Chương 1

Editor:

Băng Tiêu

Beta – reader:

Băng Tiêu

Thân tặng:

Bạch Phong, Fuyu, Andrena, Ansa, Tuyết Lâm

Nhìn tấm ảnh ở đầu giường, Triển Thần không khỏi lộ một tia cười khổ, cùng sinh sống với chủ nhân căn phòng này đã hơn bảy năm, nhưng y vẫn chỉ là một người ngoài không chút quan trọng, là kẻ thù trong trái tim hắn, và là… món đồ chơi tiết dục của hắn!

Diêu Lam — từ ngày đầu tiên nhìn thấy hắn, cái tên này liền khắc sâu vào trong lòng y, dù lúc ấy người thanh niên kiêu ngạo đó đã coi y như kẻ thù, bởi vì y đã cướp đi tỷ tỷ mà hắn yêu thương nhất! Y đã thay đổi cái thế giới mà hắn vốn tưởng cả đời này sẽ không bao giờ thay đổi, lại còn chiếm mất vị trí vốn thuộc về hắn!

Nhưng hắn không biết, lần đầu tiên y nhìn thấy hắn, y đã vì hắn mà khuynh đảo, trong trái tim chỉ tràn đầy hình bóng hắn, khi thì kiêu ngạo, khi lại giận dỗi, có đôi lúc lại tức giận, thậm chí ngay cả cái ánh mắt thù địch của hắn cũng trở nên chói mắt trong mắt y, chói mắt đến nỗi làm cho y tưởng rằng từ nay về sau cũng không nhìn thấy bất cứ cái gì khác được nữa!

Cho nên khi Diêu Lan yêu cầu kết hôn với y, y đã không chút do dự mà đáp ứng, bởi vì đây là lý do duy nhất để y có thể được ở bên hắn, là quyền lợi duy nhất được ở gần hắn.

Năm đầu tiên sau khi kết hôn, y sống rất bình thản và vui vẻ, bởi vì mỗi ngày y đều được ở cạnh hắn, nhìn các loại vẻ mặt thiên biến vạn hóa của hắn, y tưởng rằng cuộc sống sẽ vĩnh viễn như vậy, chỉ cần y yên lặng mà ở gần hắn là được!

Diêu Lan biết y là đồng tính luyến ái, nhưng cô không biết y lại yêu chính đệ đệ kiêu ngạo của mình! Nếu như biết rồi, chắc bây giờ cũng không có kết cục như ngày hôm nay!

Tin tức Diêu Lan mang thai đã kí©h thí©ɧ cuộc sống bình tĩnh này, Diêu lam từ lúc bắt đầu vô cùng tức giận phẫn hận nhưng sau cũng đành bất đắc dĩ mà tiếp nhận.

Y rõ ràng biết bản thân ngày càng trở nên chán ghét trong lòng Diêu Lam, nhưng y vui vẻ, vì điều này có nghĩa trong trái tim Diêu Lam sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên kẻ thù đã cướp đi tỷ tỷ của hắn! Cho dù căn bản đứa bé không phải của y, và y cũng chỉ là quân cờ để che chở cho nam nhân chính thức của cô…

Đứa bé mới sinh mang đến niềm vui chưa từng có trong căn nhà này, Diêu Lam rất yêu thương cháu hắn, có lẽ là do đứa bé rất giống với tỷ tỷ hắn, mà thái độ với y cũng có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng hắn không biết, nữ thần hoàn mỹ trong lòng hắn đã có một gia đình khác, nhưng y không muốn hắn thương tâm, cho nên bí mật này vĩnh viễn sẽ ẩn sâu trong lòng y…

Đáng tiếc cuộc sống tốt đẹp cũng không dài, khi Tiểu Bân vừa được ba tuổi, Diêu Lan đã bị tai nạn giao thông mà qua đời.

Bởi vì y là người lái xe, bởi vì bữa tiệc mà y được mời, bởi vì khi tai nạn xảy ra, Diêu Lan đã nằm trên người y mà đỡ tất cả. Vì thế cho nên dù y đang trọng thương nằm viện, y cũng có thể nhìn thấy ánh mắt oán hận của Diêu Lam!

Y cũng đau đớn lắm! Đau vì y đã mất đi người bạn đời! Đau vì y mất đi lý do có thể ở bên cạnh hắn! Đau vì trong mắt hắn tràn đầy hận ý thâm trầm! Đau vì nhìn hắn nửa đêm ôm Tiểu Bân mà khóc nức nở! Đau vì tình yêu vĩnh viễn vô vọng của y!!!

Cuộc sống sau đó nặng nề đến nỗi không ai thở nổi, mỗi ngày ánh mắt tràn đầy hận ý của Diêu Lam không ngừng xuất hiện trước mặt y, tuy y đau lòng nhưng cũng may mắn vì trong mắt Diêu Lam có y — dù đó chỉ là oán hận!

Y chẳng quan tâm bản thân sẽ biến thành dạng gì, nhớ cái lần bác sĩ nói y đã vô sinh, không thể sinh dục được nữa, nhưng đả kích đó cũng chẳng sao, bởi vì điều đó làm cho Diêu Lam sung sướиɠ cười lớn, khi đó y cũng biết mình thật sự đã yêu đến hết thuốc chữa rồi! Nhưng không hề gì, chỉ cần y có thể ở bên hắn, có thể nhìn thấy hắn hạnh phúc, tất cả thế là đủ!

Không biết tại sao lại bị Diêu Lam phát hiện y vốn là đồng tính luyến ái, chẳng lẽ ánh mắt y quá rõ ràng sao? Hay là tại nhất cử nhất động không tự kìm hãm được đã bán đứng y?

Cuối cùng vào một buổi tối trời mưa tầm tã, Diêu Lam đã bò lên giường mà cưỡng bức y, có lẽ bởi vì lúc đấy cô đơn cùng ác ý mới khiến Diêu Lam làm điều đó, nhưng y vẫn cảm thấy hạnh phúc, chỉ cần có thể làm cho Diêu Lam vui vẻ là được rồi, mà đó cũng là ước mơ từ lâu của y! Nếu như cái thân thể không trọn vẹn này có thể làm Diêu Lam vui sướиɠ một chút, thì dù hắn cố ý xâm phạm một cách thô bạo làm y mấy ngày không xuống giường được cũng không sao!

“Thật không ngờ một tên nam nhân như ngươi lại có thể trông hưởng thụ như thế dù bị một người vừa ít tuổi lại vừa thấp hơn ngươi xâm phạm, thật quá dâʍ đãиɠ!!”

Mỗi lần y ở trong lòng hắn cao trào liền gặp phải những câu nói châm chọc làm y ngượng ngùng đến đỏ mặt. Y như thế là do người đang ôm y là hắn mà, cho nên y mới mẫn cảm như vậy, dù cho đây chỉ là sự trừng phạt, là một trò chơi hắn dành cho y, nhưng y nguyện được chìm đắm vào trong đó, chỉ cần có thể thêm chút thời gian ở bên hắn, y cũng chẳng cần quan tâm lý do…

Bốn năm cứ như vậy trôi qua, Tiểu Bân đã đến tuổi đi học, cuộc sống của bọn họ vẫn không thay đổi chút nào, Diêu Lam ngày càng nuông chiều Tiểu Bân hơn, ngược lại đối với y càng thêm oán ghét. Nhưng y tình nguyện cuộc sống này đừng thay đổi bất cứ gì!

Y biết bản thân không thông minh, mặc dù thân hình cao lớn nhưng lại kém cỏi, tốn hao bao tâm huyết mới miễn cưỡng bò lên cái ghế tổ trưởng, đây cũng là giới hạn cao nhất trong sự nghiệp của y rồi, cho nên cha mẹ cũng xem thường y mà dốc hết công sức bồi dưỡng cho đệ đệ y thành tài để bọn họ có thể sống một cuộc sống đầy đủ, đối với việc này y cũng không oán hận nửa câu, thậm chí khi Diêu Lam ác ý mà ở trước mặt bọn họ nói y là đồng tính luyến ái, kết quả y bị đuổi khỏi gia môn đoạn tuyệt quan hệ, y cũng không cảm thấy quá bi thương cùng sợ hãi, cha mẹ vốn là người coi trọng dung mạo, mà y lại là đồng tính luyến ái, vậy còn có thể trách bọn họ được sao?

Nhưng… bây giờ xem ra y không thể sống được ở đây nữa, nhìn hai món quà trong tay, Triển Thần biết bản thân sắp bị đuổi khỏi cái nhà này, đuổi khỏi người kia…

Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Bân, đồng thời cũng là sinh nhật của Diêu Lam, ngày đó Diêu Lan từng cười nói “Tiểu Bân vốn là lễ vật mà ông trời ban cho Tiểu Lam!”. Cho nên hàng năm y đều chuẩn bị hai món quà, bất quá từ năm đầu tiên y tặng, Diêu Lam đã giẫm nát vụn món quà trước mặt y, cho nên y cũng không dám tặng quà cho hắn nữa mà chỉ chọn một số thứ nhỏ nhặt trộn lẫn vào đồ dùng hằng ngày mà hắn không chú ý tới. Chứng kiến Diêu Lam không biết mà mặc món quà của y làm y cảm thấy vô cùng hạnh phúc! Đó có lẽ nên gọi là niềm vui sướиɠ trong đau khổ đi…

Đáng tiếc năm nay cũng không tặng được, bởi vì caravat đã có bạn gái hắn tặng cho, khó trách mấy tháng nay hắn cũng không tiếp tục ‘trừng phạt’ y nữa, mà chỉ thờ ơ không thèm quan tâm chú ý đến y, chắc đây chính là điềm báo trước! Báo trước mình phải rời khỏi đây, nếu như còn muốn nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc sau này của hắn!

Miệng mỉm cười nhưng sao nước mắt lại không thể nhịn được? Nằm trên giường cố gắng nuốt nước mắt, chỉ có điều y thật sự không nhịn được nữa, hãy cho y khóc thoải mái trên chiếc giường tràn ngập mùi của Diêu Lam đi! Khóc xong trái tim sẽ chết lặng, sẽ không bao giờ cảm thấy bi thương nữa… không bao giờ nữa…

Kéo valy hành lý, y liếc mắt đảo quanh phòng một lần, ánh mắt lại rơi vào món quà trong thùng rác, cái này là món quà y đã dùng hai tháng tiền lương dụng tâm mà chọn nó, hẳn là không ai thèm chú ý đến điều đó đâu, không lâu sau công nhân vệ sinh sẽ tới mang món quà cất giấu trái tim y này vào xe chở rác, sau đó đưa vào máy hủy mà nghiên nát bét nó ra, y không thể nhẫn tâm phá hủy trái tim của mình, vậy thì hãy để người khác làm điều đó.

Nơi này cho tới bây giờ cũng không thuộc về y, giờ y sẽ ra đi, coi như đó là món quà cuối cùng y tặng cho Diêu Lam, hy vọng hắn sẽ thích!

Hôm nay chắc hắn rất vui vẻ, mang theo đứa cháu yêu quý cùng với người phụ nữ thân yêu đi chơi, lúc trở về lại có thể nhìn thấy một thế giới sạch sẽ không tỳ vết, hắn hẳn có thể một lần nữa tạo ra một thế giới của riêng hắn, không bao giờ bị hận thù bao vây..

Mà chính mình… cũng nên đi, sắp đến lúc bọn họ về rồi… Y không muốn chạm trán cô gái đang hạnh phúc kia, cũng không muốn đôi mắt đang vui vẻ của hắn lại tràn ngập cừu hận cùng chán ghét…

Nhưng một thân dơ bẩn như y sẽ sống ra sao đây? Ngay cả bản thân y cũng mờ mịt rồi…