Đêm bên đống củi lửa bập bùng đỏ rực, Vỹ Chu Đào ngồi xổm dưới đất, tay cầm thanh gỗ nhỏ nghịch than cháy, ngẩn ngơ nhìn ánh trăng sáng.
Thình lình Tần Quốc Trường bày tỏ tình cảm, cô chẳng biết mình phải đi về đâu.
Nếu là anh, để được sánh vai với anh thì cư nhiên phải thật cao siêu, xinh đẹp như tiên giáng trần mới phù hợp.
Còn cô, trong tay cầm được ít ỏi tiền tiết kiệm, trong tủ có thêm 'vài' chiếc váy mới, tủ giường cất giấu vài món đồ đắt tiền mà chỉ cần Tần Quốc Trường gật đầu liền có, như thể món đồ bạc triệu ấy chẳng đáng giá là bao nhiêu... Điều đó làm cô càng mơ hồ về một thế giới của tình yêu.
Bằng cách nào cô mới có thể vượt qua vật chất để được bên cạnh anh?
Đang hoài nghi về nhân sinh cao cả, đột nhiên bàn tay ai đó ấm áp, phảng phất hương sữa tắm thơm tho áp lên mắt, che đi màu lửa đỏ trước mắt. Thứ mềm mại, hơi thở nóng bỏng kề sát vành tai cô, trầm trầm ấm ấm: "Giao mông xinh ra đây để cậu chủ 'nựng' một cái, nếu không thì.. đánh đòn đấy."
Vỹ Chu Đào nắm hai bàn tay trước mặt, hờ hững kéo, môi bĩu nhẹ, ngồi bệch xuống thảm cỏ, ngửa cổ dựa lưng vào chân người đàn ông.
Tần Quốc Trường nương theo đỡ cô dựa vào lòng, thả tay khỏi mắt cô, cúi đầu ghé làn da mát lạnh, tóc ươn ướt chạm lên gò má bầu bĩnh, cất giọng trầm khẽ khàn: "Nóng à? Sao em đứng gần lửa thế này?"
Vỹ Chu Đào được nước lấn tới, nhướng người cọ má vào cổ Vỹ Chu Đào, dụi dụi làm nũng, mặt vùi vào cơ ngực săn chắc của anh, mè nheo gọi: "Cậu chủ."
Giọng mèo con ngân dài, mềm mại, ngọt ngào đánh vào tim Tần Quốc Trường, khiến ngực trái anh chứa cả biển mật, bối rối chỉ kịp "hửm?" một tiếng.
Cô một lần nữa ngửa cổ, phụng phịu má đào, nũng nịu tựa hồ bé mèo con vừa được cho ăn no: "Cậu chủ có thích con thật không?"
"Có, thích em thật!" Tần Quốc Trường gục đầu trên vai nhỏ, âu yếm cô ngồi trong vòng tay, gương mặt đối với cô, giọng ấm áp: "Cuối tháng này chúng ta đi thông báo gia đình, chịu không?"
Cô nhóc ngẩn ngơ, không biểu lộ rõ cảm giác gì: "Nhưng mà con đâu có gia đình."
"..." Tần Quốc Trường tạm ngừng, nhìn cô một lúc, đáp: "Vậy chúng ta là gia đình, sau này khi nào em muốn gia đình to hơn nữa thì sinh một bé, ngoan ngoãn giống em, chúng ta là gia đình, nhé?"
Vỹ Chu Đào chúm chím môi hồng, ngượng ngùng quẹt quẹt mũi, phải chờ Tần Quốc Trường hỏi lại "chịu không?" một lần nữa cô mới tỏ vẻ miễn cưỡng gật đầu: "Giống con không ngoan đâu!"
"Giống em!" Tần Quốc Trường hôn vào tai Vỹ Chu Đào, dạy dỗ, nhắc nhở ý bảo cô phải xưng hô bằng cách khác.
Đào nhỏ ngốc nghếch không hiểu, cũng ngại ngùng chẳng biết nói thêm gì, ngoan ngoãn gật đầu.
Tần Quốc Trường thình lình nhấc người bắt cô đứng lên, phủi mông cô, đẩy đi: "Vào trong thay váy mới, bà sắp đến rồi."
"Dạ?"
"Ông nội không tới, chỉ có bà thôi."
"Nhưng mà con tắm rồi mà!" Vỹ Chu Đào đưa cổ áo lên mũi khụt khịt ngửi, cảm thấy váy hầu được giặt nước giặt đắt tiền vẫn thơm ngát, đầu tóc cũng vừa mới gội, anh chê cô lười tắm bằng cách nào?
"Váy mới, váy màu hồng đào trong tủ đấy." Tần Quốc Trường tận tình chỉ dẫn: "Mang cùng dép lông trong nhà ra đây. Cứ mặc mấy thứ này bà lại bảo tôi không chăm em."
"..." Phải rồi, buổi sáng anh sớm đã nhắc nhở cô, muốn có anh thì trước tiên phải phép tắc. Bà nội Kim Nhu vốn dĩ là người nắm quyền, có thể nói không cao bằng Tần Trí Dư nhưng bà muốn thì ông cư nhiên không cãi. Mời được bà tới, thân thiết tâm sự, sau đó bày tỏ tình ý là cửa ải mà anh đưa ra bắt buộc cô phải hoàn thành.
Vỹ Chu Đào chợt hồi hộp, trái tim muốn nổ văng ra, ngực mạnh mẽ dồn dập như triều cường.
Cũng may, Tần Trí Dư không đến.
Chỉ có mỗi Kim Nhu, tính tình bà cô biết rõ, nếu có nhỡ nói sai thì chỉ cần nài nỉ, làm thứ gì đó như cách Tần Trí Dư dỗ bà, mọi chuyện có thể trót lọt.
Nhưng thật lòng Kim Nhu có chấp nhận cho cô một được phép 'chăm sóc', danh ngôn chính thuận ở cạnh làm vợ, sinh em bé cho Tần Quốc Trường hay không, phần lớn chắc chắn do anh quyết định.
Cô không ngốc.
Cô biết hẳn mình sớm đã lạc đường.
Lạc vào một thế giới mà cô từng cho rằng không cần thiết, không tồn tại thật sự trên cuộc đời.
Làm gì có ai yêu một người quên đi bản thân mình?
Hẳn là cô, cô chưa từng được yêu, vì thế một chút ân cần của anh cũng khiến trái tim nhỏ ngần ấy nuôi nấng xúc cảm, chân thành muốn yêu anh, mặc kệ anh xem bản thân mình là trên hết, cô sẽ là người nữa vượt qua cả bản thân yêu anh bằng sinh mệnh.
Vỹ Chu Đào hít một hơi thật sâu, cầm lược chải chuốt mái tóc, vén vén tạo kiểu thật xinh xắn, bàn tay nhỏ như một cô bé gái đứng trước gương cố chỉnh chu hoàn hảo, bộ dạng đáng yêu lọt vào mắt người đàn ông đứng tựa vai bên cửa, khiến hắn vô thức bật cười.
Cô nhóc làm việc gì cũng có lúc lề mề, lúc siêng năng thì mau gọn, lúc lại cẩu thả chẳng đến đâu. Việc cô về phòng chuẩn bị quần áo gặp Kim Nhu không biết có hào hứng gì hay không, nhưng tay nhỏ thoăn thoắt, chỉnh đi chỉnh lại vô số lần, còn thử kẹp chiếc kẹp dâu lên, sau đó buộc tóc, đứng trước gương tìm bộ dạng xinh đẹp thật lâu.
Tần Quốc Trường mãi cũng bước vào, đứng bên cạnh chăm chú quan sát, thấy cô nhóc cặm cụi, tỉ mỉ đến mức sợ bị phát hiện hạt mụn đầu đen trên mũi nên nặn sạch. Anh gỡ tay cô ra, khiến ai đó đang nghiêm túc giật thót, "hức" lên một tiếng, kinh ngạc nhìn anh.
"Xinh lắm rồi!" Tần Quốc Trường lấy túi khăn ướt bên trên bàn, rút một cái lau mặt cho Vỹ Chu Đào, "Ăn thôi mà, em mặc váy đơn giản là được."
"Cậu chủ bảo con mặc váy này mà!" Vỹ Chu Đào dần nghe chẳng hiểu ý của Tần Quốc Trường, ý bảo cô không cần xoã tóc trang trọng làm gì, vào tai cô liền trở thành cô quá sức điệu đà, làm cô nhóc trở nên cáu kỉnh, ghét bỏ anh, càu nhàu: "Có phải con muốn mặc váy đâu, con mặc đồng phục quen rồi, cậu chủ cứ sơ hở là thay đồ cho con lúc nào con cũng không biết."
"..." Tần Quốc Trường vốn dĩ cao ngạo, ắt sẽ không để một ai dắt mũi. Thế nhưng đứng trước mặt Vỹ Chu Đào, cách nghiêm chỉnh chỉnh đốn người cấp thấp buông bỏ sạch, trong lòng sớm đã biết lỗi: "Mặc váy mới mới xinh này, Đào nhỏ có váy mới đương nhiên phải mang thử hết. Sau này váy đồng phục xếp vào tủ, chỉ mặc váy mới, mặc hết lại mua cho em, nhé?"
Vỹ Chu Đào gục đầu mân vạt váy, từ chối: "Ông chủ mắng!"
"Không mắng, không mặc cậu chủ mới mắng!" Tần Quốc Trường ra sức dỗ dành quả đào mọng, đến mức cổ sắp chẹo vẹo thành hình cong như thể được niềng kim loại, tay ấm áp xoa lưng cô: "Đào ngoan, có muốn làm vợ cậu chủ không?"
Vỹ Chu Đào ngước mắt, đem tia hy vọng giao phó hết cho anh mà gật đầu: "Con muốn.. muốn.. muốn làm vợ cậu!" Cô ngại ngùng, ấp úng nói.
"Vậy phải nghe lời, bắt đầu từ mai không làm việc nữa, đến nhà chính dùng bữa sáng, chịu không?"
Ngay lập tức, cành olive cô vừa sắp chạm liền vụt đi, đáy mắt lấp lánh lộ vẻ chán nản: "Con là người ngoài mà."
Tần Quốc Trường dịu dàng nhìn Vỹ Chu Đào, khẽ khàn nói: "Vậy em có thực sự muốn kết hôn với tôi không?" Cô nhóc nhát như thỏ đế, vốn dĩ chuyện nhẹ nhàng bảo cô ngồi vào bàn ăn gia đình là chuyện khó, ép cô càng không nỡ, anh bất lực. Chỉ muốn biết cô có bằng lòng hay không.
"Con.. con muốn cưới cậu! Muốn muốn nhiều lắm! Con.. con hứa con cưới cậu chủ rồi con sẽ học giỏi để.. để xứng với cậu.." Vỹ Chu Đào chắc như bắp gật đầu, trịnh trọng được vài âm tiết đầu, sau đó thanh âm nhẹ dần, từ từ lí nhí trong cổ họng.
"Được, hứa là không được nuốt lời đâu đấy." Tần Quốc Trường lấy trong túi quần ra dây chun buộc tóc hình quả đào hồng, đứng sau lưng Vỹ Chu Đào, nhẹ nhàng vén mái tóc cô lên cao, "Để "chồng yêu" buộc tóc cho em nhé."
Vỹ Chu Đào nghe thoáng qua, lỗ tai tê dại, toàn thân râm ran khó tả thành lời, cái gì mà 'muốn rụng trứng' cô từng được thấy trong clip thoại hài khi cô gái được chàng trai mình thích chủ động, chính là cảm giác sướиɠ rơn hết từng lỗ chân lông.
Môi đào mọng tủm tỉm cười khúc khích.
"Nào, buộc cao hay thấp đây, hay là búi lên.." Tần Quốc Trường vén tóc mềm lên cao, làu bàu nói trong miệng, quyết định buộc cao anh liền cúi đầu nhìn từ chính diện Vỹ Chu Đào, ngắm nghía một lúc, sau đó buông tay tạo lại kiểu tóc khác.
Vỹ Chu Đào ôm má, kéo giữ tóc mái vì sợ sẽ để lộ vẻ xấu xí trong mắt Tần Quốc Trường.
Hai người đứng trước gương một lúc lâu.
Kết quả Tần Quốc Trường chỉ buộc được một kiểu tóc đuôi gà thấp sát gáy, mãnh nam như anh lần đầu chạm tay lên tóc con gái, may mắn chưa xù đã là chuyện lạ.
Vỹ Chu Đào không dám chề môi, chỉ ven vén chải chải tóc mái, vẫn để yên kiểu tóc Tần Quốc Trường đã buộc cho cô, vẫn tỏ ra vui vẻ: "Cậu chủ thấy buộc cái này đẹp hả?"
"Kiểu nào cũng đẹp!" Tần Quốc Trường lấy kẹp dâu tây kẹp lên tóc cô, thêm vài chiếc hoa hoè y đúc đính lên màu tóc đen huyền. Dưới ánh đèn vàng ấm, gương mặt cô nhóc sáng lạn, mỉm cười nét ngô nghê, tưởng chừng rất hạnh phúc, vui vẻ xà vào vòng tay của anh.
Tần Quốc Trường thuận thế ôm quả đào lên, hôn chùn chụt lên má, lên trán, thái dương, xuống cằm, sau đó bế cô xuống lầu, ra vườn tiếp tục chuẩn bị bữa tối.
Từ xa đã thấy bà cụ trong bộ quần áo ấm, một tay nhét trong bụng giữ ấm, tay kia nướng thịt, ngồi xổm bên đống lửa tận tâm giúp chuẩn bị bữa tối.
Vỹ Chu Đào thường sẽ không nhịn được mà lảnh lót cất giọng gọi bà chủ, lần này im ắng ngồi trên tay Tần Quốc Trường, ngượng ngùng níu níu áo anh, thỏ thẻ bên tai anh: "Cậu chủ thả con xuống."
"Gọi cậu chủ bằng 'anh yêu', một tiếng liền nghe lời em." Tần Quốc Trường trong giọng nói ngập nhu tình, ánh mắt thâm thúy dịu dàng, nhẹ nhàng chạm bờ môi lên chóp mũi xinh xắn.
Cô nhóc tức khắc bị hơi nóng thổi sắp căng da mặt, vội chúi đầu vào xương quai xanh anh, lắc đầu lia lịa: "Kì lắm!"
"Kì thế nào, hửm, ngại lắm à?" Góc cạnh anh tuấn, nghiên cổ, gục đầu luồn đến sát bên vành tai đỏ ửng tỏ ra bộ dáng không được đứng đắn, thổi thổi vào tai cô: "Đào cũng biết ngại sao? Mặt giấu đi đâu rồi, hử?"
Vỹ Chu Đào cảm thấy vô cùng mất mặt lại ngứa ngáy khó chịu, nhất quyết giấu mặt đi, tay bấu bấu bịt tai cố thoát khỏi hơi nóng từ anh, cổ họng ngân dài thanh âm nũng nịu... Hoàn cảnh khó khiến ai nhìn mà không hiểu lầm hai người lợi dụng đêm đen 'chim chuột' nhau.