Chương 28: Người của Hầu phủ đến

Vu Anh là con trai nhỏ của Vu lão đại nhân ở chăn nuôi ty, vóc người cao lớn, vô cùng anh khí.

Khéo hơn là, hắn và Vu Đức cùng họ, Vu Đức chính là Vu Huyện úy từng có đυ.ng chạm với mấy người Tô Diệp, trước là Huyện thừa, sau vì chuyện của Vu Tam bị giáng xuống làm Huyện úy.

Ngu Phong còn cố ý hỏi thêm một câu.

Vu Anh hừ cười nói: “Có thể năm trăm năm trước từng là một nhà, bây giờ a, không có quan hệ gì!”

Thông qua lời giải thích của Vu Anh, Tô Diệp và Ngu Phong mới biết, gia tộc Vu Anh chính là vọng tộc bản địa, mà thân phân Vu Đức chỉ là con rể tới cửa không hơn không kém, hai nhà căn bản không có quan hệ gì.

Nghe khẩu khí của Vu Anh là biết, hắn rất xem thường kẻ thuộc hàng ngũ như Vu Đức.

Ngu Phong cùng Tô Diệp liếc mắt nhìn nhau, cũng liền yên tâm.

Vu Anh rất nghĩa khí, không chỉ đưa bọn họ đưa đến cửa nhà, đồng thời còn cùng Ngu Phong làm dựng một cái lều cỏ nhỏ cho con nghé con.

Vốn dĩ Tô Diệp muốn giữ hắn ở lại ăn cơm, nhưng nói thế nào Vu Anh cũng không chịu, rửa mặt xong, liền đánh xe bò đi về phía ngoài thôn.

Ngu Phong tiễn một đoạn thật xa, hướng về phía xe bò hô: “Vu huynh đệ, lần sau đi huyện thành, chúng ta cùng nhau uống rượu.”

“Được rồi, Vu mỗ kết giao người bạn là ngươi!” Vu Anh sảng khoái đáp lại.

Ngu Phong cười cười, tâm tình cũng không tệ.

——

Vu Anh đi không bao lâu, Huyện lệnh đại nhân đã tới rồi.

Lúc đó, đã gần đến hoàng hôn, trong thôn khói bếp bay lên lượn lờ, tà dương chiếu vào nhà lá, nhìn đẹp như một bức tranh thủy mặc.

Trước phòng, khuôn mặt anh tuấn của song nhi đang cạy miệng nghé con, sát phong cảnh mà kêu lên: “Mau mau, chính là lúc này!”

Một vị khác, diện mạo có vẻ anh tuấn hơn, trên mặt cũng lộ ra mấy phần nóng vội, luống cuống tay chân rót vào bên trong miệng.

Con nghé hít hít lỗ mũi, lắc đầu kêu ùm ò ò, ùm bò ò ò.

Tay song nhi xinh đẹp không ổn định, bị nước thuốc đen vẩy lên mình của hai người.

“A, sẽ bị cô mẫu càu nhàu cho mà xem!” Tô Thanh Trúc tức giận đến mức bãi công.

Tô Diệp vỗ vỗ con nghé con đang thở phì phò , nhìn song nhi buồn bực, khuôn mặt gian không tự chủ được mà cười lên.

Ngu Phong ngồi xổm bên cạnh chuồng bò, vừa thu thập nhánh trúc tan nát vừa nhìn hai song nhi, cười khà khà vui vẻ.

Tô Thanh Trúc lườm hắn một cái, tức giận nói: “Chỉ biết nhìn, cũng không biết đến giúp đỡ !”

“Làm xong rồi đây!” Ngu Phong tốt tính cười cười, vỗ vỗ tay đi qua.

Tô Diệp ngăn y lại, “Nấu rất nhiều, mới vừa rồi rót vào cũng đủ dùng rồi.”

Tô Thanh Trúc bĩu môi, “Ta thấy ngươi chính là sợ làm bẩn quần áo của Phong ca, không bẩn thì sẽ không cần giặt nhiều thêm một cái!”

Tô Diệp nhíu nhíu mày —— từ trước đến giờ quần áo nhà họ đều do Ngu Phong giặt, nhưng lời mà hắn làm sao có thể nói ra?

Ngay lúc này, đột nhiên tiếng vó ngựa “đắc đắc” vang lên, ba người không hẹn mà dừng động tác trong tay, cùng nhìn sang.

Trên đường nông thôn nhỏ quanh co, một con ngựa cao lớn hất tung bụi chạy đến .

Ánh mắt của Ngu Phong là tốt nhất, lúc trước y đã gặp qua Mộ Phong, lúc này liếc mắt một cái liền nhận ra.

“Tiểu Diệp Tử, Huyện lệnh đại nhân đến!”

Trong lòng y không khỏi mà nhảy lên —— không phải hộ tịch xảy ra vấn đề gì chứ!

Trái lại Tô Diệp bình tĩnh hơn rất nhiều so với Ngu Phong, hắn mơ hồ đoán ra, đối phương tới đây tám phần mười lại là vì chuyện kho lúa.

Quả nhiên, thoáng cái Mộ Phong đã xuống ngựa, dây cương cũng không kịp cài, không kịp chờ đợi mà nói luôn: “Tô tiểu ca, đúng ra lúc này không nên quấy rầy, thế nhưng liên quan tới việc trọng đại, xin thứ lỗi.”

Tô Diệp gật gật đầu, bình tĩnh nói: “Đại nhân khách khí, hàn xá đơn sơ, xin thông cảm, xin mời vào bên trong—— “

Mộ Phong thuận tay đem dây cương vung một cái, bên cạnh truyền đến một tiếng thét kinh hãi, lúc này hắn mới phản ứng được,vừa nãy phải ra ngoài gấp, vẫn chưa gọi tùy tùng theo.

Như vậy, người bên cạnh là ——

Mộ Phong quay đầu, đối diện với một đôi mắt đang sáng lên.

Hắn vừa muốn tạ lỗi, lại nghe đối phương giòn tan mà nói rằng: “Thực sự là một con ngựa tốt! Ta có thể cưỡi nó không?”

Hai người đứng đối diện cách một con ngựa trong chốc lát, Mộ Phong cười cười, dịu giọng nói: “Tính của Hồng Vân mãnh liệt, tiểu ca cẩn thận.”

Khuôn mặt Tô Thanh Trúc lộ rõ nụ cười rất tươi, “Yên tâm đi, ta đã từng cưỡi ngựa rồi!”

Ý cười Mộ Phong không giảm, gật gật đầu, theo Tô Diệp tiến vào nhà lá.

Ngu Phong đã sớm bày ra chiếc kỷ trà cùng đệm cỏ, cũng ngâm một bình nước trà xanh —— đây là y đặc biệt mua vì Tô Diệp, nghe nói người đọc sách đều thích uống.

Ở ngoài phòng, tuấn mã hý dài, thiếu niên hưng phấn hoan hô.

Trong phòng, mang theo hương trà nhàn nhạt , Mộ Phong mở tấm vải gấm trong tay ra, hỏi thăm cẩn thận.

Việc Tô Diệp xuyên qua vẫn phải giữ bí mật, hắn chỉ đem hạng mục nguyên lý nhà hầm giấu kho lúa nói rõ từng việc từng điểm cần chú ý .

Bức họa trên vải vóc chính là cấu tạo ngậm gia kho (1) . Năm 2014, Ngậm gia kho ở Lạc Dương được chọn vào danh sách di sản văn hóa, Tô Diệp cảm thấy rất hứng thú, nên cố ý hiểu qua.

Hình dáng của nhà hầm lương thực không khác gì cái lu, nói về tổng thể thiết kế bên trong chính là phương thức “Chiếu lót trấu” (2) , không chỉ phòng chuột, chống trộm, phòng ẩm, phòng lửa, còn có thể ở bảo đảm lương thực không dễ toả nhiệt, nảy mầm, hoặc mục nát ở một mức độ nào đó, nếu không có tình huống ngoài ý muốn thì ít nhất có thể giữ được trong bảy, tám năm.

Địa chất và khí hậu của huyện Vạn Niên giống y hệt Lạc Dương, vì vậy, tự nhiên Tô Diệp liền nghĩ tới Ngậm gia kho.

Bức họa trên vải đã vô cùng chi tiết, Mộ Phong đến đây, chỉ là muốn tự mình xác nhận một chút.

Hắn hỏi: “Thiết kế tuyệt diệu như vậy, làm thế nào mà Tô tiểu ca nghĩ ra được ?”

Mộ Phong đã đọc nhiều kinh thi và thư kinh, Tô Diệp cũng không có cách nào để nói qua loa, đành phải mặt dày nói là du ngoạn trên đường nghe một vị trưởng giả nói.

Cũng may, Mộ Phong không truy cứu thêm, lúc hắn rời đi còn cố ý nhắc nhở Tô Diệp, “Bản quan muốn đi quận phủ một chuyến, nếu như sự tình thuận lợi, còn có thể đi kinh thành, Vu Đức gần đây không an phận lắm, Tô tiểu ca cẩn thận nhiều hơn chút.”

Tô Diệp hơi nhíu mày, lại giãn ra rất nhanh, cảm kích nói: “Đa tạ Đại nhân nhắc nhở.”

Nhìn vị song nhi có tấm lòng rộng mở trước mắt, không khỏi nhớ tới thân phận thật sự của hắn, so sánh với đồ trang trí đơn sơ trong nhà, Mộ Phong than nhẹ một tiếng, quay người rời đi.

——

Đối với lời nhắc nhở của Mộ Phong , Ngu Phong thập phần để bụng, vì vậy còn cố ý triệu tập tất cả mọi người trong thôn, trịnh trọng họp lại nói rõ chuyện bên ngoài, mãi đến khi tất cả người lớn trẻ nhỏ đều nhớ thật kỹ lời giải thích đa được chuẩn bị thật tốt trước đó, hắn mới buông tha cho mọi người.

Trong lòng Tô Diệp cũng mơ hồ thấy bất an, luôn cảm thấy với tâm cơ của Vu Đức, không chỉ là nhân cơ hội trả thù đơn giản như vậy.

Dự cảm của hắn rất nhanh liền ứng nghiệm.

Mộ Phong rời đi đến ngày thứ ba, bên ngoài Ngu Gia thôn đột nhiên có một chiếc xe ngựa đầy khí thế, phía sau xe và ngựa có mấy chục nam nhân mặc y phục, nhìn như là hộ vệ

Ngoài ra trong đó còn có mấy khuôn mặt quen thuộc, đó chính là Vu Đức cùng vài tên tạo lệ trong huyện nha.

Vu Đức kiêu ngạo đến cực điểm, vừa chạm đất vào thôn liền thẳng hướng bên nhà lá.

Hắn đã sớm phái người điều tra rõ ràng, Ngu Phong cùng Tô Diệp sẽ ở bên trong lều.

Cũng may, mấy ngày nay Tô Thanh Trúc vẫn luôn chú ý tình huống ở cửa thôn, vừa thấy không bình thường, liền báo cho Ngu Phong từ rất sớm.

Ngu Phong kịp thời quyết đoán, đem Tô Diệp trốn ở trong đống cỏ khô phía sau nhà lá.

Dưới đáy của đống cỏ khô có cái hố đất, là y khẩn cấp đẩy nhanh tốc độ làm cho xong, mặt trên hố đất có tấm gỗ che kín lại, thiết kế lỗ thông khí, chính là để giấu người.

Nếu như không phải thời gian không kịp, hắn càng muốn đem người giấu vào trong núi sâu.

Xe ngựa đi đến trước mắt, Vu Đức đắc ý trừng mắt trước nhà Ngu Phong và Tô Thanh Trúc.

Sau đó, hắn liền lập tức thay đổi một bộ dạng và thần sắc nịnh nọt, khom người về phía xe ngựa, cung cung kính kính nói rằng: “Đại nhân, người ngài muốn tìm đang ở bên trong.”

Người bên trong xe không nhẹ không nặng đáp một tiếng, đẩy rèm xe ra, đối diện với nam nhân trung niên thấp giọng dặn dò gì đó.

Một cảnh này bị Tô Thanh Trúc nhìn thấy, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, “Giả thần giả quỷ!”

Ngu Phong lén lút lườm y một cái, thấp giọng nhắc nhở, “Không nên gây chuyện.”

Tô Thanh Trúc bất đắc dĩ im lặng.

Ngu Phong điều chỉnh biểu cảm, tiến lên hai bước, chào một cái rất ra dáng, “Thảo dân Ngu Phong, là trưởng thôn của Ngu Gia thôn, không biết hôm nay khách quý đến đây có chuyện gì ạ?”

Người bên trong xe dừng lại, tầm mắt nhìn ở trên người y chốc lát, không chỉ không lên tiếng trả lời, trái lại còn buông màn xe xuống.

Nam nhân trung niên nhận mệnh lệnh, vung tay lên, trong chớp mắt mười mấy tên hộ vệ liền bao vây bốn phía xung quanh nhà lá.

Ngu Phong làm ra một dáng vẻ kinh hoảng, vội la lên: “Khách quý có chuyện gì thì nói rõ ràng, làm cái gì vậy?”

“Tránh ra!” Hai hộ vệ khỏe mạnh đẩy Ngu Phong một cái, liều mạng mà xông vào trong nhà.

Mặt Tô Thanh Trúc lộ vẻ tức giận, theo bản năng liền muốn giương cung cài tên.

Tuy sắc mặt của Ngu Phong cũng không tốt chút nào, nhưng y vẫn lấy tay gắt gao đè lại —— nếu ồn ào hơn, sợ rằng Tô Diệp càng thêm nguy hiểm.

Cùng lúc đó, Tô Diệp trốn ở bên trong hố đất, nghe động tĩnh ở bên ngoài, hung hăng nhíu nhíu mày.

(1)Ngậm gia kho : Ở triều đại nhà Đường nó chính là kho lúa quốc gia với diện tích rất lớn.

(2)Chiếu lót trấu : Đại khái là lót chiếu xen kẽ. Trải 1 lớp chiếu ở phía dưới sau đó trải một lớp trấu lên rồi lại đắp một lớp chiếu. Cứ lặp lại như vậy đến khi nào đầy kho thì niêm phong đóng kín.

Khi chúng ta bảo tồn lương thực vào mùa đông, dùng phương pháp “Chiếu lót trấu” sẽ giữ ấm được lương thực.