🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ 【 Thân phận người này không đơn giản 】
Trong quán rượu ở sát đường, có một người đã tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc ba người mua nghé, người mà Biển Hoàn đã nói — vị Huyện lệnh đại nhân, người lúc này phải ở quận phủ mới đúng..
Cũng không phải là Biển Hoàn nói dối, mà Mộ Phong lừa gạt được tất cả mọi người, nhắn hắn không hề đi quận phủ.
Lúc này, nhìn thân ảnh ba người Tô Diệp kéo theo con nghé con rời đi, trên mặt hắn mang theo nụ cười nghiền ngẫm.
Tiểu tử gầy đen bên cạnh lấy tay l*иg vào tay áo thở dài nói: “Không ngờ Tô tiểu ca không chỉ biết viết chữ, biết làm giày, mà còn có thể xem bệnh cho con nghé, hắn thật sự rất lợi hại!”
Mộ Phong híp mắt một cái, nhớ tới khả năng Tô Diệp có thân phận kia, nếu đúng như vậy, thật sự đã rõ ràng tất cả.
Tầm mắt không khỏi nhìn sang thân ảnh cao gầy kia, nhớ lại dáng dấp thiếu niên mạnh miệng nhẹ dạ, Mộ Phong không tự chủ được mà nở nụ cười.
Mặt Diêm Tiểu Lộ hiếu kỳ, “Đại nhân, ngài cười cái gì vậy?”
Mộ Phong thu lại tầm mắt, không nhanh không chậm rót một chén rượu, giống như vô ý mà nói: “Tiểu Lộ a, chắc bản quan không nghe lầm, mấy người Tô tiểu ca định mua thịt làm đồ ăn, có phải không?”
Diêm Tiểu Lộ giương giọng trả lời: “Đại nhân, ngài thật sự không nghe lầm, vị tiểu ca mới tới kia đúng là có nói muốn mua thịt làm hủ, hủ… Hủ cái gì đó, chỉ có điều, đã đem tiền mua nghé hết, phỏng chừng lần này không làm được rồi?”
Mộ Phong cong cong môi, “Đi, mua chút thịt ba chỉ tốt nhất đưa cho bọn họ, liền nói bản quan muốn nếm thử tay nghề của Ngu tiểu ca.”
Khuôn mặt của Diêm Tiểu Lộ lập tức sinh động, giòn tan mà đáp: “Vâng!”
Tay nghề của Ngu tiểu ca, đại nhân có một ngụm, thì hắn cũng có nửa ngụm!
“Nhớ nói chuyện khách khí chút.”
“Hiểu rồi!”
Diêm Tiểu Lộ vô cùng phấn chấn chạy ra ngoài cửa, Mộ Phong vẫn nhàn nhã uống rượu như trước.
Tâm tình Mộ Phong không tệ, lúc nãy mới phát hiện ra rượu nhạt nhẽo cũng nếm được mấy phần tư vị.
Vào giờ phút này, Mộ Phong còn không biết, bên trong huyện nha, đang có một niềm vui vô cùng to lớn đang chờ.
——
Tô Diệp kiểm tra bệnh của con nghé con rồi, càng xem càng giống như bệnh mà hắn biết đó chính là —— sốt phó thương hàn.(1)
Cũng may, căn cứ vào bài giảng trong chương trình đã giải thích, lúc này tình trạng của nghé con không phải là đặc biệt nghiêm trọng, nếu như có thể thu thập đủ dược liệu, thì xác suất cứu sống có thể tăng lên đến chín phần mười.
Không biết có phải là do cõi u minh tự có định sổ trước hay không, mà Tô Diệp vẫn còn thuộc toa thuốc kia.
” Cỏ bạc đầu, hoàng cầm , thương thuật , hoàng liên, trạch tả, tần da, quảng huyền sâm, chư linh, đảng sâm, địa hoàng, cây trắc bá diệp, hoàng bách, bạch thuật, hoa hòe sao khô, đan bì, sơn chi…” (2)
Hắn một hơi kể ra hơn mười mấy loại tên thuốc, “Những thuốc này cần nghiền thành bột phấn pha nước rồi cho uống, lượng dùng phải lớn hơn so với con người, trước tiên mỗi một loại dùng nửa cân (250g?) , nếu là loại nào không có thì hỏi đại phu xem có loại khác nào có thể thay thế được không.”
Ngu Phong trịnh trọng đáp lại, không yên tâm dặn dò: “Ta hiểu được, tiểu Diệp Tử hảo hảo ở đây, chờ ta trở về.”
Tô Diệp dắt lấy nghé con, gật gật đầu, “Mua thêm chút muối thô.” Bị tiêu chảy, là phải cho uống thêm nước muối.
Ngu Phong “Ừ” một tiếng, cứ căn dặn mãi, lúc sau mới một mình đi đến tiệm thuốc bắc.
Tô Diệp nhìn bóng lưng y biến mất ở góc đường, lúc này mới dắt nghé đến một chỗ yên tĩnh, mở ống trúc ra, đút cho nó uống chút nước.
Không biết là do rời xa đoàn người hay là do nguyên nhân khác, đôi mắt nghé con sáng lên, nhìn có tinh thần hơn lúc nãy một chút.
Đôi mặt Tô Diệp vui vẻ, đang muốn cùng người chia vui, vừa nghiêng đầu, lại phát hiện Tô Thanh Trúc vẫn đứng ở một chỗ như trước, bấm đầu ngón tay đếm, miệng lẩm bẩm.
“Tổng cộng… Mười sáu loại, mỗi loại nửa cân, vậy chính là…”
Trên mặt của Tô Diệp lộ ra nụ cười nhàn nhạt, khó khi nào chủ động mở miệng hỏi, “Ngươi đang tính sổ?”
Trên mặt Tô Thanh Trúc quẫn bách, nhanh chóng bắt tay giấu ra đằng sau lưng, mạnh miệng nói rằng: “Mới không có!”
Tô Diệp nhíu mày, không chút lưu tình vạch trần y, “Ngươi không biết tính toán?”
Tô Thanh Trúc đỏ mặt lên, cả giận nói: “Tại sao, nói bậy bạ gì đó? !”
Tô Diệp cười cười, không để ý đến thái độ của y chút nào, thậm chí còn vỗ về nghé con, giống như vô ý mà nói: “Nếu như ngươi muốn học, ta có thể dạy cho ngươi.”
Tô Thanh Trúc nghe vậy, phút chốc liền trừng to mắt, chăm chú nhìn Tô Diệp, trong miệng ấp úng, bộ dạng hình như là muốn nói gì đó nhưng không nói ra được.
Tô Diệp nhè nhẹ vỗ nhẹ cái cổ của nghé con, cố ý không nhìn tới y. Nhưng hắn lại biết, có một ánh mắt nóng bỏng, thỉnh thoảng lén lút nhìn qua đây đánh giá.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Tô Thanh Trúc cũng không nhịn được, phát ra âm thanh so với con muỗi kêu cũng không lớn hơn được bao nhiêu, nói , “Ngươi, ngươi thật sẽ dạy ta?”
Tô Diệp cũng không đùa y nữa, nghiêm trang gật gật đầu, “Chỉ cần ngươi muốn học.”
Tô Thanh Trúc vội vàng đáp :”Đương nhiên ta muốn học!.”
Nói xong mới ý thức được là thật xấu hổ quá, kỳ quái nói bổ sung thêm: “Ta, ta sẽ săn thú, coi như là thúc tu(3)…”.
“Ừm.” Tô Diệp đáp một tiếng, bên môi mang là nụ cười trong sáng.
Tô Thanh Trúc nghiêm mặt lại, vừa vặn nhìn thấy nụ cười này, ngẩn ngơ, nhỏ giọng lầu bầu nói: “Bộ dạng ngươi cười rộ lên cũng rất đẹp nha…”
Tô Diệp nghe thấy rõ ràng, ý cười càng sâu sắc thêm.
——
Thời điểm Ngu Phong trở lại, không chỉ nhấc theo một xâu gói thuốc thật lớn, mà còn có một xấp thịt ba chỉ có lớp thịt và lớp mỡ xen vào nhau.
Không đợi hai người hỏi, Ngu Phong liền chủ động giao cho: “Thịt này là do Diêm tiểu ca người bên cạnh Huyện lệnh đại nhân đưa, vốn dĩ ta không muốn nhận, vì hắn nói đại nhân hắn muốn nếm thử sợi đậu phụ khô của chúng ta, thịt này xem như là tiền đặt cọc, ta nói sợi đậu phụ khô không đáng giá mấy đồng tiền, kết quả hắn đưa rồi bỏ chạy…”
Giọng điệu Ngu Phong có chút bất đắc dĩ, bị làm khó dễ, chỉ lo Tô Diệp cảm thấy y là người tham của cho.
Không ngờ rằng, Tô Diệp không tức giận chút nào, trái lại bình tĩnh nói: “Đã như vậy, làm xong nước sốt sợi đậu phụ khô thì đưa qua cho đại nhân một chút đi .”
Nghe xong Ngu Phong mới thở phào nhẹ nhõm.
Điểm Tô Thanh Trúc để ý lại không ở mặt này, “Sốt sợi đậu phụ khô không phải là cần dùng da heo sao?”
“Có thịt càng tốt hơn.”
Ba người vừa nói, vừa kéo nghé con chậm rãi đi về phía cửa thành.
Nghé con đang bệnh, đi hơi chậm, Tô Diệp cũng không vội vã, liền từ từ bước đi như tản bộ.
Ngu Phong cũng vui vẻ tự nhiên mà đi theo, hắn sợ Tô Diệp buồn, liền thỉnh thoảng tìm chút chuyện thú vị để nói với hắn.
Tô Thanh Trúc là người nóng tính, y bước chân nhanh đi về phía trước một đoạn dài, nên không thể không dừng lại chờ, mấy lần muốn nổi giận, nghĩ lại chuyện Tô Diệp nói muốn dạy y đếm số, cơn tức vừa sinh ra lại nhịn xuống.
Dọc theo đường đi tổ hợp ba người cùng nghé con hấp dẫn không ít ánh mắt đánh giá.
Huyện thành Vạn Niên nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, tiểu ca tuổi trẻ tuấn mỹ mua nghé con bị bệnh, còn nói sẽ trị được bệnh cho con nghé, chỉ một buổi chiều chuyện này đã sớm truyền đến khắp chợ lớn ngõ nhỏ, thậm chí còn có người chuyên môn chạy tới nhìn bọn họ.
Sắc mặt Tô Diệp vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như không nhìn thấy người khác đang chỉ chỉ chỏ chỏ mình.
Lúc đầu Ngu Phong còn có ý che chở hắn, sau lại nhìn thấy bộ dáng thoải mái của hắn, cũng coi như yên tâm mà cười ha hả.
Tô Thanh Trúc thì lại giống như một con rắn nhỏ muốn phun lửa, nhìn thấy bị cười nhạo châm chọc ác ý, liền trực tiếp oán giận đi tiếp luôn.
Cũng không phát sinh mâu thuẫn kịch liệt gì, trái lại khiến mọi người thêm chút việc vui.
Lúc này đi tới cửa thành, phía sau truyền tới thanh âm trong trẻo, “Tô tiểu ca xin dừng bước!”
Tô Diệp cùng Tô Thanh Trúc đồng thời quay đầu lại, bốn đạo ánh mắt thẳng tắp đánh vào mặt người mới đến.
Khiến cho người kia bật cười.
Vu Anh nhảy từ trên xe bò xuống, đi về phía ba người chắp tay chào, sảng khoái nói: “Gia phụ bảo ta đưa các ngươi trở về, tránh cho đường xá xa, con nghé con lại không chịu được.”
Tô Diệp biết , phụ thân của chính là Vu đại nhân của chăn nuôi ty.
Hắn thấy chiếc xe kia không tính là cái xe bò rộng lớn, vốn dĩ muốn cự tuyệt, Vu Anh lại nói tiếp: “Ngươi có thể chữa bệnh cho con nghé này, đây là chuyện lớn đối với chăn nuôi ty. Ngày hôm qua ta mới được nhận học, nếu ngươi thật sự chữa khỏi, tất nhiên gia phụ sẽ dẫn người tới thỉnh giáo, thời điểm đó mong rằng Tô tiểu ca đừng quên, nể tình hôm nay đã đưa tiễn, không chặn lão nhân gia ở ngoài cửa đã là tốt rồi.”
Lời này chính là nói đùa, quan phủ đứng ra, dân thường ai mà dám cự tuyệt?
Tô Diệp lễ phép cười cười, sảng khoái đáp lại, “Như vậy liền đa tạ.”
“Tốt, lên xe!” Vu Anh sảng khoái cười một tiếng, ấn tượng đối với Tô Diệp càng tốt hơn.
——
Cùng lúc đó, Mộ Phong cũng trở về huyện nha.
Lúc này, Vu Đức dẫn theo một đám tạo lệ hùng hùng hổ hổ xông ra ngoài cửa huyện nha, từng người từng người mang bộ dạng hung thần ác sát, không biết là muốn đi làm gì.
Mộ Phong về đúng lúc ngăn cản bọn họ ở cửa nha môn.
“Vu Huyện úy đang muốn đi ra ngoài?”
Bộ dạng của Vu Đức phục tùng, thu hồi ánh mắt, trả lời: “Ty chức nghe nói thành nam có đạo tặc, liền dẫn theo các huynh đệ đi xem xem.”
Mộ Phong hé ra một nụ cười, “Như vậy rất tốt.”
Nói xong, liền cất bước, thản nhiên rời đi.
Vu Đức hận nghiến răng, trên mặt là vẻ lo lắng.
Tay sai bước tới gần, nhỏ giọng hỏi: “Thủ lĩnh, không phải nói là đi bắt song nhi kia à, sao lại…”
Vu Đức tàn nhẫn mà lườm hắn một cái, hắn sợ đến mức như tiểu cẩu ỉu xìu lùi về sau.
Vu Đức nhìn theo phương hướng Mộ Phong đã biến mất, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Là kẻ ngu si đều có thể nhìn ra, hắn che chở cái người họ Tô kia tới mức nào, vốn dĩ tưởng rằng hắn đi quận phủ, thừa dịp làm việc này, không ngờ rằng…”
” Lai lịch hắn không nhỏ, chúng ta tạm thời nhịn thêm một chút, một khi cho chúng ta nắm được cán, chặn mọi đường lui hắn sẽ không thể vươn mình!” Trong mắt Vu Đức tràn đầy vẻ hung tàn.
Đám tay sai dồn dập đáp lời.
“Đi!”
“Đi, đi nơi nào ?”
Vu Đức tức giận, gã quăng một cái liếc mắt, “Thành nam!”.
Một số chú thích về bệnh của con nghé và một số dược liệu được nhắc đến trong chương này:
(1) Bệnh phó thương hàn: hay thấy ở con bê, con nghé, con vật sốt cao 3-4 ngày, kèm theo run rẩy như kiểu sốt rét, chảy nước mắt, niêm mạc mắt đỏ, mũi khô. Con vật bỏ ăn nằm một chỗ, uống nước nhiều. Lúc đầu đi táo, sau đi tháo, phân loãng màu vàng xám, mùi tanh. Sau đi lỏng vọt cần câu, phân có lẫn niêm mạc lầy nhầy, có lúc tróc ra từng mảng có lẫn máu. Con vậy gầy rộc, mắt trũng sâu, niêm mạc nhợt nhạt, nằm phủ phục, phân chảy tự do ở hậu môn, thở gấp, yếu dần rồi chết sau 7 – 10 ngày.
Thể mãn tính
Các triệu chứng xảy ra tương tự như ở thể cấp tính nhưng nhẹ hơn và diễn biến chậm hơn, từ 15-20 ngày. Sau dần dần kiệt sức rồi chết.
(3) Ðời xưa dùng nem làm quà biếu gọi là thúc tu (束脩) vì thế tục mới gọi món tiền lễ thầy học là thúc tu.
(2) Các loại dược liệu:( ở đây edit cũng không có chuyên môn về dược liệu nên không thể đảm bảo 100% độ chính xác ) ( bạn nào không thích có thể bỏ qua nha !! ở đây viết hơi nhiều, vì mình thích mấy loại thảo dược nhỏ nhỏ này nên sẽ chú thích kỹ một tý hơn )
1.Cỏ Bạc Đầu: (Cỏ đầu tròn, thủy ngô công, pó dều dều, bạch đầu ông)
Bộ phận dùng là toàn cây : Cỏ bạc đầu được biết đến là cây thuốc nam quý. Cây được rửa sạch, dùng tươi hay phơi khô dùng dần. Để sử dụng có thể thu hái toàn cây quanh năm.
Tác dụng:
+ Sốt rét, lỵ trực tràng, ỉa chảy;
+ Ðòn ngã tổn thương
+Dùng ngoài trị rắn cắn, mụn nhọt, ngứa lở ngoài da, sâu quảng.
+ Chữa cảm mạo, uống làm cho ra mồ hôi.Ho gà, viêm phế quản, viêm họng sưng đau.
Hình ảnh:
2. Hoàng Cầm ( Hủ trường, Không trường, Túc cầm , Hoàng văn, Kinh cầm, Đỗ phụ, Nội hư, Ấn dầu lục, Khổ đốc bưu, Đồn vĩ cầm, Thử vĩ cầm, Điều cầm, Khô cầm, Bắc cầm, Phiến cầm, Khô trường, Lý hủ thảo, Giang cốc thụ, Lý hủ cân thảo, Điều cầm, Tử cầm, Đạm tử cầm, Đạm hoàng cầm, Tửu cầm, Đông cầm, Hoàng kim trà, Lạn tâm hoàng )
Vị thuốc hoàng cầm được làm từ rễ phơi hay sấy khô của cây hoàng cầm có màu vàng sẫm
Công dụng : Hạ huyết áp, kháng khuẩn, giảm sốt, lợi tiểu…
Hình ảnh:
3.Thương Truật:(Xích truật)
Bộ phận dùng : Thân rễ khô
Tác dụng:
+ Kí©h thí©ɧ tiêu hóa.
+ Trị đau bụng do lạnh, đi ngoài phân lỏng nguyên nhân do lạnh.
+ Đau lưng mỏi gối, chân tay tê mỏi. Có tác dụng mạnh gân xương.
+ Trị một số bệnh về mắt như: quáng gà, mắt có màng mộng.
Hình ảnh:
4. Hoàng Liên
Bộ phận dùng là rễ cây
Tác dụng:
– Chữa lỵ amip, lỵ trực khuẩn, đau mắt đỏ, viêm tai giữa có mủ
– Tiêu hoá kém, viêm loét dạ dày.
– Dịch chiết: nhỏ vào mắt chữa đau mắt đỏ.
* Hình ảnh:
5.Trạch tả.(Thủy đề, mã đề nước)
Bộ phận dùng : Thân rễ khô
+ Làm thuốc lợi tiểu trong trường hợp tiểu tiện ít, nhiễm trùng đường tiết niệu gây đau buốt, phù do chức năng thận kém, dùng làm hạ cholesterol và lipid máu, viêm thận, đi tiểu ra máu, cước khí, bụng đầy trướng…
Hình ảnh:
6.Tần Bì (Sầm bì, Tần bạch bì, Chá thụ bì, Khổ lựu bì.)
Người ta dùng vỏ thân, hoặc vỏ cành cây tần bì đem phơi khô hoặc sấy khô để làm thuốc.
Tác dụng :
+ Chống viêm, chỉ ho, trừ đờm, giảm đau, sáng mắt.
+ Trị lỵ vi khuẩn, viêm ruột, bạch đới, viêm khí quản mạn, mắt đỏ sưng đau, ra gió chảy nước mắt, ngưu bì tiển.
Hình ảnh:
7. Quảng Huyền Sâm: ( Hắc sâm , Nguyên sâm, Giác sâm )
Bộ phận dùng: Rễ củ
Tác dụng :
+ Chỉ khát, giải độc, lợi yết hầu, nhuận táo, hoạt trường, dùng chữa các bệnh nhiệt, phiền khát, điên cuồng, yết hầu sưng đau, ung thũng, tràng nhạc, táo bón.
+ Làm tăng sức co bóp cơ tim và làm chậm nhịp tim, hạ huyết áp nhẹ, kí©h thí©ɧ hô hấp, kháng khuẩn, chống viêm, an thần, lợi tiểu.
+ Tây y làm thuốc mạnh tim, giảm sốt, chống viêm nhiễm trong các bệnh viêm họng, viêm amidan, lở loét trong miệng và mẩn ngứa…
Hình ảnh
8. Nấm Chư Linh:
Điều trị tiểu tiện, phù nề, tiêu chảy…
Hình ảnh:
9.Đẳng Sâm Bắc : ( Ngân đăng, Cây đùi gà )
Bộ phận dùng : Rễ củ.
Tác dụng :
+ Hạ huyết áp, tăng hồng cầu và bạch cầu, điều trị chứng biếng ăn do tì vị hư nhược, khí huyết thiếu, tăng cường hệ miễn dịch và bổ sung khí.
Hình ảnh:
10. Địa Hoàng ( Sinh địa )
Bộ phận dùng : Rễ củ
Tác dụng : Làm thuốc bổ, chống suy nhược cơ thể, bổ máu, lợi tiểu, làm sáng mắt.
Hình ảnh:
11. Trắc Bá Diệp ( Bách Diệp, Bá Tử Nhân)
Bộ phận dùng : Lá phơi khô và hạt.
Tác dụng :
+ Thuốc cầm máu trong các trường hợp thổ huyết, chảy máu cam, ho ra máu, tiểu tiện ra máu, tử ©υиɠ xuất huyết, xích bạch đới.
Lợi tiểu tiện, chữa ho, sốt.
+ Hạt cây trắc bá diệp (gọi là bá tử nhân) chữa hồi hộp, mất ngủ, hay quên, người yếu, ra mồ hôi, táo bón
Hình ảnh:
12. Hoàng bá :
Bộ phận dùng : Vỏ thân, vỏ cành phơi sấy khô.
Tác dụng : Kháng khuẩn mạnh, thanh nhiệt; giải độc. Dùng chữa các chứng bệnh: nhiễm trùng (tả, lỵ, viêm ruột, viêm họng, viêm âʍ đa͙σ…), đau mắt đỏ, đại tiện ra máu,…
Hình ảnh:
13. Bạch Truật:
Bộ phận dùng : Thân hoặc rễ phơi sấy khô
Tác dụng: Thuốc bổ bồi dưỡng và được dùng chữa viêm loét dạ dày, suy giảm chức phận gan, ăn chậm tiêu, nôn mửa, ỉa chảy phân sống, viêm ruột mạn tính, ốm nghén, có thai đau bụng, sốt ra mồ hôi. Cũng dùng làm thuốc lợi tiểu, trị ho, trị đái tháo đường.
Hình ảnh:
14. Hao Hòa Sao Khô:
Bộ phận dùng : Người ta thu hái hoa hòe khi còn chưa nở về phơi khô hoặc sấy khô làm thuốc hoặc pha trà uống. Cũng có một số người dùng quả của nó.
Tác dụng: Cầm máu, giảm mỡ máu, kháng viêm, chống co thắt, chống loét, chống phóng xạ, chống tiêu chảy, điều trị các bệnh như cao huyết áp, sốt xuất huyết nhẹ, trĩ chảy máu, rong kinh,…
Hình ảnh:
15. Đan Bì: ( Mẫu Đơn Bì )
Bộ phận dùng : Vỏ cây Mẫu đơn (Trồng được 3-5 năm)
Tác dụng : Thanh nhiệt, mát huyết, tiêu ứ, hòa huyết, trị nhiệt vào phần huyết, phát ban, kinh giản, nôn, chảy máu cam, đại tiện ra máu, nóng trong xương, kinh bế, trưng hà, ung nhọt, lở loét, bị giập gãy xương, trúng phong co quắp, động kinh, đẹp nhan sắc, thông huyết mạch, tiêu máu ứ, trừ phong tý.
Hình ảnh:
16. Sơn Chi Tử: Tên gọi khác của hoa Dành Dành : Chi tử, Thuỷ hoàng chi, Mác làng cương.
Bộ phận dùng : Hạt cây dành dành
Tác dụng : Thuốc hạ nhiệt, tiêu viêm, lợi mật, lợi tiểu; chữa sốt, vàng da, chảy máu cam, đau họng, thổ huyết, đại tiện ra máu, bí tiểu tiện, bỏng, mụn lở….
Hình ảnh: