Chương 2

Sau khi Lý Bình biết được chuyện này, có lẽ bà ta không thể chấp nhận được nên đã bịa ra một bác sĩ không tồn tại nói rằng ông ta có thể cứu được chồng bà ta. Sau đó bà ta cũng không ở trong bệnh viện chăm sóc chồng mà suốt ngày cứ lang thang bên ngoài, cố gắng tìm cho bằng được vị “bác sĩ Ngân” mà bà ta nói.

Cảnh sát cũng cho biết trạng thái tinh thần hiện tại của bà ta tương đối bình thường, suy nghĩ rất rõ ràng và biết bản thân đang làm gì nhưng bà ta vẫn tin có một bác sĩ thần kỳ như vậy tồn tại trên thế giới.

Về việc tìm được Giang Từ, có thể chỉ là ngẫu nhiên, những người ở đồn cảnh sát đều khá quen thuộc với cậu, thậm chí còn nói đùa: "Có lẽ là vì cậu quá đẹp trai, tôi còn tưởng rằng cậu không phải phàm nhân đấy."

Mới đầu Giang Từ không nghĩ nhiều về điều đó, thế nhưng ba ngày sau đó, Lý Bình bị cảnh sát cưỡng chế đi tư vấn tâm lý, lại xuất hiện.

Tính đến hôm nay, đây là lần thứ bảy bà ta đến tìm Giang Từ rồi.

Mà những lời nói như thế Giang Từ cũng đã lặp lại bảy lần. Cậu vốn tưởng rằng Lý Bình sẽ giả vờ như không nghe thấy như lần trước, song hôm nay lại khác. Sau khi nghe Giang Từ nói xong, bà ta thật sự nhắm mắt lại, miệng muốn nói chuyện.

Một lúc sau, bà mở mắt ra, đôi mắt trông rất bình thường nhưng trong miệng lại đổi bằng một câu khác lặp đi lặp lại.

"Đừng đến bệnh viện..."

"Giang Từ, đừng đi bệnh viện."

"Giang Từ..."

Thím Trần đang ôm bà ta, nghe thấy tên Giang Từ từ trong miệng bà ta liền sợ đến mức nói: "Phi phi phi, bà nói bậy gì đấy? Tiểu Từ sẽ không đến bệnh viện đâu, bà cũng đừng điên đến mức nguyền rủa Tiểu Từ chứ. Cảnh sát nói rồi, bây giờ bà là người rất bình thường đấy nhé.”

Nhưng Lý Bình giống như không nghe được gì, chỉ biết lặp đi lặp lại mỗi câu nói này.

Giang Từ bình tĩnh nhìn bà ta, bảo thím Trần thả bà ta ra.

Tròng mắt Lý Bình vẫn nhìn lên trên như cũ, bà ta vừa nói chuyện vừa nhìn thằng Giang Từ, chẳng qua lần này là ánh mắt mong đợi.

"Giang Từ, đừng đi bệnh viện."

Giang Từ suy nghĩ một chút, đáp lại theo lời bà ta: “Tôi biết rồi.”

Câu nói này giống như một câu thần chú kỳ lạ, quả nhiên Lý Bình không nhìn cậu nữa, cũng dừng nói và xoay người chậm rãi rời đi.

Giang Từ nhìn bóng lưng thấp bé của bà ta, không hiểu sao lại nhớ đến bó hồng lớn sắp tàn không bán được mà cậu đã vứt đi ngày hôm qua, không khí trầm lặng.