Chương 2: Đáng tiếc cô không yêu hắn

Những lời cảnh cáo của anh ta như những mũi kim đâm mạnh vào tim cô.

"Cô cho rằng tôi vô cớ gây sự?!". Ôn Nhan đột nhiên nở nụ cười: "Tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ".

Cô một khắc cũng không muốn ở lại, ổn định tinh thần, đứng dậy lảo đảo rời đi.

Sau khi cô rời đi, Cố Kim Mặc giải thích với Tô Thiển Thiển: "Đối với cô ấy ông là người quan trọng nhất, vì vậy xin đừng để bụng".

Tô Thiển Thiển lắc đầu, cắn môi rồi tỏ vẻ đáng thương: "Em luôn nghĩ cô ấy vốn là người hiền lành, nhưng không ngờ cô ấy lại ác cảm với em như vậy".

"Mặc ca, anh tính sao về chuyện đó".

Nghe xong Cố Kim Mặc cúi đầu xuống, im lặng.

"Chẳng phải cô ấy đã yêu cầu anh ly hôn sao?". Cô ta thận trọng dò hỏi: "Cô ấy bây giờ tủi thân như vậy, hẳn là rất cần một người đàn ông bên cạnh".

Cố Kim Mặc mím chặt môi, nghĩ đến lý do ly hôn của Ôn Nhan, tay nắm càng lúc càng chặt. Một người đàn ông bên cạnh? Thật đáng tiếc người đàn ông đấy không phải là anh.

Sau ba năm kết hôn, anh vẫn luôn kiềm chế bản thân, vậy mà chỉ mấy ngày trước đó, khi tỉnh dậy anh phát hiện mình và Ôn Nhan đang nằm trên cùng một chiếc giường, lại không còn mảnh vải che thân. Điều đó đã khiến anh hiểu ra mình và cô ấy đã làm gì tối qua.

Anh bực tức nghĩ rằng đã bị trúng kế, tuy nhiên Ôn Nhan vẫn một mực phủ nhận, thậm chí cô còn đưa ra một tờ thỏa thuận ly hôn ngay trước mặt anh.

"Cố Kim Mặc, chúng ta ly hôn đi".

Thường ngày cô luôn im lặng, không phản đối hay không bao giờ đề cập đến việc ly hôn.

"Sao, cô có người mình thích rồi à?". Vừa cầm trên tay đơn ly hôn, vừa giễu cợt, châm chọc.

Bất ngờ thay, cô mỉm cười rồi thừa nhận: "Đúng vậy".

"Điều này không làm phiền đến bạn trai cô chứ?".

"Anh muốn biết à?".

"Ừm".

Có vẻ anh muốn hỏi một điều khác, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Đã là ba năm, bên cạnh thì ít mà chia ly thì nhiều, anh không có thời gian để tìm hiểu cô ấy. Cô thật sự có người mình thích và đã che giấu người đàn ông đó? Dù có cố gắng thế nào thì anh vẫn không thể tìm ra người đó.

Hẳn cô đã tìm được tình yêu đích thực của đời mình, đã đến lúc anh nên giải thoát cho cô ấy.

Dưới ánh mắt mong đợi của Tô Thiển Thiển, anh chỉ lẳng lặng, chậm rãi gật đầu…

Sau khi tang lễ kết thúc, Ôn Nhan cũng bắt đầu vào giải quyết vụ ly hôn. Tuy nhiên, Cố Kim Mặc dường như đã im lặng rời đi mà không mảy may thông báo cho cô một tiếng. Anh không ở trong biệt thự, điện thoại cũng không nhấc máy. Người trong công ty nói rằng Cố Kim Mặc đang đi công tác và phải đến một tuần mới trở về.

Đơn ly hôn vẫn chưa giải quyết xong, trải qua một tuần đó giống như là cả một tháng, một năm vậy, Ôn Nhan vô cùng chật vật. Các phương tiện truyền thông luôn đưa tin về Tô Thiển Thiển và Cố Kim Mặc đang đi du lịch nước ngoài cùng nhau.

Bức ảnh được đưa lên tin, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thiển Thiển nở nụ cười hạnh phúc, bên cạnh là người đàn ông đeo kính râm, dáng người cao thẳng, khí chất xuất chúng. Trông họ giống như một cặp đôi hạnh phúc.

Cô đã cố gắng hết sức để thuyết phục bản thân rằng sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn, vì vậy đừng quan tâm về điều gì hết. Nhưng cô lại nghĩ đến sự căm hận của mình và người đã hãm hại ông, cô lại không thể ngồi yên.

———————

Cuối cùng một tuần đã trôi qua, Cố Kim Mặc trở về. Sau khi biết được vị trí của anh, cô lập tức ra ngoài đem theo đơn ly hôn.

Ôn Nhan và Cố Kim Mặc kết hôn trong bí mật, và mọi người luôn nghĩ rằng anh vẫn còn độc thân. Tô Thiển Thiển đã lợi dụng điều này để ve vãn, thể hiện tình cảm với Cố Kim Mặc. Vì vậy cô ta sẽ tự xé bỏ chiếc mặt nạ dối trá.

Lavilus club là một quầy bar nổi tiếng, được cho là địa điểm dành cho giới nhà giàu tập trung bàn chuyện. Trên sàn nhảy, những cô gái ăn mặc quyến rũ uốn éo vòng eo nuột nà, lắc hông, nhảy xung quanh cây cột sắt. Những người đàn ông uống rượu điên cuồng, ôm ấp, ngắm nhìn những cô gái trẻ đẹp. Tiếng nhạc rất to cảm giác ồn ào. Trong đó giống như một thế giới khác vậy, mọi người đều say mê và đắm chìm.

Cố gắng chịu đựng, cô đi qua và về phía một hộp đêm, nơi Cố Kim Mặc đang ở trong đó.

Bên trong tiếng có chút nhỏ hơn, hai, ba cái bình rượu rơi xuống đất. Một vài người đàn ông ngồi trên sofa, bên cạnh là những cô gái xinh đẹp bao quanh. Cô thấy Cố Kim Mặc khoanh chân dựa vào ghế, ánh mắt anh thờ ơ, lạnh lùng cùng với khí chất bá đạo.

Không giống như những người đàn ông khác, chỉ có Tô Thiển Thiển đang bên cạnh anh.

"Ngài Cố, bên cạnh anh chỉ có một nữ nhân, thật nhàm chán. Không bằng gọi thêm vài cô em tới đây".

Trên khuôn mặt tuấn tú, khóe miệng nhếch lên, một tà khí đang dần thoát ra. Cố Kim Mặc nhắm hờ mắt, im lặng không trả lời. Thực chất, anh đến đây để bàn chuyện công việc kinh doanh với Tạ Y Nhân, Cố Kim Mặc không hề hứng thú với những người phụ nữ này.

"Tạ Y Nhân, anh nói vậy là ý gì?". Tô Thiển Thiển tiếp lời: "Anh dám đưa phụ nữ cho Mặc ca ngay trước mặt tôi?! Vậy lúc tôi không ở đây chẳng phải là quá đáng lắm rồi sao?".

Trong vài ngày qua, cô ta luôn tìm cách để quyến rũ Cố Kim Mặc, và bí mật tung tin họ đang ở bên nhau cho giới truyền thông, chỉ để cho mọi người biết rằng: Cô ấy, Tô Thiển Thiển, đã trở lại.

Nghe xong, Tạ Y Nhân huýt sáo, nói với giọng đầy kiêu ngạo: "Phụ nữ chỉ giống như quần áo thôi, mỗi ngày mặc một cái có lợi ích gì, hơn nữa cô và Cố Kim Mặc chưa kết hôn, sao cô lại hành động như thể mình là Cố phu nhân vậy?".

Tạ Y Nhân và Tô Thiển Thiển luôn có mâu thuẫn và không có sự đồng cảm nào trong lời nói của họ. Tô Thiển Thiển đường đường là con gái của nhà họ Tô, làm sao cô ta có thể ngồi yên chịu trận được.

Cô ta chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội rồi tức giận nói: "Tôi nhớ em gái anh đã mất tích không tìm thấy, anh không một chút lo lắng cho em mình mà lại ở đây chơi đùa với những người phụ nữ này?".

Một tiếng "ầm" rất to, chai rượu trong tay Tạ Y Nhân rơi xuống trước mặt cô ta, ly vỡ tung tóe ra khắp sàn. Tất cả mọi người đều im lặng.

Nhà họ Tạ là gia tộc giàu nhất thành phố Nam Yêu. Tuy nhiên nhà họ Tạ lại có một thứ muốn che giấu mà ai cũng biết. Tạ phu nhân có bốn người con, ba đứa đầu là trai, cuối cùng bà hạ sinh đứa út là con gái. Nhưng đến ngày thứ 100, cô bé bị ai đó bắt cóc. Thật không ngờ, Tô Thiển Thiển không sợ bất cứ điều gì, còn đề cập đến vấn đề này.

Đột nhiên biểu cảm của những người trong hộp đêm khác hẳn. Lúc này, ngoài cửa bỗng có tiếng động.

"Tiếng ồn ở đâu vậy?". Tạ Y Nhân tâm tình đã không tốt, nghe được tiếng cãi nhau ở phía ngoài cửa đã say khướt từ bao giờ.

Người phục vụ đi vào, lúng túng: "Ở ngoài có một người phụ nữ, cô ấy cứ khăng khăng muốn vào tìm Cố thiếu gia ạ".

Phụ nữ?

Cố Kim Mặc nheo mắt lại, trong đầu lóe lên một người. Anh dập tắt điếu thuốc trong tay, uể oải nói: "Để cô ấy vào".

Nghe được tiếng bên trong, Ôn Nhan nắm chặt đơn ly hôn đi vào. Mọi người đang nhìn về phía cô. Trong không chật hẹp ấy, mùi rượu cùng mùi nước hoa hòa trộn lẫn nhau khiến cô thấy phát ốm. Chống lại sự khó chịu, cô bước tới.

Tô Thiển Thiển ngồi bên cạnh Cố Kim Mặc ngạc nhiên khi nhìn thấy cô bước vào.

Nghĩ đến chuyện về bọn họ trên bản tin, tình cảm trong lòng Ôn Nhan cũng dần tan biến.

Dưới con mắt của mọi người, cô khẽ nhếch môi, nói với giọng ngọt ngào: "Chồng à, em đến rồi!".

Chồng?

Thiếu gia Cố thực sự đã kết hôn?!

Như vậy…Tô Thiển Thiển không phải là tiểu tam sao?

Mọi người hít một hơi và nhìn qua Tô Thiển Thiển. Mặt cô ta lúc này tái xanh. Bấy giờ mọi người mới biết rằng cô ta đã can thiệp vào cuộc hôn nhân của Cố Kim Mặc.

Cô ta lo lắng, liền nắm lấy góc áo của Cố Kim Mặc như thế nắm lấy cọng rơm cứu vớt cuối cùng.

Cố Kim Mặc nheo mắt nhìn về phía Ôn Nhan, đôi mắt sâu thẳm, khó có thể dò ra anh đang nghĩ gì.

Khung cảnh này khiến mọi người như bị kim châm. Ai lại muốn xem vở kịch này chứ? Mọi người từ từ đi ra ngoài một cách có chủ ý.

Chỉ có Tạ Y Nhân ngồi bất động trên ghế sofa, ánh mắt dán chặt nhìn Ôn Nhan, trong ánh mắt lại tràn đầy hưng phấn…