Chương 2: Buổi Lễ Phân Loại

Tôi chưa bao giờ thấy một nơi nào lộng lẫy như vậy. Phải chăng bố mẹ tôi cũng từng có cảm giác như tôi? Và trần nhà thì như ăn thông với bầu trời. Ở đó có rất nhiều người đang nhìn chúng tôi. Ở đầu Đại Sảnh Đường là một bàn dài với các giáo sư đang ngồi.

Một bà phù thủy cao lêu nghêu với gương mặt nghiêm khắc xuất hiện đặt một cái ghế cao bốn chân xuống sàn và trên đó là một các nón dường như có tuổi thọ rất cao rồi. Chắc chắn đây là chiếc Nón Phân Loại mà cha tôi đã kể. Nó sẽ hát bài khai giảng trước khi bắt đầu. Nhưng tôi đã nhầm.

Năm nay cái Nón lại bắt đầu bằng một buổi thuyết trình, đại loại như:

- Ai cũng muốn mình được vào nhà Griffindor đúng không? Đó là một sự lựa chọn tốt vì đó là nơi rèn luyện lòng dũng cảm. Nhưng Slytherin không phải là một lựa chọn tồi. Nơi đó đã sản sinh ra những phù thủy có tham vọng lớn, muốn vượt lên trên tất cả. Còn những người muốn vô nhà Ravenclaw thì sẽ được rèn luyện về trí não. Nơi mà sự thông thái được chú trọng. Còn nữa, các ngươi chớ coi thường nhà Hufflepuff. Đó là nơi rất tốt để rèn luyện sự kiên định và sự chăm chỉ…………

Dù sao tôi vẫn muốn vô nhà Griffindor nhất. Khi cái Nón nói về Nhà Hufflepuff thì tôi có linh cảm năm nay Nhà này sẽ có sự thay đổi lớn. Nếu một thiên tài như Rose vô Nhà đó. Buồn thật. Tôi rất muốn học chung với cô ấy. Hiện giờ ngoài Rose thì tôi chưa làm quen được với ai.

Khi kết thúc buổi thuyết trình, giáo sư Flitwick nói:

- Khi ta gọi tên người nào đó thì chỉ việc ngồi lên ghế và đội cái nón. Đầu tiên là Albus Severus Potter!

Tôi giật bắn mình. Không hiểu sao tên của tôi lại được ưu ái lên đầu danh sách thế. Mọi người bắt đầu xì xầm. Tôi không nghe rõ họ nói gì.

Giáo sư Flitwick lên tiếng:

- Em nào là Albus, mau lên đây!

Rose đẩy tôi lên và nói:

- Nhanh lên nào, còn chờ gì nữa



Tôi ngồi lên ghế và đội nón vào. Tôi nghe thấy một giọng nói bên tai:

- Thế ngươi muốn vô nhà Griffindor hay Slytherin nào?

Cha tôi bảo mình được phép chọn lựa nên tôi không ngần ngại chọn Griffindor.

Giọng nói lại vang lên bên tai:

- Ta chỉ hỏi thế thôi chứ người không thể nào vô nhà Slytherin được đâu. Biết sao không? Vì người quá hiền lành, thậm chí thiếu tự tin. Nhưng dũng cảm lại có thừa. Được rồi…vậy thì GRIFFINDOR!

Tôi thở phào nhẹ nhõm bước về phía nhà Griffindor. Mọi người ở đó chào đón tôi nồng nhiệt. Ở phía bàn nhà Slytherin, anh James nháy mắt với tôi. Nhưng lời nói của chiếc Nón làm tôi phải suy nghĩ. Đúng thật! Tôi là người thiếu tự tin. Dù sao tôi đã tự hứa là sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.

Sau đó đến lượt Rose. Tôi lẩm bẩm cầu nguyện là Rose sẽ được vô học chung với tôi. Nhưng thật thất vọng khi cái Nón xướng lên:”HUFFLEPUFF!”

Sau khi tất cả các học sinh được phân loại hết thì bà phù thủy với gương mặt nghiêm khắc ấy tằng hắng:

- Xin tự giới thiệu tôi là Mirneva Mc Gonagall – Hiệu trưởng trường Hogwart. Xin các em hãy lưu ý điều này. Học sinh năm thứ nhất không được phép đến khu rừng cạnh trường. Đó là khu rừng Cấm. Cả học sinh lớp trên cũng nên nhớ kỹ điều đấy. Tôi mà phát hiện ra ai lảng vảng ở đấy thì sẽ đuổi học! Mà đuổi học là còn nhẹ so với việc các em gặp phải bất trắc gì khi mạo hiểm vào trong đấy....

Quả thật bà ấy rất đáng sợ. Khuôn mặt đanh thép cùng với lời nói đe dọa khiến các học sinh im phăng phắc. Mặc dù trên bàn đã đầy thức ăn. Và không chỉ tôi mà các học sinh khác đang rất đói. Nhưng chả ai dám ho he. Tôi thấy hình như bà trừng mắt về phía anh Fredior Weasley và James Potter.

-….tôi xin giới thiệu giáo viên môn Độc Dược mới của năm nay, Draco Malfoy!

Hả? Chú ấy là người tôi đã thấy ở bến ga. Con của chú ấy Scorpius đã vô nhà Slytherin. Hình như chú Ron không ưa chú ấy lắm. Cũng phải thôi, trước đây họ đối địch với nhau mà.



Cuối cùng buổi thuyết trình dài dòng của bà hiệu trưởng cũng xong. Ai cũng nhào vô ăn như sắp chết đói vậy. Trong lúc đang ăn, tôi giật mình khi có một con ma mặc áo cổ xếp nếp đứng cạnh từ lúc nào. Đây chính là Nick Suýt Mất Đầu – con ma nhà Griffindor. Cha tôi đã dặn chỉ gọi ông ấy là Nick thôi. Tôi chào:

- Chào ông Nick! Cháu đã nghe cha kể về ông!

Ông Nick mỉm cười:

- Vậy hả? Trông cháu rất giống Harry.

Cậu bé mũm mĩm ngồi cạnh tôi hỏi:

- Chào bạn, mình là Nirvana Longbottom

- Có phải cha bạn là giáo sư dạy môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám không?

- Đúng vậy! Mình sau này muốn trở thành một giáo sư như ông ấy

- Ừ, cố gắng lên nha

Tôi chưa biết sau này sẽ làm nghề gì. Trở thành Thần Sáng như cha tôi? Hay làm phóng viên như mẹ tôi? Tôi nghĩ trở thành Thần Sáng thì rất oai nhưng không biết liệu mình có đủ khả năng không.

Giáo sư Neville ngồi trên dãy bàn nhìn về phía tôi mỉm cười. Và ngồi bên cạnh Nirvana là Huynh Trưởng Peter Weasley – con trai của Percy Weasley. Không hiểu sao giáo sư Draco nhìn tôi bằng ánh mắt không được thiện cảm cho lắm. Chả lẽ ông ấy ghét lây cả tôi luôn sao?

Tối hôm đó, do hồi hộp nên tôi cảm thấy khó ngủ. Tôi đi ra phía cửa sổ và thấy Nirvana cũng ở đó đang nhìn ra ngoài trời. Nirvana quả thực rất dễ mến. Có lẽ đây là người bạn thứ hai của tôi ngoài Rose. Chúng tôi đã nói chuyện phiếm cho đến khi buồn ngủ mới thôi