【
Để tự tay ta mang giày vào cho ngươi 】
Thím Xuân Cửu làm việc rất nhanh, đến ngày Tô Diệp trở lại làm việc, không những làm xong giày cho Ngu Phong, còn làm thêm cho hắn một đôi.
Thím Xuân Cửu cảm thấy hơi ngượng nói: “Đúng lúc trong nhà có vải, nên ta đã muốn làm thêm một đôi nữa, mặc dù không so được với chất liệu vải của đôi giày ngươi đang mang, nhưng nó lại có thể chịu được lực xuyên thủng, lại giữ ấm, Tiểu Diệp ngươi đừng chê!”
“Đa tạ thím.” Tô Diệp cầm lấy giày vải trong giỏ trúc, tò mò nhìn trái phải.
Đế màu đen được bao bọc kỹ lưỡng, bên trong có sáu lớp ngay ngắn , mũi giày được may bằng vải mới, vải vóc đâu vào đấy, từ đường kim đến mũi chỉ đều vô cùng tỉ mỉ, so với bức ảnh hắn xem qua lúc trước thì đôi giày này còn đẹp hơn rất nhiều.
Tuy là ngoài miệng không nói gì, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt Tô Diệp lúc này cũng có thể biết là hắn rất thích.
Lúc này thím Xuân Cửu mới thoát khỏi cảm giác hồi hộp trong lòng.
Thời điểm Ngu Phong đưa nàng về, thím Xuân Cửu mới lặng lẽ nói: “Vốn dĩ ta sợ hắn nhìn rồi cảm thấy không vừa mắt, ban nãy nhìn bộ dạng của hắn, ta mới yên tâm.”
Ngu Phong liền vội vàng nói: “Thím đừng nên suy nghĩ nhiều, tiểu Diệp Tử không phải là người như vậy đâu.”
“Cái gì mà người như vậy?” Thím Xuân Cửu cho y một cái liếc mắt, cười giỡn nói, “Nhìn bộ dạng khẩn cấp che chở cho người ta của ngươi xem, còn không mau mau cưới người ta về đi, song nhi tốt như vậy có đốt đèn l*иg cũng khó mà tìm được!”
Ngu Phong gãi đầu một cái, cười ngây ngô nói: “Ta biết rồi!”
Thím Xuân Cửu cười cười, dặn dò thêm: “Được rồi, trên đường đi về cẩn thận một chút, tiểu Diệp vừa bị bệnh, nhớ để hắn mặc nhiều thêm.”
Ngu Phong vội vàng đáp ứng.
Tô Diệp để giày bên chân đi vào thử một chút, vừa vặn không lớn không nhỏ, rất là thích hợp.
Ngu Phong cũng vui vui vẻ vẻ mà mang vào chân, thậm chí còn vui mừng đến mức không rời mà muốn đi đôi giày này ra đường luôn.
Nhưng mà, trước lúc ra khỏi cửa y lại lặng lẽ cởi ra.
Lúc này Tô Diệp phát hiện, Ngu Phong đang lấy vải bố để quấn giày lại, rồi nhét vào tủ ở đầu giường.
Tô Diệp nhíu mày, “Vì sao không mang? Không thích nó sao?”
“Không không không!” Ngu Phong lắc đầu liên tục, từ khi biết kiểu giày đó là do Tô Diệp vẽ ra, cả người y đều như đang ở trong một trạng thái kích động, “Ta, ta sợ dùng rồi sẽ hỏng, ha ha, sang năm mới sẽ mang!”
Tô Diệp liếc nhìn y, rồi giữ lấy người y đẩy một cái.
Ngu Phong không kịp đề phòng, bị ngã ngồi xuống giường.
Tô Diệp bắt lấy đôi giày cầm trong tay, ngồi xổm xuống, không nói lời nào mà trực tiếp mang vào chân cho y, còn cái đôi giày cỏ trăm ngàn lỗ thủng kia, bị hắn ném từ cửa sổ ra cạnh nhà vệ sinh.
Ngu Phong cả người đều, đôi mắt lăng lăng nhìn Tô Diệp, líu cả lưỡi nói “Tiểu, tiểu tiểu…”
“Tiểu cái gì mà tiểu?” Tô Diệp chọc vào trán của y, tức giận nói, “Còn phải nhanh đi làm bánh để bán, đi nhanh đi!”
Nói xong, cũng không để ý đến phản ứng của Ngu Phong, liền bước đi ra ngoài trước.
Ở một góc khuất khác không người, Tô Diệp theo bản năng nắm chặt tay thành nắm đấm, mặt hơi nóng lên —— cũng không biết vừa rồi hắn nghĩ gì, mà lại làm ra hành động như vậy .
Bên trong nhà lá, Ngu Phong nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của tiểu song nhi bằng ánh mắt sáng quắc, nhếch môi cười, cười như kẻ ngu si luôn rồi.
——
Không so sánh thì không có tổn thương, mặc dù đôi giày bằng lụa trước kia nhìn đẹp lại mềm mại, nhưng căn bản là không thích hợp để đi đường xa, còn bây giờ đi đôi này không chỉ vững chắc, mà còn ấm áp, mỗi khi đi một bước chân đều cảm thấy vô cùng vững vàng.
Lúc Tô Diệp đi được một đoạn dài mới phát hiện Ngu Phong còn chưa đi theo kịp.
Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người kia cúi đầu, mà giơ cao chân lên, trái một bước, phải một bước, kéo theo xe ba gác cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như đang đi giữa trận mìn.
Tô Diệp nghi hoặc hỏi, “Ngươi làm đang gì vậy?”
“Trên đường ẩm ướt, ta tìm nơi khô ráo để đi, nếu không lại làm dơ giày!” Ngu Phong cười toét miệng trả lời.
Tô Diệp không khỏi bật cười, “Nếu dơ thì có thể tẩy, nếu ngươi cứ đi như thế này, thì đến buổi trưa cũng đi không tới huyện được.”
Ngu Phong vẫn đáp lại, nhưng mà bước đi lại không tăng tốc nhanh hơn.
“Ngươi cứ chậm rãi đi đi, ta đi trước một bước đây.” Tô Diệp nói xong, cố ý bước nhanh đi trước.
Ngu Phong nhìn thấy thân ảnh tiểu song nhi càng ngày càng xa, lúc này mới nóng nảy, rốt cuộc cũng không chú ý đến giày nữa, đẩy xe ba gác, nhanh chóng đuổi theo như bay.
——
Đi vào trong hộ tào ty đôi giày mới của Tô Diệp đã tạo ra náo động không nhỏ, không chỉ có hai người Cổ Đinh và Biển Hoàn, ngay cả tôi tớ phục dịch bút mực cũng liên tục nhìn vài lần.
Cuối cùng, vẫn là Cổ Đinh không kìm nén được tò mò mà mở miệng hỏi: “Tiểu Diệp, Cổ mỗ mặt dày hỏi một câu, đôi giày trên chân ngươi đang mang là người nhà may hay mua trong cửa hàng vậy?”
Giả Đinh vừa mới nói xong, lại bị Biển Hoàn nhìn chằm chằm.
Tuy là Giả Đinh cũng thấy hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn kiên trì nói : “Tiểu Diệp bỏ qua cho, Cổ mỗ không có ý khác, trong nhà ta cũng có một tiểu nhi tử cũng lớn tầm tuổi ngươi…”
Tô Diệp cười lắc đầu, thoải mái duỗi chân từ dưới án thư ra, để cho bọn họ nhìn cho rõ ràng.
Tất cả mọi người trong một phòng không hẹn mà cùng nhìn sang.
Cổ Đinh không hổ là thương gia, rốt cuộc cũng có mắt nhìn sắc bén nhất, “ Cái này… Chẳng lẽ là giày đế vải?”
Tô Diệp gật gật đầu, nhàn nhạt trả lời: “Đúng vậy.”
Nhưng Biển Hoàn lại có chút không rõ, “Biển mỗ đã từng thấy qua giày đế vải không cứng chắc còn kém xa như thế này .”
Tô Diệp thản nhiên mở miệng nói: “Dùng vải quần áo cũ xếp lại mà thành, do thím trong thôn làm giúp, chỉ là quá trình làm ra không giống nhau thôi.”
Cổ Đinh cùng Biển Hoàn liếc mắt nhìn nhau, ăn ý không hỏi nhiều.
Trái lại trong phòng có một tiểu đầy tớ, không nhịn được cảm khái nói: “Nếu mẫu thân ta cũng có thể làm ra một đôi giày tốt như vậy, thì tiểu đệ ta chắc chắn cũng sẽ không gào khóc chỉ vì lạnh chân.”
Tô Diệp ngừng việc trên tay, quay đầu lại nhìn về phía người vừa nói chuyện.
Biển Hoàn thấp giọng trách mắng: “To gan!”
Tiểu đầy tớ chợt hoàn hồn, biến sắc, vội vã nằm rạp trên mặt đất, luôn miệng mà nói rằng: “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!”
Tô Diệp để bút xuống, không hiểu nhìn về phía vị tôi tớ thiếu niên đó.
Cổ Đinh lắc đầu, bất mãn nói: “Làm giày đế vải là rất tốn vải vóc, mặc dù là biết biện pháp làm thì nhà ngươi cũng không làm được, an phận chút thôi.”
Tuy rằng sắc mặt Biển Hoàn khó coi, nhưng vẫn mở miệng cầu tình, “Tiểu tử không hiểu chuyện, thuận miệng bịa ra, cũng không phải là có ý là định dò hỏi cách làm giày mong rằng Tô tiểu ca bỏ qua cho.”
Lúc này Tô Diệp mới hiểu, không khỏi bật cười, “Phương pháp làm giày cũng không phải là chuyện bí mật, nếu như ngươi muốn biết, thì ta cũng có thể nói cho ngươi biết .”
Lời này vừa nói ra, không chỉ có vị tiểu đầy tớ kia, ngay cả hai người Cổ, Biển cũng kinh hãi một trận.
Tô Diệp cũng không quan tâm người khác có phản ứng như thế nào, từ trong tủ lấy ra một miếng khăn vải hình vuông rồi dùng bút vẽ ra.
Cổ Đinh liền bảo đầy tớ trong phòng đi ra ngoài.
Tô Diệp đem kiểu giày vừa vẽ đưa cho hai người xem qua, rồi cẩn thận nói cách dán nhiều lớp chồng lên nhau, cũng cố ý nói : “Dùng vải vụn của quần áo cũ rồi dán chồng lên nhiều lớp cũng được, hồ dán cũng không hao tốn bao nhiêu.”
Biển Hoàn liền tấm tắc, “Thì ra là như vậy, chẳng trách đôi giày trên chân của Tô tiểu ca lại cứng và chắc như vậy, cho dù những nhà dân nghèo khổ cũng có thể cắn răng làm đế giầy, cũng có thể làm được một đôi, không chỉ bền chắc, còn vô cùng ấm, huynh trưởng đi còn có thể để lại cho đệ muội sau này đi tiếp, quả nhiên là vật tốt.”
Cổ Đinh cân nhắc nhiều hơn một chút, hắn chỉ vào kia chiếc khăn vải vuông nhắc nhở: “Tiểu Diệp, miếng vải này là của ngươi vẽ ra, đưa ra công khai ? Nếu như đến cửa hàng bán, thế nào cũng được số này.”
Hắn nói xong, khoa tay ra một con số.
Không thể không nói, Tô Diệp thật sự rất động lòng.
Nhưng mà, nghĩ đến lời nói của tiểu đầy tớ, nghĩ đến bản thân mình đã từng bất lực nằm ở trên giường, cuối cùng hắn vẫn nhất quyết lắc đầu, nhàn nhạt trả lời: “Nếu như bán thì chắc chắn chỉ có gia đình giàu có mới mua được. Bọn họ làm sao có thể thiếu một đôi giày vải như thế này chứ?”
Cổ Đinh không khỏi tiếp lời: “Đúng vậy, nhà giàu cũng không thiếu vật tốt, nhưng nhà nghèo ngay cả miếng da thú để bó chân cũng không có.”
Biển Hoàn nghe vậy, đột nhiên đứng lên, hướng về phía Tô Diệp chấp tay cúi thấp người bái một cái, “Tô tiểu ca thật cao thượng, xin nhận của Biển mỗ một bái.”
Cổ Đinh kịp phản ứng lại, cũng cúi thấp người bái hạ.
Tô Diệp vội vã đáp lễ, “Hai người làm vậy thì ta sẽ tổn thọ mất, chỉ là một đôi giày, không cần như vậy.”
Nhưng Biển Hoàn thật sự nghiêm túc nói: “Này cũng không đơn giản chỉ là một đôi giày, Tiểu Diệp, ngươi có nguyện ý theo ta cùng đi vào gặp mặt Huyện lệnh không?”
Từ trước đến nay Biển Hoàn vẫn luôn bảo thủ, lúc này mới chân chính công nhận Tô Diệp, mà ngay cả tên thân mật cũng gọi.
Nói thật, Tô Diệp không muốn đi đâu.
Từ khi Huyện thừa bị giáng xuống làm huyện úy, vị trí Huyện thừa vẫn bỏ trống, vừa lúc gia thế của Biển Hoàn tốt, làm người chính trực, bản thân cũng có chí tiến thủ.
Ở trong lòng Tô Diệp cũng ủng hộ hắn, nhưng mà việc này cũng không đồng nghĩa với chuyện hắn sẽ nguyện ý tự mình ra mặt —— so với bất kỳ ai khác thì hắn cũng biết rõ ràng, dòng họ Tô thị còn chưa buông tha việc tìm kiếm hắn, hắn nhất định phải khiêm tốn.
Vì vậy, Tô Diệp liền uyển chuyển cự tuyệt nói: “Vãn bối thân là song nhi, phụng mệnh tạm thời đảm nhiệm chức vụ trong hộ tào ty, thực sự là không nên xuất đầu lộ diện quá nhiều.”
Không thể không nói, ở nơi này mà mượn cớ đó để nói với Biển Hoàn thì rất dễ sử dụng, hắn cũng không hề nghĩ ngợi nói : “Nếu như Tiểu Diệp không ngại, thì Biển mỗ sẽ thay mặt, giúp nói lại với đại nhân một chút, có được không?”
Tô Diệp đáp lại theo tình hình: “Làm phiền tiền bối.”
Biển Hoàn lộ ra khuôn mặt tươi cười hiếm thấy, vô cùng cảm kích và tín nhiệm Tô Diệp.
——
Kết quả có thể tưởng tượng được, Huyện lệnh đại nhân cảm thấy rất có hứng thú đối với phương pháp làm giày đế vải.
Hơn nữa, nghe câu giải thích “Không tiện xuất đầu lộ diện” của Tô Diệp, hắn lại muốn chủ động đi đến hộ tào ty, ngay lúc hai người Cổ, Biển cẩn thận hỏi thăm cách làm giày đế vải của Tô Diệp.
Lúc này Huyện lệnh đại nhân hỏi: “Nếu như bản quan phái người đến Ngu Gia thôn để học kỹ thuật làm giày, thì có thuận tiện không?”
Không thể không nói, dò hỏi như vậy có thể nói là đã vô cùng khách khí rồi, dùng thân phận cha mẹ với thân phận người làm quan, kể cả trực tiếp ra lệnh cũng không có người nào dám phản kháng.
Tô Diệp không hề kiêu ngạo cũng không su nịnh trả lời: “Bây giờ chính là nông nhàn, vì đại nhân cống hiến hết sức lực, mấy người thím cùng với đại nương chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Không trách Tô Diệp tự mình quyết định, có thể mượn cơ hội này để nâng cao quan hệ cùng Huyện lệnh, đối với toàn bộ Ngu Gia thôn có thể nói là trăm điều lợi mà không một điều hại.
Thấy hắn “thức thời” như vậy, Huyện lệnh đại nhân hết sức hài lòng, hắn cười híp mắt nói : “Trong quá trình truyền thụ cần sử dụng vải vóc bột mì đều do huyện nha cung cấp, nông phụ dạy cách làm cũng có thể dựa theo tiêu chuẩn mà lĩnh tiền công của tạo lệ”(*)
(*) Tạo lệ 皁隸: Hạng người hèn, như tuần phu lính lệ, đầy tớ…Mặt Tô Diệp không đổi sắc cảm ơn.
Huyện lệnh đại nhân nhíu mày, tiếp tục nói: “Yên tâm, bản quan sẽ không để Ngu gia thôn chịu ủy khuất, mặc dù phương pháp công khai ở các thôn, nhưng huyện nha sẽ đến các thôn khác để công bố và thừa nhận chỉ cho một nơi làm giày, đó là Ngu Gia thôn.”
Tô Diệp ngẩn người, nói tạ ơn một lần nữa.
Thành công nhìn thấy Tô Diệp thay đổi sắc mặt, lúc này Huyện lệnh đại nhân mới hài lòng cười cười, nghênh ngang rời đi.