Chương 4: Làm sao để hòa giải

Mối quan hệ nào?

Có khả năng cao đó là mối quan hệ anh em, nhưng có cần thiết phải nói với người ngoài về loại chuyện này không?

Tạ Y Nhân khoanh tay trước ngực, nhếch miệng và liếc nhìn anh và Tô Thiển Thiển như đang xem một vở kịch: "Không phải Cố thiếu gia đã ly hôn với phu nhân của anh sao? Tại sao anh vẫn quan tâm đến cuộc sống riêng tư của cô ấy như vậy?".

"Tôi luôn cho rằng bạn gái của Cố thiếu gia là cô Tô đây, không nghĩ tới sẽ có một người bên ngoài. Cố thiếu gia, xét về nhan sắc, tôi, Tạ Y Nhân cũng sẽ cúi đầu trước anh".

Thảo nào người ta mang đơn ly hôn đến tận hộp đêm, chồng ở bên ngoài thì lăng nhăng như vậy ai mà chịu nổi.

Cố Kim Mặc càng hy vọng rằng Ôn Nhan không phải là em gái của Tạ Y Nhân, nếu không nhà họ Tạ sẽ tính sổ với anh.

Từ đầu đến cuối, Tạ Y Nhân không trả lời trực tiếp câu hỏi của anh.

Lần này, Cố Kim Mặc không ngăn cản anh ta.

Tạ Y Nhân, người đã chiến đấu vì người khác và đối đầu với anh, rõ ràng là rất tức giận.

"Mặc ca, em chưa bao giờ thấy Tạ Y Nhân giúp đỡ một người phụ nữ như thế này".

Tô Thiển Thiển có chút hoảng sợ và cảm thấy sai lầm.

Tạ Y Nhân thực sự đã giúp Ôn Nhan chống lại sự bất công?

Làm thế nào mà họ kết nối với nhau, và tại sao không có bất kỳ tin tức nào được đưa ra?

Cố Kim Mặc mím chặt môi, đôi mắt lạnh lùng và phóng đãng.

Những hạt giống nghi ngờ đã được gieo, chỉ chờ mọc rễ.

Sau khi rời khỏi hộp đêm, Ôn Nhan quay trở lại ngôi nhà mà ông của cô từng sống.

Tâm nguyện cuối cùng của ông lúc sinh thời là hy vọng tìm được người thân, nói rằng nếu cha mẹ không tốt, chỉ cần có anh chị em là có thể chăm sóc ông.

Ông không có con cái, không có người thân, mọi hy vọng đều đặt vào cô, cô được nuôi dưỡng bằng sự cần kiệm, và ông đã chết trước khi được hưởng hạnh phúc.

"Ông, con nhất định sẽ báo thù cho người".

Ngay cả khi Tô Thiển Thiển là một cái cây cao chót vót, cô vẫn phải làm nó rung chuyển.

Ôn Nhan lục tung cả đêm nhưng không tìm thấy chiếc hộp mà ông đã kể với mình khi còn sống.

Sáng sớm hôm sau, Cố Kim Mặc gọi điện.

"Cô đang ở đâu vậy?.

"Có chuyện gì vậy?". Giọng cô lạnh lùng hơn bao giờ hết.

"Về nhà đi, tôi có chuyện muốn hỏi cô".

"Đó không phải nhà của tôi". Cô nhìn bầu trời đen kịt, giọng nói có chút thô lỗ: "Có gì thì gọi qua điện thoại".

"Cô quen Tạ Y Nhân từ khi nào?". Anh cắt ngang lời, đi thẳng vào vấn đề: "Lý do ly hôn của cô là để được ở bên anh ta?".

Tạ Y Nhân?

Cái tên có phần quen thuộc.

Ôn Nhan đột nhiên nhớ ra đây dường như là cậu chủ trẻ thứ ba của Tạ gia.

Cô không hiểu làm thế nào Cố Kim Mặc có thể hiểu lầm mối quan hệ giữa Tạ Y Nhân và cô, nhưng vì đơn ly hôn đã được ký, cô cũng không muốn nói nhiều.

"Cố Kim Mặc, chúng ta đã ký đơn ly hôn rồi, hy vọng anh không để ý chuyện của tôi".

"Tôi đã ký đơn, nhưng vẫn chưa ly hôn!". Ngữ khí của Cố Kim Mặc cực kỳ lạnh lùng: "Không phải cô nói Thiển Thiển hại ông cô sao? Tôi sẽ đưa ý tá đó tới đây".

Y tá đó sẽ đến Cố gia?!

Tay cầm điện thoại bắt đầu run run.

Sau cái ngày đó, cô không thể nào liên lạc với cô y tá đó, không ngờ Cố Kim Mặc lại tìm thấy.

"Được, tôi sẽ đến ngay!".

Không phải cô chỉ muốn sự thật sao?

Sau đó cô y tá đó sẽ cho họ biết sự thật.

Khi Ôn Nhan đã đến biệt thực của Cố gia, cô không nhìn thấy y tá mà chỉ thấy Tô Thiển Thiển đang ngồi một bên thưởng thức bữa sáng.

Tô Thiển Thiển đang ăn sáng một cách tao nhã, dì Trương thì đang bận rộn tới lui, và những người làm không biết rằng Tô Thiển Thiển đã là bà chủ của căn biệt thự này.

Ánh mắt hờ hững của Ôn Nhan luôn hướng về phía chỗ ngồi của Tô Thiển Thiển, đó là chỗ cô luôn ngồi, bởi chỗ đó gần cửa sổ thoáng gió, ánh sáng tốt, xa xa có thể nhìn rõ hồ nước, nhưng hiện tại đã bị một người phụ nữ khác chiếm giữ.

"Phu nhân...". Thấy cô đi vào, dì Trương trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng.

"Ồ, cô đến rồi à?. Tô Thiển Thiển cười ngây ngô vô tội: "Tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho cô, cô không phiền chứ?.

Ôn Nhan lúc này mới phát hiện trên bàn đầy đồ ăn nhẹ, hình như là đặc biệt dành cho Tô Thiển Thiển

Thuận theo chiều gió bẻ lái luôn là bản năng của con người, huống hồ dì Trương được nhà họ Cố trả lương.

Nụ cười của Ôn Nhan không lọt vào đáy mắt: "Tô tiểu thư dù sao cũng là khách, dì Trường nên tiếp đãi thận trọng".

Từ "khách" vừa có ý mỉa mai, vừa có ý nhắc nhở.

Tô Thiển Thiển không quan tâm, cười nói: "Bây giờ tôi là khách, nhưng tôi sẽ sớm trở thành chủ thôi".

"Điều đó phụ thuộc vào việc tôi có sẵn lòng rời đi hay không, nếu tôi không nguyện ý, cô sẽ không bao giờ là chủ nhà". Ôn Nhan đang nói chuyện, đột nhiên cảm thấy cách nói này thực sự hiệu quả.

Nếu vui vẻ ra đi, đôi cẩu nam nữ này sẽ được toại nguyện.

Nếu không có chuyện gì xảy ra với ông, cô sẽ chẳng nghĩ gì, nhưng ông đã bị Tô Thiển Thiển hãm hại, vì vậy ở cùng nhau có thể trả thù Tô Thiển Thiển.

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, Tô Thiển Thiển sắc mặt nhăn nhó: "Cô muốn làm gì?".

"Tôi cảm thấy cô vĩnh viễn làʍ t̠ìиɦ nhân cũng không tệ".

Nếu cô ta là tình nhân thì mọi công sức bấy lâu nay của cô ta đều vô ích.

Tô Thiển Thiển không được cho phép điều này xảy ra.

"Ôn Nhan, nếu không có Mặc ca, cô thậm chí không có tư cách nói chuyện với tôi ở đây" Nghĩ đến lời cảnh cáo của Cố Kim Mặc, Tô Thiển Thiển tức giận đến nỗi cô ta cù lòng bàn tay.

Cố Kim Mặc nói rằng dù sao Ôn Nhan cũng đã là vợ anh được vài năm, và có công việc khó khăn không được ghi nhận, vì vậy đừng để cô ta đi quá xa.

Nhưng nếu cô ta bị đẩy đến cùng cực, cô ta có thể làm bất cứ điều gì quá mức.

"Em thật đáng thương, Mặc ca ca không yêu em nữa, em còn bám lấy anh".

Lời nói của Tô Thiển Thiển giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào trái tim cô.

Mỉm cười không nói lời nào.

Yêu hay không yêu thì ngay từ đầu Cố Kim Mặc chưa từng yêu cô.

"Tô tiểu thư, xen vào chuyện của người khác chính là không biết xấu hổ".

"Cô ăn nói bậy bạ!". Tô Thiển Thiển tức giận xông tới, vươn tay muốn nắm lấy mặt cô, Ôn Nhan vội vàng tránh sang một bên.

Tô Thiển Thiển không thể giữ chân mình, ngã mình về phía trước.

Mà phía trước lại là một bể cá.

"Ầm" một tiếng, bể cá vỡ tan tành trên mặt đất.

Tất cả đều lặng im.

Ngay sau đó, một tiếng hét thấu tim vang vọng khắp biệt thự.

Nhìn thấy bàn tay của Tô Thiển Thiển bị cắt rộng, máu chảy ra.

"Tay, tay của tôi!". Tô Thiển Thiển kinh sợ hét lớn.

Cô ta là một nhà thiết kế trang sức, và đôi tay của cô ta là bộ phận quan trọng nhất, nhà họ Tô thậm chí còn mua bảo hiểm cho đôi tay của cô ta.

Nhưng hiện tại, vết cắt khủng khϊếp phía trên lan từ mu bàn tay xuống lòng bàn tay.

"Ôn Nhan, tôi muốn gϊếŧ cô!". Tô Thiển Thiển giờ phút này không cảm nhận được đau đớn, cô ta chỉ muốn Ôn Nhan cũng trải qua loại thống khổ này.

Cô ta lao về phía Ôn Nhan với một mảnh thủy tinh dài, thề sẽ cắt mặt Ôn Nhan.

Lúc này, một bóng đen đứng trước mặt Ôn Nhan, vươn tay chộp lấy mảnh vỡ.

Máu chảy ra dọc theo mảnh vỡ.

"Mặc ca!".

"Cố Kim Mặc!".

Ôn Nhan sửng sốt.

Tô Thiển Thiển cũng sững sờ.

Tay của Cố Kim Mặc, thật là trùng hợp, cùng một vị trí, cùng một vết thương.

"Mạc ca, anh tại sao phải chắn cho cô ta?" Tô Thiển Thiển suy sụp nói.

Cố Kim Mặc không đáp, liếc nhìn bàn tay đang chảy máu của cô ta, cau mày nói với người hầu đang đứng một bên không dám tiến lên: "Mau gọi bác sĩ Lý qua đây".

Bác sĩ Lý, bác sĩ riêng của Cố gia và sống bên cạnh biệt thự này.

Ôn Nhan chạy sang một bên lấy hộp thuốc, dụng cụ khử trùng ra và đi về phía Cố Kim Mặc, Tô Thiển Thiển giận dữ đẩy cô.

"Cút đi! Đều tại cô, tôi và Mặc ca đều là vì cô mà bị thương!".

Ôn Nhan đứng yên tại chỗ nhìn Cố Kim Mặc.

"Tôi không có ý định làm vậy…".