Chương 3: (HOÀN)

Bởi vì không thể đυ.c lỗ trên tường mà nhìn.

Lại mở ra một cánh cửa, bên trong có ánh đèn mỏng manh, còn có tiếng vang.

"Kim Trà?"

Đỗ Kiêu thò lại gần xem, bị dọa đến ngã trên mặt đất.

Bên trong có mấy người gầy trơ xương, giơ kim tiêm đâm vào tay chính mình, còn có người nằm giãy dụa trên mặt đất, trong miệng đang nổi bọt mép.

"A!" Đỗ Kiêu hét to một tiếng, ngồi ở trên mặt đất.

Bọn họ đang chích thuốc.

Đỗ Kiêu che lại bụng nhỏ đổ máu, chạy.

Chỉ cảm thấy chính mình chảy không ít máu, khi tỉnh lại, bản thân đang bị một người nhẹ nhàng ôm.

"Kiêu nhi." Kim Trà sắc mặt tái nhợt, hơi thở phì phò, đem Đỗ Kiêu gắt gao ôm vào trong ngực, "Như thế nào chạy tới được đây?"

Đỗ Kiêu vừa mới an tâm, liền thấy Kim Trà trên cổ tay tay trái là cái còng tay, nhìn sang bốn phía, là một cái tầng hầm ngầm.

"Không cần tiêm thuốc!" Đỗ Kiêu sợ hãi mà tiến vào trong l*иg ngực Kim Trà, run bần bật. Kim Trà sửng sốt một chút, đem Đỗ Kiêu ôm càng chặt, tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Đỗ Kiêu an ủi, thanh âm mỏi mệt khàn khàn.

"Đừng sợ, ta ở đây."

Đỗ Kiêu cảm giác chính mình xuất hiện ảo giác, ba năm trước đây, phảng phất cũng là như vậy.

Bị ném vào viện quản giáo, trong viện quản giáo mỗi ngày muốn Đỗ Kiêu tẩy não, giáo huấn rằng cậu phải buôn lậu ma túy, hơi có phản kháng liền sẽ bị một trận đòn hiểm. Đỗ Kiêu tinh tường nhớ rõ, người đã đem mình từ trong địa ngục cứu ra.

Kim Trà vọt vào trong viện quản giáo, đánh bay ba tên quản giáo, đem Đỗ Kiêu gắt gao ôm vào trong ngực che chở.

Đỗ Kiêu còn nhớ rõ lời hắn nói, "Kiêu nhi, ta đã xin đại ca, về sau ta chiếu cố ngươi."

Thật ôn nhu.

Cho nên Đỗ Kiêu mới không hề phản kháng tên cặn bã phụ thân kia, cái gì đều nghe hắn, hơn nữa đem bất luận cái gì đều làm tới cực kỳ hoàn mỹ.

Buôn lậu ma túy, ta làm còn chưa tốt sao.

Chỉ có như vậy mới có thể bảo hộ Kim Trà.

Một tiếng hít thở không thông kèm đau đớn làm Đỗ Kiêu phục hồi tinh thần lại, mạch máu trên cổ Kim Trà nổi lên, hai mắt trừng lớn, siết chặt bắp trên cánh tay.

Đỗ Kiêu trừng lớn đôi mắt, bắt lấy tay Kim Trà, trên mạch máu ở cánh tay có mấy cái lỗ kim.

"Bọn họ chích cber cho ngươi sao..." Đỗ Kiêu đại não trống rỗng.

Cber, món hàng chất lượng cao nhất của lão Đỗ, nồng độ tinh khiết cao, loại ma túy mạnh nhất, có thể nói một liều liền nghiện.

"Đừng... Đừng sợ... Ta sẽ không... Nghiện..." Kim Trà dùng sức bóp cánh tay chính mình, tận lực bảo trì thanh tỉnh.

Cửa sắt tầng hầm ngầm bị mở ra, lão Đỗ mang theo vài người tiến vào.

"Tiểu tử, còn chưa tỉnh?" lão Đỗ phất tay, người phía sau bắt lấy Kim Trà đã không thể khống chế bản thân phát run, tạt một chậu nước lạnh. Kim Trà đã sắp thần chí không rõ.

"Ba... Đừng như vậy, Kim Trà làm sai cái gì?" Đỗ Kiêu đỡ miệng vết thương trên bụng lôi kéo ống quần lão Đỗ.

"Liên tục bị cảnh sát tra soát, ngươi không cảm thấy quá trùng hợp hay sao Kim Trà." lão Đỗ ngồi xổm xuống, nâng cằm Kim Trà lên.

"Ha ha ha, cảnh sát?" Đỗ lão bản cười rộ lên, "Hiện tại không phải rồi, ngươi cùng chúng ta giống nhau, hít thuốc phiện, là tội phạm."

"Thân là cảnh sát đầu tiên, cho ngươi nếm tư vị hít thuốc phiện tới chết là như thế nào " lão Đỗ tránh ra hai bước, hai đại hán cầm ống chích tới gần Kim Trà.

"Đỗ Thành Hàn." Đỗ Kiêu đỡ bụng nhỏ đứng lên, lạnh lùng kêu một tiếng.

Lão Đỗ sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Đỗ Kiêu. Đỗ Kiêu khóe miệng giương lên, cười hì hì nói, "Nếu ta hiện tại không thể quay về, sẽ có người đem tất cả giao dịch ở bến tàu Triều Loan, Minh Hạc, Tam Càng cung cấp cho bên phía cảnh sát."

Đỗ lão bản sắc mặt xanh mét, "Cái gì?!"

Đỗ Kiêu rút ra một điếu thuốc, thảnh thơi dựa vào ven tường, "Ngài khả năng còn không biết, ba năm ta đã làm cái gì."

"Ta dùng ba năm thời gian, đem khách hàng của ngài, biến thành ta." Đỗ Kiêu phun ra điếu thuốc vòng, "Ngài tin hay không?"

Kim Trà xoa xoa cái trán, đứa nhỏ này.

Sau đó lặng lẽ lấy ra một cây sắt nhỏ chọc vào còng tay mà vặn.

Đỗ lão bản cười lạnh, "Ngươi nhưng thật ra lợi hại."

Đỗ Kiêu nhướng mày, "Không tin?"

Di động lão Đỗ bỗng đổ chuông, dãy số quen thuộc, là bên bến tàu Tam Càng.

Bên trong truyền đến tiếng kêu nôn nóng, "Lão bản!!! Cảnh sát!! Là cảnh sát!!!!"

Cạch một tiếng, điện thoại bị cắt đứt.

Lão Đỗ nhìn về phía Đỗ Kiêu, ánh mắt muốn ăn thịt người.

Lão thực tức muốn hộc máu, rút ra súng nhắm về phía đầu Đỗ Kiêu.

"Nổ súng? Có thể." Đỗ Kiêu xua đi khói thuốc, "Ta không thể quay về, mặt khác hai cái bến tàu cũng xong luôn."

"Ba, ngài nói, là mạng nhỏ của con trai ngài đáng giá, hay vẫn là hàng hóa ba bến tàu kia cùng danh dự đáng giá?"

Lão Đỗ xanh mặt bắt đầu gọi điện thoại.

Đột nhiên, phía sau một tiếng súng vang, lão Đỗ xoay người, bị Kim Trà đã tháo được còng tay khóa cổ, một phen chặt đứt một cái cánh tay.

A!! Hét thảm một tiếng.

Đỗ Kiêu ống tay áo vừa lật, mười mấy lá bài poker kẹp ở giữa các ngón tay, ngay lập tức động đậy toàn bộ bay đi ra ngoài, bài poker đặc chế giống sắt thép vô cùng sắc bén, thoáng chốc cánh tay các đại hán cầm súng quanh Kim Trà bị lá bài cắt một đường.

Kim Trà kéo lão Đỗ ra khỏi tầng hầm ngầm, Đỗ Kiêu theo sát sau đó, khóa lại cửa tầng hầm ngầm.

Bên ngoài đình viện, vô số đặc cảnh, cảnh khuyển đang ở trong viện đợi lệnh, thấy Kim Trà đi ra, ra lệnh một tiếng, toàn bộ cảnh sát cùng nhau vọt đi vào.

Lão Đỗ cả người là máu bị mang đi, nhất thời không ai lo lắng Kim Trà, Kim Trà ôm cả người đầy máu của Đỗ Kiêu, nằm ở trong một góc. "Kiêu nhi... Ngươi thật sự khống chế ba bến tàu đó?" Kim Trà không thể tưởng tượng mà thấp giọng hỏi, ngữ điệu bi thống.

Nếu là như thế, Đỗ Kiêu cũng không tránh được bị bắn chết.

Đỗ Kiêu chậm rãi đảo khí, "Ta... Chính là một nhân tài... Làm sao cái kia... Ngươi đã quên ta là đang làm gì."

Kim Trà sửng sốt.

"Ảo thuật gia a... Vừa mới ta đem di động hắn đổi thành của ta... Ha... Ha... Ta tìm cái lưu manh để lúc này gọi điện thoại gây ồn ào mà thôi..."

"Tốt rồi..." Đỗ Kiêu chui vào trong l*иg ngực Kim Trà, nhỏ giọng nói, "K cơ tiên sinh... Ta tưởng tượng ngươi mặc cảnh phục sẽ thật tuấn tú, lại ngậm điếu sữa chua của ta mà nhả khói..."

"Thực xin lỗi, ta..." Kim Trà nhíu mày.

"Ta... Ta tự thú đi... Ngươi đi... Cai nghiện... Chúng ta sau đó, sẽ..."

Đỗ Kiêu nâng lên mặt Kim Trà, chậm rãi hôn lấy môi Kim Trà.

Đỗ Kiêu ở bên trong tự thú thật vui vẻ, ngay cả quần cộc của lão ba phơi đâu cũng khai hết ra ngoài.

Cảnh sát phá lệ cảm động, bao năm chưa từng gặp qua kẻ buôn ma túy nào phối hợp như vậy.

Sau lại, có người đem đồng hồ Kim Trà đã ghi âm đoạn đối thoại của Đỗ Kiêu cùng lão Đỗ để đối chất rồi giao nộp lên tổng bộ.

Đỗ Kiêu giảm hình phạt giảm hình phạt lại giảm hình phạt.

Ngày được ra tù, Đỗ Kiêu mê mang mà đứng ở cửa sắt.

Đối diện một vị tiểu ca đeo kính râm ôm một bó hoa hồng to đi tới. Trong miệng còn ngậm một điếu thuốc vị sữa chua.

Đỗ Kiêu cười khúc khích, lộ ra răng nanh nhòn nhọn, cho Kim Trà một quyền, "Thật đúng là tới, trong ngục giam lâu như vậy giống như chết đói, ngươi cũng không sợ có người đυ.ng chạm tới ta."

Kim Trà tháo xuống kính râm, "Sao khả năng, ta đều chuẩn bị thật tốt, bên trong không thể có người dám khi dễ ngươi."

Đỗ Kiêu nhận bó hoa hồng, từ bên trong ngắt ra bông hoa, ngón tay phẩy nhẹ, bông hoa đỏ tươi biến mất, biến thành hai chiếc nhẫn.

Kim Trà nhướng mày, "Ai u vẫn là ngươi ngầu nhất."

Dứt lời, ôn nhu lấy ra nhẫn, giúp Đỗ Kiêu mang ở trên ngón áp út.

Về nhà.

Đỗ Kiêu đem một lá poker rút từ sau mông của Kim Trà, "Thân ái ơi, ta có một lá bài poker ngươi đoán này là lá..." Kim Trà xoay người, lấy lá bài trong tay Đỗ Kiêu, vò vò rồi nhét vào trong miệng cậu.

Đỗ Kiêu: "Ngô? Ngô ngô ngô?!"

Kim Trà nâng lên một bàn tay, ba một tiếng liền đè Đỗ Kiêu lên bức tường, đè lên người cậu hung hăng nói," Nếu ta đoán, đó đúng là lá bài K cơ, ta liền... Thao khóc ngươi."

Đỗ Kiêu vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Dưỡng một tên quỷ, thật là hậu hoạn vô cùng a...

END