Chương 19: Anh hùng cứu mỹ nhân.

【Vị hôn phu trong truyền thuyết】

Trong lòng Vu Tam đã sớm ghi hận với Tô Diệp, bất cứ lúc nào cũng có thể trả thù, lần này gã là đặc biệt chọn thời điểm Ngu Phong không đi cùng Tô Diệp để mai phục trên đường.

Mặc dù Tô Diệp bị rơi vào trong hoàn cảnh xấu, nhưng lại không có nửa điểm lùi bước, trái lại còn nhìn thẳng vào Vu Tam, chỉ đuổi theo gã mà đánh cho đến chết, thẳng đến khi đánh Vu Tam tới mức kêu gào, khuôn mặt sưng vù giống như đầu heo.

Dù vậy nhưng Tô Diệp cũng lãnh đủ vài gậy, trên lưng, trên đùi đau nhức nóng rát.

Tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến gần, lớp bụi ở con đường chính bằng phẳng này bay tung lên, ngay lập tức người đi tới, hình như đã phát hiện ra tình huống bên này, liền xông thẳng đến.

Trong lòng Tô Diệp vui mừng, cất cao giọng hô: “Hảo hán cứu mạng!”

Hắn cũng không quan tâm gậy gỗ đánh úp tới từ phía sau lưng, chơi liều mà gạt ngã những người ở phía trước, ý đồ mở ra một lỗ hổng để thoát thân.

Bên tai truyền đến tiếng xé gió, có thứ gì đó sượt qua bên cạnh mặt.

Đau đớn trong dự đoán cũng không rơi xuống lưng, nhưng lại truyền đến thanh âm kêu gào thảm thiết của những người đánh lén

Tô Diệp nhân cơ hội mà xông ra ngoài.

Một con tuấn mã cao lớn chạy đến trước mắt, móng ngựa giơ lên thật cao, phát ra một tiếng hí vang vọng.

Lập tức nhìn thấy một người mặc áo giáp, đứng ngược ánh sáng, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ cảm thấy người này rất oai hùng, nhưng ngoài ý muốn là nghe giọng nói lại rất trẻ, “Mười người đánh một người sao?”

Vu Tam lập tức treo lên một khuôn mặt nhe răng mắng nhiếc, giành nói trước: “Ân oán cá nhân, đừng vội nhúng tay vào!”

“A?” Dường như nam nhân mới đến đã cảm thấy thích thú, liền khoanh cánh tay nói, “Lần trước có người cũng nói với ta như vậy, và cỏ cây ở mộ hắn thậm chí đã cao lên ba thước.”

Ánh mắt Vu Tam lóe lên, đại khái là khi nhìn thấy quần áo của đối phương, liền có cảm giác đây là người mà mình thật sự không thể trêu vào, lúc này mới bày ra dáng vẻ cúi đầu, lôi thôi lếch thếch mà ôm quyền, “Vu mỗ chẳng qua là chỉ làm theo đạo mà dạy bảo một người cũng không biết tốt xấu, quân gia cứ làm như không nhìn thấy là được.”

Nam nhân cười xùy một tiếng, ánh mắt chuyển tới trên người Tô Diệp, nhìn thấy trang phục của hắn, không khỏi hỏi thêm: “Ngươi là song nhi?”

Tô Diệp cúi đầu chào, thẳng thắn đáp một tiếng “Vâng”.

Nam nhân khiêu mi, “Lấy một địch mười, dũng khí đáng khen!”

“Bất đắc dĩ bị buộc phải làm vậy, cũng không phải là khoe tài hay dũng cảm.” Tô Diệp bình tĩnh trả lời.

Nam nhân càng thêm vui vẻ, sau đó lại lắc đầu, trong giọng nói có phần tiếc nuối, “Đáng tiếc ngươi là một song nhi, nếu là đàn ông, chắc chắn gia sẽ chiêu nhập ngươi vào dưới trướng của mình.”

Tô Diệp mấp máy miệng, hắn đã sớm học xong cách che đậy cảm xúc khi nghe những lời giống như vậy, cho nên mặt không vẫn đổi sắc.

Nam nhân tỏ ra càng thêm tán thưởng, “Nhìn thấy thân thủ của ngươi cũng không tệ, gia đã làm người tốt rồi thì làm đến cùng vậy, đem cái đám tạp chủng ỷ thế hϊếp người này kéo đến huyện nha trừng trị đi.”

Vu Tam vừa nghe xong, lập tức mở cặp mắt hí trừng to, chân nhảy lên kêu gào, “Ngươi một binh kính thôi, khẩu khí thật lớn! Biết ta là ai không? Huyện nha? Lão tử —— NGAO!”

Lời còn chưa nói hết, Vu Tam liền phát ra một tiếng hét “NGAO” thảm thiết, bụm mặt ngã ra ngoài, trong nháy mắt máu đỏ tươi nhuộm hồng cả kẽ hở ngón tay.

“Ngươi lão tử của ai?” Nam nhân lắc lắc roi ngựa trên tay, vẻ mặt vô cùng thảnh thơi, giống như một roi lúc nãy chỉ là do ảo giác của mọi người mà thôi.

Trên khuôn mặt của những gã hán tử còn lại cũng không khỏi lộ ra vẻ kiêng kị, không hẹn mà cùng nhau giải tán ra bốn phía.

“Mấy con rệp, thật sự là quấy rầy hứng thú của gia!” Nam nhân hướng về phía mặt đất mà xì một cái, cong ngón tay lên để bên môi.

Một tiếng huýt sáo trong trẻo chợt vang lên, thời gian trong nháy mắt, liền có mấy vị binh sĩ từ trong bụi cỏ dại lao tới, xúm lại xung quanh nam nhân .

“Ngoại trừ song nhi kia, những người còn lại đều trói lại cho gia!”

“Vâng!”

Những binh sĩ vây quanh mà tiến lên, chỉ với thời gian trong nháy mắt liền đem mười mấy gã hán tử bắt chéo tay trói lại.

“Tướng quân, thế mang những người này về trong quân doanh sao?” Tiểu binh sĩ ở vị trí đầu tiên, ngước đầu lên xin chỉ thị.

Nam nhân trừng mắt, “Loại đồ chơi chán ghét này, mang về trong quân doanh để làm cái gì?”

“Vậy thì… Làm sao bây giờ?” Tiểu binh thật sự khó xử.

Nam nhân cầm roi ngựa gõ gõ vào đầu hắn, nhưng rõ ràng là không dùng lực, “Ở đây cách huyện nha huyện Vạn Niên cũng gần, đem người ném qua đó đi, để cho Huyện lệnh tra khảo những người này để biết bọn họ đã làm qua chuyện thất đức gì, rồi cùng nhau xử lý. “

“Vâng!” Tiểu binh vô cùng cao hứng mà đáp ứng, lắc lắc mấy gã hán tử rời đi.

Tô Diệp sửa sang lại quần áo bị xé rách, quay về phía nam nhân vái chào, “Đa tạ ân huệ cứu giúp của quân gia, Tô mỗ suốt đời khó quên. Xin hỏi cao danh quý tánh của quân gia, ngày khác Tô mỗ nhất định sẽ đến nhà bái tạ.”

Nam nhân khoát tay áo, tiêu sái nói: “Bái tạ thì không cần, đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, ‘Hoắc Đạt’ là ta. “

Hắn cũng không chú ý tới, trong nháy mắt hắn nói tên của mình ra , trên mặt Tô Diệp hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Phía trước nên chú ý chút, là một song nhi, vẫn không nên đi một mình ở nơi hoang dã như thế này.” Nam nhân từ trên cao nhìn xuống Tô Diệp, trong giọng nói khó dấu vẻ cao ngạo như bề trên.

“Đa tạ đã nhắc nhở.” Tô Diệp cúi mặt, cố ý không nhìn tới hắn.

Nam nhân cũng không nghĩ nhiều, thúc vào bụng ngựa, nghênh ngang rời đi.

Nhìn bóng lưng của nam nhân, Tô Diệp thở phào một cái thật dài, một lát sau lại nhịn không được nhíu nhíu mày.

Cái tên “Hoắc Đạt”, ở trong trí nhớ của thân thể cũ cũng không xa lạ gì —— chính là vị hôn phu đã khiến cho song nhi e sợ mà trốn tránh không kịp.

Không phải nhà hắn ở kinh thành sao? Tại sao lại xuất hiện ở huyện Vạn Niên này?

Mặc dù cũng có khả năng chỉ là trùng tên trùng họ, nhưng trong lòng Tô Diệp vẫn có chút không thoải mái.

Hắn thở dài, bới móc chuyện Vu Tam và chuyện vị hôn phu hư hư thực thực vừa cứu giúp hắn, thực sự không thể nói rõ chuyện nào phiền toái hơn.

——

Khi về đến nhà thì trời đã tối rồi.

Tô Diệp đứng trước căn nhà lá, nhìn thôn xóm yên tĩnh ở cách đó không xa , thỉnh thoảng có một hai tiếng chó sủa truyền đến bên tai, tâm trạng phiền não cũng giảm hơn phân nửa.

Ít nhất còn có một nơi như vậy để nương náu, không phải sao?

Tô Diệp vén mành cỏ lên, thắp sáng ngọn đèn, ánh lửa liền chiếu vào trong chậu nước một cái bóng.

A…, vành mắt bị sưng lên, khóe miệng rách, quần áo cũng bị kéo rách vài đường .

Thật sự là chật vật!

Tô Diệp thở phào một cái, lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Nếu cộng cả lần ở đời trước, thì đây là lần thứ hai hắn đánh nhau, mạnh mạnh khỏe khỏe, vui vẻ, dù thỉnh thoảng bị buộc phải ẩu đả với mấy kẻ ngốc, nhưng đây mới là cuộc sống của người bình thường!

Ngu Phong không có ở nhà, Tô Diệp cũng chẳng muốn nấu cơm, tùy tiện đem món cháo lạnh buổi sáng ra nhét vào trong bụng, đánh răng rửa mặt, rồi lên giường ngủ.

Trong chăn thiếu đi một cái lò sửa ấm lớn, thật sự là có chút không quen.

Tô Diệp run rẩy mà đã ngủ thϊếp đi.

——

Ngu Phong trở về sớm hơn so với dự tính một ngày.

Tô Hoa đại nương cũng không muốn làm chậm trễ việc bày sạp bán hàng của y, vẫn luôn đuổi y về. Ngu Phong cũng không kiên trì, nói cho cùng vẫn là do không yên lòng để Tô Diệp một mình.

Lúc y về đến nhà, trời đã có chút sát bóng , Tô Diệp còn chưa dậy.

Nhìn cái chăn cuốn tròn phồng lên ở trên giường, Ngu Phong nhếch môi cười cười, cưng chiều gọi một tiếng “Mèo nhỏ lười” .

Cái chăn giật giật, bên trong truyền ra thanh âm càu nhàu hàm hồ.

Ngu Phong đi tới, gỡ một đường nhỏ, hé ra một khuôn mặt đỏ bừng bất tỉnh: “Hôm nay không phải là ngày nghỉ, không được phép —— “

Nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của tiểu song nhi, mặt Ngu Phong liền biến sắc, thất thanh nói: “Diệp tử, chuyện gì xảy ra với mặt của ngươi vậy ?”

Đầu Tô Diệp như muốn nổ tung vậy, rõ ràng là nghe thấy được tiếng nói chuyện của Ngu Phong, nhưng mí mắt lại nặng trĩu, thậm chí muốn mở cũng không mở ra được.

Thân thể hắn run rẩy, thì thào nhớ ra, “Ngu Phong… Lạnh…”

Ngu Phong liền ôm lấy cả người hắn một chút, nói liên tục không ngừng: “Không có chuyện không có chuyện, đã ấm áp rồi, đã ấm áp rồi.”

Lời nói vội vàng, không biết là đang an ủi Tô Diệp, hay là đang an ủi chính mình.

Tô Diệp hướng gần y mà cọ cọ, giống như là có chút bất mãn.

Mặt Ngu Phong dán vào trên gáy của hắn, hoảng hốt —— vì sao lại nóng như vậy? !

Tô Diệp lại bị khí lạnh trên mặt của y làm lạnh cóng đến giật mình một cái, nên tỉnh lại.

Ngu Phong mang theo sắc mặt hoảng loạn chưa bao giờ có, y nhanh chóng dùng chăn che kín cả người hắn, không nói lời gì mà bế ra bên ngoài.

Tô Diệp gian nan vươn tay, víu vào cánh tay của y, suy yếu hỏi thăm: “Ngu Phong… Ngươi muốn làm cái gì?”

“Tiểu Diệp tử, ngươi ngã bệnh rồi, trong thôn ta không có đại phu, phải đi đến thôn Tiểu Trúc tìm thôi!”

Đau đầu, xương cốt mềm nhũn, toàn thân lạnh đến mức run rẩy… Tô Diệp biết rõ, mình bị phát sốt rồi.

Hắn chịu đựng đau đớn trên người, miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười, cố ý muốn làm cho Ngu Phong an tâm, “Phát sốt thôi mà, không cần tìm đại phu đâu…”

Ngu Phong cũng không thuận theo hắn, khó có được lúc nào y lại nghiêm túc như vậy, “Tiểu Diệp tử không cho phép tùy hứng, theo ta đi xem bệnh.”

Lúc này, Ngu Phong đã ôm hắn đi ra bên ngoài nhà lá rồi.

Mặt ngoài chăn bị không khí lạnh lẽo thổi vào, Tô Diệp càng thêm tỉnh táo.

Ánh mắt của hắn chằm chằm vào Ngu Phong, tỉnh táo nói: “Tự ta sẽ kê toa thuốc, ngươi vào trong huyện tìm giúp ta một chút thuốc là được rồi.”

Ngu Phong đứng lại tại chỗ, biểu cảm trên mặt lại hết sức rầu rĩ.

Tô Diệp không ngừng cố gắng,”Ngươi có tin ta hay không?”

Dĩ nhiên là tin rồi.

Ở trong lòng Ngu Phong, hắn là tiểu song nhi cái gì cũng biết.

Vì vậy, lúc này Ngu Phong mới thoáng tỉnh táo hơn một chút, đem cả người Tô Diệp đặt lại trên giường một lần nữa, thúc giục hắn kê toa thuốc.

Tô Diệp rất rõ ràng, là vì trên người hắn có nhiều vết thương và vì trong lòng có lửa giận nên mới phát sốt, vậy nên liền viết ra một ít thuốc có công dụng điều hòa giảm nhiệt.

Ngu Phong nghiêm túc đọc phương thuốc chừng mười lượt để học thuộc lòng, bảo đảm rằng mình nhớ kỹ đúng, lúc này mới cầm tiền, vội vàng ra cửa.

Tô Diệp thở phào một cái, nhắm mắt lại một lần nữa, cho dù toàn thân có đủ loại cảm giác không thoải mái, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.

Giống như trở về hiện đại, mỗi lần gặp phải tình trạng đột phá , cha mẹ cùng ca ca cũng có phản ứng như vậy, hận không thể đem toàn bộ bác sĩ trong bệnh viện mà gọi đến.

Nghĩ đến người thân, Tô Diệp không khỏi thở dài, cũng không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi.

Tâm tình đang sa sút, miếng mành rất dày liền bị vén lên.

Tô Diệp sững sờ, giương giọng hỏi: “Rơi đồ rồi sao?”

Trong phòng truyền đến một giọng cười của nữ nhân, “Nghe giọng vẫn còn có tinh thần vậy, Phong tử nói ngươi bị bệnh, cũng làm cho hoảng sợ.”

Tô Diệp duỗi cổ xem xét, thì ra là Xuân Cửu.

“Thím mới đến ạ.” Mặt hắn hơi đỏ ửng, cuống quít đứng dậy.

“Ngoan ngoãn nằm đi.” Xuân Cửu đem hắn ấn trở lại giường, ánh mắt nhu hòa, “Phong tử lo lắng, bảo ta tới trông coi ngươi.”

Tô Diệp bất ngờ, khách khí nói: “Không phải bệnh nặng gì, cũng không cần trông coi đâu ạ, đừng làm trễ nãi công việc của thím.”

“Hai ngày nay đang làm giày, tiện tay cũng có thể làm.” Thím Xuân Cửu giơ giơ giỏ trúc trong tay lên, “Đế giày khâu nhiều lớp chưa phơi nắng xong, ta làm mũi giày trước .”

Tô Diệp nửa ngồi, dù cho trong phòng tối mờ, vẫn có thể nhìn ra đường may tỉ mỉ bên trên—— so với những thứ hắn thấy trên mạng ở kiếp trước còn muốn tốt hơn rất nhiều.

Xuân Cửu nhìn lướt qua trong phòng một lượt, rồi nói: “Phong tử nói ngươi còn chưa ăn cơm, ta nhìn thấy trên giá gỗ có ngô, nấu cho ngươi một chén cháo ngô a!”

Tô Diệp biết rõ, cho dù hắn cự tuyệt, đối phương vẫn sẽ kiên trì.

Vì vậy, chỉ đành phải cười cười, đáp: “Vậy phiền toái thím rồi. “

“Không phiền toái.” Xuân Cửu nghĩ thầm, nhìn Tô tiểu ca lãnh lãnh đạm đạm, nhưng ở chung cũng không khó, vì vậy trong bụng càng thêm thoải mái.