Chương 14: Vương Quý phi cùng Tạ Hoàng hậu ăn bánh ngọt.
Buổi trưa ngày thứ hai, tin tức thứ nhất bay khắp nơi trong hậu cung: Viên Tiểu nghi đã tấn thăng làm Viên Uyển nghi, ý chỉ vừa mới được ban xuống.
Vương Lệnh Nghi đang ăn canh, nghe xong cũng chỉ suy nghĩ một chút xem người kia rốt cuộc là ai, sau đó nói một câu "Rất tốt."
Dong Tây nói: "Từ tòng ngũ phẩm trực tiếp thăng lên tòng tứ phẩm, Viên Uyển nghi vẫn là rất cao minh a."
"Có cái gì kì lạ sao?" Vương Lệnh Nghi lơ đễnh hỏi lại.
Dong Tây dĩ nhiên biết rõ, trong hậu cung chẳng phải có sẵn một ví dụ sao? Vương Quý phi là được tấn thăng như thế nào? Nàng còn có thể ngồi lên vị trí Quý phi, như vậy hiển nhiên không phải mị lực của Vương Lệnh Nghi vấn đề.
"Viên gia cũng đâu phải thế gia." Dong Tây lúc này lại càng cảm thấy kỳ quái hơn.
Vương Lệnh Nghi không muốn giành lấy sự yêu thích của Hoàng đế, tự nhiên cũng không đối với Viên Uyển nghi đưa ra bất cứ đánh giá gì. Kì thật để mà nói, có không ít phi tần gia cảnh trong nhà cũng không phải cao quý, vì cái gì liền cho rằng Viên Uyển nghi chính là ví dụ điển hình nhất a?
Nhưng Vương Lệnh Nghi cảm thấy hôm nay nàng ngồi ở vị trí Hoàng hậu, tự nhiên cũng nên biết nhiều chuyện hơn một chút, liền phái Dong Tây lanh lợi đáng tin cậy đi tìm hiểu tin tức.
***
Buổi chiều vẫn là thời gian Vương Lệnh Nghi học thơ.
Tạ Bảo Lâm lại dẫn Hợp Khương đi đến, thời gian rất vừa vặn, không sớm hơn cũng không muộn hơn.
Vương Lệnh Nghi ngồi ở trong thư phòng, làm ra bộ dáng nhìn không chớp mắt, kì thực là âm thầm nhìn xem Tạ Bảo Lâm có nhớ đến lời nói hôm qua không. Liên tục quan sát trong một đoạn thời gian, Vương Lệnh Nghi xác định trong tay Hợp Khương trống không, một hộp bánh ngọt cũng không mang tới đây.
Tạ Bảo Lâm cũng thật nhẫn tâm! Nói không mang liền sẽ không mang.
Vương Lệnh Nghi đoan chính ngồi, nội tâm thê lương đau khổ.
"Các ngươi lui xuống trước đi a." Vương Lệnh Nghi nói.
Hợp Khương cùng Dong Tây đồng thời lên tiếng. Cung kính đi ra đồng thời giúp khép lại cửa thư phòng, cửa vừa đóng lại Hợp Khương liền năn nỉ Dong Tây dẫn nàng đi bốn phía tham quan.
Dong Tây chống đỡ không được, chỉ đành đáp ứng.
Nghe tiếng bước chân hai người dần dần rời xa, Vương Lệnh Nghi rốt cuộc mới có thể buông lỏng, tay phải nâng cằm lên, thân thể mềm mại không xương ngồi lệch qua một bên, trong mắt lại có chút ý cười nói: "Nương nương, hôm nay có thể nghỉ ngơi một ngày không a?"
Tạ Bảo Lâm nhìn nàng bộ dạng nàng ngồi bất chính như vậy, biết rõ Vương Lệnh Nghi lại lười biếng, có nói gì cũng vô dụng, liền làm như không thấy, nói: "Vậy ngươi nghĩ như thế nào?"
Vương Lệnh Nghi hai mắt giống như trợn lên nhưng cũng không phải trợn, sóng mắt lưu chuyển, ánh mắt đặt trên gương mặt Tạ Bảo Lâm lại chuyển hướng lên một xấp giấy trên mặt bàn, mỉm cười nói: "Hôm nay ngươi tự mình dạy ta viết chữ."
"Chữ của ngươi ta đã được nhìn qua." Tạ Bảo Lâm bị Vương Lệnh Nghi vô lại nhắm trúng có chút bật cười, "Mười một tuổi có thể tự mình viết biển, đã viết rất khá a."
Vương Lệnh Nghi nghe vậy, dáng tươi cười càng tăng lên: "Tạ Bảo Lâm, nguyên lai ngươi chú ý ta như vậy?"
Tạ Bảo Lâm trên môi ẩn chứa một nụ cười thản nhiên: "Nghĩ quá nhiều cũng là bệnh, cần được điều trị."
Vương Lệnh Nghi cũng không nhụt chí, công phu giày vò người khác nàng có rất nhiều. Chẳng qua Vương Lệnh Nghi vừa mới phát hiện trong mắt Tạ Bảo Lâm còn xuất hiện vài tia máu, xem ra bộ dạng này của nàng chính là ngủ không ngon, liền chăm chú ngắm nhìn.
Tạ Bảo Lâm ma xui quỷ khiến cũng không né tránh ánh mắt nàng.
"Ngươi ngủ không ngon a?" Vương Lệnh Nghi nhìn chằm chằm vào Tạ Bảo Lâm, "Mắt cũng có chút tối, chậc chậc, ngẫm lại Vương Lệnh Nghi ta cũng coi như là một mỹ nhân nha, kết quả lại bị ngươi biến thành như vậy."
Tạ Bảo Lâm cũng không rời mắt.
"Vậy ngươi viết thơ đi." Tạ Bảo Lâm rốt cuộc nhịn không được nói.
Vương Lệnh Nghi lại ngồi dậy, đưa tay giữ chặt cổ tay Tạ Bảo Lâm, sau đó thuận thế trượt đến bàn tay nàng: "Tốt nhất ngươi nên dạy ta viết chữ. Hơn nữa, ta đi học tất nhiên phải khác rồi? Ngươi xem thơ của Vương Duy(*) chẳng phải là nhìn theo Lý Hạ(*) sao?"
(*) Cả hai đều là một nhà thơ nổi tiếng thời Thịnh Đường.
Vương Lệnh Nghi luôn thích biện hộ nhiều như vậy, Tạ Bảo Lâm lúc này đã được lĩnh giáo.
Tạ Bảo Lâm đυ.ng phải người phiền phức như vậy, chỉ có thể tự nhận mình không may mắn, lập tức ngồi dậy, búi tóc nàng thả lỏng vô tình che đi đôi tai thoáng ửng đỏ.
"Ta muốn học viết chữ Phúc." Vương Lệnh Nghi lại càng tiến thêm một bước đưa ra yêu cầu.
Tạ Bảo Lâm nói: "Đó là chữ ta viết không tốt nhất a."
"Ta cảm thấy chữ này là tốt nhất." Vương Lệnh Nghi cười, "Tạ Bảo Lâm, ngươi dạy ta một chút đi?"
Tạ Bảo Lâm trong nội tâm khẽ động, cũng không tiếp tục từ chối. Nàng đưa tay cầm chặt bút Lang Hào, thuận tiện giống như cầm một thanh tuyệt thế bảo kiếm, có thể chém sắt như chém bùn. Tạ Bảo Lâm nhắc nhở Vương Lệnh Nghi: "Xem ta vận dụng ngòi bút."
Vương Lệnh Nghi nhìn chằm chằm hồi lâu, cười nói: "Ngươi cũng biết khả năng của ta, ta thật sự không thể nhìn mà viết theo a."
Sau đó, bàn tay trắng nõn của Vương Lệnh Nghi liền cùng tay Tạ Bảo Lâm cách nhau một chút, nắm ở trên đỉnh bút lông.
"Ngươi mang theo ta cùng viết a."
Tạ Bảo Lâm nhìn Vương Lệnh Nghi dường như lại có chủ ý quỷ quái gì, vì vậy quyết đoán nói: "Ta nghĩ hôm nay không nên học rồi."
Vừa muốn thả bút, chỉ nghe ngoài cửa Hợp Khương gõ cửa nói: "Nương nương, nô tài mang bánh ngọt đến rồi."
Tạ Bảo Lâm: "..."
Vương Lệnh Nghi tầm mắt hơi nhấc lên, hé miệng cười cười: "Ta đi lấy."
Hợp Khương đưa tới một bàn bánh đậu đỏ lạnh, hẳn là do phòng bếp nhỏ của cung Hoa Dương tự mình làm.
Vào lúc này, Vương Lệnh Nghi tự nhiên cũng sẽ không quên Tạ Bảo Lâm, vì vậy ngắt một khối bánh đậu đỏ giấu ở sau lưng, tư thế nhẹ nhàng hướng Tạ Bảo Lâm đi đến. Dung mạo nàng tràn ngập ý cười, nói khẽ: "Tạ Bảo Lâm, ngươi cảm thấy ta được chứ?"
Tạ Bảo Lâm vốn đang giương mắt, đôi mắt đẹp chiếu sáng, sau một khắc liền nói: "Không tốt..."
Chữ "tốt" còn chưa kịp nói xong, Vương Lệnh Nghi liền tay mắt lanh lẹ đem kia khối bánh ngọt kia nhét vào trong miệng Tạ Bảo Lâm.
Vương Lệnh Nghi nói: "Ăn nhiều một chút."
Nàng cũng không mang câu nói kia của Tạ Bảo Lâm bỏ vào trong lỗ tai, lúc thu tay lại nàng chỉ cảm thấy Tạ Bảo Lâm cắn lấy bánh ngọt đồng thời cũng cắn luôn ngón tay nàng, sau đó đầu lưỡi mềm mại của Tạ Bảo Lâm nhẹ lướt qua ngón trỏ của nàng.
Mềm mại mà vô cùng ẩm ướt.
Trong lúc nhất thời, Vương Lệnh Nghi chỉ cảm thấy đầu não choáng váng, đỏ bừng cả khuôn mặt lui về bàn tròn phía sau, đưa lưng về phía Tạ Bảo Lâm không chịu nói thêm một lời nào.
Tạ Bảo Lâm cũng khó có được rơi vào tình huống như vậy, đứng im tại chỗ, bút Lang Hào vốn cầm trong tay lúc này rơi xuống làm nàng như ở trong mộng mới tỉnh.
"Khục... khục....." Tạ Bảo Lâm bỗng nhiên ho khan.
Vương Lệnh Nghi không trầm mặc bao lâu liền bước đến gần, đưa tay giúp Tạ Bảo Lâm xoa xoa lưng, giọng nói rất tự nhiên: "Ngươi... như thế nào a?"
"Tốt hơn nhiều rồi."
Tạ Bảo Lâm cảm thấy nhất định là chính mình hoặc Vương Lệnh Nghi có vấn đề, hôm nay Vương Lệnh Nghi chạm vào lưng nàng, rõ ràng cách một lớp quần áo nàng lại cảm thấy ấm nóng như sắp cháy đến nơi rồi.
Vì vậy Tạ Bảo Lâm chăm chú hỏi: "Vương Lệnh Nghi, có phải ngươi lại nóng lên hay không? Tay của ngươi rất nóng a."
Vương Lệnh Nghi tự mình sờ sờ một chút: "Không nóng a."
Tạ Bảo Lâm nghiêm túc nói: "Ta là Hoàng hậu, lời ta nói luôn đúng."
Hoàng hậu rất giỏi sao? Vương Lệnh Nghi âm thầm giận, lần nữa đưa tay dán lên mặt mình, lầu bầu nói: "Đã nói không nóng mà..."
Vương Lệnh Nghi quyết định đi ra ngoài hóng gió giải nhiệt.
Kết quả nàng vừa bước ra khỏi cửa, Tạ Bảo Lâm liền vội vàng quay lưng lại, đưa tay nhẹ nhàng che đi miệng của mình.
***
Viên Uyển nghi hai ngày này lui tới Phượng nghi cung tương đối chăm chỉ, thời điểm những tiểu phi tần khác còn chưa đến, Viên Uyển nghi đã đến rồi. Mỗi lần nàng đến đây đều sẽ cùng Vương Lệnh Nghi trò chuyện, uống một chút trà, ngẫu nhiên còn nói một vài tin đồn mà nàng cho là thú vị.
Có lẽ là thấy Vương Lệnh Nghi tựa hồ đối với những chuyện kì lạ đều cảm thấy rất hứng thú, vì thế dạo gần đây nàng nói những việc này tương đối nhiều.
Ngày hôm đó, Viên Uyển nghi cười nói: "Nghe nói ở Quan Trung có một lão đạo du ngoạn khắp nơi, không có chỗ ở cố định, nhưng cũng coi như là có chút đạo hạnh, mấy ngày gần đây đều ở kinh thành và các vùng đất lân cận làm phép gì gì đó. Nhắc tới cũng kì lạ, lúc trước khi chưa làm phép, kinh thành và sơn thôn trong các vùng lân cận phía Nam luôn có việc lạ này đến việc lạ khác, làm phép xong rồi mọi thứ liền tốt lên."
"Từ chỗ nào nghe được?" Vương Lệnh Nghi nghe xong hỏi lại.
Viên Uyển nghi nói: "Trong kinh tin đồn này đã sớm truyền đi rất xa, bất quá muội muội một mực không tin, cũng không dám nói cho người khác nghe. Đương nhiên hôm nay nói ra, cũng không phải vì muội muội tin, chẳng qua là cảm thấy đối với sự tình mình không biết rõ vẫn là có chút kinh sợ."
Trong lòng Vương Lệnh Nghi trong vốn dĩ tin vài phần, dù sao loại chuyện thần quỷ này chẳng phải thật sự đã xảy ra sao? Chẳng qua là chuyện đổi hồn này rốt cuộc là như thế nào, tất nhiên phải sớm cùng Tạ Bảo Lâm thương lượng cho xong.
Vương Lệnh Nghi đảo mắt liền nói cho Tạ Bảo Lâm nghe hết thảy.
Tạ Bảo Lâm nói: "Lão đạo này có bản lĩnh hay không sau này hãy nói, tin đồn này đúng là hết sức kì quặc. Gần đây chuyện của hắn truyền đi khắp kinh thành, ngay cả trong cung cũng như vậy, lại khiến ta nghĩ rằng giống như là có người đang trợ giúp lan truyền tin tức."
"Bất quá, cũng không thể chối bỏ." Tạ Bảo Lâm đang rửa bút lông, tiếp tục nói, "Nếu như lão đạo này thật sự có bản lĩnh, người trong cung làm sao nghe được, việc này cũng không ngại tra một chút."
Vương Lệnh Nghi nói: "Ngươi cảm thấy... là hướng đến chúng ta?"
"Cái này rất khó nói." Tạ Bảo Lâm nhìn sắc mặt nàng có chút khẩn trương, liền cười nói, "Bất quá, chúng ta tốt xấu gì cũng đã qua lâu như vậy, đều không có ai nói gì không phải sao."
Tuy là nói như vậy, nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng.
"Nếu như bị phát hiện rồi..." Vương Lệnh Nghi có chút không dám nghĩ đến.
Tạ Bảo Lâm hỏi: "Sợ?"
"... Không sợ." Vương Lệnh Nghi lắc đầu, "Ta chỉ là đang nghĩ vạn nhất đó là sự thật a? Chúng ta có thể đổi về như trước kia."
Tạ Bảo Lâm nói: "Không vội, chuẩn bị chu toàn vẫn sẽ có sơ hở, huống chi tình huống vội vàng như vậy."
Nếu có người đã nhận ra, như vậy lỡ như bức các nàng lộ ra chân tướng thì sao a? Trong kinh truyền đi tin tức cũng không có gì đáng nói, đáng nói là trong cung từ trước đến nay quy định nghiêm ngặt, cung nhân ngày thường làm việc ngay cả thanh âm hô hấp cũng không muốn phát ra, như thế nào phung phí thời gian đi truyền tin về một lão đạo? Như thế nào cũng đều cảm thấy khả nghi.
Nếu như Tạ Bảo Lâm đã nói chắc chắn như vậy, Vương Lệnh Nghi cũng không suy nghĩ nhiều nữa, mỗi ngày như cũ ăn uống vui chơi, tựa hồ không có để việc này ở trong lòng.
Mà Tạ Bảo Lâm cũng không dám cho người trong cung Hoa Dương đi ra ngoài ngoài thăm dò tin tức, động tác của nàng nếu như có gì không đúng sẽ là mục tiêu của rất nhiều người. Tạ Bảo Lâm liền âm thầm cho người tìm kiếm ngọn nguồn.
Lời đồn đãi trong truyền thuyết, khó khăn nhất lại là lúc truy xét thông tin. Liên tiếp bốn năm ngày, Tạ Bảo Lâm mới nhận được kết quả: Có một người lúc xuất cung nghe được tin tức liền truyền đến đây, người đó lớn lên rất ôn hoà hiền hậu.
Mà kì lạ là khi hỏi đến người đã xuất cung kia, lại không ai biết a, giống như trên đời này chưa bao giờ xuất hiện qua người này.
Hết chương 15.