Chương 1: Cừu oán giữa Vương Quý phi và Tạ Hoàng hậu

Chương 1: Cừu oán giữa Vương Quý phi và Tạ Hoàng hậu

Mới vừa vào hạ, nhiệt khí còn chưa tăng lên, Vương Lệnh Nghi híp lại mắt phượng, lười biếng dựa trên tháp gỗ lim dành cho Quý phi trong lương đình. Chỉ thấy búi tóc của nàng buông tán loạn, tóc dài rủ xuống như thác nước, đây là bộ dạng vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa nhưng không chịu chải đầu. Bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn thon dài nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, móng tay nhiễm sắc hồng nhạt càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn. Mỹ nhân lại đưa tay đến trên bàn thả vào trong mâm ngắt một trái vải. Móng tay liền hung hăng xé lớp vỏ bên ngoài, lại nhẹ nhàng bẻ một chút, ngón tay thon dài liền đem thịt vải bóng loáng đưa vào trong miệng.

Vương Lệnh Nghi nhịn không được cảm thấy vô cùng thoải mái, mãn nguyện, thật sự rất mãn nguyện.

"Nương nương, vừa rồi Hoàng hậu đưa đến thiệp mời, nói từ nay trở đi nên vì Tần vương mở tiệc tẩy trần." Hợp Khương vội vàng từ bên hồ đi qua cây cầu dài bước lên thềm đá đình nghỉ mát, đứng ở bên cạnh Vương Lệnh Nghi nói.

Nghe vậy, cơn buồn ngủ cùng cảm giác thỏa mãn của Vương Lệnh Nghi lập tức giải tán sạch sẽ, nàng cúi đầu nhổ ra hạt vải trong khay bạc, cười nói: "Vị Hoàng hậu nương nương kia luôn có biện pháp không để cho ta yên ổn. Ta từ nay trở đi thân thể ôm bệnh nhẹ, không đi."

Hợp Khương cười đến khóe mắt có chút cong cong: "E rằng không được, nghe nói Hoàng hậu buổi trưa lúc cùng Thái hậu nói chuyện còn nhắc người nên đi a."

Vương Lệnh Nghi mắt phượng khẽ liếc, nói: "Hoàng hậu này cũng quá khó coi rồi."

"Người cũng biết Thái hậu rất yêu thương Tần vương, Hoàng thượng cũng phải tạm gác lại việc triều chính tới đón Tần vương không phải sao? Huống hồ người đi, phòng bếp nhỏ cũng làm ít đi một bữa cơm a." Hợp Khương khích lệ hợp tình hợp lý, làm cho người tin phục.

Mặc dù Vương Lệnh Nghi không tình nguyện, ngày hôm đó vẫn diện trang phục vô cùng minh diễm. Theo lời Hợp Khương nói, chính là "Một bàn cháo trắng dưa cải bên trong bỗng nhiên xuất hiện một bàn đại huân".

Đám "Cháo trắng dưa cải" từng người đều có khí chất của riêng mình, mềm yếu tựa cành liễu trước gió, hai tay đặt trước vòng eo mảnh khảnh mang theo ánh mắt đưa tình. Những cử chỉ này đương nhiên khiến Hoàng đế yêu thích không thôi. Nghe nói Hoàng đế lúc trẻ tuổi khinh cuồng không hiểu chuyện từng bị một nữ tử xinh đẹp làm tổn thương, từ ngày lên ngôi Hoàng đế lại càng yêu thích dạng nữ tử tình thơ ý họa.

Bộ dạng này của "Đại huân"(*) Hoàng đế nhìn tự nhiên cảm thấy không mấy vui vẻ. Bất quá cho tới bây giờ "Đại huân" cũng chưa từng để ý qua.

(*) Theo như mình google được thì "đại huân" có nghĩa là thịt hun khói, nếu nghĩa có không đúng cầu mọi người góp ý mình sẽ sửa a.

Thời điểm Vương Lệnh Nghi đến cơ bản tất cả mọi người đều đến đủ cả rồi. Nàng mới vừa vào cửa, liền nhạy cảm phát giác ra có chút hàn khí tỏa ra từ vị trí trung tâm. Không cần nhìn Vương Lệnh Nghi cũng biết, Hoàng hậu nương nương lại muốn gây chuyện rồi.

"Vương muội muội đến thật đúng lúc, bắt đầu truyền đồ ăn a." Tạ Bảo Lâm ngồi ngay ngắn bên cạnh Thái hậu, lời nói tràn đầy thâm ý, muốn trách cứ Vương Lệnh Nghi tới trễ.

Vương Lệnh Nghi bị đâm chọt một câu không thể cãi lại, trong nội tâm rất không thoải mái, thầm nghĩ lâu rồi không cùng Tạ Bảo Lâm đấu pháp, Tạ Bảo Lâm lại thấy khó chịu rồi.

Nàng cười híp mắt ngồi vào bên dưới Tạ Bảo Lâm, nâng chén uống rượu, liền nghiêng đầu trầm thấp nói một câu: "Mấy ngày không gặp, Hoàng hậu nương nương ngày càng quy củ rồi."

Biết rõ Vương Lệnh Nghi châm chọc nàng cứng nhắc, Tạ Bảo Lâm nhìn cũng không nhìn, mặc kệ Vương Lệnh Nghi.

Tần vương kia bước lên cùng Thái hậu nói chuyện, mắt lại nhìn về phía Vương Lệnh Nghi.

Tạ Bảo Lâm mặc dù ngồi nghiêm chỉnh, nhưng mắt thật sự rất tinh tường, lập tức nói: "Thật không thể so với muội muội, đã gả đi còn được người khác nhìn ngó."

"Dù sao trong kinh chỉ có một Vương Lệnh Nghi, đã gả ra ngoài, cũng khó trách phụ mẫu trong nhà luôn thương nhớ." Vương Lệnh Nghi ra vẻ nghe không hiểu ý tứ của Tạ Bảo Lâm, "Lại nói tiếp, muội muội có lẽ đã lâu chưa về nhà thăm viếng rồi, không biết Hoàng hậu nương nương có chấp thuận cho ta đi một chuyến hay không?"

"Cái này phải hỏi ý Hoàng thượng rồi."

Tạ Bảo Lâm đây chính là đào hầm muốn đẩy Vương Lệnh Nghi xuống. Hoàng đế đã không chào đón Vương Lệnh Nghi, Vương Lệnh Nghi còn tiến đến trước mặt hắn làm sao có chỗ nào tốt đẹp? Huống hồ Vương Lệnh Nghi thường ngày không phạm sai lầm lớn, sai lầm nhỏ lại mắc phải không ngừng, điều này đã khiến Hoàng đế cảm thấy rất phiền phức rồi.

Tạ Bảo Lâm thậm chí uống nhiều thêm một chén rượu.

Nhưng Vương Lệnh Nghi lại cười híp mắt đáp ứng, hỏi: "Hoàng thượng, mấy ngày gần đây, thần thϊếp nằm mộng nhìn thấy cây sơn trà trong nội viện ngày càng sum xuê, thần thϊếp có cảm giác từ lúc tiến cung đến nay..."

"Đừng dài dòng." Hoàng đế không kiên nhẫn nghe nàng nói.

Vương Lệnh Nghi cười: "Thần thϊếp muốn trở về nhà mấy ngày."

Hoàng đế không nói chuyện, tựa hồ đang cân nhắc. Kì thật có gì đáng để cân nhắc đâu? Vừa nghĩ tới Vương Lệnh Nghi vài ngày không ở trong cung, không gây ra phiền toái cho người khác, Hoàng đế ngay cả giả vờ giả vịt cũng không thèm, lập tức nói: "Chuẩn."

Vương Lệnh Nghi đạt được thắng lợi hoàn toàn, thừa dịp người không nhìn thấy, nàng hướng Tạ Bảo Lâm khıêυ khí©h nâng mày.

Yến hội ăn uống linh đình, cười nói vui vẻ, Vương Lệnh Nghi lại hiếm hoi không gây ra phiền toái, còn muốn về nhà thanh tịnh, thoạt nhìn rất quy tắc, cho nên Hoàng đế đối với Vương Lệnh Nghi muốn trốn cũng trốn không kịp cuối cùng lại cảm thấy Vương Lệnh Nghi không đáng ghét như trong tưởng tượng. Vì vậy Hoàng đế âm thầm tổng kết nguyên nhân: Đều là do bầu không khí làm say lòng người.

Nhưng mà ngay tại không khí tốt đẹp như vậy, Tần vương cầm chén rượu trong tay, một bước lay động di chuyển đến trước mặt Vương Lệnh Nghi, yên lặng nhìn nàng, không đợi Vương Lệnh Nghi mở miệng, Tần vương liền nói: "Lần trước từ biệt, cho tới bây giờ đã hơn một năm rồi."

Hơi có chút ý tứ hoài niệm.

Vương Lệnh Nghi thầm nghĩ Tần vương này đúng là uống rượu vào liền trở nên không biết phép tắc rồi. Hắn lại dám ở trước mặt mọi người cùng Quý phi ôn chuyện, hành động này cũng giống như giáng thẳng vào mặt Hoàng huynh hắn một bạt tai. Mà đánh vào mặt Hoàng đế cũng không có gì, đánh sưng lên càng khiến Vương Lệnh Nghi vui vẻ mà xem kịch vui, chỉ là nàng cảm thấy Tần vương thiếu suy nghĩ như vậy sẽ làm hại đến nàng.

"Mới một năm thôi a." Vương Lệnh Nghi cười đến vô cùng trong sáng.

Tần vương lập tức ho khan, vẫy tay cười nói: "Quý phi còn nhớ hay quên sự việc năm đó?"

Những lời này khiến tất cả mọi người không khỏi hồi tưởng lại hơn một năm trước kia, Tần vương văn văn nhược nhược đột nhiên có thái độ khác thường, vô cùng cứng rắn nhờ Từ quốc công hướng Vương gia cầu hôn. Không biết làm sao Vương Lệnh Nghi lại nói hắn không thú vị, chết sống không chịu, thiếu chút nữa kéo theo sợi dây treo cổ tự tử rồi. Sau khi cầu hôn thất bại, Tần vương đợi lúc nữ quyến ở Vương phủ đến Hoa Nghiêm tự cầu phúc, một mình chặn đường Vương Lệnh Nghi, hỏi ráo riết.

Tần vương hồ đồ, Thái hậu xưa nay sủng hắn vô độ, đã trói hắn lại đưa hắn rời xa Kinh thành, lánh đi một năm, lúc này mới xong chuyện.

Vốn nghĩ một năm qua đi, Tần vương cũng nên quên rồi, không ngờ rằng lần đầu trở về liền trước hết chạy đi tìm Vương Lệnh Nghi.

Thái hậu nghĩ đến liền thấy đau đầu. Vốn là muốn để Tần vương nhìn thấy Vương Lệnh Nghi trở thành Quý phi làm cho hắn hết hy vọng, hôm nay thoạt nhìn chẳng khác nào tro tàn lại cháy rồi? Thái hậu lại nhìn nhìn bộ dạng Vương Lệnh Nghi, xinh đẹp như một bức họa được họa hết sức tỉ mỉ, đây chẳng phải là yêu tinh sao? Quả nhiên vẫn là Hoàng đế tinh mắt.

"Muốn quên liền quên." Vương Lệnh Nghi bưng chén rượu lên, chậm rãi ngồi dậy, tiếp tục nói: "Bổn cung uống cạn, Tần vương tùy ý."

Nói xong, liền uống một hơi cạn sạch.

May mà Tần vương đầu óc còn có chút tỉnh táo, ngoan ngoãn uống chén rượu kia liền trở về vị trí của mình. Vương Lệnh Nghi lúc này mới yên lòng lại, chẳng qua là thời điểm ăn món ăn nàng yêu thích nhất cũng không còn chút tư vị.

Nếu như nàng cáo bệnh không đến, chẳng phải nhiều chuyện như vậy sẽ không phát sinh rồi sao? Tất cả do ai tạo thành? Còn không phải tiểu thư khuê các ngồi phía trên kia, đọc nhiều sách thánh hiền như vậy còn làm hại nàng.

Tiểu thư khuê các kia dùng khăn che miệng mũi, nghiêng đầu nhẹ nhàng hắt hơi một cái. Lúc nàng quay đầu lại, liền nhìn thấy Vương Lệnh Nghi cúi đầu dùng đôi đũa ngà voi trong tay hung hăng chà xát lên mâm thủy tinh. Không biết như thế nào nàng liền cảm thấy tâm tình vô cùng vui vẻ.

Rượu quá ba tuần, Thái hậu nhịn không được, nói: "Ai gia trước tiên rời khỏi, các ngươi từ từ vui chơi."

Mọi người hành lễ tiễn Thái hậu, không khí cũng trở nên thoải mái hơn.

Hoàng đế bỗng nhiên nổi hứng làm thơ, đề nghị hoa ngừng ở trong tay ai, người đó liền phải làm một bài thơ. Hình phạt Hoàng đế đưa ra, ai làm không được liền phạt ba chén rượu.

Đám phi tần của Hoàng đế cũng vô cùng hào hứng, nếu không phải nhường tới nhường lui cũng là cố sức vắt óc làm thơ.

Mắt thấy bầu không khí càng ngày càng sôi động, Vương Lệnh Nghi hầu như gục xuống bàn, hoa liền nằm gọn trong tay nàng.

Hoàng đế bịt mắt, nghe xung quanh lập tức yên lặng như tờ, trong nội tâm có dự cảm không tốt, vội tháo xuống khăn bịt mặt tập trung nhìn, Vương Lệnh Nghi!

Tạ Bảo Lâm ngồi ở phía trên thấy người đó là nàng, đầu tê rần, không khỏi nhớ tới thời điểm Vương Lệnh Nghi vừa vào cung đã làm câu thơ "Nhanh nhanh nhanh, hầm súp rồi đến uống".

Mọi người hai mắt nhìn nhau.

Lặng im một hồi lâu, rốt cuộc có một tiểu phi tần ôn nhu nhỏ nhẹ nói: "Nếu không thì thần thϊếp thay tỷ tỷ làm thơ?"

Trong lúc nhất thời, toàn bộ các phi tần đều nháo cả lên, nói: "Vẫn là muội muội đến đây đi."

Tạ Bảo Lâm lạnh nhạt nhìn những nữ nhân lộn xộn phía dưới, không thể không lên tiếng nói: "Cho người giúp đỡ chỉ sợ Vương muội muội cũng không còn mặt mũi, không bằng Vương muội muội đọc một bài thơ a."

Vương Lệnh Nghi cảm giác mình bị Tạ Bảo Lâm vũ nhục, người khác đều là làm thơ, đến phiên nàng lại là đọc thơ rồi? Tạ Bảo Lâm quả nhiên không cho nàng thoải mái a, nàng thật sự rất không vui.

"Như thế nào?" Cuối cùng, Tạ Bảo Lâm còn hảo ý trưng cầu ý kiến Vương Lệnh Nghi, "Một câu cũng được."

Tạ Bảo Lâm dùng bộ dáng nhường nhịn như vậy khiến Vương Lệnh Nghi có khổ khó nói.

Vương Lệnh Nghi vẫy tay ở sau lưng, tỏ ý nàng muốn ngất xỉu.

Hợp Khương vô cùng tinh tế, tiến lên một bước, thấp giọng nhắc nhở: "Không được, nữ y của Hoàng hậu vẫn còn đang chờ ở Thiên Điện a."

Đường này không thông, Vương Lệnh Nghi lại yên lặng nhìn nhìn, thoáng thấy bộ dạng giống như cười mà không phải cười của Tạ Bảo Lâm, âm thầm hạ quyết tâm, đành phải kiên trì cười nói: "Tình huống của muội muội như thế nào hẳn là mọi người đều rõ ràng? Tỷ tỷ vẫn là đừng nên làm khó muội muội, bằng không muội muội cần phải giả vờ ngất xỉu rồi."

Đã nói đến nước này, không còn lý do gì ép buộc nàng nữa. Cửa này cuối cùng vẫn vượt qua, có thể nói là sống sót trong gang tất.

Vương Lệnh Nghi cắn răng: Tạ Bảo Lâm, thù này cũng lớn hơn rồi!

Lần yến hội này khiến Vương Lệnh Nghi rất đau đầu. Vừa trở lại tẩm cung, Vương Lệnh Nghi rửa mặt xong liền nằm chết dí trên ghế dài nghỉ ngơi, bởi vì uống không ít rượu, liền rơi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Vương Lệnh Nghi chỉ cảm thấy ngủ còn chưa đủ, lại bị tỳ nữ đứng trước giường làm cho tỉnh lại.

"Nương nương, Vương Quý phi ở trong cung chờ đã lâu."

Vương Lệnh Nghi đang muốn vẫy tay nói không biết, bỗng nhiên tỉnh táo lại. Toàn bộ trong nội cung, không phải chỉ có một mình nàng là Vương Quý phi sao?

Hết chương 1

Editor: Cầu mọi người ủng hộ a ~