Em gái tôi rất thích xem Quidditch và đòi đi xem tôi luyện tập cho bằng được. Em ý đã đến sân tập trước cả tôi. Chắc giờ này Lily đang ngồi chờ trên khán đài. Lucy cũng mang vẻ háo hức. Trên đường đến sân tập Quidditch thì tôi thấy Bella đang ngồi bên hồ nước đọc sách. Cô ấy nhìn lên và hỏi:
- Ồ! Bạn đi tập Quidditch sớm quá nhỉ?
- Ừ! Anh Fred đang quyết tâm năm nay phải đạt được Cúp lần nữa!
- Cố lên nhe, Albus!
Hình như Bella có sở thích dậy sớm thì phải. Tôi có cảm giác ở Nhà Slytherin thì Bella có vẻ khá đơn độc.
Trong phòng thay đồ đội Griffindor. Anh Fred là người duy nhất hoàn toàn tỉnh táo và bừng bừng nhiệt huyết. Anh Michael và anh Albert Johnson đang gật gù buồn ngủ. Hai chị Truy Thủ Alice Spinnet và Katherlin Bell thì đang ngáp dài ngáp ngắn còn anh Ronald Vane thì tóc tai rối bù chẳng kém gì tôi.
Anh Fred nói to để làm mọi người tỉnh táo:
- Hăng hái lên nào, các anh chị em! Năm nay cúp Quidditch sẽ lại rơi vào tay chúng ta! Chúng ta tập luyện sớm thế này là để bảo đảm cho điều đó!
Tôi nghĩ là anh Fred hơi lo xa. Thật khác với tính cách thường ngày của anh ấy. Anh Fred có tính cách phức tạp hơn tôi tưởng.
Khi đang lượn trên không trung. Gió trời mát mẻ làm tôi tỉnh táo hơn. Lucy thì đang bay lượn xung quanh tôi một cách hào hứng. Và tôi nhìn xuống khán đài. Không chỉ có em Lily là đang xem chúng tôi tập luyện. Cách mấy hàng ghế phía xa xa là Bella. Cô ấy cũng đang xem tôi tập.
Thôi chết! Anh Fred mà nhìn thấy một nữ sinh Slytherin ở đây thì thể nào ảnh cũng nghĩ đó là kẻ do thám. Và quả thực, anh ấy đã nhìn thấy. Anh Fred lúc này đã làm vẻ mặt nghiêm trọng:
- Tại sao lại có một đứa Slytherin ở đây? Chắc chắn bọn nó cứ kẻ do thám đến để xem chiến thuật của chúng ta.
Tôi phải hành động ngay trước khi anh ý nảy ra ý định làm gì đó thô lỗ.
- Anh để em lo chuyện này!
Sau đó tôi liền đánh một vòng rồi bay xuống chỗ khán đài. Bella tỏ vẻ ngạc nhiên trước thái độ của tôi:
- Có chuyện gì vậy, Albus?
- Bạn…ơ….bạn nên rời khỏi đây đi. Mình rất tiếc…bởi vì anh Fred cho rằng bạn là….
- Là gián điệp hả? Mình xin lỗi...chắc mình đã làm bạn khó xử…ừ….thôi được rồi….xét cho cùng mình chỉ là một đứa Slytherin….
Bella buồn rầu bỏ đi. Tôi thật không biết phải làm sao. Đây có lẽ là cái giá của việc là một học sinh Nhà Slytherin. Có lẽ cô ấy thật sự không muốn như vậy.
Khi tôi trở lại đội hình. Anh Fred có vẻ an tâm hơn:
- Giỏi lắm, Potter! Được rồi! Buổi luyện tập tiếp tục nào!
Lucy bay vo ve trước mặt tôi và nói:
- Cô ấy là bạn của cậu mà? Sao lại nỡ làm vậy? Tôi thật không hiểu gì cả?
Xong buổi tập này có lẽ tôi lại phải kể cho Lucy về sự phức tạp trong mối quan hệ giữa các Nhà.
Sau buổi tập, trên đường về phòng sinh hoạt chung Nhà Griffindor. Tôi không thấy Bella đâu cả. Hy vọng cô ấy không buồn. Em gái tôi thì không biết chạy đi đâu rồi. Một viên phấn từ đâu bay vào mặt tôi. Theo phản xạ, tôi chụp được ngay. Đó là Peeves!
Hắn ta cười he hé và tay cầm một đống phấn:
- Nhanh nhỉ? Được rồi! Để xem Potter thúi có đỡ được tiếp không?
Một cuộc chiến chọi phấn giữa tôi và Peeves nổ ra.
Hàng loạt viên phấn bay vèo vèo về phía tôi. Tôi phải dùng hai tay để chụp hết. Còn một vài viên khác thì Lucy đỡ hộ cho tôi. Đem cô ta theo cũng có một chút lợi ích đây! Sau đó tôi còn phản đòn. Peeves bị trúng mấy phát "đạn" của tôi.
Peeves thua trận nên tức tối bỏ đi. Lucy bỗng nhiên hò reo:
- Trò này hay quá! Cậu rủ hắn ta chơi tiếp đi!
Cô ta làm sao vậy? Bộ hết trò để chơi rồi hả?
Bỗng nhiên tôi thấy trước mặt tôi có một người đang nằm sấp. Đó là ông Filch! Ông ta bị sao vậy? Tôi đến gần và gọi. Nhưng không thấy động tĩnh gì cả. Thế là tôi thử lay lay. Cũng chẳng thấy ổng phản ứng gì cả. Cứ như ổng đã…..tôi chợt thấy rờn rợn. Lucy bảo tôi lật ngửa ông ấy ra.
Một cảnh tượng dễ sợ đập vào mắt tôi: Ông Filch đã chết với đôi mắt trợn trừng rất đáng sợ. Và quả thật ông ta không còn thở nữa.
Chuyện gì đã xảy ra thế này? Và gần xác ông Filch là con mèo Norris. Nó cũng đang nằm bất động. Không lẽ nó cũng chết rồi?
Peeves đột nhiên xuất hiện. Gã yêu tinh nhìn thấy cảnh này rồi nở một nụ cười đáng sợ. Tôi chưa kịp nói gì thì hắn bỗng dưng la to:
- Khủng khϊếp quá! Gϊếŧ người rồi! Bớ người ta! Có học sinh gϊếŧ người!
Peeves chết tiệt! Hắn chơi tôi vố này rồi!
Và học sinh ùa ra từ khắp nơi tới. Tất cả học sinh đều kinh hoàng sợ hãi khi nhìn thấy xác ông Filch và con mèo. Các giáo sư cũng đã đến. Giáo sư Neville liền dẫn tôi đến văn phòng của ông để giải vây cho tôi trước những cái nhìn soi mói. Cô Mc Gonagall thì giải tán tất cả đám học sinh đang đứng đó ngơ ngác trộn lẫn vẻ không tin được. Đúng là ông Filch rất đáng ghét. Nhưng nhìn cách ông chết thật sự không thể cười nổi.