Chương 28: Nghi Hoặc

Sáng hôm sau, không ai biết cha tôi và cô Mc Gonagall đã có một cuộc thảo luận bí mật trong văn phòng hiệu trưởng. Và không ai biết tôi đã trải qua một thời khắc đáng sợ. Một thời khắc thật quá sức chịu đựng với một đứa trẻ 12 tuổi.

Hiện giờ tôi đang thu xếp hành lý để ra bến tàu. Tôi chuẩn bị về nhà. Nhưng nỗi lo vẫn còn trong tôi. Kẻ đó vẫn chưa bị bắt và hắn có lẽ vẫn không từ bỏ quyết tâm bắt Lucy về. Tôi thật sự tò mò rất tò mò về quá khứ của Lucy. Nhưng cô ấy bảo là không nhớ gì cả. Tôi tin Lucy không nói dối. Và tôi tin Lucy sẽ không phản bội tôi cho dù cô ấy có nhớ lại mọi chuyện trước kia. Đó là niềm tin của tôi!

Tôi vẫn nghĩ mình là một người không bình thường. Không phải là tôi đang nói đến tính cách của mình. Mà là những khả năng kỳ lạ bên trong tôi. Tôi có thể trông thấy Lucy trong khi không ai khác có thể làm được như vậy. Muốn thấy Lucy thì phải sử dụng Lãnh Địa. Nhưng đó là Nghệ Thuật Hắc Ám.

Phải chăng tôi cũng có Lãnh Địa của riêng mình. Nhưng khi nhìn xuống mặt đất thì rõ ràng không phải. Cha tôi bảo khi Lãnh Địa được tạo nên thì mặt đất sẽ được bao phủ bởi một lớp ma thuật đen có phạm vi rộng hay hẹp là tùy vào pháp lực của bản thân người đó. Tôi càng ngày càng không hiểu nổi bản thân mình.

Rồi tôi có thể nhìn thấy được âm mưu của kẻ địch để ngăn chặn chứ! Ekeziel rốt cuộc là ai? Nếu hắn là một học sinh ở Hogwart thì lại có thể am hiểu Nghệ Thuật Hắc Ám đến thế ư? Pháp thuật của hắn có thể cao cường đến thế ư?

Ở trong trường người học giỏi nhất là Rose. Ồ không! Tôi không hề nghĩ đó là cô ấy! Nói chung là chịu chết! Tôi chỉ hy vọng hắn không thuộc Nhà Griffindor thôi!

Hôm qua, tôi đã kinh ngạc khi đọc Nhật Báo Tiên Tri. Nhà tù Azkaban đã bị tấn công. Theo như các yêu tinh canh giữ ở đấy mô tả rằng bọn chúng là những sinh vật kỳ lạ và chưa bao giờ thấy trong lịch sử. Tôi tin rằng Ekeziel đã bắt đầu hành động. Toàn bộ tù nhân ở đó đã được giải thoát, các yêu tinh trấn giữ ở đấy bị đánh bại hết. Rốt cuộc bọn chúng là quái vật phương nào vậy? Ai ai cũng lo lắng về chuyện này. Cha tôi nói năm nay đến trường Hogwart đừng chơi trò "anh hùng đơn độc" nữa. Tôi nghĩ cha tôi lo xa quá rồi. Ở Hogwart thì hắn làm sao động đến tôi được chứ. Cô Mc Gonagall và thầy Flitwick hồi trẻ đã từng là vô địch môn đấu tay đôi. Chưa kể là ông ấy hồi trẻ cũng thích làm "anh hùng đơn độc" lắm mà? Sao bây giờ lại phải lo thế chứ?

Sáng nay tôi ở nhà tập bắt bóng với Lucy. Mỗi lần tập là tôi phải chốt cửa lại để đề phòng em gái tôi. Lucy bay lượn và tung những cú ném hiểm hóc. May là phòng tôi khá rộng nên việc tập luyện cũng không khó khăn lắm.

Anh Peter Weasley năm nay đã trở thành một Thủ Lĩnh Nam Sinh. Năm nay là năm học cuối cùng của ảnh. Mặc dù anh Fred không lấy thế làm vui lắm.

Cha đã ký vào đơn cho phép tôi đến thăm làng Hogsmeade. Làng Hogsmeade là nơi duy nhất ở nước Anh có toàn – phù – thủy cư trú. Tôi rất háo hức chờ đến ngày đó.



Bây giờ tôi phải đưa em Lily đến Hẻm Xéo mua sách cho niên học mới. Gì cơ? Tất nhiên là tôi tự đi mua sách được rồi. Tôi đã mười ba tuổi rồi đấy!

Năm nay tôi thử đến Hẻm Xéo bằng Xe Đò Hiệp Sĩ. Và khi xuống xe, tôi thấy chóng mặt buồn nôn. Thành thật mà nói đi bằng phương tiện này tôi không khoái cho lắm. Mỗi tội là cô em gái tóc đỏ của tôi rất thích đi Xe Đò Hiệp Sĩ. Trời đất! Xe này xóc đến chóng mặt mà nó chẳng hề hấn gì cả.

Nhưng có một điều làm tôi lo lắng hơn cả là: Lucy nói có người đang theo dõi tôi. Chẳng lẽ là Ekeziel? Hắn ta theo dõi tôi làm gì nhỉ? Chắc hắn không định tấn công tôi ở chỗ đông người thế này chứ?

Em lily nhìn tôi cười chọc quê:

- Anh vẫn bị say xe hả?

Năm nay có hai môn học mới: Tiên Tri và Giả Kim Bí Thuật. Cho nên tôi mua hai cuốn Soi Rọi Tương Lai của Cassandra Vablatsky và Những cách khám phá ra thuộc tính của bản thân của Harry Potter. Đúng vậy! Cuốn này là do cha tôi viết.

Tôi thấy nhẹ nhõm khi Lucy bảo kẻ theo dõi tôi đã bỏ đi. Và tôi gặp Nirvana với Rose ở đấy.

Rose đã mua một con thỏ màu trắng béo múp míp có tài biến thành một cái nón bằng lụa. Cô ấy đặt tên cho nó là Rabbit. Nirvana thì mua một con chuột màu đen có cái đuôi dài đến nỗi nó có thể tự chơi nhảy dây đuôi. Cậu ấy đã đặt tên cho nó là Jerry. Tôi không thích nuôi con gì cả. Và tôi không hề coi Lucy là vật nuôi. Có Lucy để bầu bạn là vui lắm rồi.

Năm nay hình như đang có mốt mua thú nuôi thì phải. Rất nhiều học sinh đến tiệm Sinh Vật Huyền Bí để mua.