Bên ngoài ầm ĩ vang trời, ba người Tô Diệp yên lặng vây quanh chiếc trà kỷ để uống trà.
Bên cạnh không có người ngoài, Hoắc Đạt nói rõ, “Liên quan đến việc xử trí Hầu phủ , biểu ca lén nói với ta, chuyện ngươi dùng thân phận song nhi giả mạo hắn sẽ không truy cứu, nhưng tước vị Hầu phủ tất nhiên sẽ không bảo đảm nổi.”
Tô Diệp trầm mặc gật gật đầu, hắn đại khái cũng đã đoán trước được kết quả như thế.
Hoắc Đạt chắp tay một cái, tiếp tục nói: “Đến lúc đó, Hầu phủ cũng sẽ bị thu hồi lại, bao gồm cả điền trang sản nghiệp dưới danh nghĩa, tiểu Lan, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Tô Diệp ngẩn người, đôi mắt kinh ngạc nhìn mặt bàn.
Hắn vô thức nắm chặt chung trà, rất lâu cũng không cầm lên.
Trong lòng Tô Diệp có chút khổ sở, cũng có chút tự trách.
Đây có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi chút cảm xúc còn sót lại của Tô Dạ Lan, cũng có lẽ là vì sau khi hắn dung hợp với những ký ức ấy liền cảm thấy cảm động.
Nói tóm lại, cảm nhận không được tốt cho lắm.
Ngu Phong không e dè mà nắm chặt tay hắn, vội vàng an ủi: “Tô Diệp Tử, không nên khổ sở, chúng ta có thể tiếp tục trở về Ngu Gia thôn, phòng ở trong nhà, đều cho ngươi!”
Tô Diệp kéo nhẹ nụ cười, sắc mặt lại có chút tái nhợt.
Dáng vẻ ấy làm cho Hoắc Đạt có chút không đành lòng, hắn thở dài, giải thích: “Triều đình mới lập, không rõ tình hình, có một số việc biểu ca cũng không làm chủ được, mong rằng tiểu Lan lượng thứ cho.”
Tô Diệp đáp một tiếng, trong lòng đã thông suốt, nhưng mà tâm tình vẫn còn có chút suy sụp.
Hoắc Đạt ho nhẹ một tiếng, không tự nhiên lắm nói rằng: “Tiểu Lan, lễ vật nhỏ đính hôn vẫn ở trên danh nghĩa của ngươi như trước, ngoại ô kinh thành có trăm mảnh ruộng tốt, thành nam còn có ba cửa tiệm… Xem như là bù đắp tổn thất cho Hầu phủ.”
Tô Diệp nghi hoặc mà nhìn về phía hắn, từ đầu đến cuối những thứ này đều không qua tay hắn, hắn căn bản không biết đến nó.
Hoắc Đạt nhìn phản ứng của hắn, còn có chút không hiểu.
Hắn đập một quyền lên bàn, cắn răng nói : “Xin lỗi, là ta bất cẩn rồi, tiểu Lan, ngươi yên tâm, ta đây liền đi lấy tất cả về cho ngươi.
Tô Diệp gật gật đầu, tiện đà nói rằng: “Phải lấy về cũng không cần phải cho ta, nếu là sính lễ hứa hôn, thì ngươi thu lại đi!”
Hoắc Đạt nhíu nhíu mày, có chút không vui, “Ngươi có ý gì đây? Ta đồng ý trì hoãn hôn kỳ, chứ không nói từ hôn, ngươi cứ nóng lòng phân rõ ranh giới với ta như vậy sao?”
Tô Diệp mím mím môi, không có gì để nói.
Ngu Phong cũng không phớt lờ nữa, mạnh miệng nói: “Tướng quân, ngươi là một đại nam nhân, làm gì phải nổi nóng với tiểu Diệp Tử?”
Hoắc Đạt lườm hắn một cái, tức giận nói: “Ngươi thì biết cái gì!”
Ngu Phong bĩu môi, lầu bầu nói: “Ta biết tất cả mọi chuyện.”
“Ngươi —— “
Hoắc Đạt muốn nói tiếp, Ngu Phong đã quay đầu lại dỗ Tô Diệp, căn bản không phản ứng lại ý tứ của hắn.
Hoắc Đạt bực mình, dứt khoát cầm đoản kiếm trên bàn lên, đi tìm Tô gia phiền toái kia.
Trong phòng, chỉ còn lại hai người Tô Diệp cùng Ngu Phong.
Ngu Phong có chút bất an, lặng lẽ rút tay về, y sợ Tô Diệp sẽ nổi giận.
Trên thực tế, trong đầu của Tô Diệp đang suy nghĩ dự tính tính toán tính cho sau này, căn bản không chú ý lời vừa rồi của Ngu Phong.
“Ngu Phong.” Tô Diệp gọi một tiếng.
“Đây!” Ngu Phong vội vàng đáp lại.
Tô Diệp nhỏ giọng nói rằng: “Một vài vật nào đó… Ngươi mang theo không?”
“Vẫn luôn mang theo.”
Ngu Phong nói xong, động tác nhanh nhẹn cởi giày giày ra, từ dưới đáy miếng lót giày kéo ra một cái túi được gấp nhỏ mà bằng phẳng, trong ba lớp ngoài ba lớp mở ra, hiện ra viên con dấu dài khoảng ba tấc.
Tô Diệp nhìn một loạt động tác của y, không nhịn được hỏi: “Ngươi gói dày như vậy, chân không khó chịu sao?”
Ngu Phong chỉ chỉ một chiếc khác giày, “Ta lấy gỗ khắc lại một cái, cũng không khác cái này là bao, cũng lấy vải gói vào, hai bên có độ dày giống nhau, rõ ràng còn được cao lên thêm hai tấc.”
Nhìn bộ dạng mặt mày hớn hở của y, tâm trạng Tô Diệp thả lỏng, khuôn mặt không khỏi lộ ra tươi cười, tâm trạng mất mát, khổ sở, tự trách dường như không còn là gì nữa.
Ngu Phong lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm —— rốt cuộc tiểu Diệp Tử cũng nở nụ cười, vẫn nên cười thì càng đẹp mắt hơn!
——
Trong phủ có sẵn có xe ngựa, Ngu Phong ở phía trước đánh xe, Tô Diệp ngồi bên cạnh y, hai người cùng đi của tiệm vải ở thành nam.
Trước khi đi, Tô Nha Nhi vô cùng kinh hoảng, lảo đảo mà đuổi theo, muốn hỏi cái gì, rồi lại không dám mở miệng.
Tô Diệp nhìn thấy bộ dạng của hắn, trong lòng cũng thấy đành, chủ động nói ra: “Chúng ta ra khỏi thành mua vài món đồ, không tốn nhiều thời gian sẽ trở về, ngươi về nhà tránh một chút, đừng để bọn họ bắt nạt. Nếu bọn họ muốn mang cái gì, lấy cái gì, ngươi cũng không cần quản, ta sẽ khiến bọn họ trả lại gấp bội.”
Lúc này Tô Nha Nhi mới an tâm, ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Trên đường, Ngu Phong không nhịn được hỏi: “Vị tiểu ca kia… Là song nhi đi?”
Tô Diệp “Ừ” một tiếng, thầm nghĩ: Đây thật sự là thời đại lấy dáng dấp của song nhi làm tiêu chuẩn, rõ ràng hắn và Tô Thanh Trúc cũng không quá quan tâm đến, đại khái không ai thèm muốn thân phận ấy.
Không nói những người khác, chỉ nói đến Hoắc Đạt, rõ ràng là không thích bộ dạng cường thế của hắn.
May là không thích!
Trái lại Tô Diệp vô cùng vui mừng.
Tô Diệp men theo dòng ký ức , đi đến một con đường không được phồn hoa cho lắm ở thành nam.
Cuối hẻm có cửa tiệm vải mặt tiền không lớn, lúc này gần đến buổi trưa, trong tiệm hơi vắng vẻ.
Tô Diệp vừa mới vào cửa, tiểu nhị hầu đã chào hỏi nhiệt tình: “Vị khách quan này, ngài cần gì?”
“Chưởng quỹ nhà ngươi có ở đây không?”
“Không biết khách quan tìm chưởng quỹ nhà ta——” tiểu nhị đi ra từ phía sau quầy, chờ khi thấy rõ tướng mạo của Tô Diệp, nhất thời há to mồm, kinh ngạc ngẩn người ngay tại đó.
Chưởng quỹ từ sau phòng đi ra, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ cho một cái hắn tát, thấp giọng trách mắng: “Ngốc cái gì? Nhanh đi châm trà!”
“Vâng, vâng!” Tiểu nhị vội vã đáp lại, ánh mắt lại lặng lẽ nhìn về phía Tô Diệp.
Chưởng quỹ tiến lên chào đón, cung kính nói : “Các tiểu tử này thiếu dạy dỗ, đã khiến cho ngài cười chê rồi.”
Tô Diệp cười cười, đôi mắt quét một vòng ở phía trên quầy, ngữ khí tự nhiên hỏi: “Nơi này của chưởng quỹ có vải tốt hay không?”
“Hôm qua hàng vừa về, còn chưa kịp bày ra, nếu như khách quan không ngại, có thể theo ta đến phía sau xem một chút.”
Tô Diệp không chút nào nghi ngờ mà đáp một tiếng “Được”.
Đợi ba người đi vào, liền có hai tên hán tử dáng dấp tháo vát đi ra, bảo vệ vững vàng cửa sau.
Chưởng quỹ dẫn hai người tới hậu viện, như có ý riêng nhìn về phía Ngu Phong, “Vị tiểu huynh đệ này…”
Tô Diệp quay đầu, nói với Ngu Phong: “Ngươi đợi ta ở nơi này.”
Ngu Phong có chút lo lắng nhìn hắn.
Tô Diệp cười cười, đảm bảo: “Yên tâm, ta không có việc gì đâu.”
Lúc này Ngu Phong mới đồng ý.
Chưởng quỹ cùng Tô Diệp một trước một sau vào nhà, liền có một tiểu người hầu dáng dấp lanh lợi chạy tới, đóng chặt cửa lại.
Sau đó thì có người đi đến trước mặt Ngu Phong, nhiệt tình nói rằng: “Ông chủ bàn bạc ở bên trong, chắc là sẽ mất một thời gian, trong chốc lát sẽ không ra, tiểu huynh đệ có thể theo ta vào trong phòng dùng chén trà nóng, cũng không cần chờ ở nơi này đâu.”
Ngu Phong lễ phép khoát khoát tay, “Đa tạ, không cần.”
Đối phương thấy y kiên trì vậy, cũng không khuyên nhiều, chỉ gọi người đưa tới nước trà cùng bồ lót(1) , cũng coi như là tiếp đãi chu đáo.
Ngu Phong mượn chung trà che dấu, không dấu vết mà quan sát cách bố trí xung quanh viện, càng nhìn trong lòng càng kinh sợ —— cái nhà này to lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Tô Diệp Tử và ông chủ cửa hàng này có quan hệ như thế nào?
Trong phòng, cửa khép lại, chưởng quỹ liền quỳ xuống trước mặt Tô Diệp.
Trong lòng Tô Diệp thở dài, nhận một cái dập đầu của chưởng quỹ, rồi đỡ ông ấy lên.
Vành mắt chưởng quỹ mắt đỏ lên, tâm tình kích động, “Lão chủ tử đi rồi, chúng ta vẫn ngóng trông, hôm nay có thể nhìn thấy ngài!”
Tô Diệp móc con dấu từ trong l*иg ngực ra, đưa đến trước mặt chưởng quỹ, “Phụ thân đem ‘Tướng quân lệnh’ giao cho ta, vốn dĩ ta không muốn dùng đến nó, chỉ là gần đây bên trong phủ sẽ có biến động lớn, ta sợ các ngươi lo lắng, liền cầm lại đây nói một tiếng.”
Hai tay chưởng quỹ tiếp nhận con dấu, thái độ cực kỳ cung kính.
Chính mắt thấy được tướng quân lệnh, bọn họ mới có thể thừa nhận thân phận của Tô Diệp, nếu không thì, dù hắn thật sự là thân tử của là lão Hầu gia, cũng chẳng có bất cứ uy tín nào với bọn họ.Đây là quy củ của môn phái anh hùng.
Sự tồn tại của cái con dấu này, ngoại trừ phụ tử Tô Dạ Lan, chỉ có mấy trưởng bối trong tộc biết, nhưng mà, mặc dù bọn họ biết, thì nhiều lắm cũng chỉ cho rằng có thể nhờ vào đó để lãnh chút tiền tài mà thôi.
Công dụng thật sự của nó, ngay cả Tô Dạ Lan cũng không rõ ràng lắm.
Hắn chỉ nhớ rõ thời điểm Tô Ương còn sống đã nói qua, về sau gặp phải vấn đề nào nguy nan không giải quyết được, có thể đến gặp chưởng quỹ cửa tiệm vải tên là “Giang Toàn” ở thành nam .
Giang Toàn ân cần hỏi: “Chủ nhân vậy có thể dùng các tiểu tử ở nơi đó?”
“Giang thúc, làm phiền ngươi tìm giúp ta mấy hán tử khỏe mạnh để làm hộ vệ, hôm nay đưa qua ngay, ngày mai đêm xuống ta sẽ gọi bọn họ đưa một số đồ vật đến, ngươi tạm thời nhận.”
“Vâng, thuộc hạ đi làm ngay.” Chưởng quỹ vội vã đáp lại.
“Không vội.” Tô Diệp khoát khoát tay, nói, “Qua một thời gian ngắn nữa ta đi Ngu Gia thôn, một quãng thời gian dài về sau cũng sẽ ở lại nơi đó, nếu như không có chuyện quan trọng thì sẽ không tới nữa, mọi việc trong môn phái các ngươi tự mình an bài.”
Tuy chưởng quỹ có chút buồn bực, lại không hỏi nhiều, chỉ là xin chỉ thị: “Có cần phải phái người đi theo bảo vệ?”
Tô Diệp vung vung tay, “Không cần.”
Trong hiện thực cũng không có công phu võ nghệ cao cường, mặc dù là cao thủ, cũng chỉ là biết thêm nhiều quyền cước kiếm thuật thôi. Hắn ở trong thôn không có việc gì, bên người đột nhiên xuất hiện mấy người xa lạ, sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
Hơn nữa, hiện tại hắn chỉ thay Tô Dạ Lan kết thúc mọi việc mà thôi, chung quy những thứ này không thuộc về hắn, hắn cũng sẽ không tùy tiện mà đυ.ng vào.
Đường về trên xe ngựa, hai người đều có chút trầm mặc.
Ngu Phong vừa định nói gì, đột nhiên cảm thấy vai nặng xuống.
“Để ta dựa trong chốc lát…” Thanh âm của Tô Diệp có chút uể oải.
Ngu Phong vội vàng gật đầu, biên độ không dám lớn quá, chỉ lo kinh động đến hắn.
Tô Diệp nhắm mắt, thanh âm có chút lơ mơ, “Hai ngày này ta phải ở lại trong phủ, nếu như ngươi không vội trở về, thì đến ở cùng nhau.”
“Không vội!” Ngu Phong cầu còn không được.
“Còn phải giúp ta làm chút việc nhỏ…”
“Cần phải làm gì? Tô Diệp Tử cứ nói việc.”
“Sau khi Tô gia trả lại đồ vật , ngươi giúp ta sắp xếp gọn, chờ người ở tiệm vải người tới lấy.”
“Được.”
“Chuyện hôm nay…” Tô Diệp có chút chần chờ, hắn không muốn gạt Ngu Phong, lại không biết bắt đầu kể từ đâu.
“Tô Diệp Tử yên tâm, ta sẽ giữ bí mật, sẽ không nói cho bất cứ người nào.” Ngu Phong nghiêm túc đảm bảo.
Tô Diệp lắc lắc đầu, thấp giọng giải thích rõ, “Ta không có ý tứ này, ta nói… Thời cơ thích hợp, ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.”
“Biết rồi, ta không suy nghĩ nhiều.” Trên thực tế, Ngu Phong lại có chút vui mừng, tiểu Diệp Tử chịu dẫn y đến, chứng tỏ là đã có tín nhiệm với y, y đã thoả mãn rồi.
Tô Diệp thở dài thườn thượt một hơi, hắn không giỏi, cũng không thích xử lý những việc này, nhưng mà hắn vẫn sẽ tận tâm đi làm, coi là phần ân tình với Tô Dạ Lan.
Đợi đến khi hoàng đế hạ ý chỉ xuống , xử lý chuyện Hầu phủ cho tốt, hắn sẽ trở lại Ngu Gia thôn, hắn phải đi về quá cuộc sống của chính mình, một cuộc sống thuộc riêng về hắn- Tô Diệp .
(1) Ảnh: