làm cái gì?".
"Nghe nói là muốn nhận đồ đệ".
"Sao chạy Ngân Châu tới nhận đồ đệ, muốn nhận cũng nên đi Giang Nam, kinh thành những cái đó địa phương a". Giang nhị phu nhân nói.
"Nương sao biết hắn chưa đi, nói không chừng hắn đều đã đi qua, chính là chưa tìm được đồ đệ thôi".
Giang Kế Viễn ha ha cười: "Thật đúng là bị Lam Tuyết nói trúng rồi, hắn chính là chưa tìm được đồ đệ vừa ý".
Nhưng Giang Lam Tuyết không nhớ rõ kiếp trước có chuyện này hay không, cũng đã là chuyện của hơn chục năm về trước rồi. Bất quá Giang Lam Tuyết cảm thấy đây là một cơ hội tốt, liền lập tức hướng phí cha nàng nhào đến: "Cha, ngài xem ta có thể hay không ứng cử?"
"Hồ nháo!" Giang nhị phu nhân quát.
"Ta cảm thấy tỷ tỷ có thể ứng cử! Ta đã thấy tỷ tỷ phân trà, điểm trà, rất lợi hại, tuy không giỏi như tam muội, cũng coi như hai muội tay đi". Giang Bình Nghĩa từ nãy vẫn luôn không nói chuyện cũng xen vào một câu.
"Ha ha ha, đi thử cũng tốt!" Giang Kế Viễn cười nói, "Nói không chừng Lam Tuyết lại may mắn được nhận!"
Giang nhị phu nhân duỗi tay nhéo Giang Kế Viễn một cái: "Chàng cũng theo nàng hồ nháo".
"Tỷ tỷ mau tới, mau bộc lộ cho cha mẹ thấy tài năng của tỷ". Giang Bình Nghĩa ồn ào.
Giang nhị phu nhân giơ tay đánh Giang Bình nghĩa một chút: "Cả ngươi cũng theo tỷ ngươi học hư!"
Giang Lam Tuyết xoa xoa tay: "Chờ ta một chút, ta trở về phòng lấy hương ta mới chế ra cùng với trà tổ phụ cho".
Giang nhị phu nhân muốn cản Giang Lam Tuyết, nhưng Giang Lam Tuyết đã chạy nhanh ra ngoài, Giang nhị phu nhân ở phía sau kêu lên: "Nha đầu này......"
Giang Kế Viễn vỗ vỗ tay thê tử: "Nàng gấp cái gì, nhìn một chút xem sao". [Edited by Andie Trần]
Giang nhị phu nhân không xem thì thôi, xem xong trực tiếp ngây dại, lẩm bẩm: "Ngươi cái nha đầu, ngươi học cái này từ khi nào chứ?"
Đương nhiên là học từ kiếp trước! Giang Lam Tuyết còn có nhiều trò giữ lại chưa bộc lộ ra đâu.
"Tổ phụ dạy ta, hơn nữa còn nói ta có năng khiếu, nương thấy thế nào?" Giang Lam Tuyết đắc ý cong mắt.
Giang Kế Viễn vỗ tay tán dương: "Hảo hảo hảo, so lúc trước lại tiến bộ, Lam Tuyết thử đi ứng cử đi, nói không chừng Lục Trường Thanh chính là vì Lam Tuyết tới Ngân Châu đấy".
Giang nhị phu nhân hơi hé miệng, trong lòng tuy không tình nguyện để khuê nữ tham gia, nhưng nhìn bộ dáng thần thái sáng láng của khuê nữ, vẫn là không thể nói không với nàng.
*Theo như bạn biết thì Nguyễn Tịch cùng với Kê Khang là bạn bè. Cả hai sau khi từ quan thì về sống ở rừng trúc (hai trong Thất Hiền trúc lâm). Nguyễn Tịch thích rượu và đàn. Mỗi khi có phiền phức thì ông đều mượn say tránh họa. Đến thời họ Tư Mã thống trị, một lần, Tư Mã Chiêu thay con là Tư Mã Viêm tới cầu hôn với nhà Nguyễn Tịch. Do không muốn con gái làm dâu nhà Tư Mã, ông cố ý uống rượu say khướt, rồi giả điếc giả câm suốt hơn sáu mươi ngày. Cuối cùng, rồi chuyện ấy cũng qua đi. Nguyễn Tịch lại có một thái độ lạ lùng. Khi tiếp khách hễ là hạng quân tử, là hạng người vừa lòng mình thì Nguyễn Tịch nhìn thẳng bằng tròng mắt xanh; trái lại khách là kẻ tầm thường, người không vừa lòng mình thì ông nhìn bằng đôi tròng trắng.