Chương 32: Nam nhân kia thật là xui xẻo

“Tướng quân! Sao ngài lại đến đây? Không phải ngài đang ở Lương Châu sao?” Ngu Phong vọt tới trước mặt thanh niên, hưng phấn giống một đứa bé.

“Trở về chứ, có thể ở đó cả đời hay sao?” Hoắc Đạt vừa nhấc chân lên, ở trên người Ngu Phong liền in một dấu chân giày lớn , “Mới mấy ngày không gặp, lại còn học được câu “ngài”, người nào dạy đấy ?”

Ngu Phong gãi đầu, trên mặt lộ ra nụ cười lớn.

Nụ cười quen thuộc dường như khiến cho Hoắc Đạt nhớ về năm tháng đã qua, khi đó, quan hệ của hắn và Ngu Phong cũng không đơn giản là cấp trên cấp dưới, Ngu Phong đã từng cản đao thay hắn, còn hắn đã từng cứu mạng Ngu Phong.

Hoắc Đạt quan sát Ngu Phong từ trên xuống dưới một phen, khá là ghét bỏ nói rằng: ” Cho ngươi ở lại theo ta, ngươi không chịu mà phải quay về, bây giờ nhìn ngươi xem lăn lộn nơi nào thế!”

Ngu Phong kéo kéo quần áo nhăn nhúm, cười ha hả nói sang chuyện khác, “Tướng quân, đã trễ thế này, sao ngươi không nghỉ ngơi?”

“Không gọi ‘’ngài’ nữa sao?” Hoắc Đạt lườm y một cái, “Ta còn chưa hỏi ngươi đấy, thế mà ngươi lại còn hỏi ngược ta trước là sao. Nói, không phải nhà ngươi ở huyện Vạn Niên à, ban đêm, vì sao lén lén lút lút ở chỗ này?”

Nói đến chuyện này, cảm xúc vốn có của Ngu Phong bị suy sụp đi mấy phần, “Ta tới đây tìm một người.”

Hai người sớm chiều ở chung trọn ba năm, Hoắc Đạt chỉ cần liếc mắt là đã nhìn ra trong lòng y có chuyện.

Nhưng mà, không chờ hắn hỏi, Ngu Phong lại trở nên vui vẻ, “Vì sao Tướng quân cũng ở quận phủ?”

Hoắc Đạt đè nghi ngờ trong lòng xuống, chỉ tay về phía con phố gần đó, “Ta ở chỗ kia, vốn dĩ đang muốn ngủ, nhưng nghe thấy tiếng có người thổi còi, nên ra xem một chút.”

Ngu Phong ngượng ngùng gãi đầu một cái, “Ta đợi người một mình nên buồn chán, thổi chơi thôi… “

Lông mày Hoắc Đạt nhướn lên, nặng nề cho y một cước, “Thổi còi để truyền tin từ khi nào thành đồ cho ngươi thổi chơi, a? May mắn hôm nay là ta đến, nếu như đổi lại người khác, không biết thì sẽ coi ngươi thành mật thám!”

Ngu Phong tự biết đuối lý, cúi xuống đàng hoàng chịu trúng một cước —— nếu không phải muốn tìm được Tô Diệp sớm hơn một chút, đương nhiên y sẽ không mạo hiểm như vậy.

Mấy ngày nay Ngu Phong trải qua không hề thoải mái, ban ngày y muốn lặng lẽ quan sát cách bố trí canh phòng của Hầu phủ, đến buổi tối không chỉ muốn tránh né hộ vệ tuần tra ban đêm, còn muốn đổi vị trí để thổi còi.

Cho dù biết hi vọng xa vời, Ngu Phong vẫn ngóng trông Tô Diệp có thể nghe thấy rồi đến.

Hôm nay, hắn đánh liều đánh bạ đi đến ngoài sân Trúc Sênh viện, mắt thấy liền muốn dẫn Tô Diệp ra, không ngờ rằng, Hoắc Đạt đột nhiên xuất hiện.

Nếu như Ngu Phong biết hôm nay đã bỏ lỡ, không biết y có cảm thấy kinh hỉ khi nhìn nhìn thấy Hoắc Đạt có mất giá rất nhiều hay không .

——

Hoắc Đạt dẫn Ngu Phong về nhà.

Đó là một tiểu viện có hai đường vào, bố trí trống trải, phong cách phóng khoáng, giống như cách làm người của hắn.

Nếu là người khác thấy, có lẽ còn muốn nói câu keo kiệt, nhưng Ngu Phong lại cảm thấy nơi này mạnh hơn lều quân ở Tây Bắc rất nhiều.

Tuy rằng đã gần đến nửa đêm, đèn đuốc trong viện vẫn sáng trưng.

Hoắc Đạt vừa mới đẩy cửa ra, liền có một người thanh niên nhỏ gầy vọt ra, “Tướng quân ngài trở về rồi, nếu không về nữa, ta cùng Chùy tử còn định đi ra tìm!”

Trên khuôn mặt oai hùng của Hoắc Đạt treo lên nụ cười, “Gia cũng không phải hoàng hoa đại khuê nữ, đáng giá để các ngươi lo lắng như thế?”

Thanh niên nhíu nhíu mặt, nói lầm bầm: ” Do nghe thấy tiếng còi không hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy hoảng loạn…”

Hoắc Đạt cong ngón tay lên, búng nhẹ vào đầu hắn, “Chít chít méo giống như cái gì, mở mắt ra nhìn xem, đây là người nào?”

Thanh niên giương mắt nhìn, trong nháy mắt biểu cảm trên mặt và mắt đều sáng lên, “Phong Tử? !”

Ngu Phong nhìn thấy người quen, cũng hết sức kích động, “Bí Đao, ngươi theo tướng quân từ bao giờ thế?”

“Ân, sau khi ngươi đi tướng quân liền điều ta tới !” Bí Đao vui vẻ nói.

Trong thời gian nói chuyện, người ở sân sau cũng chạy tới.

Người kia vừa thấy Ngu Phong, liền đi tới nện cho y một quyền thật mạnh, “Tiểu tử ngươi, mấy ngày trước đây tướng quân còn nói có được thời gian rảnh rỗi sẽ vào trong thôn thăm ngươi, mà chính ngươi lại tới trước!”

Ngu Phong bị hắn đập vào ngực ngứa ngáy, trầm tiếng nói rằng: “Cái tật xấu khi gặp người liền đập (Chùy) của ngươi đến khi nào mới có thể thay đổi?”

“Nếu như ta sửa lại, chẳng phải sẽ uổng phí biệt danh mà các ngươi đã đặt cho ta sao!”

Bốn người cùng cười.

Nhà bếp sắp xếp một bàn thức ăn ngon, rượu ngon năm xưa, huynh đệ mấy người đều nhớ lại những chuyện xưa cũ.

Nhìn thấy dáng dấp Ngu Phong ăn như hùm như sói, trong lòng Hoắc Đạt và ba người cảm giác hơi khó chịu.

Chùy Tử vỗ vỗ bờ vai hắn, trầm giọng nói: “Phong Tử, nếu không được thì trở lại, bằng bản lĩnh này của ngươi, hảo hảo làm cùng tướng quân, sẽ mạnh hơn so với chuyện làm ruộng kiếm ăn chứ.”

“Không phải mạnh, mà là, mà là…mạnh hơn rất nhiều!” Từ trước đến giờ tửu lượng của Bí Đao đều không tốt, uống hai, ba chén xuống đã thấy say men.

Ngu Phong cười cười, vừa nhét bánh màn thầu vào miệng, vừa ngậm mơ màng mà nói rằng: “Thời gian hiện tại ta trải qua cũng không tệ, các ngươi đừng lo lắng.”

Chùy tử trừng mắt lên, hận tiếc rèn sắt không thành thép quát: “Không tệ sao ngươi giống như quỷ chết đói ? Có phải là ngay cả cơm cũng ăn không đủ no?”

Biểu tình trên mặt Hoắc Đạt cũng không thể nói rõ là tốt, mắt Bí Đao càng thêm đỏ.

Ngu Phong ngẩn người, lúc này mới phản ứng được, bọn họ đang hiểu lầm.

Hắn nuốt miếng cơm trong miệng xuống, cười ha hả giải thích: “Gần đây đang tìm người, lo lắng đến mức không ăn được, thật sự đói bụng. Hơn nữa hôm nay thấy các ngươi, ta có cảm giác như được trở về trong doanh trại, không ăn nhanh một chút sẽ không còn!”

Ba người nửa tin nửa ngờ, “Thật ?”

“Thật.” Ngu Phong sợ bọn họ không tin, thẳng thắn cầm cái sọt bên cạnh rồi đổ ra, từ dưới đáy bới ra chỉnh chỉnh ba xâu tiền đồng treo nặng trình trịch.

“Đây là tiền lời do mấy ngày trước đây bán đồ ăn, trong nhà mới thêm một con nghé con, trong thôn còn có nghề làm giày, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt.”

Ba xâu tiền, đối với nam nhân đơn thân như Ngu Phong đủ tiêu xài trong một năm, thật sự không tính là thiếu, chớ nói chi tới chuyện còn có một con trâu.

Chùy tử và Bí Đao liếc mắt nhìn nhau,lúc này mới yên tâm.

Bầu không khí lại sinh động lên lần nữa.

Hoắc Đạt nhấp một ngụm rượu, thuận miệng hỏi: “Vừa rồi ở trên đường nghe ngươi nói đang tìm người, tìm người nào? Nói một chút coi, nói không chừng ta cũng quen biết.”

Nghĩ đến Tô Diệp, tâm tình Ngu Phong lại thấp xuống, “Hắn gọi Tô Diệp, là song nhi.”

Hoắc Đạt khó giải thích được cảm thấy được danh tự này có chút quen tai, lại không nhớ ra được rốt cuộc đã nghe qua ở đâu.

Chùy tử đột nhiên lại gần, ôm lấy vai Ngu Phong, cười bỡn cợt, “Ngươi tìm song nhi? Chẳng lẽ là em dâu hay sao?”

Ngu Phong sững sờ, theo bản năng mà nói rằng: “Không, không phải, hắn đã đính hôn, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ kết hôn…”

Nói đến chỗ này, trái tim của Ngu Phong liền giống như bị người ta cầm siết trong tay nắn bóp, khó chịu từng đợt.

Hoắc Đạt cười, “Nhìn điệu bộ này của ngươi xem, hay là đến đoạt dâu đi?”

Ngu Phong bỗng chốc ngẩng đầu lên, sắc mặt phức tạp nhìn về phía Hoắc Đạt.

Hoắc Đạt nhíu mày, “Thật sự đúng như ta vừa nói à?”

Ngu Phong cầm quyền, kiên định nói: “Tiểu Diệp Tử không muốn thành thân, nên từ trong nhà trốn ra ngoài, ta không thể trơ mắt mà nhìn…”

“Cho nên ngươi liền đem người lừa gạt về nhà, chuyện tốt thành công?”

“Không có, giữa chúng ta không hề làm gì quá phận cả, tiểu Diệp Tử hắn… Hắn rất tốt.” Ngu Phong có chút vội vàng minh chứng rằng Tô Diệp thanh bạch.

Hoắc Đạt âm thầm thở dài, huynh đệ này của hắn, sợ là gặp khó khăn.

Chùy tử vỗ đùi, lớn tiếng nói: “Không phải chỉ là một song nhi thôi sao, kể cả mười tám người, mấy ca cũng có thể trợ giúp ngươi đoạt lại!”

Ngu Phong nghe, mắt mang theo mong đợi nhìn về phía Hoắc Đạt.

Ở trong lòng y, sự tồn tại của Hoắc Đạt giống như một chiến thần, nếu như có hắn chịu hỗ trợ, y nhất định sẽ có thể cứu Tô Diệp ra.

Hoắc Đạt không liều mạng mà khoe khoang khoác lác giống Chùy tử, mà nghiêm trang hỏi: “Ngươi xác định người kia cũng có ý với ngươi?”

Trong nháy mắt vẻ mặt Ngu Phong lại xấu đi, cả người lại giống như con chó lớn không cướp được đầu xương, từ đằng trước đến cái đuôi đều ủ rũ.

Hoắc Đạt “chà chà” hai tiếng, cười nhạo nói: “Thì ra chỉ là mong muốn đơn phương của ngươi! Như vậy thôi mà cũng dám đi cướp người?”

Ngu Phong nắm thành quyền, vô cùng khẳng định nói rằng: “Tuy rằng trong lòng tiểu Diệp Tử tạm thời không có ta, nhưng, hắn không muốn kết hôn cùng nam nhân kia cũng là sự thật, chính miệng hắn đã nói với ta là sẽ trở lại Ngu Gia thôn!”

” ‘Nam nhân kia’ thật sự xui xẻo.” Bí Đao đầy là đồng tình mà lên tiếng.

Trong lòng Hoắc Đạt yên lặng thắp cho “nan nhân kia” một ngọn nến, rồi đánh nhịp nói: “Ngày mai sẽ gặp người kia trước, nếu như người kia muốn đi theo ngươi, thì dễ nói chuyện, nếu như không muốn, ngươi cũng đừng dây dưa, có thể làm được không?”

“Có thể!” Ngu Phong như chặt đinh chém sắt mà đáp lại.

——

Đương nhiên lúc Ngu Phong nói muốn tìm song nhi tên là “Tô Diệp”, Hoắc Đạt cảm thấy không có một chút quan hệ gì với mình cả.

Thậm chí, trong thời điểm Ngu Phong dẫn theo hắn đi đến bức tường phủ Vĩnh An hầu, Hoắc Đạt vẫn không để tâm. Hắn chủ yếu nghĩ rằng có lẽ đối phương cùng lắm chỉ là một người hầu sống trong Hầu phủ , bởi không nghĩ đến việc tái giá với nô tài, nên mới chạy trốn hôn sự.

Chỉ vào tường viện cao cao trước mặt, Ngu Phong thấp giọng nói: “Tướng quân, ta tìm hiểu hết rồi, nơi này là vị trí phòng giữ yếu kém nhất, bên kia tường là một mảnh rừng trúc, bây giờ chính là ngày đông, trong rừng hiếm có người đến, dễ dàng ẩn thân.”

Hoắc Đạt nghe vậy, cười chửi một câu, “Lão tử nhọc nhằn khổ sở dạy ngươi ba năm, chính là để cho ngươi dùng để làm việc này ?”

Ngu Phong cười hì hì, “Đây không phải là đúng lúc dùng tới thôi…”

Hoắc Đạt nâng tay lên, làm bộ muốn đánh.

“Tướng quân, chính sự quan trọng.” Ngu Phong cười lấy lòng.

Hoắc Đạt không để ý tới y, nhấc chân liền đi.

Ngu Phong nhất thời há hốc mồm —— đây là tướng quân đang đùa giỡn sao ?

Hoắc Đạt đi ra một đoạn dài, mới xoay người lại kêu lên: “Còn không mau đuổi kịp!”

Ngu Phong nhìn tường viện, có chút không tình nguyện, “Tướng quân, ta phải đi vào…”

Hoắc Đạt cười như không cười nói rằng: “Nếu muốn tiến vào, vậy hãy cùng ở trên.”

Ba năm huấn luyện cũng không phải không có ích gì, đầu óc Ngu Phong còn chưa quay lại, hai chân đã theo bản năng mà bước tới.

Lúc này Hoắc Đạt mới hài lòng nở nụ cười, “Yên tâm, nếu bổn tướng quân đã dám đồng ý với ngươi, nhất định có thể giúp cho ngươi thuận thuận lợi lợi đưa em dâu trở về!”

Chỗ khác không dám nói, nhưng Vĩnh An hầu phủ, hắn thật sự có thể bảo đảm.

Về phần nam nhân kia… Nếu tiểu song nhi nhà này không muốn gả cho hắn, hắn liền tự nhận xui xẻo thôi!

Đúng là có thể mượn cơ hội này gặp gỡ gia hỏa kiêu ngạo kia, mấy năm không gặp, không biết hắn tính tình có khá hơn chút nào không.

Nghĩ đến tiểu thiếu niên trong ký ức, trên mặt Hoắc Đạt nở nụ cười không tự chủ.

——

Từ giờ khắc Hoắc Đạt bắt đầu bước vào cửa lớn Hầu phủ, phụ đệ to lớn này liền đắm chìm trong một bầu không khí quỷ dị .

Ai cũng không nghĩ tới, không có bái thϊếp, trong tình huống không được báo trước, cô gia tương lai lại đích thân tới cửa.

Hoắc Đạt trước mặt là tâm phúc của tân đế, từ trên xuống dưới Vĩnh An hầu phủ đã sớm có chung nhận thức, chỉ khi dựa vào hắn, dòng họ Tô thị mới có cơ hội miễn đi một đại nạn.

Hoắc Đạt đến phủ nhận đãi ngộ còn tốt hơn chủ nhân là Tô Diệp, không chỉ có đại quản gia tiếp đãi, nhị quản gia còn tự mình bưng trà rót nước, khiến cho nha hoàn cũng phải linh hoạt lên.

Sớm có người từ cửa nách lén lút đi ra ngoài, truyền tin sang đến từ đường.

Ngu Phong hung hăng nháy mắt với Hoắc Đạt.

Hoắc Đạt tỏ vẻ đã bắt đầu được rồi, rồi mới lên tiếng: “Ta nghe nói Dạ Lan gần đây vẫn luôn ở trong phủ, chưa bao giờ ra khỏi cửa, thật sự bị bệnh sao?”

Đại quản gia lo sợ mặt mày tái mét mà trả lời: “Hồi tướng quân, thân thể gia nhà ta coi như khoẻ mạnh, chỉ là sau khi lão gia qua đời, hắn liền không muốn xuất môn đi lại.”

Đây là lý do mà người trong tộc đã nghĩ kỹ để giải thích cho quãng thời gian Tô Diệp mất tích, đại quản gia đọc làu làu, không nghĩ tới có một ngày thật sự hữu dụng.

“Ai, nghĩ đến là nhớ thế thúc.” Nhớ tới vị quân Hầu nhất phẩm cao to oai hùng kia, Hoắc Đạt không khỏi thổn thức.

Hắn cầm lấy cái ly nhỏ thoáng đυ.ng miệng, tiện đà nói, “Hôm nay bổn tướng quân đến đây chính là muốn xem Dạ Lan một chút, thuận tiện cũng có chuyện muốn nói cùng hắn, làm phiền ngươi dẫn đường cho.”

Hoắc Đạt nói, tầm mắt vô tình hay cố ý nhìn đến Ngu Phong, trên mặt mang theo nụ cười bỡn cợt.

Trong mắt Ngu Phong tràn đầy mong đợi.

Đại quản gia nghe lời này, mồ hôi miễn cưỡng nghẹn trên trán lại túa ra.

Vào thời điểm mới tới đây Tô Diệp đã bộc lộ một chiêu khiến cho bọn hắn bị dọa sợ, nếu hôm nay lại ồn ào nữa, chọc giận Hoắc Đạt, cả nhà trên dưới sẽ phải chôn cùng.

Vào giờ phút này, Đại quản gia chỉ mong bên kia từ đường phái người lại đây nhanh một chút, đem củ khoai nóng bỏng tay này nhận lấy từ trong tay hắn đi.

Rõ ràng trời cao không nghe thấy lời cầu khẩn của đại quản gia, khoảng cách ba người tới Trúc Sênh viện càng ngày càng gần.

Đại quản gia đã phái người bẩm báo với Tô Diệp từ sớm, đồng thời đồng ý vô số chỗ tốt dành cho hắn.

Tô Diệp chiếm được tiện nghi, đương nhiên cũng vui vẻ trả giá một ít, tỷ như lúc này, hắn đi ra từ rất sớm, ở trước cửa viện chờ đợi người đến.

Hoắc Đạt là người từng có ân giúp đỡ hắn, giao thiệp lần đó với những chuyện từng trải qua khiến hắn cảm thấy đối phương không phải là một người khó nói chuyện, bởi vậy, hắn liền ôm mấy phần tư tâm, muốn đàm luận cùng Hoắc Đạt.

Nhưng mà, lời khách sáo còn chưa nói ra, đột nhiên Tô Diệp nghe thấy một tiếng hô hoán quen thuộc, “Tiểu Diệp Tử? !”