- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Hầu Môn Khuê Tú
- Quyển 1 - Chương 67
Hầu Môn Khuê Tú
Quyển 1 - Chương 67
Biết rõ Lý Vân Nương ở Đào Nhiên cư, Thẩm Phong bốc lửa giận một đường hướng Đào Nhiên Cư mà đi.
Lý Vân Nương!
Nàng ta đã hạ thủ với đứa nhỏ trong bụng Mi nhi?
Ngày thường nàng ta ôn nhu hiền thục như vậy, đều là giả bộ đi! Đối với đứa nhỏ trong bụng cũng có thể ra tay.
Thẩm Phong vừa nghĩ đến thảm trạng huyết nhục mơ hồ của đứa con trai, liền cảm thấy lửa giận trong đầu càng thêm bùng cháy.
Con trai của hắn!
Mười mấy năm qua, chẳng phải hắn luôn tâm tâm niệm niệm hi vọng có con trai hầu hạ dưới gối, thừa kế Hưng Ninh hầu phủ sao? Thật vất vả mới có tin vui, bản thân liên tục mong đợi đứa bé này chào đời, so với năm đó hắn mong chờ hài tử đầu tiên là đứa con gái lớn kia càng mãnh liệt hơn.
Vậy mà, còn chưa kịp sinh ra đã bị độc phụ Lý Vân Nương bóp ch.ết ngay khi còn trong bụng. Đứa nhỏ này làm phiền nàng ta cái gì? Thậm chí còn chưa sinh ra, nàng ta vẫn không tha. Nàng ta sao có thể độc ác mà ra tay với một hài tử chưa kịp chào đời như vậy?
Trong mắt Thẩm Phong lộ ra hung quang, nắm chặt quả đấm, gân xanh trên trán đập thình thịch. Nha đầu bà tử trên đường thấy được cơn thịnh nộ của Thẩm Phong đều tự động lùi qua một bên, dè dặt quỳ xuống đất hành lễ, âm thanh mang theo một tia e ngại, chỉ sợ không cẩn thận một chút lửa giận kia sẽ đốt tới người mình, liền một cái biến thành quỷ chết oan.
Bên kia sau khi hài tử đã mất, ngay lúc Chu Mi lung lay sắp đổ, Lâm ma ma liền cùng Mai ma ma dặn dò nha đầu bà tử chú ý cẩn thận mọi việc một phen, sau đó lập tức rời khỏi viện của Chu Mi đi về phía Đào Nhiên cư.
Mai ma ma với Lâm ma ma đứng trong đại sảnh Đào Nhiên cư, váy áo cùng ống tay áo dính ít vết máu. Ánh mắt lão phu nhân, Lý Vân Nương, Thanh Ninh đều rơi trên thân hai người bọn họ.
Lâm ma ma mấp máy môi, bẩm báo: "Lão phu nhân, phu nhân, đứa nhỏ trong bụng Chu di nương đã mất".
Lão phu nhân đang vê hạt châu trong tay đột nhiên dừng lại. Đại sảnh Đào Nhiên cư lập tức trở thành một mảnh tĩnh mịch.
Lý Vân Nương cơ hồ nhớ lại lúc nhìn thấy Chu Mi ngã dưới đất, tự biết đứa nhỏ trong bụng nàng ta lành ít dữ nhiều. Trên mặt Lý Vân Nương thoáng hiện lên một tia thương cảm cùng đồng tình đối với đứa bé kia, sau đó liền khôi phục bình tĩnh.
Thanh Ninh từ đầu đến cuối sắc mặt không có sự thay đổi biến hóa.
Đứa nhỏ trong bụng Chu Mi, kiếp trước hiển nhiên là Thẩm Thanh Viện.
Thời điểm muội muội này sinh ra, nàng đang ở tại thôn trang, sau khi trở lại phủ chưa đầy vài tháng thì xuất giá. Huống hồ Chu Mi lúc đó đối với nàng tựa hồ có chút căng thẳng, chỉ cần nàng đến gần đôi con trai con gái của nàng ta, Chu Mi liền như lâm đại địch.
Vì vậy Thanh Ninh đối với tiểu muội muội mười mấy tuổi này không có tình cảm gì đáng nói. Không ngờ hôm nay Thẩm Thanh Viện lại chết ngay dưới tay Chu Mi.
Thanh Ninh ngước mắt, nét mặt không đổi nhìn ra ngoài.
Chu Mi lựa chọn ra tay tại Mộ Lan viện là muốn vu oan giá họa cho mẫu thân. Nước cờ này, Chu Mi đi cực kỳ tàn khốc, đối với mong muốn có con trai của phụ thân, nàng ta thẳng tay hại con mình.
Bùi thị tỏ ra kinh ngạc, vội bưng chén trà giả bộ uống, che giấu ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng như điên.
Không cần chính mình trực tiếp ra tay, đứa bé trong bụng Chu Mi liền mất. Nếu không phải đang đứng trước mặt nhiều người như vậy, lại ở trong Đào Nhiên cư của lão phu nhân, bây giờ mà là ở viện tử của mình, Bùi thị nhất định phải ngửa mặt lên trời cười to một phen.
Mấy tháng này, đối với Bùi thị, đứa nhỏ trong bụng Chu Mi giống như thứ đồ bị mắc nghẹn ở cổ họng, chỉ sợ nàng ta vận khí tốt, thật sự sinh cho Thẩm Phong một đứa con trai.
Giờ thì tốt lắm, đứa bé kia đã mất.
Bùi thị lập tức cảm thấy toàn thân thoải mái, sảng khoái tinh thần. Cái gai ở trong lòng bà ta mấy tháng qua cuối cùng cũng được nhổ sạch sẽ, hôm nay đứa nhỏ trong bụng Chu Mi đã mất, muốn mang thai trong hầu phủ thêm lần nữa hoàn toàn không có khả năng.
Nghĩ tới không ai có thể thay thế con trai mình trở thành Hưng Ninh hầu thế tử, Bùi thị liền hưng phấn không thôi.
Hầu phủ này tương lai thuộc về con trai mình!
Nghĩ đến đây, Bùi thị liền nhớ tới tình huống tiền bạc hiện tại ở Hầu phủ, bà ta giúp đỡ lão phu nhân quản lý công việc vặt, mặc dù ban đầu không có phát giác, nhưng thời gian sau, bà ta đã nhận ra hoàn cảnh thực sự. Chẳng lẽ sau này đến tay con trai mình tiếp nhận, Hầu phủ chỉ còn cái vỏ rỗng?
Bùi thị lóe mắt ngẩng lên nhìn Lý Vân Nương, cúi đầu nhấp một miếng trà. Trong tay Lý Vân Nương có tài sản của Lý gia. Bùi thị đột nhiên cảm thấy hay là cho con trai sớm đi làm con thừa tự, như vậy cùng Lý Vân Nương có tình cảm, Lý Vân Nương cũng sẽ không đem hết của hồi môn của nàng ta cho nha đầu Thanh Ninh kia, con trai bà ta cũng có thể chia một chén canh.
Nghĩ như thế, Bùi thị liền quyết định buổi tối phải cùng Thẩm Tránh hảo hảo bàn bạc chuyện cho con thừa tự mới được.
Còn có Đại điệt nữ kia!
Bùi thị liếc mắt qua dung mạo xuất trần nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh của Thanh Ninh, rồi nhìn sang Lý Vân Nương.
Lý Vân Nương yêu thương đứa con gái này như vậy, của hồi môn của Đại điệt nữ nhất định là thập phần phong phú.
Bùi thị xoay chuyển ánh mắt, nghĩ nhà mẹ đẻ mình có mấy đứa cháu đang đến tuổi thành hôn. Nên trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, cùng mẫu thân thương nghị một phen, để mẫu thân cùng chị dâu mang mấy đứa cháu tới cửa thường xuyên. Mấy đứa cháu trai nhà mình mặc dù không xuất chúng như Tống Tử Dật nhưng đều là một đám tuấn tú lịch sự. Nha đầu kia không phải được tự mình chọn rể sao? Thường xuyên gặp mặt sẽ có tình cảm.
Phì thủy bất lưu ngoại nhân điền! (Nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài, ý nói những thứ tốt không để rơi vào tay người ngoài).
Chỉ hai lần trà, trong lòng Bùi thị rất nhanh đã tính được vài kế.
Lão phu nhân bỗng nhiên dừng lại, bóp lấy Phật châu trong tay. Trong lòng có thất vọng, còn có tiếc nuối.
Số mệnh của con trai trưởng nhà mình thực sự không có người nối dõi sao? Mười mấy năm qua thật vất vả mới có tin mừng, liền cứ như vậy mất đi?
Lão phu nhân nghĩ tới Chu Mi ngã ở trong Mộ Lan Viện, vừa rồi cũng đã hỏi Lý Vân Nương chuyện xảy ra, bởi vì sự tình bên Chu Mi chưa xác định cho nên nhất thời cũng không có truy cứu nhiều hơn.
Hiện tại hài tử đã mất, lão phu nhân lập tức dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Lý Vân Nương: "Đại nhi tức, vừa nãy lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng Chu di nương, nhất thời chưa hỏi nhiều, hiện tại ngươi nói cho ta nghe một chút, tại sao Chu Mi đột nhiên lại ngã trong viện của ngươi?"
Lý Vân Nương vừa muốn đáp lời.
"Lý Vân Nương!", Thẩm Phong gầm lên giận dữ, cước bộ trầm trầm đi đến. Người trong sảnh bị dọa sợ hết hồn.
(Editor: Ngọc Thương)
"Rống cái gì?", lão phu nhân bị tiếng rống làm nhức đầu, không vui nhìn về phía Thẩm Phong.
Thẩm Phong đi vào, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Lý Vân Nương, nghe được lời của lão phu nhân, hắn thu hồi tức giận trong mắt, thi lễ với lão phu nhân: "Mẫu thân".
"Có chuyện gì mà rống lớn tiếng như vậy?", lão phu nhân cau mày hỏi.
"Mẫu thân, chuyện này ngài đừng quản", Thẩm Phong nói, quay đầu đi đến trước mặt Lý Vân Nương, căm tức nhìn nàng: "Lý Vân Nương, tâm địa ngươi thật độc ác!".
"Hầu gia, ngài vô duyên vô cớ chỉ trích thϊếp, thϊếp mắc lỗi gì lớn sao?", Lý Vân Nương biết rõ Thẩm Phong nói chuyện Chu Mi, nhưng sắc mặt trầm ổn không chút hoang mang hỏi.
"Mắc lỗi lớn? Đâu chỉ vậy, ngươi, con đàn bà độc phụ này, đứa bé còn chưa ra đời ngươi cũng có thể xuống tay được? Ngươi gϊếŧ con vợ kế, hại huyết mạch của ta, tự ngươi nói xem, là bao nhiêu lỗi lớn?" Thẩm Phong giận dữ mắng mỏ: "Ngươi là chủ mẫu như vậy à? Còn cái gì gọi là ôn nhu hào phóng, hiền thục đoan trang nữa không? Cái gì mà ôn nhu? Cái gì mà hiền thục? Đều là ngươi hàng ngày giả bộ đi? Giả bộ cho người ta xem! Kỳ thật ngươi là một con đàn bà tâm địa bò cạp độc ác! Đứa nhỏ có lỗi gì? Nó mới được mấy tháng? Ngươi không đợi được mà hại nó? Qua nhiều năm như vậy, trong hậu viện của ta không có một ai đem đến tin vui, xem ra đều là do ngươi ra tay. Nếu không, nhiều người như vậy, làm sao lại không người nào có tin mừng, dĩ nhiên là do ngươi ngầm hạ thủ các nàng. Ngươi giả vờ thiện lương, ngày thường làm bộ hiền hòa, nhưng lại ngấm ngầm hung ác ra tay, làm ra loại chuyện thiên lý bất dung!".
Ngay trước mặt lão phu nhân, Bùi thị, tỷ muội Thanh Ninh, Thẩm Phong đổ xuống thịnh nộ, mang Lý Vân Nương ra mắng một trận.
Khuôn mặt Lý Vân Nương tức giận đến vừa xanh vừa trắng, hai mắt trợn tròn trừng trừng nhìn Thẩm Phong, hồi lâu không nói nên lời. Lúc sau mới phục hồi tinh thần, toàn thân khẽ run, ánh mắt nghênh tiếp Thẩm Phong, hỏi ngược lại: "Hầu gia, ngài nói những lời này là ý gì? Ngài thứ nhất là nổi giận đùng đúng hướng thϊếp phát hỏa, sau lại nói thϊếp hại đứa nhỏ trong bụng Chu di nương? Chu di nương nói với ngài như vậy sao?"
Thanh Ninh thấy Lý Vân Nương tức giận đến toàn thân đều run lên, duỗi tay nắm chặt đôi tay lạnh thấu xương như băng của Lý Vân Nương, ánh mắt tỉnh táo nhìn về phía Thẩm Phong, hỏi: "Phụ thân, Chu di nương đã nói gì? Ngài cứ như vậy tin tưởng lời nói một bên của Chu di nương, cũng không hỏi mẫu thân xem chuyện gì đã xảy ra, liền kết luận mẫu thân có tội sao?"
Lão phu nhân xụ mặt xuống, nhìn Lý Vân Nương rồi hỏi qua Thẩm Phong: "Con trai, ngươi nói những lời này là có ý gì?"
"Mẫu thân, người không biết, Lý Vân Nương, con độc phụ này đã giội mỡ trong sân Mộ Lan viện, Mi nhi giẫm phải bị ngã xuống, con trai của ta đã bị con độc phụ này hại chết!", Thẩm Phong đưa tay chỉ Lý Vân Nương: "Ta hôm nay sẽ xử lí ngươi, con độc phụ hại chết con vợ kế này!".
Nhớ đến đứa con trai nằm trong bồn máu, Thẩm Phong nổi trận lôi đình, hai mắt như muốn nứt ra, khoát tay bay thẳng đến Lý Vân Nương đánh tới.
"Đại bá!"
"Phong nhi!"
Lão phu nhân cùng Bùi thị đều gấp đến độ đứng lên, kinh hô.
Thanh Ninh dĩ nhiên trong lòng đã liên tục có chuẩn bị, nhìn thấy Thẩm Phong đưa tay, nàng vọt đứng lên, hướng Lý Vân Nương nhào tới, đưa tay kéo Lý Vân Nương lại bên cạnh mình.
Bởi vì khoảng cách quá gần, Thẩm Phong lại dùng toàn lực, một cái tát trực tiếp đánh vào trên má của Thanh Ninh, bởi vì lực đạo quá mạnh, Thanh Ninh bị đánh khiến cho đầu trực tiếp đυ.ng phải một bên mặt bàn.
Thanh Ninh chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, một cỗ vị ngai ngái từ trong miệng dâng lên, sau đó thái dương truyền đến một hồi kịch liệt đau nhức, trước mặt bỗng tối sầm lại, thân mình mềm mại ngã xuống đất. Máu tương theo thái dương cùng khóe miệng uốn lượn xuống.
"Ninh nhi!", Lý Vân Nương hét lên một tiếng, đưa tay đỡ Thanh Ninh.
"Ninh nhi...", tay Lý Vân Nương run run duỗi ra lau vết máu ở khóe miệng Thanh Ninh, sau đó lại run run che đi máu tươi đang chảy từ thái dương, nước mắt chảy ròng, trong thanh âm lộ ra đau lòng cùng sợ hãi: "Ninh nhi... Ninh..., ngươi đừng dọa nương!"
"Đại tiểu thư." Ngọc Trâm cùng Trà Mai khóc kêu lên.
Thấy tình huống trước mắt, lão phu nhân lập tức phân phó người: "Thúy Trân mau, mau gọi người đi thỉnh thái y. Thúy Hương, ngươi nhanh đi đem thuốc chữa thương lấy ra đây".
Thẩm Thanh Vũ cùng Thẩm Thanh Vận bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.
Bùi thị đứng dậy, gấp rút đi tới: "Đại tẩu, ngươi đừng vội, Ninh Nhi không có chuyện gì."
Mai ma ma lập tức mang đến khăn sạch, nghẹn ngào nói: "Phu nhân, đại tiểu thư không có chuyện gì."
Lý Vân Nương tiếp lấy khăn trong tay Mai ma ma, giữ chặt trên thái dương Thanh Ninh, máu tươi ồ ồ chảy ra ngoài, khăn đã bị nhiễm đỏ một chút.
"Vân Nương, ngươi trước hết tránh ra", lão phu nhân đi tới, nhìn hai mắt nhắm nghiền cùng vẻ mặt tái nhợt của Thanh Ninh, nghiêng đầu phân phó: "Lâm ma ma, Mai ma ma, các ngươi mau đưa đại tiểu thư lên sập đi".
Lâm ma ma cùng Mai ma mang Thanh Ninh lên trên giường êm.
"Ninh nhi, ngươi mau tỉnh lại! Đừng hù dọa nương, đều là nương vô dụng...", Lý Vân Nương nắm tay Thanh Ninh, nhìn vết thương trên mặt nàng sưng lên, khóe miệng còn vương tia máu, máu trên thái dương đã nhuộm đỏ khăn, đau lòng như cắt.
"Có chuyện gì từ từ nói, ngươi động tay cái gì? Tốt lắm, đem nữ nhi đánh thành cái dạng này, ngươi đã vừa lòng chưa?", lão phu nhân trừng mắt trách cứ Thẩm Phong.
Thẩm Phong sững sờ nhìn tay mình. Thúy Hương vội vã mang thuốc cầm thương đến, Lý Vân Nương tiếp thuốc, mím môi không nói một lời, bôi thuốc, băng bó cho Thanh Ninh.
Tay Lý Vân Nương run run, vu.ốt ve gò má sưng đỏ của Thanh Ninh, lau nước mắt, thấp giọng phân phó Ngọc Trâm, Trà Mai cùng Mai ma ma chiếu cố Thanh Ninh, sau đó đứng dậy, xoay người nhìn về phía Thẩm Phong lạnh lùng nói: "Thẩm Phong, nếu có chuyện không hay xảy ra với Ninh nhi, ta tuyệt đối không tha thứ cho ngươi!"
Thẩm Phong bị nàng trách, trong lòng có chút chột dạ, lập tức hừ lạnh một tiếng: "Nữ nhi nếu có chuyện không hay tất cả là do ngươi gieo gió gặt bão, xảy ra việc gì, đều là do ngươi, con độc phụ này làm hại nàng".
"Ta làm hại?", Lý Vân Nương cười lạnh, "Ta là độc phụ? Ta với ngươi vài chục năm phu thê, ta là người thế nào chẳng lẽ ngươi không rõ? Ôn nhu nhàn thục đều là giả bộ? Ta ác độc? Ta sẽ ra tay với con vợ kế? Thẩm Phong, đây là những gì ngươi bình luận về con người ta sau vài chục năm phu thê sao?"
"Chẳng lẽ không phải ngươi hại chết con trai ta sao? Ta oan uổng ngươi? Hôm nay Mi nhi ngã tại Mộ Lan viện, còn không phải do ngươi hạ thủ? Dầu trên sân viện của ngươi chẳng lẽ tự nhiên mà có? Trong viện đều là người của ngươi, không phải do ngươi phân phó người giội thì còn ai?", Thẩm Phong nhìn Lý Vân Nương bực tức nói: "Ngươi, con độc phụ này, không tha cho con vợ kế, tâm tư ác độc, hôm nay ta muốn bỏ ngươi!"
"Bỏ ta? Ha ha ha..." Lý Vân Nương nhìn Thẩm Phong cười lạnh vài tiếng, đột nhiên ngưng cười, nói từng chữ một: "Tốt, Thẩm Phong, ngươi tốt nhất là nói được làm được, nếu ngươi không bỏ ta thì ta cũng đã sớm muốn với ngươi cùng cách!"
Chuyện xảy ra nửa năm qua rõ mồn một trước mắt, hôm nay hắn lại không phân biệt tốt xấu, vì một Chu Mi mà vung tay với vợ chính, đem nữ nhi đánh thành cái dạng này. Phu quân như thế, phụ thân như vậy, làm cho Lý Vân Nương thất vọng cực độ, hoàn toàn hết hi vọng.
Lão phu nhân thấy Lý Vân Nương sắc mặt cùng lời nói lạnh băng, cũng là lần đầu tiên chứng kiến nàng lạnh lùng như vậy, cả người như thấm băng tuyết, trong lòng bà ta tuôn một cỗ bất an, cau mày hướng hai người quát lên: "Đủ rồi! Ninh nha đầu còn nằm ở kia, hai người các người thân là cha mẹ, có chuyện gì cũng không nên ở nơi này ầm ĩ!"
"Cái gì? Cùng cách? Ngươi ngược lại còn dám nói vậy, Lý Vân Nương, ta đây liền bỏ ngươi! Ta đây liền viết từ thư!" (thư từ hôn), Thẩm Phong không để ý đến lão phu nhân, căm tức nhìn Lý Vân Nương, lớn tiếng nói" "Thúy Hương, đi lấy giấy và bút mực đến."
"Vô liêm sỉ, đều câm miệng lại cho ta!", lão phu nhân tức giận tới mức run rẩy, đưa tay vỗ bàn lớn tiếng quát: "Ngay trước mặt tiểu bối, không quan tâm ngó ngàng ồn ào như vậy, không biết xấu hổ sao? Hai người các ngươi không được nói nữa, ta sẽ tra xét chuyện Chu di nương xảy thai, rốt cuộc chân tướng là gì, là ngoài ý muốn hay có người cố ý, đều giao cho ta giải quyết, hai người các ngươi tất cả im miệng cho ta..."
Lão phu nhân đang nói, ngoài cửa truyền tới một âm thanh suy yếu.
"Lão phu nhân, Hầu gia...."
Mọi người trong sảnh quay đầu thấy Trình ma ma đang đỡ Chu Mi vào trong.
(Editor: Ngọc Thương)
Chu Mi sắc mặt tái nhợt như tuyết, đôi môi cũng bị mất một chút huyết sắc, cả người yểu điệu vô lực, giống như một trận gió cũng có thể thổi ngã nàng ta.
"Mi nhi, ngươi chạy đến đây làm gì?", Thẩm Phong sợ hết hồn, gấp rút đi tới, cẩn thận đỡ Chu Mi vào nhà.
"Hầu gia...." Chu Mi ngửa đầu nhìn Thẩm Phong, ai oán một tiếng.
"Mau, đừng nói nữa, Trình ma ma, còn không đỡ di nương trở về phòng?" Thẩm Phong nhíu mày nhìn về phía Trình ma ma.
Trình ma ma cúi đầu: "Hầu gia, là di nương cố ý muốn tới, nô tỳ khuyên không được."
"Hầu gia, ngài đừng trách ma ma, là thϊếp buộc ma ma đỡ thϊếp tới." Chu Mi nói một câu, sau đó cước bộ thong thả đi vào trong vài bước, quỳ gối trước mặt lão phu nhân: "Lão phu nhân, ngài nhất định phải làm chủ cho thϊếp, con trai của Hầu gia, cháu trai của lão phu nhân ngài chết thật oan uổng".
"Lão phu nhân, ngài nhất định phải làm chủ cho di nương, tiểu thiếu gia quá đáng thương", Trình ma ma cũng quỳ xuống, khóc lóc: "Đều là nô tỳ không tốt, nếu nô tỳ coi chừng cẩn thận một chút sẽ nhìn thấy trên mặt sân viện của phu nhân có mỡ đông, sẽ nhắc nhở di nương, di nương sẽ không ngã xuống, tiểu thiếu gia cũng sẽ bình an vô sự".
"Thật sự là tiểu thiếu gia?" Bùi thị giả bộ kinh hãi, siết chặt khăn trong tay hỏi ngược lại.
"Đúng vậy, tiểu thiếu gia cũng đã lớn, vậy mà phải bỏ mạng đáng thương, chỉ còn vài tháng nữa là được sinh ra đời rồi", Trình ma ma khóc gật đầu trả lời.
"Tiểu thiếu gia? Có ai nhìn thấy không? Phụ thân ngài tận mắt thấy sao?"
Một âm thanh bình tĩnh mà lạnh lùng truyền đến. Mọi người không khỏi đều nghiêng đầu nhìn lại. Chỉ thấy Thanh Ninh vừa rồi còn hôn mê, giờ phút này đỡ Trà Mai đứng lên, khuôn mặt bình tĩnh như nước hồ, trên mặt là một đôi đồng tử đen sâu như giếng cạn ngàn năm, u sâu không thấy đáy.
***********
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Hầu Môn Khuê Tú
- Quyển 1 - Chương 67