Chương 5: Vương Quý phi cùng Tạ Hoàng hậu
Vương Lệnh Nghi cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua, chính mình có một ngày lại ngồi lên người đối thủ một mất một còn, mà đối thủ này lại là đương kim Hoàng hậu nương nương.
Phía sau lưng nàng cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám, con mắt từ từ nhìn xuống, quả nhiên liền chậm phải hai mắt tràn ngập sát khí của Tạ Bảo Lâm.
Đương kim Hoàng hậu Tạ Bảo Lâm, đoan trang hiền thục, nhân phẩm quý trọng, mẫu nghi thiên hạ, chính là điển hình của nữ tử trên thế gian này, vốn nên ngồi phía trên triều đình quan sát chúng sinh, lúc này lại bị Vương Lệnh Nghi nàng ngồi ở dưới thân. Vương Lệnh Nghi trong bụng thầm nghĩ: Đây cũng tính là không tính phung phí của trời?
"Vương Lệnh Nghi, ngươi đi ra cho bổn cung!" Tạ Bảo Lâm hạ giọng uy hϊếp.
Vương Lệnh Nghi nghe xong lời này, đầu óc suy nghĩ một hồi ngược lại lại nổi lên tâm tư trêu đùa, không có ý tứ muốn rời khỏi. Nàng khẽ hắn giọng, ôn nhu nhỏ giọng nói: "Nương nương muốn nô tài đi đến nơi nào?"
Tạ Bảo Lâm cười lạnh: "Ta xem ngươi muốn làm phản rồi."
"Cảm ơn nương nương khoa trương, bất quá nô tài cũng không có lá gan to như vậy." Vương Lệnh Nghi vui vẻ vũ mị, nàng nghiêng người về phía trước nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Bảo Lâm, "Nương nương không thở được?"
Tạ Bảo Lâm không thể nhịn được nữa, đưa tay nắm lấy cổ tay Vương Lệnh Nghi kéo về phía bên trái.
Vương Lệnh Nghi không có phòng bị, một chút liền ngã xuống giường, nàng chưa kịp phản ứng trán đã đυ.ng vào tường.
Thanh âm trầm đυ.c kia làm tim Tạ Bảo Lâm đập mạnh.
Vương Lệnh Nghi tựa vào giữa giường, một hồi lâu không có động tĩnh, không lên tiếng, cũng không chịu ngồi dậy.
Tạ Bảo Lâm ngồi dậy, thoáng nhìn bóng lưng phập phồng của Vương Lệnh Nghi, trong nháy mắt lại cảm thấy do dự, cuối cùng vẫn là đưa tay đặt trên vai Vương Lệnh Nghi, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi..."
Vương Lệnh Nghi lại ngồi thẳng lên, quay đầu lại. Trên trán nàng dĩ nhiên đỏ lên một mảng lớn, đôi mắt sáng lên, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt ngăn không được theo gương mặt rơi xuống váy áo nàng, dần dần lan ra. Nàng lại cười: "Ta không sao, không trách ngươi."
Giờ phút này thần sắc của Vương Lệnh Nghi tựa hồ lại là một người khác. Tạ Bảo Lâm trong lòng dâng lên tư vị không thể nói rõ là gì.
"Hợp Khương." Tạ Bảo Lâm ngồi dậy đi ra gian ngoài, đẩy cửa ra kêu một tiếng.
Hợp Khương cười nói: "Nương nương tỉnh rồi? Vừa rồi phu nhân có kêu người đưa điểm tâm đến."
"Chuyện này chút nữa rồi nói, có thuốc mỡ không?"
Hợp Khương sắc mặt khẩn trương: "Ngài đập đầu vào đâu rồi? Có nghiêm trọng không? Để nô tài nhìn xem?"
"Không cần, ngươi chỉ cần tìm thuốc đến." Tạ Bảo Lâm căn dặn xong, liền một lần nữa đóng cửa phòng, xoay người ngồi đối Vương Lệnh Nghi nói: "Thế nào?"
"Còn có thể chịu đựng." Bên trong phòng, thanh âm Vương Lệnh Nghi còn có chút nhỏ, trầm mặc hồi lâu, nàng lại tiếp tục nói: "Chỉ là Tạ Bảo Lâm, ta muốn ăn điểm tâm."
Tạ Bảo Lâm chừng chân, lại mở cửa ra nói: "Hợp Khương... Nhớ mang theo điểm tâm đến đây."
Hợp Khương cầm điểm tâm cùng thuốc mỡ đưa đến. Tạ Bảo Lâm tự mình bưng khay tiến vào bên trong, nhẹ nhàng đặt lên đầu giường.
Vương Lệnh Nghi sau khi cất kĩ thứ gì đó nàng liền lập tức ngồi dậy, đưa tay cầm điểm tâm nâng lên.
Bên trong chén sứ nhỏ bay lên từng tầng hơi nước mỏng manh, bên ngoài bát thì ngưng đọng một tầng bọt nước. Đặt ở trong tay cảm giác lạnh buốt truyền đến đầu ngón tay rồi lại kéo dài đến cả xương cốt tứ chi.
Đậu mềm trên vung tràn đầy quả hạnh nhân, múc một muỗng mùi sữa liền xông vào mũi, ăn vào trong miệng, giữa răng và môi liền lưu lại loại quả nồng đậm mùi thơm này.
Tạ Bảo Lâm cũng sẽ không hầu hạ người khác, nàng nguyên bản có ý định để Vương Lệnh Nghi tự bôi thuốc, vậy mà khi nhìn Vương Lệnh Nghi đang ăn vui vẻ, Tạ Bảo Lâm liền lấy hộp thuốc đến, dùng ngón tay trỏ dính thuốc mỡ, sau đó lại ở trên trán Vương Lệnh Nghi từ từ bôi ra.
Ăn được vài miếng, Vương Lệnh Nghi bỗng nhiên cầm chén cùng thìa đưa tới trước mặt Tạ Bảo Lâm, hỏi: "Ăn không?"
Những vật lạnh như thế này, Tạ Bảo Lâm không ăn.
"Vậy thì thật tốt, ta cũng chỉ là tùy tiện hỏi thôi." Vương Lệnh Nghi cắn lấy muỗng bạc nhỏ.
Tạ Bảo Lâm trong lòng biết Vương Lệnh Nghi cũng không thành tâm, nhưng thời điểm Vương Lệnh Nghi nói thẳng ra như vậy, Tạ Bảo Lâm liền nói: "Đưa đến cho bổn cung một muỗng."
Vương Lệnh Nghi kinh ngạc nhìn nàng, nhẹ nhàng khiêu mi. Vương Lệnh Nghi nhanh chóng liếʍ lấy thìa một chút, mới hỏi: "Thật muốn ăn sao?"
Tạ Bảo Lâm nhìn chằm chằm vào Vương Lệnh Nghi lộ liễu liếʍ thìa, vẫn không thể chịu được mình lại dùng chiếc thìa này múc đồ ăn, cũng không lên tiếng nữa.
Vương Lệnh Nghi nhìn nàng thần sắc không được tự nhiên, liền cảm thấy vui vẻ, lúc này nàng để bát xuống nằm dài trên giường, dúi đầu vào bên trong chăn mỏng cười không ngừng.
Lão phu nhân lúc này sai người tới hỏi xem Quý phi tỉnh chưa. Hợp Khương có chút không chắc, đã kêu tới hỏi một chút, vì vậy nhẹ gõ cửa nói: "Nương nương, Lão phu nhân mời ngài nghe diễn."
"Đã biết rồi." Tạ Bảo Lâm đáp lại một tiếng.
Khu vườn nơi Vương gia nghe diễn này sở dĩ gọi là Lưu Xuân là bởi vì lấy bên trong có hơn mười loại hoa cỏ cây cối, phần lớn hoa và cây cảnh quý hiếm khó gặp, hoa nở đầy đình dường như có thể đem ngày xuân lưu lại. Đúng lúc, hôm nay là thời điểm tốt trăm hoa đua nở, ở chỗ này nghe diễn là thích hợp nhất rồi.
Ở trong Lưu Xuân có một cái hồ, trên mặt hồ có hai tòa đình nghỉ mát. Một là sân khấu kịch, một tòa khác tự nhiên là khán đài.
Mọi người nhập tọa, liền có người từ bên kia sân khấu kịch tìm một thuyền nhỏ đi đến.
Gã chèo thuyền lanh lợi, đi lên liền hướng Tạ Bảo Lâm làm đại lễ, rồi sau đó hướng chư vị đang ngồi chào hỏi, lúc này hắn liền dâng lên kịch bản cho Tạ Bảo Lâm chọn.
Tạ Bảo Lâm chưa chọn, ngược lại đưa cho Lão phu nhân, nói: "Ngài là trưởng bối, vẫn là ngài chọn trước đi."
Lão phu nhân lại cho rằng Quý phi tôn quý, tự nhiên bằng lòng cho Quý phi chọn trước.
Hai người chối từ qua lại, mọi người đều nở nụ cười: "Chỉ sợ đẩy đẩy qua đẩy lại đến chạng vạng tối."
Lão phu nhân không lay chuyển được, liền chọn một vở.
Tạ Bảo Lâm nhìn lướt qua diễn đơn, vở diễn phía trên phần lớn đều là tên đoạn. Chỉ có ở trang cuối cùng hết sức kỳ quái, có một đoạn cực nhỏ, nhìn như vừa được thêm vào. Tạ Bảo Lâm cũng không mấy để tâm, nàng nhìn qua Vương Lệnh Nghi trước khi chọn một đoạn.
Gã chèo thuyền nghe Tạ Bảo Lâm chọn vở diễn, liền nói: "Nương nương không chọn thêm nữa sao?"
"Vậy là đủ rồi." Tạ Bảo Lâm tâm sinh ra cảm giác kỳ quái, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể như thế.
Thời gian rảnh rỗi giữa hai cảnh diễn rất dài, Tạ Bảo Lâm liền nhân cơ hội này mời Vương phu nhân cùng nhau đi dạo một chút.
Cây cầu trên hồ dài quanh co vòng vèo, hai người bước chân thật chậm, nha đầu Vương Lệnh Nghi phía sau Vương phu nhân cũng chỉ có thể xa xa từ từ mà đi theo.
Vương phu nhân hỏi: "Hợp Khương làm sai chuyện gì sao?"
Tạ Bảo Lâm trả lời: "Không có."
Vương phu nhân liền quay đầu nhìn Vương Lệnh Nghi một lần, nàng chỉ cảm thấy tì nữ này có chút quen mắt, nhưng nhìn kỹ dung mạo vẫn vô cùng lạ lẫm, chỉ là không hiểu sao có loại cảm giác quen thuộc.
Chỉ nhìn thoáng qua, Vương phu nhân cũng không quay đầu lại.
Vương Lệnh Nghi nhìn Vương phu nhân gần trong gang tấc, lời muốn hỏi cũng phải cố gắng nhẫn nhịn, chỉ sợ một khi không chú ý liền khiến mọi người nghi ngờ. Nàng chỉ có thể nghe Vương phu nhân ấm giọng dặn dò Tạ Bảo Lâm một vài điều, giống như có liên quan tới nàng, rồi lại càng không có một chút quan hệ nào.
Mấy cảnh diễn kết thúc, mọi người có chút mệt, mắt thấy sắc trời cũng không còn sớm, hoàng hôn vây bốn phía, tất cả mọi người đều đi qua Thính Phong các, tiệc tối lúc này đã chuẩn bị rất tốt.
Vương Lệnh Nghi cúi đầu đi theo phía sau Tạ Bảo Lâm, so với buổi trưa bước chân của nàng chậm đi rất nhiều. Nàng cũng không mệt mỏi, vì cái gì mà bước chân lại nặng nề đến mức làm cho nàng không thể nhúc nhích?
Hiện nay vở diễn đã xong, nàng cũng cần phải trở về. Suốt cả một năm qua, nàng cũng chưa từng nhìn thấy Vương phu nhân, hôm nay chỉ một buổi chiều ngắn ngủi, làm sao sẽ đủ?
Tạ Bảo Lâm cùng Vương phu nhân đi dạo, đợi đến khi đã cách khá xa những người khác rồi, Tạ Bảo Lâm bỗng nhiên đứng lại, quay lại hướng Vương Lệnh Nghi vẫy tay: "Ngươi tới đây một chút."
Vương Lệnh Nghi bỗng nhiên có chút choáng váng, nàng nhanh chân bước lên phía trước, hướng hai người hành lễ: "Nương nương, phu nhân."
"Nương, ngài từ trước đến nay thông minh, hay là giúp nữ nhi nhắc nhở một chút nàng a." Tạ Bảo Lâm học được giọng nói của Vương Lệnh Nghi lúc làm nũng, nàng thuật lại quả nhiên mười phần giống cả mười phần.
Vương phu nhân quả nhiên dịu dàng cười cười, nói: "Ngươi không cần phải nhắc nhở sao?"
Câu tiếp theo, Vương phu nhân liền hướng Vương Lệnh Nghi nói: "Trong cung, ngươi nên biết rõ chỉ có nương nương ngươi mới có thể dựa vào. Trung thành với nương nương, đồng thời phải nhạy cảm cảnh giác, giúp nương nương hóa giải hết thảy mọi khó khăn. Ngươi cũng là bộ mặt của nương nương, càng nên thận trọng từ lời nói đến việc làm. Còn về phần cuộc sống hàng ngày, nương nương buổi tối đi ngủ thường không an tâm, ngươi cùng Hợp Khương hễ nghe kêu là phải tới, giúp nương nương bình tĩnh. Nương nương cũng rất thích ăn đồ ngọt, nhưng ngươi chớ để nàng ăn quá nhiều..."
Vương phu nhân nói với nàng rất nhiều lời.
Vương Lệnh Nghi liên tục đáp lời.
Nói xong, Vương phu nhân liền tiến vào Thính Phong các sắp xếp mọi việc.
Vương Lệnh Nghi cúi thấp đầu, tựa hồ không dám nâng lên.
Tạ Bảo Lâm mơ hồ đã nghe được tiếng khóc lóc rất nhỏ của nàng, nàng cũng không nói gì, một lát sau, Tạ Bảo Lâm nói: "Trở về đi."
Vương Lệnh Nghi gật gật đầu, rõ ràng thập phần thuận theo xoay người rời khỏi Thính Phong các.
Tạ Bảo Lâm quay người lại, đi vài bước, chân phải của nàng vừa chuẩn bị bước qua cánh cửa, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng bước chân, nàng còn chưa kịp nhìn tiếng bước chân kia đã dừng lại.
"Ta vẫn cảm thấy chán ghét ngươi." Vương Lệnh Nghi mang theo chút âm thanh nức nở.
Tạ Bảo Lâm nói: "Ta cũng vậy."
Lúc Tạ Bảo Lâm quay đầu lại lần nữa, Vương Lệnh Nghi đã rời đi.
Ánh nắng chiều tà như một dải lụa màu treo ở phía chân trời, nhẹ nhàng chiếu vào sau lưng, vô cùng ấm áp. Bóng dáng Tạ Bảo Lâm ở phía trước, dần dần kéo dài.
Vương gia có một biệt viện sát bên đường, bóng cây thật sâu, dưới cây đặt một bàn đá, phía trên quân cờ đen trắng giăng khắp nơi. Một bàn tay thon dài cầm lấy quân đen, siết trong tay nhẹ nhàng vuốt ve. Bàn tay này thập phần linh hoạt, quân cờ đi thật lâu cũng không hết.
Cửa phòng mở ra.
Gã sai vặt thả đoá hoa trong tay, đi đến mở cửa.
Tiến đến là một gã sai vặt thoạt nhìn vô cùng lanh lợi, gã sai vặt này hướng người ngồi dưới bóng cây hành lễ nói: "Quý phi cũng không nhìn ra điểm kia."
"A?" Người nọ giọng nói bình thản, quân cờ trong tay lại "lạch cạch" một chút, rơi ở trên bàn cờ, "Đã biết rồi, ngươi đi xuống đi."
Gã sai vặt lên tiếng rời khỏi biệt viện.
Phía trên bàn cờ quân đen bị vây tứ phía, nhìn như không có đường lui, vừa rồi mất một quân cờ, lại mở ra một lối thoát.
"Vương Lệnh Nghi, vì ngươi chuẩn bị, ngươi không hoan hỉ sao?" Người dưới bóng cây lời nói nhẹ vô cùng, dịu dàng đến cực điểm.
Hết chương 5.