Chương 13: Dracula

Tôi tỉnh giấc. Tôi đã nhớ câu thần chú đó là gì. Nếu không ai tin tôi thì tôi sẽ làm một mình vậy. Tôi đi ra đứng trước cái gương ở bên cạnh giường. Nếu đây chỉ là giấc mơ thì tôi sẽ không thể vào được. Tôi hít một hơi dài rồi hô nhỏ:

- Neporomi.

Quả thực, hình ảnh của tôi trên gương đã biến thành một cái hành lang y hệt như trong giấc mơ. Tôi định gọi Nirvana dậy để xem cảnh kỳ lạ này. Nhưng tôi nghĩ mình nên làm một mình. Nếu thất bại thì cậu ấy sẽ bị nguy hiểm. Nếu có chết thì tôi sẽ chết một mình thôi!

Sau đó tôi rón rén đưa tay vào trong gương. Quả thực tay tôi xuyên vào trong. Cứ như đây không phải là mặt gương mà là mặt nước vậy. Rồi tôi bước vào.

Tôi thấy mình đang đứng trên một hành lang khá tối. Phía sau tôi là cái gương. Hình ảnh trên cái gương là phòng ngủ Nhà Griffindor. Có lẽ đây cũng là lối thoát ra!

Hành lang này khá dài và rộng. Và tôi đi đến một căn phòng rộng lớn. Trong căn phòng này chẳng có đồ đạc gì ngoài một cái bệ ở giữa căn phòng. Và người đàn ông đó quả thực đang ở đây. Hắn ta đến gần một cái bệ ở giữa căn phòng. Trên cái bệ đó có lẽ Hòn Đá Hồi Sinh.

Ông ta cầm nó lên và cười đắc thắng. Tôi nghĩ mình không có khả năng cướp được Hòn Đá trên tay ông ta. Và tôi đã quyết định rằng nên phá hủy nó! Ông ta dường như đang say sưa cho chiến thắng này nên không để ý phía sau.

Nhân lúc ông ta không chú ý. Tôi xông tới hô:

- Expelliarmus!

Hòn Đá trên tay ông ta bị tôi đánh rơi xuống đất và vỡ tan. Thế là xong. Hòn Đá Hồi Sinh đã vỡ nát. Hòn đá huyền thoại đã gây nên bao chiến tranh đổ máu giờ chỉ còn là một đống mảnh vụn. Ông ta quay lại nhìn tôi với gương mặt rần rật vì tức giận. Sự thất vọng đã lộ rõ trên mặt ông ta. Chiến thắng đã ở trong tay rồi mà còn để vuột mất!

Khuôn mặt trắng bệch của ông ta trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Và ở hai bên môi mọc ra hai cái răng nanh dài và nhọn hoắt trông cực kỳ ghê rợn. Ông ta quả thực là một Vampire.

- Thằng nhóc kia! Mày là ai?

- Tôi là Albus Severus Potter! Kế hoạch của ông đã thất bại rồi!



- Potter! Mày biết mày đã làm gì không? Mày có biết mày đã phá hủy một trong Bảo Bối Tử Thần không? Mày điên rồi!

- Tôi không điên! Tôi phá hủy hòn đá chỉ vì sợ nó sẽ rơi vào tay những kẻ như ông!

Gã Vampire dường như đã mất hết bình tĩnh và có lẽ hắn đang muốn ăn tươi nuốt sống tôi cho hả giận:

- Nhưng…sao mày lại có thể đến được nơi này!

- Đó là một bí mật!

Có lẽ nhiệm vụ của tôi đến đây là hết. Bây giờ phải chuồn thôi. Hắn không thể nào vào được phòng ngủ Nhà Griffindor. Vì hắn vào từ chỗ rừng Cấm thì sẽ trở ra ở đó. Chỉ cần chạy được qua cái gương đó là tôi thoát!

Ngay lập tức tôi ù té về phía cái gương. Nhưng hắn đã nhảy vọt qua đầu tôi và chặn lại. Gã đó nghiến răng ken két. Vậy là không còn lối thoát nữa. Chỉ còn cách chiến đấu thôi!

Tôi hô to:

- Stupefy!

Pháp thuật quả thật vô hiệu với hắn. Gã Vampire dùng tay gạt thần chú của tôi sang một bên.

Hắn ta gầm gừ:

- Trò trẻ con này thì làm gì được ta chứ! Mày phải chết vì đã phá hỏng kế hoạch của ta. Mày đã làm một việc quá kinh khủng!

Tôi chợt nghĩ ra cách để câu giờ. Mặc dù chẳng biết câu giờ để làm gì nhưng tôi sắp nguy to rồi. Phải làm một cái gì đó.

Tôi cố bình tĩnh lại và nói:



- Đây không phải kế hoạch của ông! Đó là của người khác!

- Mày….sao mày biết?

- Ông không có khả năng thực hiện được thần chú để vào đây vì ông là một Vampire và ông cũng không hề có đũa phép. Cho nên tôi đã nghĩ….có một phù thủy khác đã bảo ông làm việc này.

Tôi nói dối. Và có vẻ hắn tin.

Hắn ta gầm gừ:

- Mày cũng thông minh đấy! Đúng là có người đã chỉ cho ta và giúp ta vào được chỗ này.

- Ông có thể kể cho tôi được không? Đằng nào tôi sắp chết rồi

Gã Vampire dường như đã mắc một sai lầm lớn. Hắn đã quên lời dặn của gã thanh niên: Cho dù có lấy được viên đá hay không thì cũng phải trở về ngay lập tức.

- Thôi được rồi, muốn nghe thì ta sẽ cho người toại nguyện. Đằng nào thì ngươi đã nằm trong tay ta rồi. Ngươi biết ta là ai không? Ta vốn là Bá Tước Dracula – Chúa Tể của các Vampire mạnh nhất mọi thời đại. Ta là Vampire duy nhất có thể vô hiệu hóa mọi loại pháp thuật. Nhưng…trừ cái pháp thuật của bọn phù thủy các người, cái phép gọi Thần Hộ Mạng gì gì đấy!

Hắn ta say sưa kể. Tôi lúc này chỉ biết nghe chứ không thể chạy hay làm gì khác được. Thì ra hắn cũng giống bọn Giám Ngục. Chỉ có Thần Hộ Mệnh mới xua đuổi được.

- Ta đã chán vì phải sống ẩn dật trong rừng Cấm. Ta bị truy nã gắt gao lắm mà! Đúng lúc đó cậu ta xuất hiện.

Tôi buột miệng hỏi:

- Cậu ta? Người đó là ai vậy?