Chương 21: Có quan hệ gì?

"Không phải là Ôn Nhan, em thất vọng sao?".

Sau khi bộc lộ suy nghĩ, Tạ Y Nhân thản nhiên cười: "Không có gì đáng thất vọng. Cho dù cô ấy không phải em gái của chúng ta, em cũng không thể nhận cô ấy là em gái nuôi sao?".

Mấy ngày nay anh vẫn luôn bảo vệ Ôn Nhan, dường như nó đã trở thành thói quen.

Anh quyết định nếu Ôn Nhan không phải là Tiên Tiên thì anh sẽ nhận cô là em gái nuôi của mình.

"Còn chưa có kết quả, chưa thể khẳng định".

Anh vẫn cảm thấy Ôn Nhan chính là Tiên Tiên.

Tạ Y Triết đã nhìn ra anh đang suy nghĩ gì: "Cha không cho phép, Tử Quế cũng sẽ ganh tỵ".

Nhắc tới Tạ Tử Quế, Tạ Y Nhân cười tà ác: "Em nhận Ôn Nhan là em gái, cũng chẳng liên quan gì. Nếu cô ta tức giận vì loại chuyện này, thì khi Tiên Tiên trở về, cô ta sẽ càng ganh ghét hơn sao?".

Anh không ngờ rằng câu nói này thực sự lại là một lời tiên tri.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã lái xe vào trang viên rồi đi đến đại sảnh, vừa nhìn đã thấy Tạ Hoài Viễn ngồi ở giữa, quay lưng về phía họ.

Tạ Hoài Viễn, người đang ngồi trên một chiếc ghế xoay, mặc bộ áo dài Trung Quốc, quay người lại, mái tóc đen xen lẫn cọng trắng, tuy đã hơn năm mươi nhưng đường nét trên khuôn mặt vẫn rõ ràng, không khó để nhận ra vẻ đẹp trai của tuổi trẻ.

"Cha".

Tạ Hoài Viễn vẻ mặt âm trầm nhìn Tạ Y Nhân: "Y Nhân, con cùng Ôn Nhan kia có quan hệ gì?".

Ông cũng biết hôm qua yến tiệc đã xảy ra chuyện gì, Tạ Y Nhân lại làm loạn sự hợp tác của hai nhà.

Tạ Y Nhân biết cha mình không khỏe nên cũng không muốn giải thích quá nhiều, chỉ đơn giản nói: "Con muốn nhận em ấy làm em gái".

Tạ Hoài Viễn sửng sốt: "Chỉ…chỉ thế thôi sao?".

Tạ Y Nhân dang hai tay ra, bất lực nói: "Đúng thế, cha không thích cô ấy sao? Con không sợ bị mắng mỏ, tất cả đều không sao cả!".

"Cái thằng nhóc này, ngươi đang nói cái gì vậy? Tạ Hoài Viễn tức giận, cầm chiếc cốc trong tay ném về phía anh: "Ngươi đã có em gái rồi, sao phải cần em gái nữa!".

"Tạ Tử Quế là cha nhận nuôi, đó không phải điều con muốn. Em gái con đang thất lạc. Việc con nhận thêm em gái có cản trở cho cha đâu!".

Nghe vậy, Tạ Hoài Viễn trầm mặc một hồi lâu.

Sự mất tích của cô con gái út luôn là nút thắt trong lòng mọi người Tạ gia.

Việc tìm một người là rất khó, ngay cả khi đứa trẻ đó đã lớn và trưởng thành. Nhưng đó vẫn là hy vọng lớn của người nhà Tạ gia.

"Con muốn nhận cô ấy là em gái bởi vì cô gái đó giống dì con sao?".

Tạ Y Nhân không nói gì, Tạ Hoài Viễn hừ lạnh một tiếng.

"Ta biết con đối với dì rất kính trọng, dù sao dì đã nuôi con suốt mấy năm, cho dù có giống như dì của con, cô gái này cũng không thể là Tiên Tiên".

Ông đã điều tra Ôn Nhan, ngoại trừ gả cho Cố Kim Mặc, cô gái này sau khi kết hôn có được cuộc sống khá hơn một chút, nhưng cuộc sống trước đây có thể nói là rất khó khăn.

Vì không có cha mẹ nên cô bị bắt nạt từ tiểu học đến đại học.

Ông ta đã đảo lộn toàn bộ thành phố Nam Yêu này mà vẫn không tìm thấy Tạ Tiên Tiên, nếu Ôn Nhan thật sự là Tiên Tiên thì họ đâu cần phải lục tung hết thành phố này đến thành phố khác trong những năm qua?.

Xa mà cũng thật gần.

"Y Triết". Tạ Hoài Viễn nghĩ tới điều gì đó, ra lệnh: "Hôm qua mẹ con cứ nói là đã nhìn thấy Tiên Tiên, tinh thần vui vẻ. Hãy điều tra xem hôm qua có khách nào đến và ai đã gặp mẹ con".

Nói đến Lý Ngọc Đồng, giọng nói của Tạ Hoài Viễn trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Kể từ khi con gái mất tích, Lý Ngọc Đồng luôn bị rối loạn tinh thần, một khi tìm được Tiên Tiên, có lẽ bệnh của bà sẽ được chữa khỏi.

Bữa tiệc hôm qua có rất nhiều người, ông không biết vợ mình đã xảy ra chuyện gì nên chỉ có thể bắt đầu từ khách mời.

"Vâng". Tạ Y Triết nhẹ nhàng gật đầu.

Anh cũng biết điều này, sau khi tìm được mẹ vào ngày hôm qua, tâm trạng của bà đã cải thiện đáng kể.

Tạ Y Nhân chán nản lẳng sang phía khác, thấy hai người nói chuyện xong liền nhanh chóng rời đi.

Tạ Hoài Viễn ngăn cản anh lại: "Đã muốn nhận làm em gái, thì nhất định phải gặp chúng ta. Ngày mai chúng ta mời cô ấy đến nhà ăn bữa cơm".

Lời nói của Tạ Hoài Viễn làm Tạ Y Nhân ngạc nhiên, hưng phấn hỏi: "Cha nói thật chứ?!".

Ông ấy thật sự đồng ý sao?

Nhìn thấy Tạ Y Nhân hưng phấn, Tạ Hoài Viễn hừ lạnh một tiếng: "Hôm qua con còn bảo ta gặp bạn con, hóa ra bạn là cô gái đó. Con đã xem cô ấy là em gái, ta muốn xem cô ấy là người như thế nào?".

Dù anh có nghĩ gì đi nữa, đôi môi của Tạ Y Nhân tự nhiên cong lên khi anh nghĩ đến việc cha anh muốn gặp Ôn Nhan.

Trong mắt Tạ Hoài Viễn, điều này còn có ý nghĩa khác.

Nếu con trai của ông thật sự yêu cô gái đó thì sẽ phiền toái lớn, thay vì chờ đợi chuyện này trở nên khó khăn, thà cho mọi chuyện kết thúc thì hơn.

Trong bệnh viện, trước giường Cố Kim Mặc.

Trương Lan nắm tay anh và Tô Thiển Thiển, liền bật khóc.

"A Tiêu của ta, hãy nghe lời ta, kết hôn với Thiển Thiển. Nhìn vết thương của con kìa...".

Trương Lan do dự, đôi mắt đã đỏ hoe.

Cố Kim Mặc bất lực nói: "Vụ cháy lần này là do chập điện trong dây điện, chỉ là một tai nạn nhỏ thôi".

"Tai nạn nhỏ?!". Đồng tử của Trương Lan co lại khi nghe thấy từ "nhỏ", bà ôm lấy anh, nhanh chóng nói: "Con là con trai cưng của ta. Hai đứa con trai ta kỳ vọng vào con rất nhiều. Nghe ta, kết hôn với Thiển Thiển".

Khi Tô Thiển Thiển nghe thấy câu "ta kỳ cong vào con nhất", cô ta lo lắng liếc nhìn Cố Kim Mặc.

Cố Kim Mặc nhắm mắt xuống, mím chặt đôi môi mỏng, sắc mặt có chút tái nhợt.

Trương Lan nói tiếp: "Em trai con cũng không phải người hiểu chuyện như con, nếu là nó, ta cũng không yên tâm chút nào. Nhưng con là người thừa kế của Cố gia, chỉ cần con cưới Tô Thiển Thiển, con có thể đảm bảo vị trí người thừa kế của mình".

Chân tay Tô Thiển Thiển nổi da gà khi nghe Trương Lan nói.

Nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Cố Kim Mặc, cô ta lập tức muốn bịt miệng Trương Lan lại.

Cô ta vừa mới nhắc đến "niềm vui" với Trương Lan, nhưng không ngờ rằng Trương Lan lại bộc lộ sự thiên vị của mình.

Khi Cố Kim Tiêu còn sống, anh ấy là người được kính trọng nhất trong Cố gia và là niềm tự hào của Trương Lan.

Tô Thiển Thiển cũng phải thừa nhận rằng những người như Cố Kim Tiêu quả thực đáng để cha mẹ anh tự hào.

Là một học sinh đứng đầu, hoàn hảo, lịch sự, đẹp trai và công bằng trong mọi việc, anh ấy là hình mẫu lý tưởng con nhà người ta. Khi đó Cố Kim Tiêu là một người đàn ông hoàn hảo xếp hàng đầu ở thành phố New York, giống như Tạ Y Triết, con trai cả của Tạ gia.

Khi đó Cố Cẩm Mặc gần như không có ưu điểm gì ngoại trừ việc gây rắc rối và đẹp trai.

Sau cái chết của Cố Kim Tiêu, Cố Kim Mặc chỉ sau một đêm biến thành người thừa kế lạnh lùng và xấu tính của Cố gia, nhưng dù vậy, trong mắt Trương Lan, anh ta vẫn là một Cố Kim Mặc vô dụng.

Trương Lan, người đã mất trí nhớ, trong lòng chỉ có Cố Kim Tiêu.

Biết được sự thật tàn khốc này, Cố Kim Mặc trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.

Trước đây, anh sẽ buồn, nhưng bây giờ, anh đã chán nản từ lâu.

Nghĩ đến giấy kết quả của mẹ, Cố Kim Mặc nhìn vào đôi mắt mong đợi của bà, cuối cùng nuốt xuống lời nói vừa đến miệng mình.

Cho dù tin đồn về anh và Tô Thiển Thiển có lan truyền đến đâu, anh cũng chưa bao giờ thực sự cân nhắc việc kết hôn với cô ta.

Nhưng thời gian của mẹ không còn nhiều.

Anh và Ôn Nhan sớm muộn cũng sẽ ly hôn.

Nếu không cưới được người mình thích thì cưới bất cứ ai cũng vậy.

Đột nhiên, trong lòng anh như có một hòn đá đè lên, khiến dòng máu đỏ trong mắt anh càng lộ rõ

hơn.

Giọng anh khàn khàn, nói với sự buồn bã: "Con sẽ suy nghĩ".

Nghe vậy, Tô Thiển Thiển vui mừng đến rơi nước mắt.

Mặc ca, hãy tổ chức đám cưới như trong mơ nha!