Chương 27: "Làm bậy"

Tưởng tượng đến việc Đào nhỏ ngủ dậy không thấy 'người thương' đâu liền mếu máo bảo anh lên thiên đàng rồi không tìm cô đi cùng, Tần Quốc Trường tận nửa đêm cũng đứng ngồi không yên, sáng sớm tinh mơ chưa thấy nhóc con dậy cũng lật đật vắt khăn ấm lau người cho cô, ở bên cô một thời gian dài không biết mỏi mệt.

Không bao lâu sau thì Vỹ Chu Đào phát sốt.

Tần Quốc Trường lòng dạ cồn cào không thể yên được, từ khi nghe việc Vỹ Chu Đào hứa hẹn rước anh về sau đó đạp cổ vợ lớn đi, kể từ lúc đó bụng dạ anh nôn nao khó tả, nôn nóng muốn sớm được rước về.

"Chu Đào có thích đi tuần trăng mật ở biển không, nghe nói rất lãng mạn, em mau khỏe chúng ta đi thử, có được không?" Tần Quốc Trường vừa thấm mồ hôi trên cổ Vỹ Chu Đào vừa vỗ về l*иg ngực, dỗ cô khỏi đôi chân mày cau chặt, "Hay em thích đi nước ngoại? Mùa xuân đến đi Nhật ngắm hoa anh đào, mùa hè đi tắm biển, mùa thu đến Montreal ngắm phong đỏ, mùa đông.. tôi và em ôm nhau ngủ đông, chịu không?"

"Hưʍ.." Vỹ Chu Đào rên nhỏ nhỏ trong cổ họng.

Tần Quốc Trường nhếch môi cười nhẹ, nhẹ nhàng nắm bàn tay cô mân mê đầu ngón mềm mại, anh cúi đầu cắn ngón tay cô, hôn vào lòng bàn tay dọc xuống cổ tay, anh vừa nâng niu vừa vuốt ve mái tóc dài mềm.

Vỹ Chu Đào mơ mơ màng màng mở mắt, thấy đệm êm hôm nay ấm áp, xương quai xanh nam tính ẩn ẩn lộ lộ trong áo sơ mi trắng, tay cô tí hon nắm cổ áo người đàn ông. Tuy vậy mà anh không trách mắng, tay anh còn đặt bên trên giữ cô nắm mãi ở đó.

Cô nhướng đầu lên chạm môi hôn xương hàm anh, "chụt" một tiếng rõ vang. Khoé môi anh cong lên yêu mị, bàn tay ôm trên lưng cô vô thức tiếp tục vuốt ve.

Giọng anh khàn khàn trầm ấm tựa hồ còn say ngủ: "Dậy rồi à?"

Vỹ Chu Đào lại nhướng người lên áp chiếc má phúng phính lên má anh, cọ qua cọ lại, tay mon men sờ mó trên khuôn ngực vạm vỡ.

Tần Quốc Trường lườm cái tay trắng muốt của cô, nhéo nhẹ eo nhỏ, mắng: "Làm bậy!"

Cô bị bấu nhẹ một cái mà nảy cả người lên, mắt mở toang, cứ ngỡ như vừa bị thôi miên. Cô ngồi trên hông anh, ngơ ngác nhìn tứ phía.

Tần Quốc Trường nhếch môi cười, ghì cổ Vỹ Chu Đào xuống, nắm cổ tay áp lên áo, dẫn cô vuốt ve trên l*иg ngực, tay kia xoa xoa đỉnh đầu cô.

Vỹ Chu Đào nằm im thinh thít.

Mãi cho đến khi trưa nắng ngả ấm đầu, Vỹ Chu Đào mới động đậy người, lăn xuống nệm nằm ngửa, chợt thấy tay bị nắm chặt đặt trên ngực săn chắc, cô hơi rụt lại nhưng không thành, thay vào đó Tần Quốc Trường tỉnh giấc, thấy cô vòi tay anh nhẹ bẫng thả ra.

Xong, Vỹ Chu Đào không an phận nhét tay vào tay anh, than lạnh.

Tần Quốc Trường "ừ" nhẹ, mân mê bàn tay mềm mại một hồi sau đó đưa lên miệng hà hơi ấm, xoa xoa miết miết sưởi ấm cho cô. Ruột gan Vỹ Chu Đào mềm nhũn, bần thần suy nghĩ mãi mới mở miệng, lí nhí giọng: "Cậu chủ hứa là.. là chờ con vậy cậu cho con đi học nha, dù sao tháng sau con cũng đi mất tiêu rồi."

"Còn mỗi một tháng, ở lại thêm một chút không được sao?" Tần Quốc Trường giở giọng nỉ non, tay quấn lấy eo nhỏ cấu nhè nhẹ. Vỹ Chu Đào thấy ngữ điệu này hơi quen, cái thói hờn hờn là cấu da người ta đây chẳng phải thói của cô hay sao? Cô được nịnh cũng chẳng biết cười, giương đôi mắt tròn xoe lên nhìn anh rõ ngơ ngác.

"Ngốc!" Tần Quốc Trường cụng trán cô, chịu thua.

"Cậu chủ hứa nhưng mà cậu có.. thật không? Hay là cậu thấy con sắp chết nên cậu mới hứa đại cho xong?" Vỹ Chu Đào hỏi cũng không dám hỏi lớn, lầm bầm nhỏ nhí trong miệng, Tần Quốc Trường nghe chữ được chữ không, ậm ừ qua loa một lúc, kết quả nhóc Đào bí xị mặt.

Tần Quốc Trường nhắm mắt say mê hưởng thụ tảng bông mềm toả hương thơm ngòn ngọt bên cạnh không biết tự khi nào cô đã tủi thân muốn bỏ nhà đi bụi. Hoá ra anh nói đùa, thương hại cô nên mới thoả hiệp. Thoả hiệp thì chịu, thế mà vẫn đeo nhẫn gia truyền của cô.

Vỹ Chu Đào úp mặt xuống gối dụi qua dụi lại, thừa nhận bản thân thật hay khóc, hôm nay cô tỉnh lại, như thể mở được cánh cửa mới, cô nhận ra mỗi giây phút đều quan trọng.

Cô ngồi bật dậy, chỉ chỉ vào chiếc nhẫn vừa khít trên tay Tần Quốc Trường, thỏ thẻ như mèo con: "Cậu cho con xin lại."

Tần Quốc Trường cau mày nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

Vỹ Chu Đào sớm đã soạn văn trong đầu, thấy thái độ lòi lỏm của anh, cô rành mạch phân bua: "Hôm qua con thấy con không ổn nên mới nhờ cậu giữ giúp, hôm nay con khoẻ rồi, con xin lại."

"Hôm qua em bảo "tôi không lấy em thì em cũng cho tôi", làm gì có câu này?" Tần Quốc Trường thẳng thắng chất vấn, ngang nhiên giữ của: "Trong tay tôi rồi, trừ khi em có tiền chuộc."

"Hả?"

"Hả cái gì mà hả?" Tần Quốc Trường gõ đầu cô: "Mới sáng đã nhảm nhí rồi."

Đoạn, Tần Quốc Trường ngồi dậy nắm ngang hai bên sườn Vỹ Chu Đào cùng đi xuống giường, hỏi: "Đào nhỏ khoẻ chưa? Đi gặp bà nội nhé, Đào có nhớ bà nội không?"

Cô gật gù.

"Hửm?"

"Dạ có." Vỹ Chu Đào ngồi trên tay anh chẳng khác gì bé gái biết vâng lời người lớn.

Vỹ Chu Đào càng ngoan Tần Quốc Trường càng dịu ngọt, nựng nịu cô trên tay đi xuống lầu, anh thả cô ngồi trên bệ bếp, mở tủ lạnh lấy chai sinh tố, vặn nắp sẵn đưa cho cô, "Uống hết thì cho Đào nhỏ ăn cơm."

Cô ngoan ngoãn cầm lấy, gật gà gật gù nghe lời, đưa lên môi uống ừng ực. Cứ nghĩ Tần Quốc Trường ngây thơ hơn cô tưởng, anh nhìn bằng cách nào đó mà ra chai sinh tố bé thế này, ngon ngọt dễ uống như vậy chắc chắn cô không uống hết nên mới ép uống.

Quá là ngây thơ luôn ấy chứ.

Vỹ Chu Đào một hơi uống sạch, xong xuôi quẹt tay lau môi, cười cười với anh: "Con no luôn rồi."

"Phải ăn cơm, bấy nhiêu đủ no chắc?" Tần Quốc Trường thu lại chai rỗng, lại ôm cô lên như ôm bé gái, cổ anh ngửa ra hôn chùn chụt lên cằm béo sữa. Thường thì anh chỉ thoáng nhẹ qua mơn trớn trên da mặt cô, nói thế nào cũng y như đùa bỡn. Vậy mà hôm nay anh tựa hồ công khai chủ quyền, bước ra đến cửa gặp người làm vườn cũng coi như không thấy.

Vỹ Chu Đào không dám hó hé, im bặt nương theo môi anh ngưa ngửa cổ ra.

"Đi đâu vậy cậu?"

"Đi ăn."

"Ăn ở đâu?" Vỹ Chu Đào vắt hai tay trên cổ anh, đầu ngoái ra sau nhìn đường đi, thấp thỏm khôn nguôi, lỡ đâu gặp phải bà chủ và ông chủ, chuyện gì cũng được, nhưng cô sợ sẽ bị tống cổ vì không đủ tư cách.

"Nhà chính."

Hai chữ, vỏn vẹn như thế làm cô đang lo lắng giờ phút này bật dậy hoảng loạn, vùng vẫy phóng xuống đất, giấu hai tay ở sau lưng lắc đầu lia lịa: "Con không đi đâu."

"Tại sao?"

Cô lắc lắc đầu.

"Bảo nhớ bà nội mà không đi sao?" Tần Quốc Trường hạ lưng duỗi tay ôm dưới eo cô ôm lên. Vỹ Chu Đào tức khắc vẫy đạp, mặc kệ ngã nhoài ra cũng phải vẫy, cô dở nhất là giấu bí mật, cũng không thể vòng vo, túng quẫn la lên: "Ông chủ chê con!"

"Ai chê em?"

Đến đây Vỹ Chu Đào rưng rưng nước mắt, cũng nhận ra bản thân hét quá lớn, đó được gọi là trọng tội, cô lấp liếʍ môi, thỏ thẻ: "Ông chủ."

"Tại sao chê em?" Tần Quốc Trường cau mày đứng dí sát bên cô, lưng gục xuống đối diện ngang tầm mắt với cô: "Hửm? Ông nội mắng gì em?"

"Con không đi đâu." Vỹ Chu Đào tức là muốn không đi, không được lớn tiếng, cũng không có quyền quyết định. Cô tựa như nài nỉ, giọng ngân dài như làm nũng: "Con tự nấu tự ăn được mà, cậu đói thì cậu đi đi."

Tần Quốc Trường im bặt.

Thấy anh không lôi kéo nữa, hai chân nhỏ rón ra rón rén nhích nhích lùi lùi, "Vậy con vào trong."

"Đứng yên." Tần Quốc Trường túm gáy áo lôi đầu cô quay về, vẻ mặt khó ở nhìn cô, chau mày tỏ ra bực dọc.

Cảm giác bầu không khí hơi kì lạ.

Không biết vì sao anh lại nhìn cô chằm chằm trong khi nhà chính từ trước tới nay trừ khi Kim Nhu cho phép cô mới được bước vào; cơ mà anh cũng là chủ, chủ ra lệnh cô đi thì cô phải đi, đó là điều đương nhiên, chỉ là đột nhiên cô thấy không vui, cô sợ gặp phải Tần Trí Dư, ông ấy lỡ đâu săm soi, cho là cô trèo cao.

"Có đi hay không?" Tần Quốc Trường nghiến răng, hung tợn đè giọng.

Thấy thái độ mất kiên nhẫn hoá trẻ trâu của anh, cô e dè lắc lắc đầu: "Con chờ cậu về mà."

Tần Quốc Trường không nhiều lời, trực tiếp chúi đầu dưới sườn Vỹ Chu Đào, ôm ngang hông cô vắt bụng lên vai, thản nhiên tát vào mông cô một cái "bốp": "Không đi trừ lương."

Quá đúng trọng tâm.

Giờ phút này Vỹ Chu Đào cần tiền hơn bất kì lúc nào, cần nhiều thật nhiều, cần nhiều đến mức Tần Quốc Trường sai cô lao xuống biển mò kim cô cũng làm.

Chỉ là gặp ông Tần thôi mà, ông ấy ghét cô thì mắng vài câu, có bị đuổi đi thì mặc kệ, cô trước sau cũng phải dọn ra khỏi cái nôi sau mười tám tuổi.

Vỹ Chu Đào sức lực nhỏ nhoi, biết người biết ta, thay vì vẫy vùng đòi xuống, cô ưỡn bụng, bấu bấu vào lưng anh, mè nheo: "Con đau bụng, cậu ẵm đi mà, cậu vác con đau."

Tần Quốc Trường mềm lòng ngay tức khắc, thả cô xuống, ra trước mặt hạ lưng trước mặt cô, giọng cũng thấp trầm, dịu dàng hơn: "Lên tôi cõng em."

Thành thật mà nói, miệng lưỡi Tần Quốc Trường lẹo qua lẹo lại như thể rất điêu luyện, không lời nào ngọt ngào quá thể, cũng không cọc cằn quá mức, mỗi lần anh nói không hoa mĩ nhưng lại khiến lòng cô nao núng không yên.

Vỹ Chu Đào nghe lời vắt chân lên lưng anh, hai tay quấn lấy vai anh trèo lên, nói nhỏ: "Chút nữa gần tới cậu chủ thả con xuống nha, người ta thấy người ta bảo con bắt cậu hầu con là ông chủ mắng á."

"Ừm."

Vỹ Chu Đào nói là vậy, mặt thì đã đỏ lựng như quả táo. Mùi dầu gội the mát thoảng qua cộng với hương sữa tắm nam tính làm lòng cô có chút bối rối. Mặc dù mới cách đây không lâu vẫn ôm anh, nhưng ngủ một giấc dài cô mới thấy xa cách vạn dặm, như thể rất lâu rồi mới được anh cho ngửi mùi thơm.

Cằm cô gục nhẹ lên gáy tóc anh, yên tĩnh khép mắt lại.