Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hầu Gia Nghèo Túng Trồng Dưa Hấu

Chương 34: 【 Ta không ngại ăn bám 】

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Diệp muốn giao đồ vật cho Hoắc Đạt là giấy, nói chính xác thì đó là một loại giấy dầu có tính chất thô ráp.

Khi hắn ở hộ tào ty thì liền có ý tưởng muốn làm ra giấy, chỉ là vẫn luôn không có nhiều thời gian.

Mấy ngày nay bị giam tại Hầu phủ, Tô Diệp vừa rảnh rỗi đến phát điên, vừa vặn trong đình có hai góc cây bạch đàn, hắn chém hạ mấy cành cây phân nhánh của cây, lột vỏ cây ra, sau đó phơi khô, ngâm trong ao sen ở sân sau.

Tính thời gian một chút thì cũng đã có hơn mười ngày, đúng lúc có thể lấy ra tiếp tục gia công.

Năm 2008 giấy dầu được xếp vào danh sách di sản văn hóa phi vật thể của quốc gia, dựa theo ghi chép trong sách cổ, toàn bộ quá trình gia công có tận mấy chục bước làm, tốn thời gian đến tận mấy tháng. Cuối cùng sẽ cho ra giấy dầu thành phẩm có tính chất nhẵn nhụi, trắng noãn như ngọc, cung cấp cho ngự cung đình dùng.

Tô Diệp thấy trên mạng có tung ra cách làm ngắn gọn, tuy rằng chất lượng sẽ giảm đi, nhưng tiết kiệm thì giờ giảm bớt nguyên liệu, thích hợp với tình huống trước mắt nhất.

Sau khi lột vỏ hong khô rồi ngâm, thì nấu nước đun hấp, trong thời gian đó cho thêm phân tro vào với số lượng vừa phải, rồi phải luộc ít nhất năm canh giờ trở lên.

Sau đó lấy vỏ cây bạch đàn đã mềm từ trong nồi ra, trước tiên cho lên thớt cắt nhỏ ra, tiện đà dùng chày đá giã cho nhuyễn.

Lấy một cái sàng nhỏ bằng phẳng nhúng vào một cái rãnh chứa nước, sàng qua sàng lại cho thấm nước, rồi lấy vỏ đã giã xong cho lên trên sàng đã lót vải ở dưới, vỗ nhè nhẹ.

Sau khi hoàn thành bước này liền có thể vớt giấy ra, đè nhẹ cho ra nước. Cuối cùng châm lửa hong khô, đánh bóng, là có thể bóc giấy, cắt ra để chia thành từng tờ.

Ba ngày, Tô Diệp có thể làm được giấy thành phẩm.

——

Ngu Phong đi rồi quay lại, đầy phấn khởi gánh thêm một bó vỏ cây tươi, lại bị người gác cổng ngăn cản.

Người gác cổng mới đổi đó có thói quen gây khó dễ, lấy lỗ mũi nhìn người, “Ngươi cho rằng mình có thân phận gì, muốn đi vào từ cửa chính sao?”

Thái độ đối phương khiến người khác khó chịu, Ngu Phong nghĩ nếu gây sự sẽ làm phiền đến Tô Diệp, vì vậy tốt tính nói rằng: “Ngu mỗ dựa theo lời phân phó của chủ nhân của các vị, mang đồ đến nhà, kính xin các vị đại ca tạo thuận lợi.”

“Chủ nhân nhà ta? A!” Phòng gác cổng xì cười một tiếng, mặt mày gian rõ ràng không quá tôn trọng Tô Diệp.

Ngu Phong nhíu nhíu mày, mặt trầm xuống.

Một bên khác, một song nhi nhỏ gầy lặng lẽ chạy đến Trúc Sênh viện, hơi nhỏ giọng nói với Tô Diệp: “Khởi bẩm gia, vị khách nhân sáng nay đến đã mang đồ đến cho ngài, bây giờ phòng gác cổng chính lại ngăn cản, nô, nô tài nhìn, hình như là…đang cãi nhau …”

Mặc dù thanh âm của tiểu song nhi không lớn, nhưng lời cần nói đã nói rõ, Tô Diệp không có hỏi nhiều, ba chân bốn cẳng đi về phía cửa phủ.

Thời điểm Tô Diệp đến, đúng lúc Ngu Phong đá một người gác cổng đang nói ngã xuống đất, những người khác đang muốn xông lên, lại bị Tô Diệp hét lại.

“Quả nhiên Tô gia không có một chút quy củ nào sao?” Tô Diệp nghiêm mặt, càng lộ ra vẻ lạnh lùng uy nghiêm.

Hắn nói là Tô gia, chứ không phải là Vĩnh An hầu phủ—— vài người hầu hạ đồ ăn bát đĩa linh tinh, vốn dĩ cũng không đến lượt hắn dạy dỗ.

Người gác cổng chỉ dám không kính trọng ở sau lưng, chứ đối mặt với chính chủ cũng không dám lỗ mãng, bọn họ không ngờ rằng Tô Diệp sẽ đến, đúng lúc còn làm đến mức này, bây giờ chỉ có quỳ xuống đất thỉnh tội.

“Chúng tiểu nhân đáng chết! Vốn dĩ tưởng rằng người nọ tới đây quấy rối, nên không dám kinh động gia!”

Trái lại lời này lại nói rất hay ho, Tô Diệp hừ cười một tiếng, không hề liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Ngu Phong nhìn thấy Tô Diệp, lửa giận lúc nãy nhất thời tiêu xuống, đổi thành nồng đậm hổ thẹn, “Tiểu Diệp Tử, xin lỗi, chỉ là ta bị khích thích, ta không nên động thủ…”

“Động thì động, xin lỗi ai? Lần sau lại có thêm người ngăn, chỉ cần để ý mà động thủ luôn.” Thanh âm Tô Diệp không cao, nhưng đầu nhọn thẳng tắp nện vào lòng của mọi người.

Đầu của đám người gác cửa càng cúi xuống thấp hơn, nửa câu oán giận cũng không dám có.

Ngu Phong nhìn hắn, ánh mắt nóng bỏng —— tiểu Diệp Tử như vậy, thực sự là nhìn đẹp cực kỳ!

Tô Diệp không để ý đến ánh mắt của người khác, trực tiếp dẫn Ngu Phong dẫn tới Trúc Sênh viện.

Lúc này không có Hoắc Đạt, hai người mới cẩn thận mà nói vài lời.

“Mấy ngày nay trong thôn có chuyện gì không?”

“Tiểu Diệp Tử yên tâm, hết thảy đều tốt.” Ngu Phong “thủ tiêu” việc Vu Đức trả thù một cách triệt để luôm, mặt cũng không đỏ một chút nào.

Tô Diệp lại hỏi: “Nghé con có tốt không? Có hay không…”

Ngu Phong nhìn ra sự lo lắng trên mặt hắn, liền vội vàng nói: “Yên tâm, mấy ngày nay ta vẫn luôn dựa vào phương thuốc của ngươi rót thuốc cho nó, trước mắt đã tốt hơn, trước khi ta đi tới đây đã giao nó cho Hạ đại nương, có người chăm sóc, tất nhiên sẽ không phải chịu oan ức.”

Lúc này Tô Diệp mới thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt của hắn đặt ở trên mặt Ngu Phong, cười hỏi: “Còn ngươi có tốt không? Sao nhìn lại gầy rồi.”

Ngu Phong sờ sờ mặt, lộ ra một nụ cười thẳng thắn, “Có lẽ là do đen đi, nên nhìn gầy hơn. Ha ha, tiểu Diệp Tử không cần lo lắng, trong nhà hết thảy đều tốt, chính là…mọi người… Nhớ ngươi, đều ngóng trông ngươi trở lại.”

Tô Diệp chỉ chỉ hành lang, hạ vỏ cây chử xuống thấp hơn, giống như đang nói chuyện cười : “Có cái này, ta có thể trở lại rất nhanh.”

Ngu Phong tin tưởng không nghi ngờ lời nói của hắn, cả người đều kích động, “Quá tốt rồi, thật sự là quá tốt! Hai ngày trước ta thu dọn lều xong, cái lò đất mà ngươi nói lúc trước cũng đào lên, đồ ăn trong đất cũng nên thu, sẽ chờ ngươi trở lại…”

Tô Diệp kiên nhẫn nghe y nói chuyện, trên mặt trước sau mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Bên cửa sổ chợt lóe một bóng người, Ngu Phong cảnh giác nhìn sang, mi tâm nhíu lại.

“Tiếp tục.” Tô Diệp thấp giọng nói.

Ngu Phong nhanh chóng phản ứng lại, tiếp tục kể chuyện.

Tô Diệp bày ra một bộ dạng đang lắng nghe, động tác nâng chung trà lên rất tự nhiên, lấy ống tay áo che lấp, tay trống không lấy từ chiếc kỷ trà hạ đưa sang, đυ.ng chân Ngu Phong một cái.

Ngu Phong hơi sững sờ, rồi khôi phục bình thường rất nhanh.

Trên đùi của y có thêm một thứ.

“Cất đi, đừng để bị tìm ra, bất luận kẻ nào cũng không nên cho xem, tướng quân cũng không được.” Tô Diệp nhìn con mắt của y, nói gần như không có tiếng.

Ngu Phong trịnh trọng gật gật đầu.

Mắt Tô Diệp mở trừng trừng nhìn y cởi giày, rút miếng lót ở đáy giày ra, thả viên và mấy thứ to nhỏ vào, giấu đi.

Ngu Phong mang giày vào chân, vui cười hớn hở mà giải thích: “Thím Xuân Cửu nói cái miếng lót đáy giày này là đặc biệt làm cho ta, nếu sau này có vàng lá, có thể giấu như thế!”

Tô Diệp nhíu mày, “Vàng lá? Ngươi kiếm được từ khi nào?”

Ngu Phong nháy nháy mắt, nói như thật: “Này không phải còn có tiểu Diệp Tử sao? Ta không ngại ăn bám đâu.”

“Ha—— “

Tô Diệp không nhịn cười được —— người này, luôn có biện pháp để hắn thả lỏng tâm tình.

——

Ngu Phong đi rồi, Tô Diệp gọi song nhi ban nãy báo tin đến.

Không biết là vô tình hay cố ý, đúng lúc này người kia đang đợi ở bên hiên.

Tô Diệp cố ý đánh giá một phen, người này ngũ quan nho nhã, chỉ là sắc mặt nhợt nhạt như sáp, thân hình nhỏ gầy, mười ngón tay mảnh nhỏ tựa như móng gà.

Nếu như Tô Diệp nhớ không lầm, hắn vốn là nô tài sai khiến quét sân.

Người này thường hay lui tới, hắn hay thấy mặc áo gai vải thô, hôm nay lại mặc trường sam vải lanh, nửa cánh tay có trùm vải tơ tằm, nhìn vô cùng có thể diện, chỉ là quần áo rất rộng lớn khác thường, cũng không vừa người .

“Trước kia không phải ngươi ở hậu viện sao? Vì sao hôm nay lại ở chỗ này?”

“Hồi gia, đại quản gia nói bên cạnh gia không thể không có người hầu hạ, nên phái nô tài qua đây.” Thanh âm của hắn nghe trung tính, nhưng cũng không khiến người ta phản cảm.

Trong nhất thời Tô Diệp nghĩ thông suốt quan hệ then chốt trong đó.

Vốn dĩ bên cạnh hắn không có thϊếp thân tùy tùng, có lẽ là đại quản gia nghe được tin Hoắc Đạt muốn đến, vì chú ý mặt mũi, mới tạm thời an bài cho hắn một người.

Tô Diệp là không hiểu, tại sao người này lại giúp hắn.

Vừa rồi nếu như không phải hắn gây ra động tĩnh, Tô Diệp căn bản không phát hiện ở bên ngoài đang có người nghe trộm.

“Ngươi tên gì?”

Song nhi ốm yếu quỳ úp sấp trên mặt đất, thanh âm có chút buồn bực, “Tiểu nhân tên là Tô Nha Nhi, là, là lão Hầu gia mua được từ bên ngoài, không phải người hầu nô tài trong nhà…”

Tô Diệp hiểu rõ, không trách được.

Hôm nay đột nhiên Hoắc Đạt đến thăm hỏi, các nô tài người hầu trong nhà sợ Tô Diệp sẽ mượn cớ để đại náo một trận, nên đương nhiên là không muốn bị liên lụy tới, vì vậy, chuyện cực khổ này liền rơi vào một người không chỗ dựa là Tô Nha Nhi.

Tô Diệp thở phào nhẹ nhõm, trong lòng sinh ra một chút tín nhiệm.

Tô Dạ Lan thật sự còn nhớ tới Tô Nha Nhi, lúc trước, sở dĩ lão Hầu gia mua hắn về, chính là nhìn trúng thân phận song nhi của hắn, để thuận tiện cho việc chăm sóc Tô Dạ Lan.

Chỉ là vì sao sau này hắn lại bị sai đi làm người ở, thì trong ký ức của Tô Dạ Lan lại không có.

Tô Diệp nghĩ, đại khái là bị xa lánh!

“Mau đứng lên đi, không cần quỳ.” Tô Diệp đỡ người dậy, ôn hòa nói, “Chuyện hôm nay, đa tạ ngươi.”

Bỗng nhiên Tô Nha Nhi ngẩng đầu, tiếp đó lại cúi xuống ngay, há miệng run rẩy đáp: “Chủ, chủ nhân nói quá lời rồi, nô tài, nô tài sợ hãi…”

Sau đó, bất luận giọng điệu của Tô Diệp có nhỏ nhẹ ra sao Tô Nha Nhi đều không dám đứng lên.

Mãi đến khi Tô Diệp lấy sắc mặt uy hϊếp, hắn mới nơm nớp lo sợ mà đứng dậy, trên mặt vẫn có vẻ dè dặt.

Tô Diệp bất đắc dĩ thở dài, độc ác nhất là chế độ phong kiến!

Sau đó Tô Diệp lại hỏi thêm vài câu, Tô Nha Nhi cũng không che giấu, chỉ cần là việc mà hắn biết thì hắn đều trả lời hết.

Tô Diệp thế mới biết, động tĩnh hôm nay lớn như vậy, nhưng người ở bên kia cũng không đến, thì ra là bởi vì trong tộc xếp hàng đầu, có một người tính một người, tất cả đều đã đi đến kinh thành tế tổ tiên.

Tô gia vốn chính là người nhân sĩ ở kinh thành, sau vì chiến loạn mới dời đến lệ quận, lúc đó Tô Ương phụ trách mười vạn trú quân, những người đó đều hy vọng có thể được Tô Ương bảo vệ.

Đương nhiên, quả thật bọn họ cũng đã đạt được mục đích.

Tô Diệp vô cùng vui vẻ mà gõ bàn một cái, đúng lúc thừa dịp có được hai ngày yên tĩnh, có thể làm giấy dầu.

Đến khi những người kia trở về từ kinh thành, ắt sẽ biết và tìm đến Hoắc Đạt để tìm hiểu tin tức, có thể cái tiểu viện nhỏ này sẽ không được yên tĩnh như thế này nữa.

——

Hẹn ước ba ngày cuối cùng cũng đã đến.

Tâm trạng của Hoắc Đạt bỗng nhiên không được tự nhiên, vốn dĩ hắn cũng không nghĩ đến, nhưng không biết tại sao bên người như có một cái chuông báo đúng lúc nhắc nhở, nếu không đến thì có vẻ như hắn đã đồng ý thừa nhận.

Lần này là một mình hắn đến, cố ý không dẫn Ngu Phong theo.

May mà hắn đến.

Một khắc khi hắn nhìn thấy giấy kia, liền biết mình đến là đúng rồi.

Chữ nhỏ viết dày đặc chỉnh tề ngay ngắn hiện lên trên giấy ố vàng , hai tờ to bằng bàn tay, liền có thể viết đến mấy chục tên người.

Thẻ tre kém xa, không so sánh được với cái này .

Hoắc Đạt liếc mắt là đã nhìn ra giá trị của nó, không kịp chờ đợi liền hỏi: “Cái này là vật gì?”

Tô Diệp không nhanh không chậm nói: “Người sáng chế ra nó gọi là ‘Giấy’.”

Hoắc Đạt sững sốt một chút, “Không phải là ngươi làm được ?”

“Tờ trước mắt này là ta làm được, nhưng, ta cũng là học được từ người khác.” Tô Diệp nói đúng sự thật.

Hoắc Đạt lại không có tâm tư truy cứu nhiều như vậy, trực tiếp hỏi: “Cách làm có dễ dàng không? Tổn hao bao nhiêu?”

Tô Diệp kiên nhẫn giải thích: “Nếu như muốn làm đến tinh xảo, quả thực là đòi hỏi một chút công phu, trước mắt loại này cũng không khó. Cây dâu, bạch đàn, gai dầu, thậm chí quần áo vải rách cũ đều là nguyên liệu làm ra giấy.”

Hoắc Đạt nghe vậy, lập tức cầm lấy giấy dầu đang gấp đôi trên mặt bàn nắm trong tay, lật xem nhiều lần, cảm thấy khá kinh ngạc.

Cho dù hắn không quan tâm việc nước, nhưng cũng biết, xuất hiện vật này có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với dân và nước.

Qua một hồi lâu, hắn mới nhớ tới hỏi: “Nghề thủ công này….

Nói một nửa, hắn lại cảm thấy không thích hợp, vì vậy liền ngậm miệng lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tô Diệp.

Tô Diệp chỉ chỉ chữ trên giấy, nói qua loa: “Ta đã viết phương pháp cách thức làm

ở bên trên, tướng quân trở lại có thể cho người đi thử nghiệm, nhưng nếu không tin, ta cũng bằng lòng làm lại một lần trước mặt ngài .”

Hắn gọi Ngu Phong tìm vỏ cây bạch đàn, chính là vì để phòng ngừa ngộ nhỡ, dù sao hai gốc cây nhỏ trong đình kia cũng không phải rất cao lớn, không chịu đựng được sự phá hoại của hắn.

Hoắc Đạt tỉnh táo lại, trầm giọng hỏi: “Ngươi có mục đích gì?”

“Như đã nói trước đó, hy vọng tướng quân có thể ra mặt, khiến cho tộc ta thả tự do cho ta.”

Hoắc Đạt đầy hứng thú mà ôm lấy cánh tay, khôi phục khí chất cà lơ phất phơ, “Nếu như ta không đáp ứng?”

Tô Diệp mím mím môi, nghiêm trang nói: “Phương pháp đã ở trong tay tướng quân, cho dù ngài không đáp ứng, ta cũng…sẽ không đổi ý.”

Hoắc Đạt ôm khóe miệng, phán đoán thật giả trong lời nói của hắn.

Tô Diệp than nhẹ một tiếng, lầm bầm lầu bầu nói rằng: “Vốn dĩ…cũng không nên lấy nó để trao đổi cái gì.”

Câu nói này, khiến cho Hoắc Đạt nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

“Việc ngươi cầu giúp, ta đáp ứng.” Hoắc Đạt dứt khoát nói, tiếp theo liền bỏ thêm một câu, “Hôn ước lại không thể tùy tiện hủy bỏ được.”

Tô Diệp âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra thần sắc thả lỏng.

Đây đã là kết quả tốt nhất.

“Hai ngày này người chuẩn bị một chút đi.” Hoắc Đạt có chút không tự nhiên mà nói, “Đến lúc đó, ta sẽ đưa ngươi về Ngu Gia thôn.”

Tô Diệp làm như không phát hiện trong lời nói của hắn có chút không tình nguyện, cười đáp ứng, “Đa tạ.”

Hoắc Đạt chắp tay, đi không quay đầu lại.

Đối mặt với Tô Diệp, hắn có sự mâu thuẫn, nhưng mà, trong lòng hắn cũng hiểu được, người như vậy không nên bị trói buộc ở phía sau nhà.
« Chương TrướcChương Tiếp »