Chương 15: Bị người khác đánh cắp kĩ thuật làm bánh.

[ Phong cách phán xử của Huyện lệnh ]

Toàn bộ những hạt giống đều được vun xuống lòng đất, đêm hôm ấy mưa như trút nước.

Tuy rằng con đường khó đi một chút, nhưng trong lòng Tô Diệp lại rất vui mừng, vì Tô Hoa đại nương dùng lời lẽ của một người mẹ nói rằng đây là ông trời đau lòng vì dân chúng, sợ bọn họ không có cơm để ăn.

Ba ngày nay bánh rau hẹ được bán ra liên tục, vô cùng náo nhiệt, ngay cả Huyện lệnh cũng phái những gã sai vặt bên người đến mua vài cái.

Ngu Phong bán với giá tiền không cao, một cái bánh chỉ bán với giá hai đồng tiền, so với ổ bánh kê chỉ nhiều hơn một đồng, nên những người dân ở gần đây cũng tranh nhau mà đến mua.

Sáng sớm đi mang theo một chậu bột lớn đi ra ngoài, chạng vạng đổi lại được một túi tiền nhỏ, mỗi ngày đều có hai, ba trăm đồng.

Nếu mà cứ đắt hàng liên tục như vậy, không những có thể vui vẻ mà sống qua cả mùa đông, còn có thể tích góp tiết kiệm được một số tiền nho nhỏ.

Tóm lại, tất cả mọi việc đều đang tiến triển theo một chiều hướng tốt.

Hôm nay cũng giống như mọi ngày, trời còn chưa sáng bên trong nhà lá đã có tiếng động.

Ngu Phong giống như mọi ngày cũng đem theo bột cùng đi ra ngoài, Tô Diệp đã nấu một nồi cháo ngô nhỏ, hai người ấm áp mà uống một chén, sau đó đẩy xe ba gác mà đi ra ngoài.

Vừa lúc trời mới mưa xong, đường đi có chút bùn lầy, bọn họ đến chậm hơn so với mọi ngày chút.

Hình như bầu không khí có phần không bình thường, nhìn ánh mắt của những người xung quanh hơi là lạ, nhìn như có chút hả hê, có phần đơn giản là xem náo nhiệt, cũng có ánh mắt rất đồng tình.

Mắt Tô Diệp đảo qua, lúc này mới phát hiện, vị trí của bọn họ đã bị người khác chiếm.

Đối phương cũng đẩy tới một cái xe ba gác, trong chậu gỗ có chứa bột nhão, bên trong cái giỏ được làm bằng trúc có để rau hẹ, bếp nhỏ bằng bùn, nồi sắt, than củi, đầy đủ mọi thứ, đúng là những đồ dùng phù hợp để nướng bánh rau hẹ.

Đứng bên cạnh xe là một nam một nữ, ước chừng trên dưới ba mươi, có lẽ là một cặp vợ chồng, vóc dáng nam nhân thấp lùn, vẻ mặt gian xảo, người vợ thì ngược lại một chút, vừa khô vừa gầy giống như một cây tê khô.

Lúc này, nữ nhân cao gầy đang vội vàng nướng bánh mặn không nhân, nam nhân đứng ở bên cạnh khoanh tay, nghiêng đầu nhìn với ánh mắt chế nhạo xen lẫn ác ý không che giấu chút nào.

Tô Diệp nhíu nhíu mày.

Đối phương hất cầm lên, giọng nói vô cùng chua ngoa chói tai, “Ơ, dáng điệu không tệ nha, đến đây, ông cho các người nói một tiếng mà!”

Lúc này Ngu Phong lạnh mặt xuống , vén tay áo lên, có thể đánh người ngay lập tức

Tô Diệp bắt lấy tay của y, ánh mắt nhìn về phía nam nhân lén lút thậm thụt kia, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Nữ nhân dừng lại công việc trong tay, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Nhị thúc gọi chúng ta ra đây là để bán bánh, tiền lời chút ít để chi tiêu hàng ngày cho tốt, không nên gây chuyện nữa.”

Gã nam nhân liền hất tay của nàng ra, ác thanh ác khí mắng: “Cút, con bê, lúc nào thì có chỗ cho ngươi nói chuyện ở đây ? Ngươi nướng bánh đi, lão tử chả thèm quan tâm!”

Nữ nhân bị dọa đến mức khẽ run rẩy, mặt mũi rũ xuống, cũng không dám nhiều lời nữa.

Tô Diệp hừ lạnh một tiếng, sắc mặt bình tĩnh đi tới, ánh mắt trầm tĩnh nhìn vào mặt nam nhân.

Gã nam nhân nhếch môi cà lơ phất phơ, miệng lộ ra hàm răng có bảy tám cái răng bị lệch vàng khè.

Hắn đang muốn nói gì đó, những cũng không có ngờ rằng, Tô Diệp đột nhiên nhấc chân lên, một cước đạp lên trên bụng gã.

Nam nhân “ Ngao—-” một tiếng, liền một mạch lùi về phía sau mấy bước, cuối cùng cũng không đứng vững nổi, đặt cả mông ngồi dưới đất.

Tô Diệp phủi ống quần một cái, lại đứng cách xa ra, giống như là sợ bị dính vào mấy thứ đồ bẩn thỉu vậy.

Xung quanh vang lên những tiếng kinh hô ngạc nhiên, đủ loại ánh mắt không hẹn mà cùng dán lên trên người Tô Diệp.

Trong lúc nhất thời, người bán đồ cũng chẳng quan tâm đến việc bán đồ nữa, người mua đồ cũng không có tâm tư mà mua, các thiếu gia già trẻ tất cả đều tiến tới xúm lại đây, hào hứng tưng bừng mà xem náo nhiệt đang nổi lên.

Đến Ngu Phong bị cũng hành động xông ra của Tô Diệp làm cho cả kinh sững sờ, lúc kịp phản ứng lại thì vội vàng bắt lấy tay của hắn đau lòng mà hỏi thăm: “Chân có đau hay không?”

Khuôn mặt Tô Diệp trắng không còn chút máu, lạnh lùng nói: “Đây là tay.”

Ngu Phong lộ ra nụ cười ngốc hề hề, nhìn về phía người nọ lúc này còn trên ngồi mặt đất, ánh mắt lại lạnh như băng tựa như đao, “Chán sống rồi?”

“ Ngươi mới là kẻ chán sống đấy! Ngươi dám trêu đến đại gia, ta thấy các ngươi là muốn chết rồi !” Gã nam nhân vừa ôm bụng, vừa nhe răng nhếch miệng mà mắng.

Dường như lúc này nữ nhân mới vừa kịp phản ứng lại, không hề để ý đến bàn tay dính đầy dầu và bột mì khi nhào, vội vàng đi đến đỡ chồng mình.

Nhưng mà, gã nam nhân lại không cảm kích một chút nào, ngược lại còn đặc biệt thô bạo mà đẩy một cái khiến nàng ngã nhào xuống đất, rồi nhìn về phía Tô Diệp với đôi mắt dài nhỏ hung dữ.

“Con mẹ nó, nơi nào lại có cái đồ tiểu yêu này? Phản trời rồi, dám đạp lão tử! Cũng không hỏi thăm một chút xem Vu Tam ta có địa vị gì ở huyện Vạn Niên này!”

Gã nam nhân vừa nhe răng ra mà mắng, vừa chống tay xuống đất mà đứng lên, không đầu không đuôi mà hướng về phía hai người lao tới.

Không đợi gã đến gần, Ngu Phong không chút lưu tình mà đạp một cước mạnh hơn.

Tuy nói thân thể cũ cũng đã luyện võ đấy, nhưng vừa so sánh đánh giá cùng với Ngu Phong cũng biết là hoàn toàn chưa đủ lực.

Một cước vừa rồi của Tô Diệp phải dùng toàn bộ sức lực mới khiến gã ngã xuống đất, Ngu Phong tùy tùy tiện tiện vừa nhấc chân, gã nam nhân cao bảy tám thước như vậy mà thẳng tắp bay rớt ra ngoài.

Sau đó, bịch một tiếng, rơi vào trong vũng nước.

Nước bùn trong vũng bắn lên đầy mặt, đầu và cổ , đúng lúc bên trong vũng nước có nướ© ŧıểυ do mấy đứa nhỏ nghịch ngợm tiểu vào, Vu Tam “Phi phi phi ” mà phun ra nước bùn, cả người đều dính mùi khai nướ© ŧıểυ của trẻ con.

Mọi người xung quanh cười vang một trận.

Tô Diệp đứng nhìn gã với dáng vẻ cao cao tại thượng, bên môi mang theo một tia cười lạnh, “Tiếp tục chứ?”

m thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng ánh mắt ngang ngược, nhìn thế nào cũng không thấy giống một song nhi.

Vu Tam ba chân bốn cẳng đứng lên từ trong vũng bùn, con mắt nhỏ hí giống như mắt của con nít đang cố gắng trừng lớn, “Ngươi chờ đó cho lão tử!”

Lông mày của Tô Diệp thậm chí còn không nhíu một cái.

Vu Tam giận dữ mà khạc nhổ trên mặt đất một cái, giật giật miệng, cuối cùng cũng không dám phát ra lời trách mắng nào, chỉ hung dữ mà trừng mắt liếc nhìn hai người, vỗ vỗ mông rồi chạy.

Khiến cho người ta ngạc nhiên chính là, gã lại chạy về phía trong huyện nha, càng kỳ quái hơn chính là, không có người nào cản gã lại.

Tô Diệp theo bản năng mà nhìn về người nữ nhân.

Ả nữ nhân khô gầy bị dọa sợ đến mức co rút bả vai, tâm tâm dực dực mà trở lại bên xe kéo, rụt tay chân lại, cả bánh cũng không dám nướng.

Tô Diệp nhíu mày, thu hồi ánh mắt.

“Có muốn đuổi nàng đi hay không? Hay là tìm một nơi khác a!”

Ngu Phong lên tiếng, mắt quét qua, những nơi dễ thu hút khách đều bị người khác chiếm rồi.

Tiểu ca bán súp mì hướng về phía hắn vẫy tay, trên mặt mang nụ cười đầy thiện ý, “Huynh đệ nếu không ngại thì chen vào đây , ở chỗ này của ta còn có chút khoảng trống.”

“Được rồi, đi qua bên này!” Ngu Phong cười kéo xe đi qua, dùng tảng đá nhỏ cố định xe lại cho đỡ trôi.

Tiểu ca bắt tay, khi cười thì khóe mắt có rất nhiều nếp nhăn thật sâu, “Cũng không gạt ngươi, bên cạnh ngươi thì ta cũng có thể dính chút hào quang, ngươi bán cái bánh này thật đắt hàng, ngay sau đó cũng sẽ có người sẵn lòng mà mua nước mì ăn.”

Ngu Phong khách khí cười cười nói: “Thơm lây lẫn nhau mà thôi.”

Tô Diệp giúp đỡ y bày biện những đồ dùng ra hẳn hoi, nói thêm hai câu nói, đang muốn đi vào huyện nha để bắt đầu làm việc, lại thấy một người mặc quan phục nghênh ngang đi từ bên trong ra, Vu Tam người đầy bùn nhão thì đi theo phía sau, còn có sáu bảy sai nha đầy tớ hung hăng đằng đằng sát khí.

Trong nháy mắt đám người lại yên tĩnh, mấy người bán hàng thức ăn vội vàng thu hồi vẻ mặt xem kịch vui của mình, ai cũng chấp tay hành lễ, “Thảo dân tham kiến Huyện thừa đại nhân———”

Người nọ hừ cũng không hừ một tiếng, bộ dạng vênh váo tự đắc.

Ngu Phong bước lên một bước, bảo vệ Tô Diệp ở phía sau, dùng ánh mắt cảnh giác cao độ mà nhìn những cây đao mà sai nha đang đeo.

Còn Tô Diệp thì ngay cả nếp nhăn nhỏ cũng không xuất hiện, chỉ dùng đôi mắt thanh lãnh mà nhìn về phía mấy người tới.

Khuôn mặt của nam nhân được gọi là “Huyện thừa” có vài phần tương tự với Vu Tam, lại béo nữa, con mắt vốn dĩ cũng không lớn lại bị vẻ dữ tợn trên mặt che lấp đến mức không còn nhìn thấy luôn.

Tô Diệp nhanh chóng phản ứng lại, chắc hẳn vị này là một huyện thừa khác mà Cố Đinh đã đề cập đến, họ Vu.

Vu huyện thừa hất cằm nhìn về phía hai người Ngu Phong và Tô Diệp, âm dương quái khí (*) nói: “Không biết tiểu chất (**) của ta đã phạm vào chuyện gì, để nhị vị phải động tay động chân như vậy?”

(*)Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.

(**) Cháu

“Phạm phải tội dám nói năng thô lỗ với người phụ trách công văn do chính Huyện lệnh đại nhân cắt cử (*), xét theo quy định hiện hành thì đúng ra phải phạt đánh 30 gậy .” Tô Diệp lạnh giọng nói.

(*) Điều đến làm việc.

Huyện thừa nhất thời nghẹn họng, sắc mặt trầm xuống, “Điêu dân lớn mật, dám hành hung đánh người ở giữa đường , còn dám vu cáo người khác! Người đâu —————”

“Có!”

“Đem hai tên điêu dân này bắt lại cho bổn quan!”

“Vâng!”

Đám sai nha xoa tay, đám người bán hàng sợ đến mức không thèm để ý đến đồ của mình, mà nháo nhào né tránh.

Chỉ còn lại một mình tiểu ca bán mì nước, ngây ngốc ở tại chỗ, trong mắt ẩn chứa vẻ buồn rầu lo lắng.

Ngu Phong bảo vệ Tô Diệp ở sau lưng, bày ra tư thế phòng thủ, nét mặt lại không có vẻ sợ hãi một chút nào.

Vu Huyện thừa nheo mắt lại.

Nhóm sai nha áp sát dồn dập.

Vu Tam lộ ra vẻ mặt đắc ý.

“Khoan đã.”

Đúng lúc này, bên trong huyện nha truyền đến giọng nói nam, không cao không thấp, mang theo sự uy nghiêm.

Cả người Vu Huyện thừa cứng đơ, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét, rất nhanh lại bày ra bộ dạng với tư thế cung kính, xoay người đối mặt với cửa trước của Huyện nha.

“Hạ quan tham kiến Huyện lệnh đại nhân————”

Bốn phía xung quanh đều xôn xao, rõ ràng là mọi người cũng không ngờ rằng người đến lại là Huyện lệnh.

Tô Diệp cũng có chút giật mình, người đến đang mặc một thân thường phục, khuôn mặt nghiêm nghị, mặt mày anh tuấn, nhìn dáng dấp cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, bên hông còn đeo thêm cây đao rộng, nếu nói là Huyện lệnh thì hộ vệ đang đứng bên cạnh còn thích hợp hơn nhiều.

“Muốn kiếm một chút ít chi phí trong nhà cũng không sao, nhưng tuyệt đối không được gây chuyện.” Lời nói này tuy là nói với Tô Diệp, nhưng ánh mắt của Huyện lệnh đại nhân lại như có như không mà đảo qua người Huyện thừa.

“Vâng.” Tô Diệp khom lưng đáp ứng, không hề nói một câu để biện giải cho những hành động của mình trước đó .

Mặc dù hiện tại Huyện thừa cũng không phục, nhưng trên mặt cũng không dám ngỗ nghịch, “Hạ quan tuân lệnh.”

Vu Tam vội vàng kéo quan phục của hắn, lại bị hắn trừng lại bằng một ánh mắt hưng ác, nên đành phải thành thật rụt cái cổ lại.

Huyện lệnh đại nhân làm như không nhìn thấy, tầm mắt trở lại trên mặt Tô Diệp, không nhanh không chậm nói: “Chuông đồng đã vang lên, nếu còn không đi vào, sẽ trừ tiền công.”

“Đa tạ đại nhân nhắc nhở, thảo dân xin cáo lui.” Tô Diệp ném cho Ngu Phong ánh mắt an tâm, xoay người vào huyện nha.

Ánh mắt của Huyện lệnh đại nhân đảo qua người vài tên sai dịch, “Các người thì sao?”

“Tiểu nhân…. tiểu nhân… vào vào trong ngay đây!” Dáng vẻ của các sai nha vốn dĩ đang ra oai phách lối, còn hiện tại từng người một giống như chim cút, nơm nớp lo sợ mà chạy vào trong cánh cửa.

Trên mặt Huyện lệnh đại nhân lộ ra nụ cười nhàn nhạt, quay người về phía mấy người bán hàng ở xung quanh rồi nói: “An tâm mà buôn bán thôi.”

Mấy người bán hàng hoảng sợ đến mức lời cảm tạ cũng quên nói.

Huyện lệnh đại nhân nhìn qua cũng không ngại, cười một tiếng liền rời đi.

Vu Huyện thừa hung ác mà liếc mắt nhìn Ngu Phong một cái, phất tay áo rời đi.

“Nhị thúc, nhị thúc…..” Vu Tam đưa tay, ưu sầu bi ai không dứt mà gọi, nhưng rốt cuộc cũng không dám đuổi theo.