Chương 49: Banka

Tòa nhà đó để cửa mở. Thấy người dân ra vào tự do nên bọn tôi cũng đi vào. Bỗng nhiên một người đàn ông mặc giáp sắt hỏi chúng tôi:

- Các ngươi không phải người làng này! Các ngươi từ đâu tới!

Thôi chết! Biết nói sao đây? Chẳng lẽ nói bọn tôi là người đến từ Thế Giới Khác. Ai mà tin chứ?

Nhưng Francoise vẫn bình tĩnh. Cô ấy làm vẻ mặt ngu ngơ:

- Bọn cháu không nhớ mình ở đâu tới. Khi tỉnh lại thì bọn cháu thấy mình bị trôi dạt đến đây. Hãy tin cháu!

Ông ta trầm ngâm:

- Thế thì có khả năng các cháu bị Thủy Quái tấn công rồi. Nhưng cháu bảo không nhớ gì là sao?

Francoise nói tiếp:

- Có lẽ ngoài cái tên và mấy cái khác thì bọn cháu chẳng nhớ gì cả. Bọn cháu không nhớ được mình từ đâu đến, không nhớ cả cha mẹ......

Francoise nói dối giỏi thật! Không lẽ trong lúc đi đến đây cô ấy đã chuẩn bị từ trước. Nhưng nếu là tôi thì cũng phải làm vậy thôi.

Từ thái độ ngờ vực, ông ta chuyển sang lo lắng:

- Hả? Các cháu thật sự chẳng nhớ gì hết sao?

- Vâng…cháu chẳng nhớ gì cả. Cứ như cháu đến từ Thế Giới Khác vậy.

- Chà! Thế thì tệ rồi! Thôi được! Vào đây nào!

Thế là chuyến xâm nhập này đã thành công. Francoise tài thật!

Ông ấy tự giới thiệu:

- Tôi là Lubu! Còn các cháu? Có nhớ tên của mình không vậy?

Francoise làm vẻ mặt suy nghĩ rất khó nhọc:

- Có lẽ một trong những ký ức ít ỏi trong đầu cháu chỉ là…..cái tên. Nhớ ra rồi! Cháu là Francoise Sazanami!

Tôi cũng phải giả bộ suy nghĩ rồi nói ra:

- Còn cháu là Albus Severus Potter!

Vừa dứt lời, có một người bước tới. Đó chính là anh chàng mà bọn tôi đang muốn gặp mặt. Trên áo choàng của anh ta có hình cây thập giá rất lớn. Điều đó khiến anh ta trông hết sức ấn tượng.

Ông Lubu nói:

- Đây là Banka – một đại pháp sư. Còn tôi là hộ vệ của cậu ấy.

Banka mỉm cười thân thiện:

- Thôi đừng gọi tôi là Đại Pháp Sư gì cả. Tôi đâu xứng với danh hiệu ấy. Còn hai người đây là…..



Ông Lubu nói tiếp:

- À! Đây là Francoise Sazanami và Albus Severus Potter. Hai đứa trẻ này bị Thủy Quái tấn công nên đã mất hết trí nhớ.

- Mất hết trí nhớ?

- Đúng vậy! Hai đứa trẻ này nói rằng chúng không còn nhớ gì ngoài cái tên của bọn chúng!

Anh Banka khoảng chừng mười bảy tuổi. Trẻ như thế mà đã là một đại pháp sư rồi sao? Hóa ra ở Thế Giới này cũng có phù thủy. Điều đó khiến tôi thấy an tâm hơn. Anh ấy nói:

- Hai em có muốn đi với bọn anh không? Bọn anh sắp chuẩn bị rời khỏi đây

Francoise nói nhanh:

- Có ạ! Cám ơn anh!

Thôi cũng được! Hy vọng tôi có thể tìm thấy Lucy và rời khỏi chốn xa lạ này.

*

* *

Theo như lời kể của dân làng thì anh ấy đã đến đây hồi năm ngoái. Lúc đó làng này đã bị tấn công bởi Ma Sói. Anh ấy đã giải nguy cho ngôi làng. Sau đó ông Lubu đã quyết định trở thành Hộ Vệ của Banka.

Trong lúc đang đi dạo quanh ngôi làng, bọn tôi thấy hai con Ma Sói từ đâu xuất hiện đang tấn công dân làng. Họ la hét hoảng loạn và bỏ chạy. Lạ thật! Thế giới này mà cũng có Ma Sói ư?

Tôi và Francoise mỗi người hạ gục một con rất dễ dàng. Lạ chưa? Tôi cứ nghĩ mình đánh gục Ma Sói ở Hẻm Xéo là ăn may. Nhưng đúng là tôi có khả năng đánh được một con Ma Sói. Không chỉ có mình tôi. Francoise cũng ngạc nhiên thốt lên:

- Chuyện gì lạ vậy kìa? Sao chỉ một đòn là hạ gục được bọn nó vậy! Là do mình mạnh lên hay bọn Ma Sói ở đây yếu xìu vậy?

Riêng tôi thì tin là Francoise đã mạnh lên giống tôi.

Đúng lúc đó, anh Banka và ông Lubu chạy tới. Ông Lubu ngạc nhiên:

- Các cháu cũng là phù thủy hả?

Francoise nói ngay:

- Vâng! May là cháu còn nhớ các thần chú để chiến đấu!

Anh Banka mỉm cười:

- Xuất sắc! Thật là tuổi trẻ tài cao! Anh có ý thế này….bọn em đồng ý làm Hộ Vệ cho anh không? Nếu các em lấy lại trí nhớ và muốn về nhà thì cũng chẳng sao. Nhưng từ bây giờ đến lúc đó anh cần sức mạnh của các em.

Tôi hỏi:

- Để làm gì ạ?

Anh Banka không cười nữa. Anh ấy nói tiếp:



- Để tiêu diệt Vua Quỷ Diablo! Nếu hắn vẫn còn sống thì Thế Giới này không thể hòa bình được. Đừng lo! Anh không bắt bọn em đối đầu với hắn đâu! Hắn là của anh! Và ông nữa, Lubu! Lúc đó tôi cũng không cần ông giúp đâu!

Ông Lubu hỏi:

- Tại sao?

- Nếu chỉ vì tôi mà ông chết thì tôi biết ăn nói làm sao với con cháu ông ở làng Sayid này đây.

Ông Lubu nói bằng giọng quyết tâm:

- Không! Khi tôi đã trở thành hộ vệ của cậu thì dù có chết tôi cũng sẽ bảo vệ cậu đến cùng. Tôi nghĩ một mình cậu sẽ không thể nào tiêu diệt hắn được! Tôi sẽ giúp cậu! Với lại…..cậu không thể chết được! Cậu là hy vọng của Thế Giới này! Dân chúng đều đặt rất nhiều niềm tin vào cậu.

Anh Banka thở dài:

- Nhưng tôi rất lo…..tôi thực sự luyện chưa đủ….dân chúng đáng lẽ không nên đặt quá nhiều niềm tin vào tôi. Thực sự tôi rất lo lắng.

Francoise đột ngột lên tiếng:

- Em không biết nói sao nữa….nhưng em có cảm giác rằng anh sẽ làm được!

Đây là lời nói thật lòng của Francoise hay là cô ấy nói vậy chỉ nhằm động viên anh ấy. Tôi rất muốn đi tìm Lucy. Tôi rất muốn trở về. Nhưng bỗng nhiên tôi lại….muốn cùng anh ấy tiêu diệt Diablo.

Tôi nói:

- Em đã mười bốn tuổi rồi! Em không sợ đâu! Hòa bình của Thế Giới này cũng là hòa bình của em. Em sẽ là Hộ Vệ của anh!

Francoise nhìn tôi một cách ngạc nhiên. Hai giây sau, cô ấy lấy lại được sự bình tĩnh và nói:

- Em cũng vậy!

Anh Banka lo lắng nói:

- Nhưng nếu bọn em có bề gì….thì anh biết nói sao với cha mẹ các em đây…..

Tôi nói mạnh mẽ:

- Em tin rằng tiêu diệt Diablo là giải pháp tốt nhất để tìm được sự hòa bình mãi mãi. Nếu hắn còn sống thì e rằng đến cha mẹ em cũng sẽ gặp nguy nữa.

Anh Banka đành nói:

- Thôi được rồi! Nhưng dù sao anh cũng không để bọn em phải gặp nguy hiểm vì anh đâu.

Ông Lubu bỗng làm vẻ mặt nghi ngờ:

- Này! Hai đứa bây có mất trí nhớ thật không đấy? Hay bọn bay là yêu quái giả dạng hòng hãm hại Banka.

Anh Banka mỉm cười:

- Ông Lubu! Tôi tin họ! Họ là người tốt! Họ chắc chắn không phải yêu quái đâu.

Ông Lubu không nói gì. Nhưng có lẽ ông ta không hoàn toàn tin bọn tôi. Nếu bị phát giác thì không biết ông ta sẽ làm gì bọn tôi đây?