Chương 26:
"Cái gì?" Mỹ Huệ ngạc nhiên. Hình như vừa mới nãy cô mới nghe tiếng sét đánh bên tai. Cô vừa mới nghe thấy câu mà cô không muốn nghe lần nào nữa. Tại sao chứ? Kêu cô về gấp như vậy là để nói chuyện này sao? Mỹ Huệ mất hết tinh thần cúi chào quản gia Kim rồi về ký túc xá. Về đến phòng cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, ngồi ngu ngơ trên giường như người mất hồn.
"Reo... reo..."
Đang thẩn thờ thì một tiếng chuông vang lên khiến Mỹ Huệ tỉnh táo trở lại.
"Chuông ở đâu thế?"
Mỹ Huệ nhìn xung quanh. Cô lấy điện thoại ra nhưng không phải. Lật gối lật mền lên nhưng không có.
"Reo... reo..."
Tiếng chuông thật gần nhưng tại sao không thể tìm thấy thế này! Bỗng, Mỹ Huệ nhìn về phía tủ. Cô đứng dậy mở tủ ra. Tiếng chuông reo rõ hơn. Mỹ Huệ đã biết tiếng chuông đó từ đâu đến rồi. Tiếng reo từ chiếc chuông của bộ hầu gái riêng của cô. Cô lấy bộ đồ ra, cầm chiếc chuông lên nhưng không biết cách nào để tắt âm thanh ồn ào này.
"Cái này làm sao để tắt đây?" Mỹ Huệ nhìn kĩ chiếc chuông nhưng vẫn không thấy công tắc.
"Này, cô có ở đó mà sao không trả lời tôi hả?"
Một giọng nói đàn ông phát ra từ chiếc chuông làm Mỹ Huệ giật bắn người. Cô làm rơi bộ đồ xuống đất.
"Này!"
Mỹ Huệ nhặt bộ đồ lên lắng nghe giọng nói trong chuông. Giọng nói rất quen, giọng trầm có chút khàn khàn nhưng rất mạnh mẽ và nam tính. Rất quen nhưng không nhớ là ai...
"Này, cô dám không trả lời tôi sao! To gan thật." Như mất hết kiên nhẫn, người đàn ông đó lớn giọng.
"Ai vậy?" Mỹ Huệ thật sự không biết là ai.
"..." Bên kia bỗng dưng im lặng.
Mỹ Huệ cũng im lặng theo. Khoảng vài giây sau, Mỹ Huệ hoảng hốt. Cô nhớ ra rồi, đây chính là giọng ông chủ. Chết rồi, cô chết thật rồi!
"Trương Mỹ Huệ! Cô tiêu đời rồi!"
***
Mỹ Huệ đã thay bộ nữ hầu riêng đứng trước mặt Tống Vinh Hiển cúi đầu xuống không dám ngẩng lên. Cô hiện giờ đang khóc trong lòng.
Còn Tống Vinh Hiển ngồi trên ghế sôpha khuôn mặt tràn đầy sự tức giận. Hắn thật sự không thể kìm chế được cơn giận này. Mới không gặp hắn chỉ vài tuần mà cô đã quên mất giọng nói của hắn. Vậy mà ngày hôm qua cô còn vui vẻ với người con trai khác. Thật khiến hắn cảm thấy tức chết!
Hai người không ai nói gì. Như cảm nhận được ánh mắt tràn đầy sát khí của Tống Vinh Hiển, Mỹ Huệ có chút run người.
"Ông... ông chủ. Tôi xin lỗi."
"..." Nghe lời xin lỗi của Mỹ Huệ, Tống Vinh Hiển càng tỏ ra tức giận hơn. Nhưng mà con chuột nhắt này hôm nay có phần sợ hắn hơn thì phải? Hắn nhướng mày nhìn Mỹ Huệ, tay xoa cằm. Haha, cuối cùng thì cô cũng sợ hắn. Hắn thắng cô rồi! Tống Vinh Hiển gật đầu đầy tự hào. Nhưng mà tại sao cô lại sợ hắn nhỉ? Mà thôi kệ, dù gì cô sợ hắn là được rồi. Tâm trạng Tống Vinh Hiển bây giờ tốt hơn nhiều, thậm chí rất là vui vẻ trái ngược hẳn với tâm trạng hiện giờ của Mỹ Huệ.
Mỹ Huệ thì đang lo lắng không biết Tống Vinh Hiển sẽ làm gì mình. Cô lúc trước may mắn đã thoát khỏi tay quỷ dữ, còn bây giờ chắc không còn may mắn nữa rồi. Mỹ Huệ lén nhìn Tống Vinh Hiển. Nhìn nét mặt hắn u ám thế này chắc chắn là rất giận. Biết vậy cô đã nghe lời Hùng, bỏ công việc này rồi.
"Kể từ bây giờ cô trở lại làm hầu gái của tôi. Cô biết chứ?" Tống Vinh Hiển cố tình tỏ vẻ tức giận.
"Vâng." Mỹ Huệ gật đầu. "Quản gia Kim có nói với tôi rồi."
"Vậy thì cô hãy chuẩn bị tinh thần đi." Tống Vinh Hiển ngoài mặt thì tà ác nhưng bên trong lại cười thầm.
Nghe ông chủ nói vậy Mỹ Huệ nuốt nước bọt.
"Nhưng mà tại sao lại có chuông trên đồ của tôi?" Mỹ Huệ chợt nhớ ra liền hỏi.
"À cái đó chính là thiết bị liên lạc giữa tôi với cô đó. Chỉ tôi mới có thể gọi cho cô thôi và nó không hề có tút tắt."
"..."
"À còn nữa. Nó luôn bật nên nếu cô có nói xấu tôi thì cô biết rồi đó." Tống Vinh Hiển đưa bàn tay vạch ngang cổ mình.
"..." Mỹ Huệ ngơ ngác một lúc. "A... Ông chủ biếи ŧɦái." Cô hét toáng lên. Biết được mình câu nói của mình càng làm ông chủ tức giận hơn, Mỹ Huệ lấy tay bịt miệng.
"Biếи ŧɦái?" Tống Vinh Hiển lúc này đúng là đã tức giận rồi. "Cô dám nói tôi vậy sao?"
"Nhưng mà ông chủ gắn thứ đó vào áo tôi, tức là tôi nói chuyện gì ông cũng nghe được. Lỡ như... lỡ như tôi có nói chuyện bí mật thì sao?" Mỹ Huệ lúc này đã dám nhìn thẳng vào ông chủ để nói. Nhưng chưa được bao lâu thì lại cụp xuống.
"Bí mật? Bí mật là chuyện gì chứ?" Hắn ta đường đường là lão đại của một bang nhóm khét tiếng, hắn tất nhiên sẽ không bao giờ đi nghe lén con gái như thế.
"Chuyện... chuyện con gái chẳng hạn. Lỡ như tôi nói chuyện với bạn trai thì sao? Vậy thì ông chủ nghe hết rồi còn gì!"
"Hứ, tôi không có rảnh mà lúc nào cũng ngồi nghe đâu." Tống Vinh Hiển có phần tức giận nói. Không ngờ cô lại xem hắn là hạng người tầm thường như vậy.
Nghe ông chủ nói vậy, Mỹ Huệ cũng thấy có phần đúng. Hắn ta là vừa một chủ tịch vừa là lão đại, chắc chắn sẽ rất bận nên không thể nào ngồi nghe trộm cô được. Cô thấy thật có lỗi khi hiểu nhầm ông chủ. Mỹ Huệ nhìn Tống Vinh Hiển cười trừ.
"Hay là để tôi pha cà phê cho ông chủ ha." Mỹ Huệ cười nói.
"Đứng lại đó. Cô chưa xong chuyện với tôi đâu." Tống Vinh Hiển nhướng mày. Vừa nãy cô nói cô có bạn trai. Là người hôm qua sao? Nhưng mà hắn nhận ra là mình đang tức giận. Hắn tức giận chuyện gì chứ? Chuyện cô ấy có bạn trai sao? Không phải, chắc chuyện cô khinh thường hắn thôi.
Mỹ Huệ vừa đi được vài bước thì nghe tiếng của ông chủ. Cô đứng bất động tại đó. Trong lòng thầm nghĩ: Chết rồi, chết thật rồi! Ông chủ chắc sẽ gϊếŧ chết mình mất.
Tống Vinh Hiển đứng dậy tiến đến chỗ Mỹ Huệ. Nhìn khuôn mặt u ám đáng sợ của hắn, Mỹ Huệ run sợ, cô không dám nhìn hắn.
"Cô có bạn trai sao?" Giọng hắn khi này rất đáng sợ. Như nếu cô thật sự có bạn trai thì hắn sẽ tử hình tên bạn trai đó lập tức.
"Bạn trai?"
"Lúc nãy cô mới nói mà."
"Cái đó là tôi nói nếu như tôi có bạn trai thôi mà." Mỹ Huệ bình tĩnh giải thích. Nhưng mà tại sao ông chủ lại hỏi cô như vậy. Việc cô có bạn trai hay không thì liên quan gì đến ông chủ chứ. Chẳng lẽ ông chủ không tin nổi cô có bạn trai sao! Mỹ Huệ gườm Tống Vinh Hiển.
"Vậy là không có sao?" Lúc này khuôn mặt Tống Vinh Hiển bừng sáng hẳn lên, không còn u ám như lúc nãy nữa. Hắn đang cười tươi? Hắn đang cười sao? Hắn cũng không rõ vì sao hắn cười khi nghe chuyện cô không có bạn trai nữa. Nhưng lại không thể ngừng cười...
Còn Mỹ Huệ thấy ông chủ không còn tức giận mà thậm chí còn cười rất tươi. Ông chủ cười vì cô không có bạn trai sao? Mỹ Huệ tức giận. Hắn khinh thường cô đến thế là cùng.
Tống Vinh Hiển trong lòng đang rất vui vẻ đi lên phòng. Còn Mỹ Huệ đứng đó tức giận, lợi dụng thời cơ lúc hắn đang quay lưng lại nhá cho hắn vài đạp, nhá cho hắn vài cú đấm nhưng vẫn không thể hết cơn tức này.
Tống Vinh Hiển ngồi trong thư phòng. Hắn vẫn còn đang cười. Hắn muốn ngừng cười lắm nhưng tại sao lại không thể thế này? Trong lòng hắn biết hắn rõ hắn như vậy là vì sao, hắn cũng đã từng có những cảm xúc này thế này nên hắn biết rất rõ nhưng hắn lại không dám thừa nhận. Hắn hiện giờ đang rất rối. Hắn chỉ mong sao tình cảm với Mỹ Huệ hiện giờ chỉ là thoáng qua để hắn không thấy có lỗi với người kia.