Dự tính ban đầu của Vỹ Chu Đào là mở một quán ăn vặt nhỏ buôn bán vào ban đêm, ban ngày đi xe bus đến trường học bổ túc.
Nhưng do kế hoạch để Tần Quốc Trường biết được, tình cờ giúp cô ngã sang một hướng khác ổn định hơn.
Quán nước uống kiêm đồ ăn vặt được dựng lên ngay trung tâm thành phố, đối diện trường học cấp ba mà Vỹ Chu Đào sẽ xoay sở vào học, bên cạnh đó cửa hàng của cô thuê hẳn 3 người nhân viên trông vô cùng chuyên nghiệp.
Giờ đây Vỹ Chu Đào là bà chủ học bổ túc, chỉ cần thỉnh thoảng tính toán ngân sách và phát lương, thời gian nhàn rỗi khá nhiều.
Chuyện đáng buồn cười nhất cuộc đời Vỹ Chu Đào có lẽ là mặc áo sơ mi trắng bước vào trường cấp ba học lớp nhỏ nhất.
Nhìn mấy cô cậu trong tuổi dậy thì ồn ào náo nhiệt, Vỹ Chu Đào làm chị lớn nhất không biết nên gia nhập như thế nào.
Nghe nói loại trường học này rất phổ biến, muốn học liền có thể vào đây, hiếm có học sinh xuất sắc xuất hiện.
Vỹ Chu Đào muốn làm người đó, loại người học nhanh nhảy lớp, muốn nhanh chóng mang bằng đại học về.
Tiếc là căn bản cô không có, cái gì cũng phải học hỏi các em.
Ngặt nỗi các em trong lớp chẳng ai chịu học hành cả! Đến độ cô chủ nhiệm còn chẳng bổ nhiệm lớp trưởng nữa chứ!
Vỹ Chu Đào vào lớp học buổi đầu tiên đã có cả tá mấy bạn học tới làm quen vì đặc biệt, ở chỗ 18 tuổi rồi mà học lớp 10.
Nhưng thời khắc tiếp theo, Vỹ Chu Đào thành công rủ đám cô nương điệu đà này sang đối diện làm khách.
Vỹ Chu Đào nhìn đám nhóc tươi vui hoà đồng kia, ngây thơ nói: "Mình.. chị học không giỏi, sau này có thể giúp chị học hỏi không?"
Kết quả ai cũng từ chối, còn nói học hành chỉ nhứt đầu, chẳng có tác dụng.
Vỹ Chu Đào hoà vào một đám bạn bè không phù hợp cư nhiên cảm thấy không thoải mái, nhưng lại chẳng biết cách từ chối.
Đêm xuống, Vỹ Chu Đào định phụ nhân viên dọn dẹp hoặc hướng dẫn gì đó, dù gì cũng là nhà của mình.
Thế mà ngày đầu tiên bọn họ đi làm, thay vì canh giờ hết chiều để nghỉ ngơi thì cả ba người, mỗi người một hướng liên tục mời khách vào quán ăn xế.
Vỹ Chu Đào oang oang đầu óc, đến cả tên bọn họ cô còn chưa biết mà đã giúp cô kiếm thêm thu nhập.
Cô chui trở lại vào phòng, nhắn đến cho Tần Quốc Trường: "Cậu chủ, ai đào tạo mấy người nhân viên đó vậy?"
Đối phương nhanh chóng trả lời: "Vừa ý em không?"
Vỹ Chu Đào cảm thấy choáng váng: "Món xế là gì? Ban đầu nói là chỉ có đồ uống và ăn vặt thôi mà?"
Tần Quốc Trường: "Em mặc kệ đi, cứ để họ tự giải quyết."
Vỹ Chu Đào buông điện thoại trong tay, ra ngoài một lần nữa, lại nhìn thấy cảnh nhân viên và khách hàng hoà hợp vui vẻ với nhau. Bất giác cô vuốt trán lau mồ hôi, mấy con người đó có tài buôn bán như vậy sao còn đi làm thuê, cô không tin đâu.
Khoảng nửa tiếng sau, Tần Quốc Trường ghé vào tìm Vỹ Chu Đào.
Dù sao buôn bán tốt như vậy, Vỹ Chu Đào an tâm ở trong phòng mới dọn dẹp học bài.
Cốc cốc cốc. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Vỹ Chu Đào trong lòng thầm lo là một trong ba người nhân viên, không ngờ Tần Quốc Trường đến mang kẹo sữa non cho cô.
Nhìn thấy anh tựa hồ nhìn thấy mặt trời, cả ngày hôm nay cô cứ mơ hồ chẳng rõ thế giới có cách thức vận hành như thế nào.
Vỹ Chu Đào kéo Tần Quốc Trường vào phòng, truy hỏi: "Cậu chủ thuê mấy người đó ở đâu vậy?"
"Đăng bài tuyển dụng, mức lương văn phòng." Tần Quốc Trường ngồi lên chiếc sofa nằm bên phải vách phòng, di chuyển tầm mắt nhìn xung quanh căn phòng rộng rãi có chút mùi nước sơn khiến người ta nhức đầu, nhàn nhạt nói: "Em cứ để bọn họ tự quản, cuối tháng chú ý thưởng chút đỉnh là OK cả thôi."
Vỹ Chu Đào ịn mông ngồi xuống bên cạnh, chưa bao lâu đã ôm tay Tần Quốc Trường in môi lên hôn hít vai anh, má đào cọ cọ lấy lòng: "Con nhớ cậu chủ quá à."
"Phải không?" Tần Quốc Trường cong khoé môi cười hài lòng, duỗi tay choàng vào eo nhỏ kéo vào lòng, "Hôm qua gọi điện còn không thèm nhận máy kia mà?"
Vỹ Chu Đào thuận thế chồm lên ôm cổ Tần Quốc Trường nũng nịu cọ mặt vào hõm cổ của anh, giọng mè nheo: "Hôm nay cậu chủ ngủ ở đâu vậy?"
"Anh đang hỏi em!" Tần Quốc Trường đẩy đầu Vỹ Chu Đào ra, giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Tối qua làm gì không nhận máy?"
"Em đâu có làm gì..." Vỹ Chu Đào bị bàn tay dán vào mặt không cho cử động, "Ở đây dọn dẹp thôi."
"Bận lắm à?" Tần Quốc Trường nhướng mày, thả Vỹ Chu Đào ngồi sang một bên.
Gật gật.
Tần Quốc Trường đứng lên đi đến bàn học chứa đầy sách vở mới của Vỹ Chu Đào, đem đống đồ đó lật tung lên trước sự chứng kiến của cô.
Vỹ Chu Đào mở mắt tròn xoe, còn tưởng rằng Tần Quốc Trường nổi tính bạo lực, tiếp theo anh một tay cầm điện thoại ấn gọi điện cho cô, một tay nhẹ nhàng xếp lại đống vở.
Điện thoại Vỹ Chu Đào rung lên, cô ngơ ngác nhận lệnh qua ánh mắt Tần Quốc Trường, nhận máy đưa lên tai.
"Thấy anh bận không?"
"..." Vỹ Chu Đào lề mề lắc đầu, sau đó lại gật đầu, ngơ ngác khó xử: "Con không biết.."
"Hôm qua, lúc anh gọi cho em, em đang làm việc gì?" Tần Quốc Trường nói qua điện thoại, nhàn nhàn chẳng rõ tư vị, một tay kia cũng xếp xong sách vở ngăn nắp bằng một cách đơn giản.
"Con đang.. ưʍ.. tắm!" Vỹ Chu Đào nghĩ vội đến một việc liên quan đến nước dù rằng không biết rõ hôm qua Tần Quốc Trường gọi cô vào thời điểm nào.
Tần Quốc Trường vẫn chưa chịu ngắt máy, nhìn chằm chằm Vỹ Chu Đào từ từ bước vào phòng tắm của cô khoá cửa lại.
Ở phía Chu Đào có thể nghe được rõ tiếng nước bắt đầu chảy, và cả âm thanh ném quần áo khi thắt lưng va chạm vào đâu đó.
"Bận thật đấy!" Tần Quốc Trường trong phòng tắm tỏ vẻ lười biếng.
Vỹ Chu Đào mím môi giữ im lặng.
Chờ gần nửa ngày sau, cụ thể chưa quá ba phút, Vỹ Chu Đào thấp thỏm lên tiếng: "Cậu chủ, con tắt trước nha?"
"Đang bận lắm à?" Tần Quốc Trường lành lạnh phát âm, tựa hồ muốn bắt cô ở bên ngoài nghe hết khoảng thời gian anh tắm.
"Dạ.. dạ không có." Cụ thể là Vỹ Chu Đào lười gọi lại cho Tần Quốc Trường, kết quả anh dùng hành động dạy dỗ cô một trận như thế này. Vỹ Chu Đào rụt rè không dám phản kháng, dù gì cũng phải nể anh một bậc.
"Ừm," Anh thản nhiên như không có gì.
Vỹ Chu Đào bị ép phải ở đó chờ Tần Quốc Trường tắm xong, cư nhiên ngồi yên không làm gì tay chân cô không chịu được, vì vậy dự tính trốn đi vài phút lấy bánh và nước uống sẽ về nhanh.
Nào ngờ Vỹ Chu Đào vừa đi ra khỏi phòng, cửa vừa đóng phòng tắm liền có tiếng động phát ra: "Chu Đào, lấy quần áo cho anh."
Bên ngoài là bầu trời yên tĩnh.
"Chu Đào!" Tần Quốc Trường đoán là đúng nhưng vẫn cố gọi thêm một lần nữa.
Vẫn không có chút động tĩnh.
Anh bật cửa đeo khăn tắm ra ngoài, nhìn lên sofa Vỹ Chu Đào đã biến mất, chiếc điện thoại hiển thị cuộc gọi vẫn yên ở đó.
"Cái con bé này..!!" Mặt mũi Tần Quốc Trường xám xịt, như phong ba bão táp bước ra ngoài đến tủ lục lọi quần áo mặc vào người.
Trong lúc Tần Quốc Trường mặc quần áo, Vỹ Chu Đào lén lút trở về, vờ như chưa có chuyện gì đặt điện thoại lên đùi, gương mặt hướng về cửa phòng tắm chờ anh ra.
Cạch. Cửa phòng tắm đột ngột bị mở khiến cho Vỹ Chu Đào đang canh chừng cũng phải giật mình.
"Vỹ Chu Đào! Em muốn tạo phản đúng không?" Không chỉ có vẻ mặt Tần Quốc Trường, bước chân mạnh mẽ hung hãn của anh cũng lộ ra sự tức giận như thể bùng nổ. Mấy bước chân đã ở trước mặt Vỹ Chu Đào tóm cô lắc mạnh: "Anh dặn thế nào hả? Giây sau đã chạy đi là thế nào?"
Vỹ Chu Đào cười thỏ thẻ: "Cậu chủ giận hả?" Ngón tay ửng màu hồng chỉ lên mũi anh, nhoẽn miệng cười: "Hehe."