Lily nói bằng giọng điên tiết:
- BỌN MÀY MÀ ĐÒI CHẠY THOÁT Ư? BỌN MÀY NGHĨ MÌNH LÀ AI CHỨ?
Lucy vẫn vùng vẫy một cách tuyệt vọng trong lòng bàn tay Lily. Tức mình, Lily siết mạnh khiến Luc kêu lên đau đớn. Ngoài tôi ra thì có lẽ Bella, Nirvana và Rose không thấy được cái mà Lily nắm trong tay. Bọn họ ngơ ngác.
Tôi hét to:
- ĐỪNG LÀM ĐAU CÔ ẤY!
- IM ĐI POTTER! MÀY KHÔNG CÓ QUYỀN NÓI Ở ĐÂY!
Lily đột nhiên xông tới vả vào mặt tôi một cái thiệt mạnh. Không ngờ bàn tay nhỏ bé đó lại có thể ra đòn đau tới vậy. Tôi cảm thấy miệng mình tanh mùi máu. Thật không ngờ tôi lại bị đứa em gái mà tôi yêu quý hết mực tát đau vậy.....
Lily hét:
- BỌN MÀY CHUẨN BỊ CHẾT ĐI!
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên:
- Ta không nghĩ vậy đâu!
Đó là ông Hagrid. May quá! Có lẽ ông Hagrid thường xuyên vô rừng Cấm nên đã thấy chỗ này.
Ông Hagrid tức giận:
- Rút cục chuyên gì xảy ra vậy? Lily! Cháu làm gì vậy? Tất cả các trò nữa! Làm gì ở đây vậy?
Lily cắt ngang lời ông Hagrid bằng một cái chỉ tay vào mặt ông:
- IM NGAY! NGƯƠI CŨNG PHẢI CHẾT VÌ DÁM CHÕ MŨI VÀO VIỆC NÀY!
Ông Hagrid khổng lồ bước lên và nói:
- Sao? Các ngươi định làm gì ta?
Thấy thần hình đồ sộ của ông Hagrid bọn nó có vẻ ngán và lùi lại. Nhưng Lily bước tới trước mặt ông Hagrid và nói:
- CÁC NGƯƠI LÙI LẠI! ĐỂ TA!
Thật không thể tin được! Lily giơ tay lên và ông Hagrid bỗng nhiên bị nhấc bổng lên cao bằng sức mạnh vô hình nào đó. Ông ấy giẫy dụa trong không trung một cách tuyệt vọng. Bọn nó bắt đầu hết sợ và bước tới trước. Dường như bọn nó biến ông Hagrid thành bao cát. Bọn nó chọi đá và gậy gộc vào thân hình to xác của ông Hagrid. Ông đã bị chảy máu đầu và mặt. Ông gầm lên:
- ĐỒ KHỐN! CÓ GIỎI THÌ THẢ TA XUỐNG!
Bọn nó phá ra cười ầm.
Nirvana phẫn nộ hét to:
- ĐỂ CHO ÔNG ẤY YÊN!
Lập tức thằng Eragon cầm khúc cây nện ngay đầu Nirvana khiến cậu ngã vật xuống bất tỉnh. Rose hét lên. Tôi và Bella vùng vẫy một cách tuyệt vọng. Tôi lúc này đã sôi máu. Chưa bao giờ tôi cảm thấy tức giận tới vậy. Nhưng bọn chúng quá khỏe. Tôi không thể làm gì được.
Lily cười một cách rợn tóc gáy:
- Thế là hôm nay có tất cả năm người phải chết. Bọn mày đều sẽ trở thành bữa ăn cho Ngài. Ái chà! Lão Hagrid này sẽ khiến Ngài hài lòng đây! Hahahahahaha!
Có lẽ lần này thật sự là chấm hết. Ông Hagrid cũng không đánh nổi bọn chúng. Có lẽ không ai biết mà đến cứu nổi chúng tôi đâu. Các giáo sư thì đang ở trường.
Đúng lúc tôi đã gần như tuyệt vọng thì giọng giáo sư Stacy vang lên:
- Quả thật không sai! Linh cảm mách bảo tôi là các bạn đang gặp nguy hiểm mà!
Ôi! Tôi đã quên mất Stacy! Có lẽ dự cảm của Stacy rất tốt cho những tình huống như thế này. Hy vọng cô có cách khắc chế bọn nó.
Lily cười to:
- Lại thêm một kẻ tự dẫn xác tới. Hay lắm!
Stacy nói:
- Đừng khinh địch như vậy. Thần chú bình thường không thể đánh gục bọn bay! Có lẽ phải xài tới thứ này. Expecto patronum!
Đó là thần chú Thần Hộ Mệnh. Một con cú to tướng xuất hiện lao tới tấn công bọn chúng. Bọn nó sợ hãi lùi lại. Nhưng Lily thì có vẻ không ảnh hưởng nhiều lắm. Nó cố gắng xông tới tấn công giáo sư Stacy:
- Chỉ thế này thôi mà đòi tiêu diệt bọn ta hả? Đồ kém cỏi!
- Vậy thì thêm ta nữa chắc là đủ!
Đó là giáo sư Flitwick Ông cũng hô to:
- Expecto patronum!
Một con hổ màu trắng lao tới hỗ trợ con cú của giáo sư Stacy. Lily dường như sợ hãi ra mặt và lùi lại ngay. Chỉ một lúc sau tất cả bọn nó ngã gục và bất tỉnh. Những cái bóng đen thoát ra khỏi cơ thể tụi nó. Và nổ tung thành bụm khói.
Bọn tôi đã không còn bị kềm cặp nữa. Lucy lao đến xem vết thương ở cánh tay tôi. Giáo sư Stacy nói:
- Ổn rồi! Bây giờ bọn tôi sẽ đưa các bạn đến bệnh thất.
Giáo sư Flitwick làm phép tạo ra những cái cáng cho bọn tôi. Đứa nào đứa nấy đều bị te tua. Thật là một trận chiến khốc liệt. Mà đối thủ của bọn tôi lại là các học sinh ở Hogwart chứ! Tôi thật đáng trách vì lúc này đã nghi ngờ em Lily. Hóa ra cô em gái của tôi cùng với những người khác bị ám bằng ma thuật hắc ám nào đó. Giáo sư Flitwick bảo rằng nó loại ma thuật hắc ám này còn mạnh hơn cả Lời Nguyền Độc Đoán.
Khi bọn tôi rời bệnh thất. Những đứa bị ám bây giờ không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra cả. Cô hiệu trưởng chỉ kể toàn bộ mọi chuyện cho Rose và Bella. Ngoài tôi và Nỉvana ra vậy là đã có thêm hai người biết mọi chuyện về tên tín đồ Ekeziel. Tôi đang phân vân không biết có nên kể mọi chuyện cho Lily và anh James không? Nhưng Rose bảo với tôi rằng sẽ không kể mọi chuyện cho Hugo. Theo ý cô hiệu trưởng thì càng ít người biết càng tốt.
Và ngày về nhà đã tới. Lưỡi hái tử thần đã lại chém trượt tôi. Tôi luôn nghĩ mình thật may mắn. Và cũng nhờ giáo sư Stacy mà tôi mới có thể còn sống và về nhà đây! Thật đáng trách khi tôi đã từng nghi ngờ Stacy. Lucy bây giờ cũng rất kính nể Stacy. Và sau vụ việc vừa rồi cô hiệu trưởng đã không còn nghi ngờ Rose nữa. Đúng vậy! Bây giờ chỉ còn nghi phạm cuối cùng. Và đó cũng là kẻ có tỷ lệ bị nghi ngờ lớn nhất. Đó chính là Scorpius....