Quyển 1 - Chương 58

Hai người này chẳng lẽ muốn liếc mắt đưa tình sao?

Thanh Ninh giật mình, quay đầu phân phó hạ nhân.

Trong chốc lát hạ nhân vô cùng thuần thục đem ghế, cần câu cá đã được lắp mồi câu tốt nhất đều chuẩn bị thỏa đáng.

Trong nhóm khuê tú tới lần này Nghệ An quận chúa là trung tâm.

Nghệ An quận chúa là biểu tỷ muội với Nghi Nhu quận chúa, có mẫu thân là Vân Thái công chúa – là tỷ tỷ của Vân Hòa công chúa. Cha là La Dẫn Chương, là tam lão gia của kinh thành thế gia La gia.

Giao tình giữa La Dẫn Chương và Thẩm Phong có chút thân thiết. Thời niên thiếu cùng là người kế thừa. Sau Thẩm Phong thừa kế hầu vị, La Dẫn Chương lấy công chúa nhưng giao tình của hai người trong lúc đó cũng không đứt đoạn, vẫn đi lại. Chỉ là nữ quyến hai phủ không quá thân cận.

Cho nên lần này mừng thọ lão phu nhân, La Dẫn Chương tự mình đưa thê nữ tới tham gia.

Nghệ An quận chúa là trưởng nữ của Vân Thái công chúa và La Dẫn Chương, năm nay mười lăm tuổi, chưa đính hôn với ai. Vân Thái Công chúa mang nàng ta đi cũng có thể là vì nữ nhi là tìm một mối hôn nhân hợp ý.

Nghi Nhu quận chúa tính tình kiêu căng, bá đạo.

Nghệ An quận chúa lại gia giáo hiểu lễ, có tri thức lễ nghĩa lại khéo léo. Chính là một nhân vật mạnh vì gạo bạo vì tiền.

Nhóm khuê tú chờ Nghệ An quận chúa ngồi xong mới lần lượt ngồi xuống.

Nhóm khuê tú chỉ cần ngồi trên ghế, chờ trên mặt nước có động tĩnh thì nói với nha hoàn bên cạnh một tiếng, tự có nha hoàn cầm cần câu đem cá kéo lên. (thế thì gọi gì là câu cá????)

Nhóm khuê tú tìm vị trí với các bạn bè thân thiết ngồi cùng nhau, vừa để ý động tĩnh trên mặt nước vừa nói chuyện phiếm, cũng mới mẻ.

Hơn nữa đối diện còn có một nhóm công tử cũng đang thả cần câu.

Đúng là có phong vị khác lạ.

Một nhóm công tử cùng tiểu thư đối diện thả cần câu, ở giữa cách trở một cái hồ không lớn không nhỏ ngược lại có vài phần giống Ngưu Lang Chức Nữ bị tách ra bởi sông ngân hà.

Nhóm công tử đối diện cũng không lớn tiếng đàm luận, hoặc là ngồi bên hồ câu cá, hoặc lên thuyền ngồi trên thuyền thả câu hoặc có người lên thuyền đánh cờ trên thuyền.

Nhìn cũng thấy có vài phần phong độ văn nhã của nhân sĩ.

Đối diện với các cậu ấm, khuê tú bên này vẫn duy thì phong phạm thục nữ. Lúc đầu cũng không có ai nói lên thuyền thả câu, đều ngồi nghiêm chỉnh nhìn mặt hồ, thỉnh thoảng nói chuyện nhỏ với khăn tay giao bên cạnh.

Thanh Ninh ngồi chung một chỗ với nhóm người Tăng Tuyết, Sử Thất Nương, thỉnh thoảng nói vài lời với hai người.

Thẩm Thanh Vũ ngồi cùng vài người bên cạnh, vừa nói chuyện vừa nhìn về phía đối diện.

Tống Tử Dật ngồi trên thuyền đối diện thả cần câu nhưng vẫn nhìn Thanh Ninh trong nhóm người. Thẩm Thanh Vũ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thanh Vận đang nói chuyện cùng Tô Dao và Nghệ An quận chúa.

Đôi mắt nhìn thuyền ô bồng, đem cần câu trong tay đưa cho nha hoàn Tuyết Lan, đứng lên nói với Nghệ An quận chúa "Quận chúa, ngồi câu cá như vậy cũng không có ý nghĩa mới lạ gì, dù sao cũng đã tới đây không bằng chúng ta lên thuyền đi."

"Chuyện này không tồi, nhìn bọn họ đối diện chơi vui vẻ chúng ta cũng học họ một chút, lên thuyền thả câu, phong nhã một lần." Nghệ An nhìn Thẩm Thanh Vũ thấy những người đối diện chơi khá vui, trái lại cũng muốn thử tư vị chơi trên thuyền vì vậy gật đầu nói

"Ừ. Ta nghĩ vậy cũng hay. Mặt hồ không lớn, thời tiết mùa thu cũng dễ chịu, vừa vặn." Thường ngày giao tình của Tô Dao và Nghệ An quận chúa, Nghi Nhu quận chúa cũng không tệ, nghe Nghệ An quận chúa nói vậy cũng lập tức gật đầu đồng ý đề nghị này.

"Ta cũng đi. Rất vui."

Thẩm Thanh Vận đứng lên hỏi mọi người xem có ai muốn lên thuyền.

Đếm ra có chín người muốn chơi thuyền một lần.

Bên hồ có chuẩn bị mấy chiếc thuyền.

Có Thẩm Thanh Vũ, Thẩm Thanh Vận và nhiều khuê tú bên hồ cho nên Thanh Ninh thấy mắt Thẩm Thanh Nghiên nóng lòng muốn thử thì cho nàng ta cùng hai người bạn thân thiết lên thuyền đi chơi. Thanh Ninh không có hứng thú với chuyện này cho nên ở lại bên hồ nói chuyện với nhóm khuê tú còn lại.

Vì vậy mười hai người không đem theo nha hoàn chia làm ba nhóm lên ba chiếc thuyền, vô cùng hăng háo đi du ngoạn trên hồ.

+++++++

"A!" Sự yên lặng của trời trong nắng ấm bị một tiếng kêu hưng phấn phá vỡ.

Thanh Ninh và những người ở lại trên bờ cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Tô Dao hai mắt tỏa sáng, hưng phấn đứng lên, kêu nói "Ta câu được rồi, câu được một con cá lớn."

Một bên cần câu một con cá chép lớn đã cắn lưỡi câu đang ra sức giùng giằng.

Tô Dao càng vui vẻ không kiềm chế được động tác có chút kích động.

Loại thuyền này cũng không ỏn định như thuyền bình thường nên động tác mạng mẽ quá mức liền làm thuyền lắc lư.

Tô Dap sợ đến sắc mặt tái nhợt, vô cùng sợ hãi.

"Tô tiểu thư, ngài đừng nhúc nhích. Đứng vững." Người chèo thuyền cũng càng hoảng sợ vội vàng nói.

Thế nhưng bình thường tuy Tô Dao xử sự chu đáo lại được nuông chiều từ bé, giờ ở trên thuyền đột nhiên phát sinh sự tình chưa gặp bao giờ, thuyền càng lung lay lắc lư nàng càng hoảng hốt vì thế càng thêm kích động.

Ngồi cùng nàng trên thuyền còn có Thẩm Thanh Vận, Nghệ An quận chúa và một khuê tú khác. Thẩm Thanh Vận vẫn còn nhỏ hơn nữa lại ở trên thuyền nên cũng lần đầu tiên gặp tình huống giống Tô Dao.

Nghệ An quận chúa và tiểu thư kia cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.

Theo bản năng ba người đều đưa tay kéo Tô Dao làm chiếc thuyền lại càng thêm lay động lắc lư.

Hai người chèo thuyền sợ tới sắc mặt tái nhợt "Quận chúa, tứ tiểu thư, các ngài đừng động đậy, ngài mau ngồi đàng hoàng."

Thuyền lắc bên trái, lắc bên phải rất mạnh, bốn ngươi nào có thẻ nghe thấy hai người chèo thuyền nói.

Trong nháy mắt bốn người lần lượt rơi xuống hồ.

Nhóm khuê tú trên hai chiếc thuyền còn lại đều sợ đến hoa dung thất sắc, người chèo thuyền lên tiếng nói làm cho các nàng không động cũng không ăn thua.

Trong lúc kích động mọi người đều đứng lên, thuyền bè thoáng cái đung đưa. Sau đó một lát người trên thuyền lần lượt rơi xuống hồ.

"Cứu mạng! Cứu mạng!"

Tức khắc tiếng thét chói tai thảm thiết vang vọng đến tận trời.

Mấy người chèo thuyền mặt mày xám như đất đều nhảy vào hồ cứu người.

Quả nhiên là xảy ra chuyện!

Thanh Ninh ở bên hồ thấy thế nhíu mày vội vàng đứng lên nói với nha đầu bà tử bên hồ: "Nhanh, ai biết bơi? Đều nhanh xuống cứu người."

Ào ào. Vài người nhảy vào trong hồ.

Nhóm khuê tú trên bờ sợ thét lên "Có ai không? Cứu mạng! Có người rơi xuống nước."

Thanh Ninh quay đầu liếc nhin các vị khuê tú thần sắc sợ hãi phân phó Ngọc Trâm: "Ngọc Trâm ngươi đem mấy nha đầu nhanh đi..."

Thanh Ninh ngừng lại "Nhanh đến viện gần nhất mang trà áp kinh lại đây, còn có đi trù phòng chuẩn bị một chút, bảo bọn họ tốc độ nhanh nhất đưa trà gừng tới."

"Vâng, tiểu thư." Ngọc Trâm gật đầu chọn mất nha đầu chạy đi.

Thanh Ninh bình tĩnh tiếp tục sai bảo nha đầu "Tuyết Lan, ngươi nhanh đi bẩm báo với lão phu nhân. Hôm qua vừa mời đại phu vào phủ, Hạnh Nhân ngươi nhanh mời đại phu tới. Đào Chi, ngươi dẫn người đi chuẩn bị quần áo và đồ dùng hàng ngày, nhanh!"

Tuyết Lan, Hạnh Nhân và Đào Chi gật đầu rất nhanh rời đi.

Thanh Ninh nói hai câu trấn an khuê tú trên bờ sau đó nhìn về phía mặt hồ. Mười mấy người rơi vào hồ, lại có nha đầu bà tử nhảy xuống cứu, mặt hồ liền trở nên hỗn loạn.

Nhóm công tử đối diện cũng hoảng sợ đứng lên.

Nhóm công tử chơi thuyền gần đó cũng nhanh chóng sai người chèo thuyền đến gần nơi những người rơi xuống nước để giúp/

Ánh mắt Thanh Ninh nhìn về phía xa, hơi liếc mắt nhìn thấy Tống Tử Dật nhanh chóng chèo thuyền qua, sau đó lại nhìn về tình trạng trên mặt hồ.

"Nghìn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì." Tăng Tuyết cắn môi, kéo ống tay áo Thanh Ninh khẩn trương nói.

Thuyền bên kia, Tống Tử Dật và mấy công tử biết bơi bắt đầu nhảy xuống nước.

Thanh Ninh mím môi liếc nhìn, không lên tiếng bình tĩnh nhìn mặt hồ.

+++++++++++++++++++++++++

Ở bên này lão phu nhân mặt mày hớn hở nói chuyện với muội muội Bùi Giang thị và nhóm nữ quyến.

"Lão tỷ ngài thật có phúc khí. Hôm nay con cháu cả sảnh đường, người người đều hiếu thuận, hiểu chuyện." Bùi Giang thị nịnh hót.

"Gì mà tốt với không tốt, đều giống nhau. Muội ý, cũng con cháu cả sảnh đường, cũng thật phúc khí." Lão phu nhân cười toe toét.

"Hai người các ngài đều thật có phúc khí." Ngụy An Hầu phu nhân cười ha ha nói với hai người.

"Ha ha ha phu nhân nói phải." Bùi Giang thị ha ha cười theo.

Ngụy An Hầu phu nhân nụ cười trên mặt như có như không, xê dịch về phía lão phu nhân, nhìn lão phu nhân nhẹ giọng hỏi "Lão phu nhân, chẳng biết cháu gái bên ngoại của ta bây giờ ở quý phủ có khỏe không?"

Giọng nói dẫn theo vài phần thận trọng, nụ cười trên mặt cũng có vài phần cẩn thận.

Lão phu nhân biết nàng ta hỏi là Chu Mi. Ngụy An hầu phu nhân và Chu gia có quan hệ thông gia. Hôm nay Ngụy An hầu phu nhân đưa thọ lễ là một pho tượng quan âm bạch ngọc. Lão phu nhân trong lòng có chút không thích nhắc tới Chu Mi nhưng nhìn nét mặt Ngụy An hầu phu nhân cũng cười gật đầu "À, đứa bé kia tốt lắm. Hiếm thấy ngươi còn nhớ đến con bé."

"Lão phu nhân, cháu gái bên ngoại của ta tính tình mạnh mẽ, đã nhận định chuyện tình cùng ai là một đường đi tới, ai." Ngụy An Hầu phu nhân thở dài một hơi nói với lão phu nhân "Nhưng tuy nó tính tình có chút bướng bỉnh cũng được giáo dục từ nhỏ, cũng hiểu lễ nghĩa tri thức. Mong lão phu nhân nể tình con bé bây giờ rời xa người nhà cha mẹ, không có ai bên cạnh trông nom mà..."

Chu gia rời kinh thành đã mấy tháng, Chu phu nhân tuy lo lắng cho nữ nhi nhưng ngại thái độ của cha con Chu gia cũng không dám liên hệ với nữ nhi, không thể làm gì khác hơn là quẹo đường khác nhờ cậy Ngụy An Hầu phu nhân chiếu cố một chút.

Lão phu nhân xem ngọc quan âm xa xỉ cười gật đầu: "Ngươi nói quá lời. Con bé hiểu chuyện. Ta thương yêu nó còn không kịp nữa là."

Ngụy An Hầu phu nhân gật đầu cười "Được lão phu nhân thương yêu là phúc khí của con bé. Ta cũng yên lòng. Lão phu nhân ta có thể gặp con bé một chút không?"

Nghĩ tới hành động lúc trước của Chu Mi lão phu nhân không thích nàng ta. Bởi vì nàng là một đứa rất có tâm kế, đương nhiên không hy vọng Ngụy An Hầu phu nhân gặp Chu Mi, lại nhìn thấy Ngụy An Hầu phu nhân ăn nói cẩn thận, nếu không cho gặp người bên ngoài lại cho rằng Hưng Ninh Hầu phủ hà khắc với một di nương đi. Vì vậy cười nói: "Một vãn bối làm sao có thể chờ ngươi đi gặp. Để con bé tới thỉnh an ngươi mới đúng."

Nói xong quay đầu nói với Thúy Trân sau lưng "Ngươi đi mời Chu di nương sang đây. Trên đường đi nhớ tỉ mỉ cẩn thận, Chu di nương bây giờ thân thể đang bất tiện, đừng để bị đυ.ng."

Thúy Trân gật đầu đi mời Chu Mi.

"Phu nhân, đứa bé kia không hiểu chuyện, ngươi giáo dục nhiều hơn một chút..." Được lão phu nhân đồng ý, Ngụy An Hầu phu nhân cười nói với Lý vân Nương.

Lý Vân Nương bất kể lời chế giễu, mỉm cười nói một câu: "Quá lời rồi."

Ngụy An Hầu phu nhân cười nói qua lại với Lý Vân Nương vài câu. Ngụy An Hầu phu nhân thấy Lý Vân Nương vẻ mặt thản nhiên liền cúi đầu uống một ngụm trà.

Chu Mi này bà ước gì không có cháu bên ngoại chẳng biết liêm sỉ như thế, nhưng Chu phu nhân đã nhờ vả, bà cũng không thể không để ý tới.

Ngụy An Hầu phu nhân uống trà rồi cười ngẩng đầu lên.

"Hầu gia thật có phúc khí, lần này chắc chắn là được một đứa bé trai." Vân Thái công chúa thấy các nàng đang nói đến Chu Mi liền quay đầu nhìn lại nói.

"Đúng vậy, đây chính là việc vui lớn nhất của Hầu phủ." An hầu phu nhân cười phụ họa.

Trong lòng lão phu nhân cũng quay trăm bề, nghe mọi người nói cũng cười vui vẻ, con lớn Thẩm Phong này dưới gối cưa có con trai là bệnh trong lòng bà mấy năm gần đây "Đa tạ công chúa."

Bùi thị bên cạnh nghe được nụ cười trên mặt liền có chút cứng ngắc. Nắm chắc khăn tay trong tay.

Đang nói chuyện thì Chu Mi ôm bụng đi vào. Đầu tiên là thỉnh an lão phu nhân, chúc thọ sau đó thỉnh an Vân Thái Công chúa và nhóm người Lý Vân Nương.

"Con bé này, lại đây cho biểu dì nhìn rõ một chút." Ngụy An Hầu phu nhân nhìn thấy Chu Mi liền ngoắc tay ý bảo nàng đi qua.

"Vâng." Chu Mi cười dịu dàng đi tới.

"Lão phu nhân, lão phu nhân, không xong rồi." Còn chưa đi được hai bước Tuyết Lan hoảng hốt lo sợ chạy vào.

Khách khứa ở cả sảnh đều ngừng nói chuyện nhìn Tuyết Lan.

Lão phu nhân nhíu mày không vui nói: "Nha đầu không quy củ, kêu lung tung cái gì?"

"Lão...lão...phu nhân." Tuyết Lan vừa chạy không thở kịp lắp bắp nói "Tiểu thư, tiểu thư và Quận chúa họ...rơi...nước."

"Cái gì? Nghệ An rơi xuống nước?" Vân Thái công chúa chỉ có một trai một gái, cực kỳ sủng ái Nghệ An quận chúa cho nên nghe vậy giọng liền cao hẳn lên, vô cùng chói tai: "Rơi xuống nước? Làm sao lại rơi xuống nước?"

Không chờ nói xong căng thẳng đứng lên, vẻ mặt uy nghiêm nhìn Tuyết Lan.

"Thưa Công chúa, nhị tiểu thư, tam tiểu thư, tứ tiểu thư và Quân Chúa cùng các vị tiểu thư chơi thuyền, không ngờ lúc ở trên thuyền Tô tiểu thư đứng không vững cho nên rơi xuống nước, những người còn lại đều bị hoảng sợ cho nên cũng đều rơi xuống nước." Tuyết Lan nhanh chóng đem tình huống kể lại mọt lần.

"Vận nhi!" Bùi thị kinh hoàng nhìn Tuyết Lan: "Tứ tiểu thư cũng rơi xuống nước?"

Tuyết Lan gật đầu.

"Tại sao lại như vậy?" Lão phu nhân vừa nghe lập tức đen chén trà trong tay để xuống, đứng lên: "Còn có những ai?"

Giọng điệu vô cùng vội vã.

Chỉ mong đừng xảy ra điều gì không hay.

Trong đó có một quận chúa là con gái ruột của Vân Thái công chúa, nếu xảy ra việc không may trong phủ—lão phu nhân không dám nghĩ tiếp.

"Mẫu thân, người đừng gấp gáp. Để con dâu đi xem." Lý Vân Nương đứng lên nói một câu với lão phu nhân. Sau đó nhìn Tuyết Lan hỏi "Còn có những tiểu thư nào trên thuyền rơi xuống nước?"

Tuyết Lan đều đem tên đọc ra.

Nhóm người Trương thị nghe thấy con gái nhà mình rơi xuống nước sắc mặt liền trắng bệch.

"Các vị phu nhân đừng lo lắng, trong phủ có nhiều nha đầu bà tử biết bơi ở bên cạnh hầu hạ, không có nguy hiểm gì. Xin mọi người an tâm." Lý Vân Nương nhìn mọi người nói một câu sau đó hỏi Tuyết Lan: "Những người còn lại thì sao?"

Tuyết Lan nói ngắn gọn một lần, sau đó đem lời Thanh Ninh sai cử đều nói lại.

Lý Vân Nương thở dài một hơi quay đầu phân phó Tuyết Lan: "Ngươi đi nói cho Hầu gia một tiếng để Hầu gia trấn an khách nhân trong viện."

Sau đó Lý Vân Nương chuẩn bị đi đến bên hồ.

Lão phu nhân đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta phải đi qua nhìn một chút."

Trong này không chỉ có một quận chúa, những người khác cũng đều là các cô nương được nâng niu như bảo bối! Bây giờ lão phu nhân ngồi cũng không yên tâm.

Không có cách nào khác nên cả nhóm phu nhân đều vội vã đi tới bên hồ.

Mà lúc này ở viện tử phía trước Thẩm Phong đang mời An Hầu gia – phụ thân của Tống Tử Dật đến tiểu phòng. Mặc dù Chu Mi cũng đề nghị ông nói chuyện với An hầu gia ngay trước mặt Tống Tử Dật nhưng lúc thích hợp này lại không có mặt Tống Tử Dật cũng chỉ có thể trao đổi trước với An hầu gia.

Vào tiểu phòng, Thẩm Phong sai dâng trà ngon sau đó bưng chén hướng An Hầu gia nói:"Tống huynh, mời."

"Thẩm huynh khách khí!" An hầu gia bưng chén trà nhấp một hớp nhỏ.

Thẩm Phong nói chuyện khách sáo vài câu rồi vào thẳng chủ đề: "Hôm nay thừa dịp có cơ hội này muốn nói với Tống huynh chút chuyện về nữ nhi."

"Không vội, không vội. Năm sau lệnh ái mới cập kê. Bây giờ cũng gần cuối năm, cũng sắp qua năm mới. Việc hôn nhân này từ lâu đã định ra bây giờ bắt đầu chuẩn bị thì may ra còn kịp." An hầu gia cho là ông nói chuyện Tống Tử Dật và Thanh Ninh cho nên cười ha ha xua tay, suy nghĩ một chút lại nói: "Chẳng lẽ Thẩm huynh luyến tiếc lệnh ái? Cái này cũng không được. Việc hôn nhân này là Hoàng Hậu nương nương quyết định, cũng không thể sửa. Phủ chúng ta từ trước đến nay đều thân thiết, huynh nếu nhớ nhung có thể đến phủ ta ngồi chơi hoặc có thể đón con bé về ở vài ngày,"

Thẩm Phong nghe vậy có chút xấu hổ: "Đều không phải. Ta không có ý này."

"Sao?" An hầu gia ngờ vực nhìn Thẩm Phong.

Thẩm Phong cúi đầu uống một ngụm trà rồi đem đề nghị của Chu Mi trau chuốt lại nói với An Hầu gia "Ngày ấy trước nhiều người như vậy, Nhị nha đầu cũng đã lớn không còn bé như trước đây cho nên có nhiều cố kỵ."

"Việc này..." An hầu gia nhíu mày, suy nghĩ sâu xa.

Thẩm Phong cười nói "Tống huynh nếu đồng ý chuyện này cứ như vậy quyết định. Tỷ muội hai đứa đều cùng Tử Dật lớn lên, có phần tình cảm này, chuyện của chúng nó nhất định là mỹ mãn."

An Hầu gia khẽ vuốt cằm ngẩng đầu nói với Thẩm Phong "Chuyện này vẫn là để phu nhân bàn bạc với vợ tôi cho thật tốt đi. Nếu thành thì cũng là một việc tốt đẹp."

"Tống huynh nói phải." Thẩm Phong vui vẻ cười to.

Hai người uống hai hớp trà rồi đi ra ngoài cùng mọi người nói cười vui vẻ. Tuyết Lan vừa vặn chạy tới bẩm báo một chút sự tình bên hồ.

Mọi người lại càng hoảng sợ.

Thẩm Phong và Thẩm Tránh càng hoảng sợ vội vàng trấn an nhóm khách.

Thọ yến tốt đẹp ở Hầu phủ, bầu không khí vui vẻ lập tức bị đập tắt.

++++++++++++++++++

Thanh Ninh sai Ngọc Trâm mang trà áp kinh cho mọi người bên bờ uống.

Sau đó bắt đầu giúp những người vừa được cứu lên.

Tuy mới là mùa thu nhưng nước trong hồ cũng rất lạnh, hơn nữa còn sợ hãi nên các cô nương được cứu lên sắc mặt đều tái nhợt, cả người run rẩy, hai chân mềm nhũn căn bản không thể nhúc nhích.

Có người còn trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Thanh Ninh sai nha hoàn đem áo choàng đắp lên người các nàng, trà áp kinh, trà gừng mỗi người uống một chén, Những người té xỉu tất nhiên cũng mớm cho hết.

Chờ mọi người đều uống hết trà áp kinh và trà gừng, lúc này Thanh Ninh mới sai Ngọc Trâm dẫn nha hoàn mang theo người đưa đến viện gần nhất.

"Ninh nhi, con sao rồi?" Lý Vân Nương dẫn theo nhóm phu nhân vội vã chạy tới.

"Con không sao." Thanh Ninh nở nụ cười với Lý Vân Nương.

"Mẫu thân." Nhóm khuê tú nhìn thấy mẫu thân thì liền ngấn lệ.

"Vận nhi."

"Con của ta."

....

Nhóm Bùi thị và Trương thị thấy khuê nữ nhà mình sắc mặt đều tái nhợt như nhau đều đau lòng chạy qua.

"Đang tốt như vậy sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế?" Sắc mặt lão phu nhân vội vàng nhìn mọi người trong hồ đang run lập cập đi lên sốt ruột hỏi thăm "Tất cả đều cứu lên rồi chứ?"

Thanh Ninh nhìn lướt qua: "Chưa ạ!"

"Công chúa, Quận chúa còn chưa lên." Nha hoàn bên người Nghệ An quận chúa quỳ gối trước Vân Thái công chúa, sắc mặt run rẩy tái nhợt nói.

"Cái gì?" Sắc mặt lão phu nhân liền trắng nhợt, ánh mắt nghiêm túc nhìn nha đầu bà tử "Còn không nhanh nhảy xuống cứu Quận chúa."

Cái này làm thế nào bây giờ!

Nha đầu bà tử sợ hãi rùng mình, vội vàng xoay người nhảy vào trong hồ.

"Nghệ An." Vân Thái công chúa quay đầu nhìn hồ, gần như đứng không vững, quay đầu thúc giục những người vừa xuống nước: "Nhanh, các người nhanh lên một chút."

"Đều nhanh lên." Lão phu nhân đỡ tay của Bùi Giang thị, dường như run rẩy.

"A, kia rồi." Có người nhìn thấy động tĩnh giữa hồ.

Đầu tiên là Tống Tử Dật nổi lên trên mặt hồ, trong khuỷu tay đỡ một người, bơi về phía bờ.

Người được đỡ trong tay Tống Tử Dật hiển nhiên là Nghệ An quận chúa.

Có bà tử bơi tới muốn tiếp nhận Nghệ An quận chúa.

Có điều Nghệ An quận chúa thần sắc sợ hãi quá độ nắm thật chặt Tống Tử Dật không buông tay, bà tử đành phải thôi, để Tống Tử Dật đưa Nghệ An quận chúa lên bờ.

Thanh Ninh bình tĩnh nhìn Tống Tử Dật ôm thật chặt Nghệ An quận chúa.

Quần áo ướt đẫm dán sát vào người Tống Tử Dật, đường cong lộ ra.

Cẩm y của Tống Tử Dật cũng bó chặt trên người.

Hai người dính chặt vào nhau, gần như không có tia hở.

Sắc mặt Thanh Ninh lãnh đạm.

Nàng muốn sớm đem cuộc hôn nhân này bỏ đi nhưng nàng cũng rõ ràng không thể quá nhanh.

Thứ nhất nàng cố kỵ cảm thụ của Lý Vân Nương, không muốn đưa bà đả kích quá lớn. Phụ thân Thẩm Phong và tổ mẫu đã khiến bà bị tổn thương quá nhiều.

Làm con gái nàng không thể ở trên miệng vết thương của bà đâm một đao. Dù sao mẫu thân cũng không giống nàng đã từng trải qua. Trong mắt mẫu thân, Tống Tử Dật là bà nhìn lớn lên hơn nữa có phong phạm làm người, hai nhà lại là thế giao, hơn nữa biết nhau từ nhỏ, hiểu rõ, là người lương thiện.

Cũng bởi vì Thẩm Thanh Vũ cũng sẽ động tay động chân.

Cho nên nàng vẫn không hề ra tay, thầm nghĩ chờ Thẩm Thanh Vũ ra tay nàng sẽ lợi dụng để giải quyết mối hôn nhân này.

Thứ hai theo như Cố Hoán nói, việc hôn nhân này cởi chuông phải do người buộc chuông, người đó lại là Hoàng Hậu cho nàng không thể tùy tiện ra tay. Nếu đã ra tay sẽ là một kích tất trúng.

Bây giờ....

Dường như là một cơ hội rất tốt! Cũng không cần phí sức lực cơ hội đã đưa đến cửa!

Thanh Ninh liếc nhìn Nghệ An quận chúa sau đó hướng mắt nhìn sang Thẩm Thanh Vũ đang phát run được bọc trong áo choàng. Sắc mặt nàng ta trắng bệch, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Tống Tử Dật và Nghệ An quận chúa.

Lần này—- là nàng ta đề nghị chơi thuyền.

Thanh Ninh nghĩ đến nàng ta đưa ra chủ ý này chậm rãi nở một nụ cười ngọt ngào.

Thẩm Thanh Vũ–nàng ta lần này đây chính là vì người khác làm giá y đi!