- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Đô Thị
- Hậu Harry Potter: Thế Hệ Kế Tiếp
- Chương 17: Tiên
Hậu Harry Potter: Thế Hệ Kế Tiếp
Chương 17: Tiên
Sau khi ăn sáng xong, tôi ra ngoài vườn tiêu diệt bọn Ma Lùm Ma Bụi. Tôi khá thích thú công việc này. Chỉ việc túm bọn nó lên và quẳng đi càng xa càng tốt. Nhưng hôm nay không phải là một ngày bình thường. Tôi có linh cảm là chuyện gì đó rất kỳ lạ sắp xảy ra.
Nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Có lẽ đây chỉ là buổi càn quét Ma Lùm Ma Bụi bình thường như những ngày hè khác. Và khi xong việc thì tôi bắt đầu nhận ra là mình nhầm to. Tôi đã nhầm khi tôi tưởng nhầm đây là một ngày bình thường. Nói chung là nhầm trong nhầm!
Tôi nhìn thấy một cái gì đó trong lùm cỏ. Và tôi đến gần đấy để nhìn kỹ. Đó là một cô gái tí hon đang nằm trên bãi cỏ nhà tôi. Cô gái tí hon này có đôi cánh chuồn chuồn và mặc áo choàng màu trắng. Mái tóc và khuôn mặt cô gái này cũng rất trắng. Cô ấy nhìn thấy tôi. Tôi thì đang cau mày luận xem đây là sinh vật gì?
Cô gái tí hon đấy tròn mắt ra ngạc nhiên:
- Anh…anh nhìn thấy tôi hả?
- Tất nhiên rồi! Mắt tôi đâu có đui? Cô là ai vậy?
- Tôi là một Cô Tiên!
Hả? Một Tiên ư? Sao một Tiên lại ở đây?
Cô Tiên nói:
- Thật ngạc nhiên là anh có thể thấy và nói chuyện với tôi.Tôi vốn là một Cô Tiên đặc biệt. Không ai có thể nhìn hay nghe thấy tôi!
Gì cơ? Chuyện này tôi chưa nghe bao giờ? Hôm nay là ngày gì mà lạ vậy ta?
Cô Tiên buồn rầu:
- Tôi không hiểu tại sao mình lại được sinh ra. Mặc dù tôi tồn tại nhưng không ai biết sự tồn tại của tôi. Tôi còn không bằng một con ma. Tôi không khác gì đã chết.
Trông vẻ mặt tội nghiệp của Cô Tiên này, tôi định an ủi:
- Tôi tên là Albus Potter, chúng ta vào nhà nói chuyện tiếp được không?
Bỗng nhiên Cô Tiên òa khóc. Trời đất quỷ thần ơi! Tôi nói gì sai hay sao?
Tôi lúc đó lúng ta lúng túng:
- Xin lỗi! Tôi không có ý….xúc phạm cô đâu! Có gì…cho tôi xin lỗi nếu…tôi nói gì sai nhé….
Cô Tiên ngừng khóc và nhìn tôi một cách xúc động:
- Anh không có nói gì sai. Chỉ là tôi cảm động quá! Lần đầu tiên tôi được nói chuyện với một ai đó, lại còn được mời vào nhà nữa chứ.
Ra là thế! Tôi chợt cảm thấy thương xót Cô Tiên này! Thật tệ khi mình sống mà cứ như đã chết vậy. Thậm chí còn tệ hơn đã chết nữa. Ít nhất những con ma vẫn có thể nói chuyện.
Bỗng nhiên giọng nói của Lily vang lên:
- Anh hai! Anh đang nói chuyện với ai thế?
Tôi giật mình khi thấy Lily đang nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu. Tôi thấy Cô Tiên lúc này đã bay khỏi bãi cỏ và vo ve trước mặt Lily. Nhưng em ấy không thấy Cô Tiên. Quả thực chỉ có mình tôi thấy cô ấy.
Tôi gãi đầu:
- À đâu có! Anh chỉ tiện thể ôn lại mấy câu thần chú được học trong năm vừa rồi ấy mà!
Em gái tôi nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ:
- Anh chăm chỉ quá!
Vâng! Lily rất ngưỡng mộ anh hai của em ấy! Có lẽ vì tôi là một Thủ Quân xuất sắc! Được em gái ngưỡng mộ làm tôi thấy thật hạnh phúc làm sao!
Nói thật ra là em ý ngưỡng mộ cả tôi và anh James.
Cô Tiên bỗng lên tiếng làm cắt đứt dòng suy nghĩ:
- Anh thấy chưa? Hình như chỉ có mình anh là người duy nhất trên thế giới này có thể thấy tôi!
Tôi bắt đầu tin vào chuyện này. Nhưng phải có ai khác ngoài tôi cũng thấy cô ấy chứ?
Sau đó tôi lên phòng ngủ của tôi rồi bấm chốt cửa. Làm thế để Lily khỏi đột ngột xông vào quấy rầy. Tôi hỏi Cô Tiên:
- Trước tiên…cô tên gì vậy?
Cô Tiên bay qua bay lại trong phòng tôi rồi trả lời:
- Lucy!
Tôi bảo:
- Được rồi Lucy, nghe tôi dặn đây! Ở chỗ có người thì đừng nói chuyện với tôi được không? Nếu không mọi người sẽ nghĩ tôi điên mất!
Cô Tiên dừng lại rồi đậu lên giường của tôi và nói:
- Được thôi! Không vấn đề gì!
Sau đó Lucy đột ngột nhìn thẳng về phía tôi:
- Có thể cậu là người duy nhất trên thế giới này biết đến sự tồn tại của tôi. Cho nên…tôi có thể làm bạn với cậu được không?
Tôi ngạc nhiên trước lời đề nghị của Lucy.
- Chẳng lẽ…ý của cô là….
- Đúng vậy! Tôi đã quyết định là sẽ ở đây mãi mãi!
Thật đúng như mình nghĩ. Có lẽ Lucy không còn nơi nào để về và cũng chẳng có nơi nào để đi. Thôi được!
Sau một hồi suy nghĩ tôi liền gật đầu. Lucy mừng rỡ và đột ngột bay tới hôn lên má tôi. Tôi đỏ mặt và lùi lại:
- Cô làm gì vậy?
Lucy cười tinh nghịch:
- Thay cho lời cám ơn thôi mà.
Tôi đã có một người bạn kỳ lạ. Là một người mà không ai có thể thấy được. Nếu kể ra thì chắc chắn cha mẹ sẽ nghĩ tôi loạn trí khi dựng lên một người bạn tưởng tượng. Tất nhiên là tôi không tưởng tượng rồi!
Chiều này cha mẹ tôi về sớm. Thực ra là để đưa Lily đi mua sách học. Đúng vậy! Em ấy năm nay sẽ nhập học Hogwart. Tôi cầu mong em ý vô cùng Nhà với tôi. Và tôi cũng phải mua sách cho năm học mới này. Anh James thì đi chơi vẫn chưa về. Lucy thì cứ ngồi trên đầu tôi. Có lẽ vì bay mãi cũng mệt.
Chúng tôi đã đến Hẻm Xéo bằng bột Floo. Rồi đi vào cửa hàng Phú Quý Và Cơ Hàn. Ở đó đông tấp nập những học sinh như tôi đi mua sách. Tôi phát hiện ra Bella đi cùng với hai người lớn. Chắc đó là cha mẹ của Bella. Cha cô ấy trông rất trí thức với cặp kính có gọng màu trắng. Còn bà mẹ thì có mái tóc buộc màu vàng. Bella cũng nhìn thấy tôi. Cô ấy giơ tay chào và tôi cũng thế.
Lily đột ngột ên tiếng:
- Anh chào ai vậy, Albus?
Tôi ấp úng:
- À….đâu có!
Lucy từ nãy giờ cữ ngồi im thin thít trên đầu tôi bây giờ đã mở lời:
- Bạn của cậu hả?
Tôi nói thầm:
- Ừ.
Ở đây tôi cũng gặp Rose và Hugo đi cùng cha mẹ. Hugo năm nay cũng nhập học giống Lily. Rose cười tươi:
- A! Albus! Thật vui được gặp cậu! Mà mái tóc của cậu vẫn thế hả?
Tôi hơi xấu hổ trước mái tóc rối tít của tôi. Rose rút đũa phép ra và nói:
- Tớ mới học được câu thần chú này! Để thử xem có hiệu quả không?
Đó là Bùa Thẳng Đơ. Tất nhiên là tóc tôi đã được xếp một cách ngay ngắn. Nhưng có lẽ hiệu lực của bùa chú này sẽ không lâu dài đâu!
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Đô Thị
- Hậu Harry Potter: Thế Hệ Kế Tiếp
- Chương 17: Tiên