[Miếng thịt heo táo bạo]
Mặc dù không được làm quan, nhưng nhân cơ hội này Tô Diệp đã làm xong
một chuyện lớn— hắn đã đem hộ tịch chuyển vào Ngu gia thôn.
Từ đó về sau, Tô Dạ Lan ở phủ Vĩnh An Hầu hoàn toàn biến mất trên thế
giới này, người lưu lại là hắn—-song nhi đơn thân ở Ngu gia thôn, Tô Diệp.
Bởi vì việc chuyển hộ tịch làm trễ nải chút thời gian, một lúc sau mới đi vào
núi, sương sớm đã khô rồi, vì thế đường núi đã dễ đi hơn nhiều.
Trước khi đi, Ngu Phong cố ý đi về phía Tô Hoa đại nương để mượn một bộ
y phục của tiểu nhi tử nhà nàng, mặc dù đối phương mới là một tiểu hán tử
14, 15 tuổi, nhưng dáng người lại xấp xỉ với Tô Diệp.
Tô Diệp không ngại chút nào, ngược lại hắn còn vô cùng vui sướиɠ mà cởi
trường bào vướng víu ra.
Ngu Phong ngồi xổm trên đất, dùng dây cỏ cột chắc ống quần cho hắn, vừa
buộc vừa giải thích rõ, “Làm như vậy để đề phòng không cho sâu rắn chui
vào, cũng không cần phải lo lắng bị nhánh cây chéo quẹt trúng làm y phục bị
rách.”
Tô Diệp có chút ngượng ngùng, hắn muốn tự mình buộc, lại bị Ngu Phong
nhanh nhẹn tránh, “Được rồi cầm nước đi, coi chừng vẫy ra. ”
Tô Diệp đành phải cầm chắc ống trúc trong tay, để cho y buộc ống quần cho
mình.
Nào ngờ, trong lòng Ngu Phong thích lắm!
Ngu gia thôn mặt hướng về phía Bắc có một hòn núi củi.
Vì sao gọi là “Núi củi ”, chính là vì trên núi ấy không có những loại cây trồng
phong phú, chỉ có những thứ như bụi cây cỏ dại có thể chặt làm củi đốt.
Nhưng, leo qua đỉnh núi này, lại đi vào sâu thêm một đoạn nữa, liền có thể
thấy một thung lũng với mảnh đồng cỏ tươi tốt, chim trĩ(*), thỏ các loại dã
vật thường lui tới nơi này, đến hai mùa thu – hè còn có thể hái nhiều loại quả
mọng nước có mùi ngọt nhè nhẹ.
(*) chim trĩ; gà rừng; gà gô; gà núi.
Hai người leo lên một mạch, giữa đường nghỉ ngơi hai lần, khó khăn lắm đến
xế trưa mới tới nơi.
Tô Diệp ôm lấy một cây đại thụ, ra sức thở hổn hển.
Mặc dù mệt, cũng rất phấn khởi.
Ngu Phong nhìn bộ dạng của hắn, không nhịn được cười.
Y gỡ bao đựng tên ở sau lưng ra để trên đất, cầm ống trúc đựng nước đưa cho
Tô Diệp.
Tô Diệp ngước cổ uống một ngụm lớn, ánh mắt lắp lánh trong suốt nhìn xung
quanh không ngừng.
Ngu Phong thấy hắn tò mò, liền chỉ về dãy núi liền nhau trước mặt giải thích:
“Đó là núi Bát Trảo, nghe nói có lão hổ, báo, chỉ có người đi săn có kinh
nghiệm mới dám tùy tiện đi lên.”
“Núi Bát Trảo?” Tô Diệp ngẩng đầu lên nhìn, không phải, hướng Đông Tây
có bốn đỉnh núi, ở giữa là một dãy cốc sâu, quả thực nơi này giống như hai
bàn chân động vật đứng thẳng, trên mỗi bàn chân có bốn móng vuốt nhọn.
“Tuy rằng nguy hiểm, nhưng nấm núi và dã vật chắc hẳn cũng nhiều? Có lẽ
còn có những cây thuốc quý hiếm, phong cảnh cũng có những đặc điểm
riêng.” Trong mắt Tô Diệp mang theo vẻ nhàn nhạt nhìn sang.
Ngu Phong cười cười, sảng khoái nói: “Nếu Tiểu Diệp tử muốn đi, lần sau
chúng ta sẽ chuẩn bị thêm nhiều mũi tên và nhiều thức ăn, đi ở gần gần bên
trên một chút chắc cũng không sao.”
Trong lòng Tô Diệp mong chờ, nhưng ngoài miệng lại nói “Không vội.”
Ngu Phong cười ha ha, cũng không muốn vạch trần hắn.
Tô Diệp nghỉ đủ rồi, liền đi dọc theo dòng suối chảy róc rách tìm kiếm rau
dại và các loại nấm ăn được.
Có lẽ là do thời tiết lạnh, nên cũng không tìm được nấm, hắn nhìn sang bên
bờ bên kia thấy được nhiều cây cối quen thuộc.
Vừa vặn khe suối bên này rất cạn, chỉ đến mắt cá chân, Tô Diệp dứt khoát cởi
giày ra, đi dọc theo đáy cát đá dưới khe suối từng bước chậm rãi mà đi tới.
Dọc theo khe suối nước nước lạnh thấm vào gan bàn chân, Tô Diệp vừa cảm
thấy lạnh cóng, trong lòng lại thấy hưng phấn mà nói: “Thật là thoải mái thật
là thoải mái”.
Núi xanh, nước biếc, không khí mới mẻ… Đây mới là cuộc sống!
Ngu Phong ở trên bờ quan sát dấu chân động vật, đồng thời cũng chú ý đến
tình hình của Tô Diệp, thấy hắn lại cởi giày đi xuống nước, cả trái tim cũng
nẩy lên.
Nhưng mà, y cũng không lên tiếng ngăn cản.
Cho đến khi Tô Diệp đứng lên hòn đá bên bờ, rốt cuộc Ngu Phong cũng có
thể thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ, sự thoải mái này tới quá sớm.
Chỉ nghe một tiếng “Rầm”, vốn dĩ đang đứng vững vàng trên hòn đá lại
không cẩn thận mà ngã vào trong nước, cả người Tô Diệp không thể khống
chế mà cắm đầu về phía trước.
“Cẩn thận!” Ngu Phong không kịp cởi giày, xông tới khe suối.
Nửa người Tô Diệp ngâm ở trong nước, vẻ mặt đau khổ hướng về phía y hô
to: “Ta không sao, ngươi đừng đi xuống làm ướt giày… ”
Nói xong hắn mới nhìn thấy, Ngu Phong đã chạy đến giữa sông.
Có lẽ bị âm thanh của bọn họ làm kinh động, trong bụi cây cách đó không xa
bỗng nhiên lay động kịch liệt mơ hồ còn có thể nghe được âm thanh “Hừm
Hừm.”
Ngu Phong cảnh giác mà dừng chân lại, Tô Diệp cũng cảm giác được sự khác
thường, vội vàng chống đỡ cơ thể bò dậy.
Bụi cây gãy lìa phát ra từng tiếng vang giòn giã, có một cái mũi vừa đen vừa
dài từ cành cây đưa ra ngoài.
Ngu Phong biến sắc, sau đó kịp phản ứng ngay lập tức, hai ba bước chạy về
bờ nước, nắm sài dao(*) lên vọt về chỗ cũ.
(*) giống cái mác
Lúc này, rốt cuộc dã thú cũng lộ ra toàn thân mình của nó, chắc hẳn là một
con lợn rừng có một cái đầu răng nanh dài!
Trong lòng Tô Diệp cả kinh, lảo đảo chạy khỏi bờ suối.
Giống như là đang bị quấy rầy chuyện tốt, lợn rừng cực kỳ mất hứng, nó
cũng không quản hai chân thú trước mặt ăn có ngon hay không, tung ra móng
lợn phóng về phía bọn họ.
Mắt thấy Tô Diệp sẽ bị đuổi kịp, Ngu Phong vừa chạy đến bên cạnh, nắm
chặt tay hắn hất một cái, đẩy hắn ra khỏi phạm vi công kích của lợn rừng.
Tô Diệp ngã nhào, mặt hướng xuống dòng suối nhỏ, bất ngờ không kịp đề
phòng mà uống hết hai ngụm nước lớn.
Bên tai truyền đến tiếng nước chảy ào ào, còn có cả tiếng kêu gào phẫn nộ
của lợn rừng.
Ngu Phong nắm chặt sài dao cùng lợn rừng giao đấu.
Trong lòng y gần như là tuyệt vọng, cho dù người có thân thủ như tướng
quân đánh đơn độc cũng không chắc chắn là có thể bắt lại con lợn rừng da
thịt dày béo này, huống chi là y?
Vào giờ phút này, trong lòng y chỉ có một ý nghĩ—–là ngăn cản con lợn rừng
này lại, cố hết sức mà thêm cho nó nhiều vết thương, vì Tô Diệp tranh thủ
nhiều thời gian hơn.
Tô Diệp cũng không thể hiện, trước tiên hắn chạy đến bên bờ, giơ cung lên,
quay về phía Ngu Phong hô lên: “Không cần ham chiến, tìm cơ hội chạy
trốn!”
Nghe giọng nói bình tĩnh của Tô Diệp, trong lòng Ngu Phong không khỏi nảy
sinh chút hy vọng.
Chỉ thấy thân hình y lắc mạnh, linh hoạt mà tránh thoát khỏi răng nanh sắc
nhọn giơ tay chém xuống, chém mạnh vào lưng lợn rừng.
Lợn rừng đau đớn kêu lên một tiếng, thân thể hung hãn quất một cái.
Ngu Phong nắm lấy cơ hội chém một đao nữa.
Mùi máu tanh nồng nặc xông vào mũi, Tô Diệp hô to một tiếng, “Ngu Phong,
mau!”
Ngu Phong hung hăng bổ về phía cổ của lợn rừng, chém vào nó, sau đó
nghiêng người đi, không chút do dự chạy về phía Tô Diệp.
Tô Diệp đứng ở trên bãi đất cao, vững vàng giơ cung tên trong tay, vẻ mặt
lạnh lùng nghiêm túc.
Ngay lúc lợn rừng tiêu hao sức lực chậm chạp mà đuổi theo hướng Ngu
Phong, Tô Diệp dứt khoát bắn ra một mũi tên—- Chủ nhân cũ của cơ thể này
đúng là đã luyện qua thuật bắn cung, nên kỹ thuật vẫn khá hoàn mỹ.
Tuy mũi tên của Ngu Phong tự chế có lực cân bằng không tốt, khi trúng có
phần sai lệch, nhưng cũng bắn trúng lỗ tai dài rộng của lợn rừng .
Lợn rừng bị đau, chân trước chạm lên tai, sau đó vùng vẫy một trận điên
cuồng.
Nhưng mà, mũi tên cây trúc kia giống như một cái dây xích tai đặc biệt, vững
vàng treo ở trên lỗ tai của nó.
Lợn rừng há to mồm phát ra tiếng tru phẫn nộ.
Ngu Phong chạy đến trên sườn núi thở hổn hển, đồ ăn nước uống cũng không
kịp cầm theo, lôi kéo Tô Diệp chạy về hướng núi củi.
Lợn rừng cũng là một con lợn sống lâu năm ở núi Bát Chảo, hiếm có địch
thủ, hôm nay có suy nghĩ xuống núi một chút, ai ngờ bị làm cho nhục nhã
như thế này, làm sao có thể nhẫn nhịn được?
Mặc dù thân thể nó mập béo, nhưng hoạt động lại rất nhanh nhẹn.
Mất thời gian mấy hơi thở, lợn rừng đã gần ngay trước mắt rồi, chỉ cần duỗi
cái cổ là có thể cắn lấy vạt áo của hai người.
Ngu Phong cắn răng, đem Tô Diệp đẩy lên, “Tiểu Diệp tử, ngươi đi trước!”
Tô Diệp lắc đầu, đang muốn nói gì, lợn rừng đã vọt về phía bọn họ.
Ngu Phong giơ sài dao lên, nhắm vào mặt lợn rừng mà hung hãn chém
xuống.
Một đao này, y không chút nào chú ý đến hoàn cảnh của mình, có thể nói có
suy nghĩ rằng mình sẽ hy sinh.
Đúng như dự đoán, lợn rừng né tránh theo bản năng, không chỉ chưa bị chém
trúng, mà vẫn còn mười phần sức mạnh, sử dụng răng nanh hung tợn hướng
về bụng của Ngu Phong đâm tới.
Tô Diệp hoảng sợ, thất thanh hô: “Ở giữa mắt hướng lên trên hai tấc (*), cứ
tập trung vào chỗ đó mà chém!”
(*) Một tấc bằng 10cm.
Ngu Phong phản ứng rất nhanh, xoay cổ tay một cái, dùng hết lực chém
xuống phía dưới.
Vì lực bật của lợn rừng quá mạnh, làm sài dao đâm thật sâu vào trong xương
sọ, đúng là vị trí mà Tô Diệp nói!
Trong lúc nhất thời, lợn rừng béo khỏe đứng sững lại, ngay cả tiếng kêu cũng
không phát ra được, tứ chi không ngừng co quắp.
Nhưng mà, qua một lúc lâu nó cũng không ngã xuống, thậm chí có xu hướng
chậm chạp mà ngóc đầu lên.
Tô Diệp mở miệng lần nữa, giọng nói bình tĩnh hơn rất nhiều, “Phía sau tai
hai tấc, đâm sâu chút!”
Ngu Phong gật đầu, một cước đá vào lỗ mũi đen dài của lợn rừng, “A” một
tiếng rút sài dao ra, ra sức hướng về vị trí sau lỗ tai chém tới—
Một tiếng vang thật lớn “Ầm”, lợn núi hung ác vừa mới đứng thẳng, nay đã
ngã xuống.
Một đôi mắt đen kịt vô thần trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Ngu Phong rút sài dao ra, đặt mông ngồi dưới mặt đất.
Dường như Tô Diệp cũng mất hết khí lực toàn thân, đỡ lấy cây khô chậm rãi
ngồi xuống.
Hai người nhìn vào mắt nhau một cái, cùng lộ ra nụ cười ngốc hề hề.
Sống sót sau tai nạn, không có bất kì chuyện gì may mắn hơn chuyện này.
Ai cũng không chú ý tới, cách đó không xa trong núi rừng, có một bóng dáng
vốn dĩ còn đang chạy vội nhưng bất chợt lặng lẽ dừng bước lại.
Hắn đứng im tại chỗ một lúc lâu, sau khi xác định lợn rừng đã chết hoàn toàn,
lúc này mới xoay người yên lặng rời đi không một tiếng động.
Chú thích thêm.
(1) Giữa hai bên núi có một lối nước chảy qua gọi là cốc.
(2) Rau cải cay : Mù tạc hay mù tạt (tiếng Pháp “moutarde”) là tên gọi chung để chỉ một số loài thực vật thuộc chi Brassica và chi Sinapis có hạt nhỏ được sử dụng để làm gia vị bằng cách nghiền nhỏ sau đó trộn với nước, dấm hay các chất lỏng khác trở thành các loại bột nhão làm mù tạc thương phẩm. Hạt của chúng cũng được ép để sản xuất dầu mù tạc, và lá non của chúng có thể ăn như một loại rau xanh. Ngoài mù tạc, chi Brassica còn bao gồm cả cải bắp, súp lơ, cải dầu và cải củ v.v. Xem thêm
(3) Rau hẹ: Hẹ có tên gọi khác là cửu thái, cửu thái tử, khởi dương thảo và nhiều tên khác. Hẹ là loại rau được dùng nhiều trong các món ăn. Ngoài ra người ta còn dùng hẹ như hành hay tỏi để chữa nhiều bệnh từ thông thường đến phức tạp. Xem thêm https://vi.m.wikipedia.org/wiki/H%E1%BA%B9
(4)Hộ Chính : là chức quan phụ trách việc quản lý và kiểm kê dân số. Hộ Tá là người trợ thủ, chân chạy vặt cho Hộ Chính.
(5) Chữ Triện : Hay còn gọi là Triện thư (tiếng Trung:giản thể: 篆书; phồn thể: 篆書, bính âm: zhuànshū), hay chữ triện, là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ. Đây là loại chữ tượng hình có nguồn gốc từ chữ giáp cốt thời nhà Chu và phát triển ở nước Tần trong thời kì Chiến quốc. Kiểu chữ triện của nhà Tần trở thành dạng chữ viết chính thức cho toàn Trung Quốc dưới thời nhà Tần và tiếp tục được sử dụng rộng rãi để khắc trang trí trên các ấn tín dưới thời nhà Hán. Xem thêm https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Tri%E1%BB%87n_th%C6%B0
(6) Thể chữ Lệ : Hay còn gọi là Lệ thư (tiếng Trung: giản thể: 隶书; phồn thể: 隸書, bính âm: lì shū, tiếng Triều Tiên: 예서 ye seo, tiếng Nhật: れいしょたい Reishou tai), hay chữ lệ, là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc. Đây là loại chữ giản lược từ triện thư, gần với chữ viết Trung Quốc hiện đại. ). Xem thêm https://vi.m.wikipedia.org/wiki/L%E1%BB%87_th%C6%B0