【 Cảm thấy đồng bệnh tương liên (*) 】
(*) cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau
(*) Tiểu ngưu ở đây là chỉ con trâu con, còn nhỏ gọi là con nghé con
Hộ khẩu của Tô Diệp đã được chứng thực, người vui vẻ nhất chính là Ngu Phong.
Y tràn đầy phấn khởi mà nói: “Hôm nay may mắn đến ngày họp chợ lớn, tiểu Diệp Tử có muốn hay đi dạo hay không?”
Khi nào đi y phải cố ý mang thêm nhiều tiền một chút, nếu Tô Diệp nhìn thấy yêu thích cái gì, liền cho hắn mua.
Tô Diệp còn chưa kịp mở miệng, Tô Thanh Trúc liền giành nói trước: “Đương nhiên muốn đi! Phong ca không phải nói nước sốt đậu hũ kia ăn ngon lắm sao ? Nhân tiện, trở về chúng ta mua chút da heo làm ăn!”
Ngu Phong gõ gõ đầu của hắn, cười: “Khẩu khí không nhỏ, ngươi mang theo bao nhiêu tiền?”
Tô Thanh Trúc hào khí mười phần mà vỗ ngực một cái, “Toàn bộ tài sản tất cả đều ở nơi này!”
Lông mày Ngu Phong nhíu lại, “Đại nương có biết không?”
Tô Thanh Trúc ánh mắt lấp loé, mím môi không lên tiếng.
Không cần hỏi nhiều nữa, tất nhiên là không biết.
Ngu Phong làm vẻ mặt hung dữ, muốn giáo huấn hắn một chút, đúng lúc này Tô Diệp lại nói: “Đi thôi, nếu đến trễ chợ sẽ tan mất.”
Biểu cảm trên khuôn mặt Ngu Phong lập tức thay đổi ngay, lấy lòng nói: “Đi đến chợ có nhiều người, sau khi đến đó tiểu Diệp Tử theo sát ta, không nên chen lấn sẽ bị lạc.”
Tô Diệp đáp một tiếng, tự tiếu phi tiếu xem xét mắt Tô Thanh Trúc, trên khuôn mặt tuấn dật lộ ra vẻ bỡn cợt.
Tiểu thiếu niên le lưỡi một cái, thầm xoa xoa tay mà nói lầm bầm: “Đừng hy vọng ta sẽ cảm kích ngươi…”
Tô Diệp nhíu mày, làm không nghe thấy.
Ngu Phong trừng mắt liếc nhìn tiểu song nhi kia một cái, xoay đầu lại, tràn đầy phấn khởi mà cùng Tô Diệp nói chuyện thú vị về chợ.
——
Họp chợ huyện Vạn Niên vốn là luân phiên tổ chức ở các con phố chính trong thành, mười ngày tụ hội một cái chợ lớn, năm ngày một cái chợ nhỏ, náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng đi lại gặp khó khăn, hơn nữa các loại vấn đề vệ sinh, các gia đình và thương hộ bày sạp sát đường thường là người có mồm mép.
Bây giờ Huyện lệnh mới nhậm chức là Mộ Phong, sau khi đến, liền đem đất trống ở trước miếu thổ địa đổi thành chợ, mỗi khi khai trương đều sẽ phái tạo lệ đi vào duy trì trật tự, chủ động xử lý người gây sự không hề nương tay chút nào, qua mấy lần, đừng nói gây sự, ngay cả một tên trộm vặt móc túi cũng hiếm thấy.
“Nếu như vậy, sau này vị trí chợ đó đã cố định luôn?” Tô Diệp tò mò hỏi.
Ngu Phong gật gật đầu, “Không chỉ có như vậy, sau khi tan chợ còn có người đặc biệt đến dọn dẹp những vật dơ bẩn, chi phí tiền công từ thu được thì chia đều từ trong ra ngoài , như thế thì trước cửa cũng khó dơ dáy bẩn thỉu không ai oán giận nữa.”
Mấy tin bát quái này là y nghe được của nhóm tiểu thương lúc bày sạp ở huyện nha nói, nhìn thấy hai tiểu song nhi nghe rất có hứng thú, y liền cảm thấy được vô cùng đắc ý.
Tự trong lòng thở dài Tô Thanh Trúc nói: “Trái lại Huyện lệnh mới đến thật lợi hại, có phải là loại người mọc ra râu mép nhỏ, bước đi bát tự bước(*)?
(*) Bát tự bước : Lúc đi đường hai mũi chân hướng vào phía trong hoặc hướng ra phía ngoài thành hình chữ bát (八), bộ dạng nhàn nhã tự đắc.
Nhớ tới khí chất tiêu sái của Mộ Phong , Tô Diệp có thâm ý khác nói : “Sau này ngươi gặp qua thì sẽ biết.”
Tô Thanh Trúc bĩu môi, làm ra bộ dạng không thèm để ý, “Không nói thì thôi!”
Nhưng mà… Vẫn thật sự rất tò mò thì phải làm sao bây giờ?
——
Từ huyện nha đi theo hướng tây, quẹo qua ba con đường, liền có thể nhìn thấy đám người rộn rộn ràng ràng.
Nơi bán đồ ăn ở cửa phía nam, ba người từ cửa hướng tây mà đi vào, cần phải đi tiếp qua chợ mua bán gia súc thì mới có thể đến đó.
Gia súc trên chợ nhiều dơ bẩn, Ngu Phong lo lắng Tô Diệp không thích ứng, liền che chở hắn, cố ý đi nhanh hơn một chút.
Không ngờ, khi nhìn mấy con lợn nhỏ dê nhỏ đang sống sờ sờ kia, Tô Diệp lại hiếm thấy bỏ đi vẻ lạnh lùng bên ngoài hằng ngày, lộ ra đầy sự hiếu kỳ.
Ngu Phong theo bản năng mà thả chậm bước chân, “Tiểu Diệp Tử yêu thích nó?”
Tô Diệp lắc đầu , đôi mắt nhìn trái nhìn phải không rời, như thực tâm trả lời: “Từ trước ta chưa từng thấy qua.”
Ngu Phong cùng Tô Thanh Trúc đều cảm thấy hơi bất ngờ.
Không biết hai người não bổ cái gì trong đầu, Ngu Phong nghiêm túc nói : “Nếu như rất thích, hôm nay chúng ta liền mua về, yên tâm, ta mang rất nhiều tiền.”
Ngay cả Tô Thanh Trúc cũng đồng tình nhìn về phía Tô Diệp, kỳ quái nói : “Đại Hắc nhà ta mới vừa đẻ con, chưa đủ tháng, xem ngươi đáng thương đến mức như thế… Không cho ghét bỏ!”
Nói xong lời cuối cùng, tiểu song nhi đỏ mặt, cố ý làm ra bộ dạng dữ dằn.
Tô Diệp nhìn về phía hai người gật gật đầu, tuy rằng trên mặt vẫn là vẻ nhàn nhạt, nhưng lúc này trong lòng lại tuôn ra một dòng nước ấm.
Lúc này bên cạnh truyền đến một trận huyên náo.
Một giọng nữ cao vυ"t kêu la ầm lên: “Ta thấy nghé con này sắp chết rồi, ngươi còn kéo đi ra bán, đây không phải là lòng dạ hiểm độc sao!”
“Nói càn gì thế? Không hận không oán làm gì nguyền rủa nghé nhà ta chết?” Hán tử bán trâu mạnh miệng giải thích.
Nữ nhân kia cũng không chút yếu thế, “Đã tiêu chảy rồi, đây không phải là sắp chết thì là thế nào ?”
Có người trong nghề hiểu việc, cũng lắc đầu tiếc rẻ nói rằng: “Con ngươi của nghé này đã vẩn đυ.c, phát sốt, phía dưới bị kiết lỵ quả thật là… Không được tốt nha!”
Hán tử nghe vậy, lập tức tỏ ra ngang ngược nói, “Đi đi đi, bớt ở chỗ này nói hưu nói vượn, đừng chậm trễ lão tử bán nghé —— nghé, nghé khỏe mạnh đây, mười xâu tiền đồng tiền bán ngay!”
Mọi người vừa nghe, đều nhíu mày lại.
Quy tắc của chợ, những món đồ hay con vật lớn thành giao đều là lén lút thương lượng giá cả, cũng không ai hô giá tiền ra ngoài, hán tử này không chỉ có bán trâu bị bệnh , lại còn công khai lắc lư ra giá trên trời như vậy, sớm đã có người không ưa, lặng lẽ đi báo cho chăn nuôi ty rồi.
Tô Diệp không chớp mắt chăm chú nhìn vào đầu con nghé bị bệnh kia.
Nghé con da lông màu vàng bị rạn ra, nhìn bộ dạng còn chưa đủ tháng, gầy đến đáng thương, một đôi mắt thật to như muốn lồi ra .
Hình như nó chưa từng thấy nhiều người như vậy, vẫn luôn sợ và rụt lại phía sau, gầy gò đến mức da bọc xương thân thể nhỏ bé như đang khẽ run .
Có lẽ là có mấy phần linh khí, tiểu tử cảm nhận được Tô Diệp đang nhìn kỹ nó, lắc lắc đầu nhìn sang.
Đối diện với đôi mắt có hơi nước lưng tròng kia, trong lòng Tô Diệp run lên, hắn nhìn thấy rõ ràng, du͙© vọиɠ sống nồng đậm trong đôi mắt kia.
Không biết vì sao mà Tô Diệp nhớ lại kiếp trước, sự bất lực của đứa trẻ nhỏ nằm ở trên giường đó.
“Ta muốn mua nó.” Đầu óc còn chưa tỉnh lại, miệng đã nói ra lời ấy.
Tô Thanh Trúc lập tức nhảy ra phản đối, “Ngươi có phải là ngốc không ? Không nghe người ta nói sao, nó sắp không sống nổi.”
Tô Diệp không nói lời nào, tầm mắt như trước đặt ở trên mình con nghé con .
Tiểu tử cũng xuyên thấu qua lớp lớp đoàn người, tò mò nhìn hắn.
Tô Thanh Trúc lườm một cái, không khách khí nói rằng: “Cái tên này vừa nhìn liền biết đã bị bệnh đến không rõ, chủ nhân của hắn tám phần mười là không trị hết mới lôi ra tiền lời, ngươi nếu như mua nó, nhất định là vứt tiền.”
Ngu Phong thái độ không cứng rắn như Tô Thanh Trúc, nhưng mà ý phản đối cũng hết sức rõ ràng, “Tiểu Diệp, nếu như ngươi thích nghé, chúng ta đổi một con khác tốt hơn được không?”
Hắn cũng không đau lòng bạc, chỉ là lo lắng vạn nhất này con nghé con chết thật, Tô Diệp sẽ thương tâm.
Tô Diệp nhưng là lắc lắc đầu, kiên định nói: “Chính là nó, ta muốn mua về.”
Ngu Phong kiên nhẫn dỗ, “Tiểu Diệp…”
Tô Diệp nói một câu làm cho mọi người kinh ngạc “Ta sẽ trị hết bệnh cho con nghé, ta có thể trị hết cho nó.” .
Không chỉ là Ngu Phong, ngay cả nhóm người thờ ơ ngoài cuộc cũng ngây ngẩn cả người.
Tầm mắt của mọi người đều đặt ở vào trên người Tô Diệp , không hẹn mà cùng lộ ra vẻ ngạc nhiên —— nhìn dáng dấp của Tô Diệp, nhìn thế nào cũng không giống người sẽ chữa bệnh cho trâu được.