Chương 15: Bế Giảng

Cô Mc Gonagall đã dặn tôi chuyện đêm đó là hoàn toàn bí mật. Chỉ có bốn người biết chuyện này: Cô hiệu trưởng, tôi, ông Hagrid và Nirvana. Và tôi cũng không được kể cho cha mẹ.

Mọi người bây giờ chắc chắn không hề biết tôi vừa trải qua một đêm phiêu lưu kinh hoàng. Lần đầu tiên tôi phải đối mặt với cái chết. Cha tôi ngày xưa có lẽ cũng vậy.

Thì ra ông Hagrid đã vô tình nhặt được Hòn Đá khi đi vào trong rừng Cấm. Ông đã đến gặp cô Mc Gonagall. Sau đó cô đã quyết định đem giấu vào Ngôi Nhà Trong Gương. Trong đó đã cái nhiều bùa chú bảo vệ và cả bùa Báo Động. Đó lý do cô đã đến biết và đến cứu.

Và tôi đã biết thanh gươm mà cô Mc Gonagall sử dụng chính là thanh gươm Godric Griffindor. Đó cũng là thanh gươm mà cha tôi đã từng sử dụng. Nghe nói thanh gươm từng được cha tôi dùng để gϊếŧ chết một con Tử Xà và giáo sư Neville Longbottom dùng để chém con mãng xà Nagini, mảnh linh hồn, Trường Sinh Linh Giá cuối cùng của Chúa Tể Hắc Ám Voldemort

Ngoài ra, hòn đá bị tôi làm vỡ ở Ngôi Nhà Trong Gương cũng không phải Hòn Đá Hồi Sinh thực sự. Quả thật, lúc đó, tôi cũng cảm thấy hơi nghi hoặc vì một bùa giải giới bình thường lại có thể phá hủy thứ quyền năng như Bảo Bối Tử Thần.

Vậy hòn đá đó là gì?

Cô Mc Gonagall có nói hòn đá đó là sản phẩm nhân bản của Ngôi Nhà Trong Gương, nó có hình dáng giống hệt như Hòn Đá Hồi Sinh nhưng lại không hề có bất cứ tác dụng nào, cũng rất dễ bị phá hủy. Giống như hình ảnh của chúng ta ở trong gương vậy, trông thì giống hệt nhưng thực chất lại chỉ là ảnh ảo, không hứng được lên màn chiếu

Đây là một đặc tính bí mật của Ngôi Nhà Trong Gương, đến ngay chính người làm ra nó cũng không nhận ra được và cô phát hiện ra điều này cũng rất tình cờ. Cô đã dùng đặc tính này để làm lớp bảo vệ cuối cùng cho Hòn Đá Hồi Sinh.

- Thưa cô, nếu đó đã là đặc tính bí mật thì tại sao bây giờ cô lại kể cho em biết ạ?

Tôi nêu nghi vấn của mình.

- Bởi vì trước khi Dracula chết, hắn đã kịp truyền tin tức về hòn đá giả này ra ngoài. Cô đoán là kẻ ở ngoài kia cũng sẽ nhanh chóng liên tưởng đến hiệu quả của Ngôi Nhà Trong Gương mà nghĩ đến chuyện cướp lại viên đá. Cô cũng không ngờ việc bản thân giữ Hòn Đá lại mà không tiêu hủy nó ngay từ đầu để suýt nữa có hai học sinh phải thiệt mạng.

Cô Mc Gonagall nói.



Chưa bao giờ tôi thấy cô xúc động tới vậy. Ông Hagrid cũng vậy. Ông ấy cũng đã tự trách mình sao ông không hủy quách nó ngay từ đầu cho rồi.

Cũng chả trách được. Tôi nghĩ sau khi Voldemort bị tiêu diệt thì thế giới này đã hòa bình tận 19 năm. Làm sao có thể tưởng tượng được là vẫn có kẻ muốn thu thập Bảo Bối Tử Thần cớ chứ.

Và sau đó, tôi được biết cây đũa phép Cơm Nguội đặt ở dưới mộ cụ Dumbledore cũng bị hủy nốt. Thực ra đó là ý kiến của chính cụ Dumbledore nhưng mà khi đó mọi người còn chưa biết cách phá hủy Bảo Bối Tử Thần, còn bây giờ đã khác.

Cha tôi và nhiều giáo sư trong trường đã nghiên cứu tìm được phương pháp nhưng chưa áp dụng vào thực tiễn được vì mấy thủ tục vớ vở vẩn vẩn của Bộ Pháp Thuật hay giống như là cha tôi đã nói, vẫn còn rất nhiều kẻ quyền lực ở trên đời này nhắm đến câu chuyện thần kỳ ẩn phía sau bộ ba Bảo Bối Tử Thần.

Nhưng vụ việc lần này cũng đã gióng lên hồi chuông cảnh báo để giáo sư Mc Gonagall quyết tâm phá hủy hai món Bảo Bối Tử Thần ẩn chứa những câu chuyện hắc ám là cây đũa phép Cơm Nguội hay Hòn Đá Hồi Sinh

Bây giờ Bảo Bối Tử Thần chỉ còn mỗi một món không có nhiều tác dụng u ám là Áo Tàng Hình.

**

Bữa tiệc hôm bế giảng thật vui. Nhà Griffindor đã nhận được Cúp Nhà. Rose vui vẻ chúc mừng tôi. Còn Scorpius thì bực bội hết sức.

Và còn vui hơn nữa khi biết kết quả kỳ thi lên lớp. Tôi và Nirvana đều đậu điểm cao. Rose thì khỏi nói. Cô ấy đứng đầu khối học sinh năm thứ nhất. Thật tiếc là Scorpius cũng đậu tuốt. Tôi mong nó bị đuổi học cho rồi. Chưa kể nó còn biết bí mật mối quan hệ giữa tôi và Bella nữa chứ.

Ngẫm đi ngẫm lại thì tôi có nhiều bí mật thật. Nào là kết bạn với nữ sinh Nhà Slytherin, sau đó là ngăn chặn âm mưu của Dracula và gã thanh niên. Rồi những giấc mơ kỳ lạ nữa. Cô Mc Gonagall đã không thể lý giải được năng lực đặc biệt của tôi. Dường như những gì tôi mơ thấy đang xảy ra trong hiện tại.

Mỗi học sinh đều nhận được thông báo là không được dùng phép thuật trong kỳ nghỉ hè. Tôi chợt hơi lo một điều: Giấc mơ về tương lai đen tối mù mịt kia có phải là một điềm báo không? Lời nói của Dracula vẫn còn ám ảnh tôi. Và cả cô Mc Gonagall nữa. Cô đã tỏ ra lo lắng thấy rõ. Hiện giờ tung tích kẻ chủ mưu vẫn chỉ là con số 0. Nhưng đó rõ ràng là người tôi quen biết. Là học sinh trường Hogwart sao? Liệu đó có phải là Scorpius?



Tôi đã tự an ủi mình rằng đó chỉ là một giấc mơ bình thường thôi. Không phải điềm báo điềm biếc gì hết. Hôm nay là ngày tôi về nhà. Trải qua bao nhiêu chuyện, được về nhà nghỉ ngơi thật vui. Nhưng cũng hơi buồn vì không gặp bạn bè một thời gian.

Sáng nay tôi dậy rất sớm. Không phải là vì tôi hồi hộp nên không ngủ được. Mà vì trước khi ra tàu hỏa tôi còn muốn gặp một người. Thật mệt khi tôi và cô ấy không thể nào gặp nhau công khai trước mặt mọi người.

Và tôi đi ra mặt hồ. Tôi đã hy vọng cô ấy lang thang ở bên hồ như mọi khi. Quả thật Bella đã ở đó từ lúc nào. Tôi nói:

- Mình đang muốn tìm bạn đây!

- Ừ! Mình cũng thế!

- Tụi mình sẽ không được gặp nhau cho đến năm học tới. Nhớ gửi cú cho mình nhé

- Được rồi!

Trước khi về phòng sinh hoạt chung Nhà Griffindor, tôi lại được thưởng thức tiếng sáo hay tuyệt của cô ấy.

Khi tiếng sáo kết thúc, trước khi quay đi tôi nói:

- Tạm biệt nhé!

Cô ấy mỉm cười thật tươi:

- Ừ, hẹn gặp lại nhé…..