Chương 26: Cho dù không có cô ta, tôi cũng có thể tự mình thoát được!

Là Tô Thiển Thiển!

Ôn Nhan nheo mắt, không ngờ Tô Thiển Thiển lại tới đây.

"Trần Thánh Tiêu, anh không được chạm vào cô ta! Mau mở cửa cho tôi!".

Câu nói của Tô Thiển Thiển khiến Ôn Nhan nhếch môi.

Đây là loại chuyện gì thế này.

Tô Thiển Thiển thực sự không đến để cứu cô phải không?

Trần Thánh Tiêu không ngờ rằng Tô Thiển Thiển lại đến đây để cứu Ôn Nhan.

Anh ta nháy mắt với một người đang đứng ở cửa, người đàn ông mở cửa mà không nói một lời.

Tô Thiển Thiển vội vàng thở hổn hển, nhìn thấy Ôn Nhan bình an vô sự, trong lòng nhất thời trở nên rối bời, không phân biệt được là thất vọng hay vui mừng.

"Tiểu thư, sao cô lại đến đây?". Giọng nói của Trần Thánh Tiêu rất nhẹ, ngay cả vết sẹo dữ tợn trên mặt cũng không dữ tợn nữa.

Tô Thiển Thiển bối rối nhìn chằm chằm vào Ôn Nhan.

Nếu là trước đây, nhìn Ôn Nhan bị chơi đùa, cô ta sẽ rất vui, nhưng vì Cố Kim Mặc lại ra điều kiện.

Chỉ cần Ôn Nhan bình an trở về nhà, Cố Kim Mặc sẽ ly hôn.

Lần này cô ta phải để Ôn Nhan an toàn trở về.

"Thả cô ta đi, tôi sẽ tự nói chuyện với cha".

Trần Thánh Tiêu vẫn do dự.

Anh ta nhớ không lầm Tô Thiển Thiển rất ghét Ôn Nhan.

"Cô...".

"Không nghe tôi nói sao?".

Tô Thiển Thiển thiếu kiên nhẫn, ngắt lời.

Cô ta giật con dao từ tay của người đàn ông đứng bên, đi về phía Ôn Nhan và cắt từng sợi dây thừng.

Vừa cắt, cô ta có do dự một chút, nghiến răng nghiến lợi rồi tiếp tục cắt xong

"Đi thôi".

Tô Thiển Thiển đẩy cô về một phía.

Ôn Nhan mím môi, nhìn cô ta: "Tôi tưởng cô sẽ giúp kẻ ác, nhưng…".

Cho dù Tô Thiển Thiển có giúp cô thì cũng không phải giúp cha cô ta.

"Cha cô là đang đang phạm tội đấy".

Không ngờ, Tô Thiển Thiển lại không hề động tâm, cười nói: "Đúng vậy, là phạm tội, cô có thể đi báo cảnh sát".

Lời nói thản nhiên của cô ta khiến Ôn Nhan nhớ đến ngày tang lễ của ông cô.

Ngày hôm đó, Tô Thiển Thiển cũng cười như vậy, nhẹ nhàng nói: "Cô có thể đi báo cảnh sát", khiến cô tức giận gần như ngất đi.

Ôn Nhan tin rằng cho dù cô có báo cảnh sát thì Tô gia cũng sẽ có cách giải quyết.

"Tô Thiển Thiển, cô cho rằng mình có thể vĩnh viễn thoát khỏi pháp luật sao?".

Nơi nào có ánh sáng, thì cũng có bóng tối, nhưng bóng tối vĩnh viễn không thể nuốt chửng ánh sáng.

Một ngày nào đó, ánh sáng sẽ soi mọi bóng tối.

Đúng lúc đó, trong căn biệt thự có tiếng chuông báo động.

Trần Thánh Tiêu lập tức đứng dậy, cảnh giác nói: "Có người đến".

Bên ngoài có lưới điện, nếu có người khác xông vào sẽ báo động.

Tô Thiển Thiển sắc mặt tối sầm, cô ta mở camera lên.

Trong camera, người đàn ông mặc đồ đen, dáng người cao gầy, giống như một cây thông kiên cường.

Anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng và sắc bén.

"Mặc ca...". Tô Thiển Thiển kêu lên, sắc mặt tái nhợt, vội vàng tắt màn hình.

Ôn Nhan cau mày.

Tại sao Cố Kim Mặc lại đến đây?

Cô nhìn ra ngoài cửa, vừa định đi ra ngoài thì thấy Tô Thiển Thiển cầm lấy điếu thuốc bên cạnh, châm lửa hút.

"Tiểu thư!". Trần Thánh Tiêu sửng sốt.

Tô Thiển Thiển vịn vào bàn, nói với Trần Thánh Tiêu: "Các người nhanh chóng rời đi, nhanh lên!".

.....

Bên ngoài biệt thự náo loạn, bầu không khí yên tĩnh lộ rõ

vẻ căng thẳng.

Cố Kim Mặc ngẩng đầu nhìn, gọi điện thoại.

Giọng nói của Tô Thái Nguyên vang lên: "Là Tiểu Mặc, cậu có chuyện gì à?".

Lời nói đơn giản tựa như nói nhảm.

"Chú Tô, vợ cháu đang ở đây với chú?".

Tô Thái Nguyên im lặng một lát, sau đó cười nói: "Vợ của cháu, là ai? Cháu lấy vợ khi nào vậy?".

"Tiểu Mặc, ta không thích nghe lời này của cháu. Cháu đã kết hôn, vậy còn Thiển Thiển thì sao? Chằng phải con bé đã thích con từ nhỏ sao…".

"Cháu đang ở bên ngoài biệt thự của chú". Giọng điệu của Cố Kim Mặc rất lạnh lùng, rõ ràng là anh đã kiềm chế cảm xúc: "Cháu không muốn phá hỏng mối quan hệ giữa hai nhà, chú Tô, chú có thể thả cô ấy…".

"Hahaha". Tô Thái Nguyên cười lớn: "Thằng bé này, cháu còn ăn nói ngạo mạn như vậy. Đừng lo lắng, ta không làm gì cả, chỉ mời cô ấy uống trà. Ta sẽ bảo Trần Thánh Tiêu đưa về sau.

Cố Kim Mặc sốt ruột cúp điện thoại, Tạ Y Nhân ở bên cạnh cười khẩy: "Tôi đã nói với anh, lão hồ ly này sẽ không thừa nhận, tốt nhất là cứ xông vào đi".

Cố Kim Mặc hỏi: "Anh biết phá lưới điện sao?".

"Không có". Tạ Y Nhân bất đắc dĩ trợn mắt: " Anh biết không?".

Cố Kim Mặc nheo mắt nhìn lưới điện, đi đến một chỗ nối lưới điện, bắt đầu từ dưới đất, lấy ra một cây gậy gỗ chọc vào.

Hai phút sau.

Tạ Y Nhân kêu lên.

"Đáng chết, Cố Kim Mặc, anh thật ngạo mạn, cư nhiên đã phá vỡ nó".

Đúng lúc này, trong biệt thự truyền đến một tiếng hét lớn.

Sắc mặt Tạ Y Nhân đột nhiên thay đổi, lao vào trong.

Cửa mở, Ôn Nhan bước ra ngoài.

Tạ Y Nhân vội vàng ôm lấy cô, kiểm tra từ trên xuống dưới: "Em không sao chứ?".

"Tôi không sao". Ôn Nhan cau mày, nhìn về phía cửa.

Có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra với Tô Thiển Thiển.

Thấy cô không sao, Cố Kim Mặc mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rất nhanh, giọng nói của Tô Thiển Thiển liên tục truyền đến từ bên trong.

Cố Kim Mặc sắc mặt lạnh lùng: "Thiển Thiển ở bên trong?".

Ôn Nhan còn chưa kịp nói, Cố Kim Mặc đã quay người xông vào.

Bên trong căn biệt thự chỉ còn lại Tô Thiển Thiển đang lăn lộn.

Cố Kim Mặc đi vào, ánh mắt càng sâu, nhanh chóng đỡ cô ta dậy: "Thiển Thiển!".

Tô Thiển Thiển gắng gượng mở mắt ra, nhìn thấy Cố Kim Mặc, cô ta sợ hãi nép vào trong ngực: "Mặc ca, Ôn Nhan, cô ấy không sao chứ?".

Nghĩ tới Ôn Nhan đi từ trong ra cửa, Cố Kim Mặc nhắm mắt xuống, lắc đầu: "Cô ấy không sao, tôi đưa cô đến bệnh viện".

"Không, Mặc ca, dù sao ông ấy cũng là cha em...".

Cố Kim Mặc biết cô ta đang nói đến Tô Thái Nguyên.

Tô Thái Nguyên nổi tiếng là tàn nhẫn, bởi vì ông ta không chỉ tàn nhẫn với chính mình mà còn tàn nhẫn với chính con cái của mình.

Tô Thiển Thiển từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh đó.

Khi anh nhìn thấy Tô Thiển Thiển lần đầu tiên, những vết bầm tím trên cơ thể cô ta khiến anh thật sốc.

Đó cũng là lần đầu tiên anh trai anh nhìn thấy Tô Thiển Thiển.

Kể từ đó, cô ta thường xuyên chơi với họ.

Tô Thiển Thiển vòng tay qua cổ Cố Kim Mặc, anh suy nghĩ một chút, cuối cùng bế cô ta lên.

Ôn Nhan và Tạ Y Nhân còn ở bên ngoài.

Nhìn thấy Tô Thiển Thiển nằm trong vòng tay Cố Kim Mặc, Ôn Nhan nhếch môi mỉa mai.

Cô có thể thấy rõ cảnh tượng tồi tệ vừa rồi của Tô Thiển Thiển.

Cô biết rằng việc cô ta cứu cô không phải là điều tốt.

Những hành động của cô không thoát khỏi tầm mắt của Cố Kim Mặc.

Nhìn thấy Ôn Nhan, Tô Thiển Thiển lên tiếng trước: "Cô Diệp, cô không sao là tốt rồi, điều này sẽ khiến hành động của tôi trở nên xứng đáng".

Xứng đáng?

Ôn Nhan cảm thấy buồn cười.

"Cố Kim Mặc, cô ấy không có chuyện gì, điếu thuốc đó là tự cô ấy hút".

Cô không biết Tô Thiển Thiển muốn làm gì, nên định nói ra sự thật trước.

Không ngờ, vừa nói ra những lời này, Tô Thiển Thiển liền bật khóc.

Cố Kim Mặc phớt lờ cô và bước về phía trước với Tô Thiển Thiển trong tay.

Không hiểu sao, có lẽ vì cả ngày nay quá căng thẳng, hoặc có lẽ vì không chịu nổi cách làm của Tô Thiển Thiển và Tô Thái Nguyên, Ôn Nhan lại nhắc nhở anh: "Cố Kim Mặc, anh cũng không ngốc đến mức nghĩ như vậy. Cô ta không như anh nghĩ".

Cố Kim Mặc khựng lại, lạnh lùng nhìn cô.

"Vậy thì sao?".

"Ôn Nhan, cô nên biết là Thiển Thiển đã cứu cô, nếu không có cô ấy, cô cho rằng cô có thể thuận lợi thoát khỏi nơi này sao?".

Ôn Diễm giật mình, câu nói: "Cho dù không có cô ta, tôi cũng có thể tự mình thoát được!", dù sao cũng không bật ra khỏi miệng cô được.

Cố Kim Mặc rời đi mà không thèm nhìn cô lần cuối.