[ Vậy mà tửu lâu không dám mua ]
Chỗ ở của hai người hơi vắng vẻ, cho đến ngày thứ hai, các thôn dân cũng không biết Ngu Phong và Tô Diệp lại săn về được một con lợn rừng lớn.
Vốn dĩ Ngu Phong muốn xẻ thịt nấu lên, cho mọi người ăn một bữa thật ngon, nhưng Tô Diệp suy nghĩ một chút, rồi đề nghị: “Mắt thấy mùa đông sắp đến rồi, ta nhìn thấy quần áo trên người bọn nhỏ rất phong phanh, không bằng chúng ta đem bán lợn rừng đi, mua nhiều quần áo một chút cho mọi người sống qua mùa đông.”
Ánh mắt Ngu Phong sáng lên, rất vui vẻ đồng ý, “Vẫn là tiểu Diệp tử nghĩ chu đáo hơn!”
Tô Diệp liếc y một cái, nhìn thì thật thành thật, không ngờ rằng còn biết nịnh hót người khác nha.
Hai người hao tốn hết một phần sức lực lớn mới có thể đem lợn rừng lên trên xe ba gác.
Ngu Phong lấy cỏ tranh che phủ trên mình con lợn rừng, lại chất bó củi chồng lên, tránh khỏi tình huống khiến mọi người chú ý.
Tô Diệp cố ý mang theo bộ quần áo may quý giá của Tô Dạ Lan- chủ nhân cũ của thân thể này , sau đó lên đường.
Ngu Gia thôn thuộc Vạn Niên huyện, giáp với Đồng Hoa thôn, là nơi gần với thị trấn nhất trong các thôn.
Đi phía tây đi lên mấy trăm bước là đến con đường chính, sau đó tiếp tục đi hướng bắc ước chừng nửa canh giờ liền có thể đến thị trấn.
Ở cổ đại nửa canh giờ tương đương một tiếng đồng hồ, cho tới bây giờ Tô Diệp không hề nghĩ tới hắn có thể đi lâu như vậy, huống chi còn kéo theo xe ba bánh— Mặc dù nói, hắn chỉ đứng ở phía trước Ngu Phong, nắm lấy cán xe một cách tượng trưng.
Nhưng hắn đã rất thỏa mãn rồi.
Ở trên đường hai người đã thương lượng xong rồi, trực tiếp đem lợn rừng đến tửu lâu bán, chắc hẳn có thể kiếm được nhiều hơn so với bán thịt cho tiểu thương.
Đương nhiên, đây cũng là đề nghị của Tô Diệp— Trong tiểu thuyết không phải đều là viết như thế sao?
Sau khi nhân vật nam chính xuyên qua tùy tùy tiện tiện lên trên núi là có thể săn thật nhiều con mồi, các tửu lâu trong thành đều muốn tranh cướp, sau đó thuận tiện ký kết một hợp đồng cung cấp hàng hóa các loại…ha ha a.
Nhưng mà, thực tế lại cho bọn hắn một đả kích nặng nề.
“Cái gì? Các người không thu?!”
Ngu Phong thật sự không thể tin được vào lỗ tai của mình—đây chính là lợn rừng, một con lợn rừng hoàn hoàn chỉnh chỉnh, không phải một con thú tùy tiện là có thể săn được!
Vóc dáng chưởng quỹ của tửu lâu hơi mập, nói chuyện cũng ôn hòa, “Không nói dối gạt ngài, không riêng gì chúng tôi không thu, tửu lâu khác cũng không dám thu.”
Chưởng quỹ mập nhìn đầu con lợn rừng to béo, trong bụng nuối tiếc cũng không ít hơn Ngu Phong—Nếu có thể có một con dã vật làm chiêu bài(*), thì ít nhất trong vòng một tuần, tửu lâu của bọn họ nhất định sẽ đông khách.
(*) Ở đây có thể hiểu là món chính.
Tô Diệp chú ý thấy trong mắt ông ta có vẻ tiết nuối nhàn nhạt, liền hỏi: “Chưởng quỹ, tại sao lại nói ra lời này? Xin hãy giải thích rõ ràng.”
Chưởng quỹ mập nghe hắn nói lời ngoan ngoãn biết điều, không khỏi sinh ra chút hảo cảm, vì vậy liền thẳng thắng nói: “Chắc hẳn nhị vị có chỗ không biết, trong thành có quy định liên quan với việc chọn mua hàng hóa vô cùng nghiêm khắc, chẳng hạn như những hàng hóa như dã vật, nếu không phải mấy người thợ săn đã từng hợp tác trong ngày đưa tới, không cần nói bất luận thế nào, chắc chắn chúng tôi sẽ không thu…”
Tô Diệp chợt hiểu ra, trực tiếp nói trắng ra: “Ngài sợ con lợn rừng này không phải là hai người chúng tôi gϊếŧ chết, mà băn khoăn là vì sợ chúng tôi thuận tiện lượm về?”
Bị người khác dứt khoát nói ra ý nghĩ, chưởng quỹ mập có chút lúng túng, đành phải gật đầu.
Tô Diệp chỉ chỉ vào vết thương trên thân mình lợn, còn muốn tranh cãi một lần nữa.
Đúng lúc này, bên hông cửa một người nhanh chóng tiến vào, đột ngột nói ra: “Đầu lợn rừng này thật sự là do hai người này hợp lực gϊếŧ chết, chính mắt ta chứng kiến.”
Ngu Phong cùng Tô Diệp nghe tiếng nhìn sang, đồng thời lấy làm kinh hãi, người nọ thật sự nhìn thấy, còn cố ý nói ra?
Chưởng quỹ mập nhìn thấy người vừa tới, nụ cười trên mặt rõ ràng chân thật rất nhiều, “Thiệu huynh đệ, ngươi đã đến rồi?”
Thiệu Bình gật đầu một cái, đem sọt trên lưng tháo xuống, không để ý lắm mà đặt trước mặt chưởng quỹ mập.
Chưởng quỹ mập nhìn một cái, nhất thời hồi hộp, “Thu hoạch lớn nha!”
Thiệu Bình là người có vóc dáng cao lớn, trên chân chỉ để lộ ra giầy cỏ, mặc trên người là bộ da thú, để lộ ra nửa cánh tay, trên mặt có râu quai nón dài nhưng không quá rậm, cả người so với Ngu Phong còn muốn cường tráng hơn một chút.
Cho dù được khen cũng không thấy hắn để lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
Tô Diệp tò mò nhìn vào cái sọt cao kia của hắn nhìn vào trong, ôi! Đầy một sọt thỏ hoang!
Ngu Phong không để ý đến con mồi của đối phương, mà nghiêm túc hỏi: “Vụ này…Thiệu huynh, xin hỏi, ngày đó ngươi thật sự chứng kiến hai người chúng tôi gϊếŧ lợn rừng sao?”
Thiệu Bình gật đầu một cái, âm thanh có phần lạnh nhạt, “Núi Bát Trảo phía Nam trong sơn cốc , ta tận mắt thấy các ngươi đem vật ngu xuẩn này bắt lại.”
Vốn dĩ hắn nghe thấy tiếng động nên muốn đi hỗ trợ, nhưng mà còn chưa kịp qua thì lợn rừng đã bị Ngu Phong chém chết, hắn không muốn để cho đối phương hiểu lầm, liền lặng lẽ rời đi.
Ngu Phong vui vẻ mà gật đầu, chắp tay nói: “Đa tạ Thiệu huynh đã ra mặt làm chứng.”
Thiệu Bình nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, không nhiều lời.
Lúc này, đổi thành chưởng quỹ mập ngạc nhiên, “Nghe ý tứ của Thiệu huynh đệ, chẳng lẽ là nói một con thú vật lớn như vậy, thật sự chỉ dựa vào hai vị tiểu huynh đệ này chế ngự?”
Ngu Phong ngượng ngùng gãi đầu một cái, khiêm tốn nói: “Ít nhiều cũng là nhờ tiểu Diệp tử chỉ điểm.”
“Gặp may mà thôi.” Tô Diệp lời ít mà ý nhiều.
Chưởng quỹ mập thở phào một cái thật dài— chính xác ở đây chỉ có thể là vì “Gặp may” rồi.
Thiệu Bình là người có duyên hợp tác cùng tửu lâu trong khoảng thời gian dài nhất, cũng là thợ săn giao hàng với số lượng lớn nhất, có hắn làm chứng, chưởng quỹ mập cũng vui vẻ nhanh chóng mua trọn con lợn rừng.
Một con lợn lớn như vậy, ước chứng cần mười người hán tử có thân thể cường tráng dùng thanh gỗ ngang nâng lên mới có thể cân để biết sức nặng.
Con lợn rừng nặng 588 cân, là một con số đặc biệt may mắn.
Thực tế, lúc này căn bản là cái cân lớn cũng không cân chính xác như vậy, lão tiên sinh nhìn cân đòn cũng là vì muốn thuận lợi nên hô lên một con số không chênh lệch quá nhiều.
Chưởng quỹ mập cũng hướng riêng về phía điềm tốt này nên vui vẻ nguyện ý bỏ tiền ra.
Bán một trăm cân thịt heo được bảy trăm đồng tiền, chưởng quỹ mập theo số chẵn cho bọn hắn sáu trăm cân, tổng cộng giao cho bốn xâu(*) lẻ hai trăm đồng.
(*) quan tiền (một nghìn đồng tiền xâu thành một chuỗi)
Tiền tệ ở thời đại này chủ yếu là một loại đồng tiền gọi là “Nửa lượng”, có hình dạng bên ngoài tròn, bên trong vuông, đồng tiền có kích thước lớn nhỏ khác nhau, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hoa văn trang trí trên đồng tiền.
Tô Diệp cùng Ngu Phong cầm số tiền nặng trịch ra khỏi tửu lâu, trên mặt đều mang theo vẻ vui mừng khó che dấu.
Tô Diệp khá bình tĩnh, hai đời đều sinh ra ở nhà giàu sang, từ nhỏ đã nhìn thấy không ít vàng thỏi, vàng lá. Điểm duy nhất khiến hắn phải cao hứng chính là số tiền có giá trị này là do đích thân hắn kiếm được.
Nhưng Ngu Phong thì không thể bình tĩnh được, bốn xâu lẻ hai trăm đồng! Y lớn như thế này còn chưa thấy qua nhiều tiền như vậy!
Thiệu Bình đứng ở góc đường, giống như là đang đợi người.
Ngu Phong liền bước nhanh hai bước, nhiệt tình nói: “Thiệu huynh ở đây chờ ai? Chuyện vừa rồi thật là đa tạ.”
Thiệu Bình giật giật khóe miệng, cuối cùng chỉ nhạt nhẽo mà nói ra một câu, “Ngươi đã cảm ơn rồi”
Ngu Phong bật cười, cũng không tức giận chút nào.
Nhưng Tô Diệp có chút mất hứng, đại khái là do xuất phát từ lòng để ý che chở con cái, liền lôi kéo Ngu Phong , “Đi.”
Không nghĩ tới, Thiệu Bình lại ngăn hắn lại, ánh mắt sáng rực, ý tứ ngập ngừng muốn nói.
Tô Diệp cau chân mày, người này không có bệnh chứ?
Có lẽ là nhìn ra trên mặt Tô Diệp có vẻ không kiên nhẫn, rốt cuộc Thiệu Bình cũng mở miệng, giọng điệu vẫn có chút mất tự nhiên, “Ngày hôm đó ta nghe được lời của ngươi về điểm yếu của lợn núi.”
“A.” Nghe được thì nghe chứ, Tô Diệp không nóng không lạnh mà đáp một tiếng.
Tay Thiệu Bình chắp thành quyền, dứt khoát hỏi: ” Sau này ta có thể dùng phương pháp này được hay không?”
Lời này vừa nói ra, không chỉ là có Thiệu Bình, ngay cả Ngu Phong cũng mong đợi nhìn về phía Tô Diệp.
Tô Diệp thờ ơ gật đầu: “Có thể.”
Hắn không hiểu tại sao người này lại cố ý hỏi một câu này.
Ngu Phong lại hiểu được, ở thời đại này tài nghệ của mọi người hết sức quan trọng, một chữ cũng có thể thành chuyện, huống chi lại là phương pháp bảo vệ tài năng của mình.
Thiệu Bình nhìn thật sâu vào mắt Tô Diệp một cái, lúc này vẻ mặt rõ ràng đã mang theo vẻ cung kính.
Nam nhân vững vàng như núi trịnh trọng nói: “Tại hạ Thiệu Bình, là thợ săn trên núi Bát Trảo, về sau hai vị có chuyện gì, cứ việc đến đỉnh núi Bát Trảo tìm ta.”
Nói xong, hắn cũng không chờ hai người phản ứng, lập tức xoay người rời đi.
Tô Diệp ngẩn người, trên mặt chợt mang theo vài phần giảo hoạt, “Hắn nói hắn ở núi Bát Trảo?”
Ngu Phong nhìn vẻ mặt bỗng nhiên sinh động của Tô Diệp, lăng lăng mà gật đầu một cái.
Tô Diệp vỗ tay một cái, “Thỏa đáng rồi!”
Ngu Phong đang chờ hắn nói tiếp, thì Tô Diệp lại lôi y đi, vui vẻ mà nói: “Đi, đi mua áo bông!”
A..Tuy rằng không rõ vì sao, nhưng nhìn bộ dạng vui vẻ của Tô Diệp, Ngu Phong liền an tâm.
Trong thị trấn không có cửa hàng chuyên về may mặc hay bán vải vóc, vì vậy những cửa hàng bán tơ tằm trắng quy mô lớn sẽ thuận tiện bán quần áo may sẵn, nhưng giá cả lại rất đắt.
Tô Diệp tính toán một chút, vẫn nên mua nhiều bông vải(3) và vải vóc về tự mình làm thì tương đối có lợi hơn.
Trong ký ức của Tô Dạ Lan nói cho Tô Diệp biết, ở thời đại này không có loại cây bông vải này.
Mọi người thường nói: “Áo bông” là loại bỏ thêm vào trong là dùng sợi tơ tằm và nhứ (*) làm thành, chỉ có người giàu mới có điều kiện để dùng.
(*) xơ bông; xơ sợi bông, sợi thô.
Người nghèo sẽ dùng cây tê(4), hoặc là dùng vải vụn còn dư lại, thậm chí còn có người dùng sợi xơ thô của cây dương (5), tơ liễu (6), bông lau(7). Đương nhiên, khả năng giữ ấm vẫn là kém hơn rất nhiều.
Rõ ràng là năm nay lạnh đến sớm hơn, có lẽ lại là một mùa đông giá rét.
Ngu Phong nắm túi vải bên trong có bốn xâu tiền, vẻ mặt hết sức rầu rỉ— Nếu làm theo cách của Tô Diệp cũng khá tốt, nhưng với số tiền này chưa đủ để mua vải vóc và bông tơ cho mọi người trong thôn.
Nếu như bỏ qua mọi người trong thôn, một mình Ngu Phong hưởng thụ thì y nhất quyết không chịu, nếu như không có các thôn dân thành thật tốt bụng này, y căn bản không sống đến lớn như bây giờ.
Thời điểm Ngu Phong còn đang rầu rĩ, Tô Diệp đã đem quần áo mang theo bên người đặt lên trên quầy trước, bình tĩnh hỏi: “Chưởng quỹ, xin hỏi trong tiệm này có thu mua quần áo cũ hay không?”
Vốn dĩ chưởng quỹ muốn nói “Không thu”, Nhưng mà thấy được chất liệu quần áo lập tức âm thầm tự sửa miệng, “Nếu như là chất vải tốt, độ phai mờ không lớn, kiểu dáng không lỗi thời, liền có thể thu.”
Tô Diệp lộ ra một khuôn mặt tươi cười khó có được, không kiêu ngạo không nịnh hót thương lượng: “Người xem, món này của ta đây thế nào?”
Đó là một món hai áo có hai lớp mỏng, không những có xiêm áo(*) bên ngoài mà còn có quần, là nguyên bộ hoàn chỉnh, mặc dù Tô Dạ Lan là người không biết làm những việc vặt, nhưng cũng biết bộ y phục này là hàng cực tốt ở dòng dõi quý tộc kinh thành.
(*) Xiêm áo: Y phục
Tô Diệp đã lấy vàng lá được cất bên trong bộ quần áo, sau đó giấu đi.
Tay chưỡng quỹ nắm lấy áo một cách tượng trưng, hai tay run giơ lên, nhanh chóng nói: “Dĩ nhiên là tốt.”
Tô Diệp âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nét mặt càng bình tĩnh, “Ngài ra cái giá đi.”
Chưởng quỹ nhìn hắn, cười nhưng không nói.
Tô Diệp cũng không nôn nóng, không nhanh không chậm nói: “Cho dù ngài ra giá bao nhiêu, ta cũng chỉ muốn cầm số tiền ấy mua bông tơ thôi.”
Chưởng quỹ không khỏi hoảng sợ, nhìn cách ăn mặc của hai người, thì thấy so với dân chúng bình thường còn không bằng, không ngờ rằng bọn họ lại cầm ra mấy chính là mấy đoạn y phục gấm, mà còn mua bông tơ.
Tô Diệp cấp cho Ngu Phong một cái nháy mắt, Ngu Phong ngầm hiểu, móc hết bốn xâu tiền nặng trịch, một tiếng loạng xoạng, đặt ở trên quầy.
Chưởng quỹ híp mắt một cái, ông nghĩ, nhìn công tử và hộ vệ này thì có thể thấy 80% là gia tộc của hai người này gặp khó khăn.
Đúng, khẳng định là như vậy không sai.