Nha đầu dâng trà cho Thẩm Phong. Thẩm Phong bưng chung trà uống. Hắn không mở miệng nói chuyện, Lý Vân Nương cũng không ngẩng đầu, ngồi bên cửa sổ tiếp tục xem miêu hồng (1) đa dạng. Từ các sợi màu đã chuẩn bị xong kiên nhẫn chọn chỉ thêu, phối màu. Tóc mai rũ xuống sợi tóc tung bay theo gió, hiền thục mà ôn nhu.
(1): bức vẽ phỏng theo, chép lại
Thẩm Phong ngồi một hồi, uống hết phân nửa trà, thấy Lý Vân Nương như trước cũng không liếc hắn một cái, liền đặt chung trà xuống thấp họng ho một tiếng, phân phó Thu Bội, Mai ma ma đang đứng một bên phục vụ nói "Tất cả các ngươi đi xuống đi, ta có lời muốn nói với phu nhân."
Mấy người Thu Bội không động đậy mà ngẩng đầu nhìn Lý Vân Nương.
Lý Vân Nương khẽ ngẩng đầu, gật đầu với các nàng. Nhóm Thu Bội lúc này mới khom người lui ra khỏi phòng.
Thẩm Phong đi tới ngồi đối diện Lý Vân Nương "Vân Nương, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
"Ừ." Lý Vân Nương ừ nhẹ một tiếng, chọn sợi chỉ màu đỏ.
Tay trắng, chỉ đỏ. Đặc biệt động lòng người.
Thẩm Phong nhìn tay bà, trầm mặc một hồi mới nhìn gương mặt hơi cúi của Lý Vân Nương. "Vân Nương, Mi nhi có bầu."
Làm như sợ Lý Vân Nương không rõ Thẩm Phong liền giải thích một câu "Mi nhi là Chu tam tiểu thư."
Lý Vân Nương liền chọn sợ chỉ hồng đỏ so sánh với sợ chỉ màu hồng đào trong tay "Ta biết."
"Ngươi biết? Làm sao ngươi biết?" Thẩm Phong thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Lập tức nghĩ đến bà hôm qua đi Ngụy An hầu phủ làm khách, Thẩm Phong không khỏi oán giận "Các ngươi hôm qua ở Ngụy An hầu phủ xảy ra chuyện lớn như vậy. Ngươi tại sao trở về không nói với ta một tiếng? Đứa bé trong bụng nàng là của ta."
Lý Vân Nương động tác khoa tay múa chân ngừng lại ngẩng đầu, đôi mắt lãnh đạm nhìn Thẩm Phong nói "Hầu gia, ngài cũng không đề cập với thϊếp ngài cùng Mi nhi tiểu thư tâm can của ngài đã tư thông. Ta làm sao biết đứa bé trong bụng nàng là của Hầu gia?"
Nghe vậy trên mặt Thẩm Phong hiện lên một tia khó chịu, nhìn Lý Vân Nương thần tình lãnh đạm, lại nghĩ mình tìm đến vì chuyện của Mi nhi cười nói "Đúng vậy, ta sai rồi. Phu nhân đừng tức giận."
Lý Vân Nương bật cười một tiếng cúi đầu tiếp tục chọn chỉ.
"Chuyện này là ta không đúng. Vân Nương sự tình đã như vậy, ngươi xem có phải là nên chọn thời gian đưa bài tử tiến cung bái kiến Hoàng hậu nương nương một chút? Mi nhi dù sao cũng là Chu gia tiểu thư. Chúng ta cũng không thể thờ ơ với nàng ấy đúng không?"
"Ngươi cùng nàng ta, làm thế nào quen biết?" Lý Vân Nương không trả lời hắn nhẹ giọng hỏi. So sánh sợi chỉ màu xanh biếc trong tay, sau đó bỏ trở lại chọn màu xanh da trời.
Nghe vậy đáy mắt Thẩm Phong hiện lên tia sáng rực, chậm rãi nói "Năm nay lúc tiết Nguyên Tiêu, ta với nàng trùng hợp nhìn trúng một hoa đăng. Sau đó ta đi Phổ Độ Tự thưởng mai liền gặp nàng. Nàng xuống núi trở về thành. Trên đường trở về xe ngựa của nàng xảy ra vấn đề. Ta thấy nàng một cô nương trơ trọi, trước sau không có phòng trọ liền giúp nàng một tay. Không nghĩ đến buổi tối cũng không có bằng hữu nào, ta không thể làm gì khác hơn là mang nàng đi đến thôn trang của chúng ta..."
Lý Vân Nương hít sâu một hơi, ngừng động tác trong tay yên lặng nhìn Thẩm Phong hỏi "Nàng ta chẳng lẽ không biết ngươi là người đã có thê thất? Cho nên ngươi cố ý giấu diếm người khác?"
"Chúng ta... chúng ta không kìm lòng nổi." Trên mặt Thẩm Phong hiện lên tia mất tự nhiên "Vân Nương, ngươi giúp ta một chút. Bất kể như thế nào nàng cũng là thiên kim tiểu thư của Chu gia. Ta không thể ủy khuất nàng ấy."
Không thểủy khuất nàng ta? Lý Vân Nương nắm chặt hai sợ chỉ trong tay, đầu ngón tay mờ mờ trở nên trắng.
Thẩm Phong tiếp tục lời nói nhẹ nhàng "Nếu là Mi nhi sinh con trai, tương lai Ninh nhi cũng có chỗ dựa phải không?"
Lý Vân Nương thở ra một hơi ngẩng đầu cười hỏi ngược lại "Giúp ngươi? Ta giúp thế nào?"
Nụ cười tiêu điều tái nhợt.
"Ngươi đi van cầu Hoàng hậu, để Hoàng hậu trước mặt Hoàng Thượng nói tốt vài câu, đồng ý thỉnh chỉ của ta." Thẩm Phong vội vàng vừa cười vừa nói.
Lý Vân Nương cau mày lạnh lùng nhìn Thẩm Phong nói "Thẩm Phong, ngươi đúng là tình thâm ý trọng. Hôm nay nàng ta mang danh xấu, ngươi còn muốn vì nàng đòi bình thê. Coi như chính ngươi mất mặt xấu hổ. Hôm nay khắp kinh thành người người đều biết nàng ta chưa kết hôn mà có con, ngươi lại vẫn có thể nói muốn ta đi cầu Hoàng hậu nương nương chuyện xấu hổ như vậy? Ngươi muốn làm cho cả Hầu phủ đều trở thành trò cười cho kinh thành sao? Muốn ta tiến cung cầu Hoàng hậu, ngươi nằm mơ."
"Vậy làm sao bây giờ?" Thẩm Phong rống lên.
"Làm sao bây giờ?" Lý Vân Nương nhìn Thẩm Phong gấp đến độ giậm chân nói "Bây giờ quỹ là trong tay mẫu thân. Mẫu thân từng trải nhiều chuyện, ngươi đi thương lượng cùng bà đi."
"Đúng vậy a. Ta sao lại không nghĩ tới chứ." Thẩm Phong vỗ đầu một cái, đứng dậy đi ra ngoài. Vừa đi một bước liền quay đầu lại "Vân Nương, ngươi đáp ứng cho nàng vào cửa rồi?"
"Lẽ nào ta không đồng ý, ngươi liền không cho nàng vào cửa?" Lý Vân Nương nói.
Nàng không đồng ý có hữu dụng không? Không hề. Thẩm Phong dưới gối có ba nữ nhi, Chu Mi có hài tử của hắn, nàng phản đối cũng chỉ là bọ ngựa đấu xe. Hôm nay Chu Mi chưa kết hôn mà có con, đã bị bêu danh không người mai mối mà tằng tịu với nhau. Nàng ta sanh ra được hài tử, coi như là nhi tử cũng không thoát thoát được danh gian díu. Bà tội gì giãy dụa vôích, miễn cho mang danh không tài đức ghen tị, ảnh hưởng đến thanh danh nữ nhi.
Về phần sự tình Chu Mi và cửa, để lão phu nhân phiền não được rồi.
Ngày đó, lão nhân không phải bởi vì sự tình Vương phủ cho rằng bà không tuân thủ nữ tắc, muốn ghìm chết bà sao?
Như vậy có hài tử và Chu Mi thân bại danh liệt, một mình lão phu nhân sẽ như nuốt phải một con ruồi, giống như ác tâm chán ghét.
"Vân Nương, ngươi thật tốt." Thẩm Phong nhịn không được đi về phía trước kéo tay Lý Vân Nương "Vân Nương, ta nghĩ ngươi giận ta, sẽ không gật đầu dễ dàng."
"A. Bất quá là trong viện nhiều thϊếp thôi." Lý Vân Nương nhẹ giọng nói "Lẽ nào nàng ta vào cửa, Hầu gia muốn sủng thϊếp diệt thê sao?"
"Ngươi nói gì vậy?" Thẩm Phong nói, đột nhiên nghĩ tới chuyện Thu Nhạn, vội vàng giải thích "Vân Nương, lần trước ta thực sự không muốn vậy. Mi nhi nói muốn cùng ngươi lén nói mấy câu. Ta phân phó Thu Nhạn dẫn Mai ma ma ra chỗ khác."
Là không biết Chu Mi mượn tay hắn muốn diệt trừ mình hay là đã biết nhưng vẫn dễ dàng tha thứ hành vi của Chu Mi? Lý Vân Nương cười lạnh.
Tay Thẩm Phong vén tóc mai Lý Vân Nương ra sau tai "Buổi tối, ta..."
"Mẫu thân chỉ sợ đã biết chuyện này. Nếu biết Chu gia tam tiểu thư có hài tử tất nhiên thập phần mừng rỡ. Hầu gia còn không mau đi qua đi." Lý Vân Nương nhàn nhạt ngắt lời hắn.
Thẩm Phong gật đầu xoay người nhẹ nhàng vui vẻ bước ra ngoài.
Ra khỏi Mộ Lan viện đυ.ng phải Thanh Ninh từ Cẩm viên trở về. Thanh Ninh thấy rõ Thẩm Phong cao hứng bừng bừng gật đầu quỳ gối hành lễ "Phụ thân."
"Ninh nhi." Thẩm Phong sung sướиɠ nhìn Thanh Ninh "Mấy ngày trước có bằng hữu tặng ta một khối nguyên ngọc thượng hạng. Chút nữa ta cho ngườii đưa tới. Ngươi thích hình gì thì sai người điêu khắc."
"Đa tạ phụ thân."
"Ngươi đi đi. Mẹ ngươi thân thể không được tốt. Ngươi quan tâm nàng nhiều hơn."
Thanh Ninh gật đầu nói vâng, đột nhiên lại gọi lại Thẩm Phong đang đi về phía trước "À đúng rồi phụ thân. Vừa nay ở cổng sau phía tây có nha đầu tìm người, nói có người tìm người. Con nghĩ người ở chỗ tổ mẫu, cho nên sai nha đầu ấy đi Đào Nhiên cư."
"Có nói ai tìm ta không?"
Thanh Ninh lắc đầu.
Thẩm Phong lơđễnh gật đầu xoay người.
Thanh Ninh nở một nụ cười. Nha đầu kia nói là có một cô nương tìm.