Nằm trên bãi cỏ, Catelyn mơ thấy Bran vẫn còn nguyên vẹn, Arya và Sansa đang nắm tay nhau, còn Rickon vẫn là một thằng bé đang bú mẹ. Robb, khi đó chưa làm vua, đang chơi với một thanh kiếm gỗ, và khi lũ trẻ đã say ngủ, bà thấy Ned đang nằm trên giường với nụ cười trên môi.
Nhưng giấc mơ ngọt ngào sớm tan biến. Bình minh thật độc ác, và ánh sáng như một nhát dao. Bà thức giấc, ê ẩm khắp toàn thân, cô độc và mệt mỏi; mệt mỏi vì cưỡi ngựa, mệt mỏi vì đau đớn, và mệt mỏi vì trách nhiệm. Ta muốn khóc, bà nghĩ. Ta muốn được an ủi. Ta đã quá mệt mỏi bởi phải gồng mình tỏ ra mạnh mẽ. Ta muốn là kẻ ngốc nghếch và được sợ hãi dù chỉ một lần. Chỉ trong một khoảnh khắc, chỉ… một ngày… một giờ… thôi.
Bên ngoài căn lều, mọi người bắt đầu thức giấc. Bà nghe thấy tiếng phì phò của bầy ngựa, Shadd đang cằn nhằn vì đau lưng, Ser Wendel đang tìm chiếc cung của mình. Catelyn chỉ ước sao tất cả bọn họ biến đi hết. Họ là những người tốt và trung thành, nhưng bà đã chán ngán tất cả bọn họ rồi. Giờ điều bà mong ngóng nhất là những đứa con. Nằm trên giường, bà tự hứa với chính mình rằng sẽ có một ngày, một ngày bà tự cho phép mình được yếu đuối.
Nhưng không phải là hôm nay. Không thể là ngày hôm nay.
Ngón tay bà dường như vụng về lóng ngóng hơn thường lệ khi bà loay hoay mặc quần áo. Bà tự nhủ mình nên thấy may mắn khi còn có thể sử dụng được đôi tay. Con dao ngày đó làm từ loại thép Valyria, và thép Valyria thì cắt rất sâu và rất ngọt. Vết sẹo nhắc bà nhớ lại điều đó.
Bên ngoài Shadd đang cho yến mạch vào một chiếc nồi, trong khi Ser Wendel Manderly đang ngồi buộc lại dây cung. “Phu nhân,” ông lên tiếng khi Catelyn bước ra. “Trên đồng cỏ này có nhiều chim. Bà có muốn dùng bữa sáng bằng món thịt chim quay không?”
“Ta nghĩ cháo yến mạch và bánh mỳ là đủ… cho tất cả chúng ta rồi. Chúng ta còn nhiều dặm đường cần phải vượt qua, Ser Wendel ạ.”
“Xin theo ý phu nhân”. Khuôn mặt vị hiệp sĩ lộ rõ vẻ thất vọng, đầu bộ ria quặp của ông ta giật giật. “Cháo yến mạch và bánh mỳ, còn gì tốt hơn chứ?”
Ông ta là một trong những người đàn ông béo nhất mà Catelyn từng biết, nhưng dù có yêu thức ăn đến mấy thì ông ta vẫn quý trọng danh dự của mình hơn.
“Tôi tìm thấy một ít cây tầm ma và đã pha trà,” Shadd thông báo. “Phu nhân muốn dùng một tách chứ?”
“Có, cảm ơn anh.”
Bà nâng chén trà lên bằng đôi tay có sẹo và thổi cho nguội trà. Shadd là một người nhà Winterfell. Robb đã cử hai mươi người lính giỏi nhất để đưa bà đến gặp Renly an toàn. Cậu cũng cử năm vị lãnh chúa tháp tùng, những cái tên và tước danh cao quý làm tăng thêm tính trọng đại cho sứ mệnh của bà. Khi họ đi về phía nam, rời xa khỏi thị trấn và pháo đài, không ít lần họ đã gặp những nhóm lính mặc áo giáp, và thoáng thấy những đám khói bốc lên từ chân trời phía đông, nhưng chưa lần nào họ bị quấy nhiễu. Họ không thể trở thành mối đe dọa với bất cứ ai, nhưng cũng có đủ số người để không là một con mồi dễ bắt nạt. Một khi qua được Xoáy Nước Đen, những điều tồi tệ nhất sẽ bị bỏ lại phía sau. Trong bốn ngày qua, họ chưa gặp dấu vết nào của chiến tranh.
Catelyn không hề muốn cuộc hành trình này. Và bà cũng đã nói với Robb như vậy, khi còn ở Riverrun. “Lần cuối khi mẹ nhìn thấy Renly, nó còn là một cậu bé không lơn hơn Bran bao nhiêu. Mẹ không quen biết nó. Hãy cử người khác. Chỗ của mẹ là ở đây với ông ngoại con, trong suốt quãng thời gian còn lại của ông ấy.”
Con trai bà nhìn bà không mấy vui vẻ. “Không còn người nào khác. Con không thể tự đi. Ông con đã quá yếu rồi. Hiệp sĩ Cá Đen là đôi tai và đôi mắt của con, con sẽ không để mất ông ấy. Em trai mẹ và con cần phải cố thủ tại Riverrun từ đây chúng con sẽ khởi hành đến…”
“Khởi hành?” Chưa ai nói một lời về chuyện khởi hành với bà.
“Con không thể ngồi tại Riverrun chờ hòa bình đến. Việc đó khiến con như thể sợ hãi không dám đứng trên chiến trường vậy. Khi không có cuộc chiến nào để quyết đấu, những người đàn ông bắt đầu nghĩ đến tổ ấm và lo gặt hái, cha con đã nói như vậy. Thậm chí là cả những người ở phương bắc của con cũng đang không yên.”
Những người ở phương bắc của con, bà nghĩ. Nó bắt đầu nói chuyện như một vị vua. “Chưa ai từng chết vì sự bồn chồn, nhưng tính hấp tấp lại là một vấn đề khác. Chúng ta đã gieo hạt, giờ hãy để chúng lớn đã.”
Robb bướng bỉnh lắc đầu. “Tất cả những gì chúng ta đã làm là ném hạt giống vào gió. Nếu như cô em gái Lysa của mẹ đang trên đường đến đây trợ giúp, thì hẳn chúng ta đã nghe ngóng được tin tức gì rồi. Bao nhiêu chim đưa thư đã được gửi đến Eyrie rồi hả mẹ, bốn con? Con cũng muốn hòa bình, nhưng tại sao người nhà Lannister phải cho con thứ gì đó nếu con cứ ngồi đây trong khi quân đội của con hao dần đi như tuyết giữa mùa hè?”
“Và vì không muốn bị coi là kẻ hèn nhát, nên con sẽ nhảy theo điệu nhạc của Lãnh chúa Tywin?” bà đáp trả. “Ông ta muốn con chiến đấu tại lâu đài Harrenhal, nếu không con cứ hỏi cậu Brynden xem…”
“Con chưa nói gì về Harrenhal,” Robb nói. “Và giờ, phiền mẹ tới chỗ Renly giùm con, hay con sẽ phải cử Greatjon đây?”
Ký ức đem đến một nụ cười thoảng qua trên khuôn mặt bà. Một mánh khóe như vậy lại do một cậu bé mười lăm tuổi nghĩ ra. Robb hiểu rằng thật không thích hợp nếu để một người như Greatjon Umber ứng phó với Renly Baratheon, và cậu cũng biết rằng mẹ mình hiểu rõ điều đó. Bà có thể làm gì ngoài việc chấp thuận và cầu nguyện người cha thân thương sẽ còn sống cho tới lúc bà quay về? Nếu Lãnh chúa Hoster còn khỏe mạnh, bà biết chắc chắn ông sẽ đích thân đi. Tuy nhiên, thời khắc chia tay thật sự rất khó khăn. Ông ấy còn không tỉnh táo khi bà đến nói lời tạm biệt. “Minisa,” ông gọi bà, “lũ trẻ đâu rồi? Cat bé bỏng của ta, Lysa đáng yêu của ta…” Catelyn hôn lên trán cha và nói rằng các con ông đều đang mạnh khỏe. “Hãy đợi con về”, bà nói khi ngài nhắm mắt lại. “Con đã đợi cha biết bao nhiêu lần. Giờ cha phải đợi con.”
Số phận cứ đưa ta đến phương nam hết lần này đến lần khác, Catelyn thầm nghĩ khi bà nhấm nháp một ngụm trà đắng chát, khi nào thì ta sẽ được đi về hướng bắc, ngôi nhà của ta đây. Bà đã viết cho Bran và Rickon, đêm cuối khi ở Riverrun. Mẹ sẽ không quên các con, các con yêu quý của mẹ, các con phải tin như vậy. Chỉ là hiện giờ anh trai các con đang cần mẹ hơn.
“Chúng ta sẽ tới Mander trong hôm nay, thưa phu nhân”, Ser Wendel thông báo khi Shadd múc cháo ra. “Nếu lời họ nói là sự thật thì nơi ở của vua Renly không còn cách bao xa nữa.”
Ta sẽ nói gì đây khi gặp được hắn? Rằng con trai ta không coi hắn là một vị vua? Bà không mong đợi gì ở cuộc gặp gỡ này. Họ cần thêm bạn, chứ không phải thêm thù, nhưng Robb sẽ không bao giờ quỳ gối trước người mà nó cho rằng không có tư cách ngồi lên ngôi vua.
Bát cháo của bà đã hết nhẵn mà bà không nhớ nổi mùi vị của nó như thế nào. Bà đặt chiếc bát sang một bên. “Đến lúc lên đường rồi”. Sớm gặp và nói chuyện với Renly bao nhiêu, bà càng sớm được trở về nhà bấy nhiêu. Bà là người đầu tiên lên ngựa, và dẫn theo đoàn người phía sau. Hal Mollen đi song song với bà, mang theo ngọn cờ của nhà Stark, hình ảnh một con sói xám trên nền tuyết trắng.
***
Họ còn cách trang trại của Renly nửa ngày đường. Robin Flint đi lên trước do thám, và anh ta phi ngựa trở lại báo rằng có một cặp mắt đang dõi theo họ từ trên mái chiếc cối xay gió ở đằng xa. Khi đoàn của Catelyn tới chiếc cối xay, người đó đã đi mất. Họ tiếp tục tiến lên, chưa đầy một dặm thì nhóm tiên phong của Renly đã đến trước mặt, hai mươi người trong bộ áo giáp sắt, dẫn đầu bởi một hiệp sĩ già cả với những con chim giẻ cùi đậu trên áo choàng.
Khi nhìn thấy ngọn cờ, ông ta phi ngựa tới chỗ Catelyn. “Thưa phu nhân,” ông ta nói to, “tôi là Ser Colen của Greenpools, vui lòng được tiếp đón bà. Vùng đất bà đang đi là khu vực rất nguy hiểm.”
“Chúng ta có việc khẩn,” Catelyn trả lời. “Ta đến đây với tư cách là đại sứ cho con trai của ta, Robb Stark, Vua Phương Bắc, để đàm phán với Renly Baratheon, Vua Phương Nam”.
“Vua Renly là người đã được trao vương miện và được xức dầu thánh phong là vua của Bảy Phụ Quốc, thưa phu nhân,” Ser Colen trả lời nhã nhặn. “Nhà vua đang đóng trại cùng quân đội ở gần thành Bitterbridge, nơi con đường Hoa Hồng cắt qua Mander. Sẽ là vinh dự cho tôi nếu tôi được phép hộ tống phu nhân đến gặp nhà vua.” Vị hiệp sĩ giơ bàn tay giáp sắt lên, người của ông ta đi thành hai hàng dọc hai bên Catelyn và cận vệ của bà. Hộ tống hay là bắt giữ đây? bà tự hỏi. Catelyn không thể làm gì khác ngoài đặt niềm tin vào danh dự của Ser Colen và Lãnh chúa Renly.
Họ nhìn thấy khói lửa trại bốc lên khi vẫn còn một giờ đường cách dòng sông. Âm thanh từ trại lính vang qua những cánh đồng, trang trại, và thảo nguyên, phảng phất như tiếng thì thầm của biển khơi xa, nhưng càng đến gần âm thanh càng lớn. Khi nhìn thấy dòng sông Mander đυ.c ngầu lấp loáng dưới ánh mặt trời, họ đã có thể nghe rõ tiếng nói của những người đàn ông, tiếng loảng xoảng của sắt thép, và tiếng hí của lũ ngựa. Tuy vậy, những tiếng ồn và cột khói ấy không giúp họ chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với đạo quân.
Khói từ hàng ngàn bếp lửa bốc lên không trung tạo thành một màn sương mỏng. Từng dãy ngựa xếp hàng trải dài hàng dặm. Một cánh rừng rõ ràng đã bị đốn để làm cọc cho các ngọn cờ. Các công cụ vây phá tường thành được xếp đầy bên đường Hoa Hồng, các loại máy bắn đá và xe phá thành gắn bánh xe còn cao hơn cả một người ngồi trên ngựa. Đầu những ngọn giáo đỏ rực dưới ánh nắng như nhuốm máu; trong khi đó, lều trại của các hiệp sĩ và lãnh chúa được dựng trên đồng cỏ trông như những cây nấm mịn màng. Bà nhìn thấy những người đàn ông cầm giáo mác và cầm kiếm, vài người đội mũ và mặc áo giáp sắt, mấy ả điếm đang cố tỏ ra quyến rũ, các cung thủ đang gài tên, những người đánh xe trên xe ngựa, nông dân lùa lợn vào chuồng, các em bé đưa tin, cận vệ đang mài kiếm, các hiệp sĩ cưỡi ngựa, người giữ ngựa đang dắt những con chiến mã nóng nảy. “Đám người này thật đáng sợ”, Ser Wendel Manderly quan sát khi họ đi qua một nhịp cầu đá cổ xưa, mà cái tên tòa thành Bitterbridge bắt nguồn từ cây cầu đó.
“Đúng vậy”, Catelyn đồng ý.
Dường như mọi hiệp sĩ của phương nam đều tề tựu dưới trướng Renly. Bông hồng vàng của Highgarden được thấy ở khắp nơi: chúng được thêu trên ngực phải của lính trận và người hầu, bay phấp phới trên các lá cờ lụa màu xanh lá treo trên ngọn giáo và thương, được sơn trên các tấm khiên treo bên ngoài nhà lều của anh em, họ hàng, chú bác nhà Tyrell. Ngoài ra, Catelyn còn nhìn thấy biểu tượng cáo và hoa của Nhà Florent, những quả táo xanh đỏ của Nhà Fossaway, người thợ săn đang sải bước của Lãnh chúa Tarly, lá sồi của Nhà Oakheart, chim sếu của Nhà Crane, một đàn bướm đen và cam của Nhà Mullendores.
Bên kia dòng Mander, các lãnh chúa vùng Stormlands đã giương cao cờ hiệu – rằng các chư hầu của Renly thề sẽ trung thành với Nhà Baratheon và lâu đài Storm’s End. Catelyn nhận ra những con chim sơn ca trên cờ hiệu của Bryce Caron, cờ hiệu mang hình lông chim của nhà Penrose, rùa biển của Lãnh Chúa Estermont – một con vật màu xanh lá trên nền xanh lá. Nhưng ngoài những gia huy mà bà biết còn có vô vàn các biểu tượng xa lạ khác đối với bà, những biểu tượng trên cờ hiệu của các tiểu lãnh chúa, các hiệp sĩ và kỵ binh tự do, những người đến vùng đất này để tôn Renly thành một vị vua.
Cờ hiệu của Renly bay cao hơn tất cả. Từ đỉnh tòa tháp cao nhất, trên chiếc cột vĩ đại bằng gỗ sồi bọc da có bánh xe lăn là lá cờ chiến to nhất mà Catelyn từng thấy – một tấm vải đủ to để làm thảm trải cho hàng chục căn phòng lớn; một tấm vải màu vàng óng ánh với con hươu đực đội vương miện màu đen, biểu tượng của nhà Baratheon – ngọn cờ vươn lên cao vυ"t và kiêu hãnh.
“Thưa phu nhân, bà có nghe thấy âm thanh đó không?” Hallis Mollen thúc ngựa đến bên bà và hỏi. “Đó là gì vậy nhỉ?”
Bà lắng tai nghe. Tiếng hò hét, tiếng ngựa hí vang, tiếng va chạm của thép, và … “Tiếng hò reo.” Bà trả lời. Họ vừa leo lên một đỉnh đồi thoải tới chỗ một dãy các căn lều màu sáng trên đỉnh đồi. Khi đi ngang qua đó, đám người mỗi lúc một đông hơn, những âm thanh cũng lớn hơn. Rồi bà nhìn thấy…
Bên dưới những bức tường thành làm bằng gỗ và đá của một lâu đài nhỏ, một cuộc hỗn chiến đang diễn ra.
Cánh đồng đã được dọn sạch, hiện ra trước mặt họ là rào chắn, một đám đông khán giả và hàng rào phân cách dùng trong những cuộc đấu thương trên lưng ngựa. Hàng trăm người, có lẽ là hàng nghìn người, đang tụ tập xem trận đấu. Nhìn mặt đất bừa bộn với những mảnh giáp, mảnh thương vỡ tan nát, rách rưới và bết bê bùn đất, có thể đoán họ đã quyết chiến được một ngày hoặc hơn, nhưng giờ thì cuộc đấu đã sắp ngã ngũ. Chỉ còn chưa đầy hai mươi hiệp sĩ trên lưng ngựa; họ đang lao vào nhau trong tiếng hò reo cổ vũ của khán giả và những người bị loại. Bà nhìn thấy hai người trong bộ giáp sắt xông vào nhau rồi ngã xuống trong một mớ thép và ngựa hỗn độn. “Một cuộc đấu thương,” Hal Mollen lên tiếng. Ông luôn thích dõng dạc tuyên bố những điều hiển nhiên.
“Thật tuyệt vời”, Ser Wender Manderly thốt lên khi một hiệp sĩ áo choàng bảy sắc cầu vồng cầm cây rìu dài quay lại đập vỡ tan chiếc khiên của người đang đuổi theo anh ta, khiến hắn lảo đảo trên bàn đạp ngựa.
Đám đông trước mặt khiến họ di chuyển về phía trước rất khó khăn. “Thưa phu nhân Stark”, Ser Colen nói, “nếu người của bà có thể kiên nhẫn đợi ở đây, tôi sẽ đưa phu nhân vào gặp nhà vua.”
“Xin theo ý ông.” Bà phải lớn giọng ra lệnh cho mọi người ở lại, để có thể át được tiếng ồn của cuộc đấu. Ser Colen thong thả cưỡi ngựa qua đám người với Catelyn theo sau. Tiếng gào thét vang lên từ đám đông khi một người đàn ông râu đỏ không đội mũ cầm khiên có hình đại bàng sư ngã xuống trước một hiệp sĩ to lớn trong bộ giáp màu xanh. Thanh kiếm của người đó ánh lên sắc xanh cô-ban đậm, ngay cả cây chùy đập của anh ta cũng có công dụng chết người như vậy, con ngựa anh ta cưỡi được phủ lá cờ của Nhà Tarth hình mặt trời và mặt trăng trên bốn góc.
“Ronnet Râu Đỏ ngã rồi, quỷ tha ma bắt,” một người chửi thề.
“Loras sẽ cho tên xanh lè đó…” một người vừa lên tiếng thì đám đông lại ồ lên, át lời anh ta.
Một người khác lại ngã xuống và mắc kẹt dưới con ngựa bị thương, cả hai đều đang gào thét vì đau đớn. Các cận vệ vội lao ra trợ giúp.
Thật là điên rồ, Catelyn thầm nghĩ. Kẻ thù thật sự ở mọi phía và một nửa vương quốc đang trong biển lửa thì Renly lại ngồi đây chơi trò đánh trận giả như một cậu nhóc lần đầu tiên được chơi với thanh kiếm gỗ.
Các lãnh chúa và quý bà, quý cô ngồi trên khán đài cũng chăm chú với trận đấu không khác gì những người bên dưới. Catelyn nhận ra hầu hết bọn họ. Cha bà thường xuyên qua lại với các lãnh chúa phương nam, và có vài người từng là khách tại Riverrun. Bà nhận ra Lãnh chúa Mathis Rowan, bệ vệ và diêm dúa hơn bao giờ hết. Hình một cái cây màu vàng tỏa tán lá rộng khắp trên chiếc chẽn màu trắng của ông. Ngồi dưới ông là phu nhân Oakheart, nhỏ bé và mỏng manh, bên trái bà ta là Lãnh chúa Randyll Tarly vùng Horn Hill, thanh kiếm Tai Ương của ông dựng đằng sau ghế ngồi. Bà nhận ra nhiều người nhờ vào biểu tượng của gia tộc họ và có người thì hoàn toàn lạ lẫm.
Ở chính giữa, một người đeo vương miện vàng vừa xem trận đấu vừa cười nói với hoàng hậu trẻ của mình.
Không có gì khó hiểu khi các vị lãnh chúa tụ tập xung quanh cậu ta nhiều như vậy, bà thầm nghĩ, cậu ta giống như một Robert thứ hai. Renly cũng đẹp trai như Robert hồi còn trẻ; chân tay dài và đôi vai rộng, mái tóc đen như mun, mềm và suôn mượt, và màu mắt xanh thẳm, thường trực trên môi một nụ cười dễ mến. Chiếc vương miện nằm ngay trên chân mày dường như rất hợp với cậu ta. Đó là một chiếc vòng hoa hồng làm bằng vàng; nhô lên phía trước là đầu một con hươu làm từ ngọc lục bảo, với đôi mắt và cặp sừng vàng.
Hình con hươu đội vương miện cũng được thêu chỉ vàng trên ngực chiếc áo chùng bằng vải nhung màu xanh lá; dấu ấn nhà Baratheon mang màu sắc của Highgarden. Cô gái cùng ngồi với cậu ta cũng là người vùng Highgarden: nàng hoàng hậu trẻ của nhà vua, Margaery, con gái Lãnh chúa Mace Tyrell. Catelyn biết rằng cuộc hôn nhân của họ chính là chất kết dính các thế lực phương nam lại với nhau. Renly hai mươi mốt tuổi, còn cô gái chỉ bằng tuổi Robb, rất xinh đẹp với đôi mắt nai mềm mại và mái tóc dày màu nâu dài đến vai buông lơi thành những lọn tròn nhỏ. Nụ cười của cô e lệ và ngọt ngào.
Trong trường đấu, một người nữa ngã xuống trước người mặc áo choàng màu cầu vồng, và nhà vua cùng những người khác hò hét khen ngợi. “Loras!” bà nghe tiếng nhà vua hô to. “Loras! Highgarden!” Hoàng hậu vỗ tay đầy phấn khích.
Catelyn quay sang xem hồi kết của cuộc đấu. Chỉ còn bốn người còn lại trong trận chiến, và chẳng khó để nhận ra ai là người nhận được sự ủng hộ từ nhà vua và khán giả. Bà chưa từng gặp Ser Loras Tyrell, nhưng ngay cả ở phương bắc xa xôi, người ta cũng đã nghe về tài năng vượt trội của Hiệp Sĩ Hoa. Ser Loras cưỡi một con ngựa cao màu trắng đeo móng bạc, và chiến đấu với cây rìu có tay cầm dài. Biểu tượng gia tộc là những bông hồng vàng chạy dọc xuống từ đỉnh chiếc mũ giáp sắt của anh ta.
Hai trong số những người sống sót đều chung một mục đích. Họ thúc ngựa về phía vị hiệp sĩ mặc áo xanh cầm khiên màu xanh cô-ban. Khi họ áp sát hai bên, vị hiệp sĩ thắng cương, dùng chiếc khiên vỡ đập giữa mặt một tên, trong khi con ngựa chiến đen tung vó sắt vào người còn lại. Chỉ trong nháy mắt, một tên đã lộn nhào xuống đất, còn một tên lảo đảo trên lưng ngựa. Vị hiệp sĩ áo xanh vứt tấm khiên vỡ để tay trái được tự do, và Hiệp Sĩ Hoa xông vào anh ta. Sức nặng của thanh kiếm dường như không hề làm suy giảm sự uyển chuyển và mau lẹ trong khi Ser Loras di chuyển, tấm áo choàng cầu vồng bay phấp phới xung quanh anh.
Hai con ngựa trắng và đen xoay vòng như đôi tình nhân trong lễ hội ngày mùa, nhưng thay vì nụ hôn, những người cầm cương lại ra những đòn thép. Chiếc rìu dài nhanh như chớp còn cây chùy thì xoáy tròn. Cả hai đều không phải là vũ khí sắc, nhưng chúng vẫn tạo ra một âm thanh chói tai khi đập vào nhau. Không có tấm khiên chắn, hiệp sĩ áo xanh đang trong thế bất lợi. Ser Loras giáng xuống những đòn như búa tạ vào đầu và vai anh trong tiếng thét “Highgarden!” vang lên từ đám đông. Vị hiệp sĩ còn lại trả đòn bằng cây chùy, nhưng mỗi khi cây chùy giáng xuống, Ser Loras đều chặn lại bằng tấm khiên màu lá đã trầy xước, bên trên khắc ba bông hồng vàng. Khi chiếc rìu đập trúng vào tay vị hiệp sĩ khiến cây chùy bay khỏi tay anh, đám đông vỡ òa hò hét như những con thú. Hiệp Sĩ Hoa giương cao chiếc rìu giáng xuống cú đánh cuối cùng.
Hiệp sĩ áo xanh xông lên. Hai con ngựa chiến đâm sầm vào nhau, đầu cây rìu đập vào miếng chắn ngực màu xanh… nhưng bằng cách nào đó, vị hiệp sĩ áo xanh đã khóa chặt được chuôi rìu bằng đôi tay giáp sắt của mình. Anh ta giật nó khỏi tay Ser Loras, cả hai vật lộn trên lưng ngựa và một lúc sau đều ngã. Khi hai con ngựa chạy về hai hướng, hai đấu sỹ rơi xuống đất mạnh đến mức khiến người ngoài cảm giác họ sắp gãy xương đến nơi. Loras Tyrell nằm dưới là người hứng chịu cú va đập. Hiệp sĩ áo xanh rút ra một con dao găm dài xẻ toạc tấm giáp che mặt của Tyrell. Tiếng gầm rú của đám đông khiến Catelyn không thể nghe được Ser Loras nói gì, nhưng nhìn đôi môi nứt nẻ chảy máu kia mấp máy, bà cũng đoán được từ anh ta nói. Đầu hàng.
Vị hiệp sĩ áo xanh loạng choạng đứng dậy, hướng về phía Vua Renly Baratheon và giơ cao con dao găm, đó là nghi thức chào của nhà vô địch dành cho nhà vua. Các cận vệ ùa vào sân đấu giúp vị đấu sỹ thất trận. Khi họ giúp anh cởi bỏ chiếc mũ giáp sắt, Catelyn giật mình khi thấy anh ta còn rất trẻ. Anh ta nhiều lắm cũng chỉ hơn Robb hai tuổi. Chàng trai trẻ có vẻ cũng đẹp như cô em gái của mình vậy, nhưng với đôi môi dập nát, đôi mắt thất thần, máu rỉ xuống mái tóc bết khiến bà khó mà chắc chắn được.
“Hãy lại gần đây,” vua Renly gọi nhà vô địch.
Anh tập tễnh bước về phía hàng ghế. Ở khoảng cách gần, bộ giáp màu xanh da trời trông kém lộng lẫy đi nhiều; trên khắp chiếc áo là các vết chém, vết lõm bởi chùy và búa tạ, các lỗ thủng do kiếm, mảnh vỡ cắm đầy vào tấm chắn ngực và mũ giáp sắt bóng bẩy. Tấm áo choàng rách tả tơi. Nhìn cách di duyển thì anh cũng không khá hơn người bại trận là bao. Vài người tung hô anh. “Tarth!” và thật kỳ cục khi có người hô: “Người đẹp! Người đẹp!”, nhưng những người còn lại đều im lặng. Vị hiệp sĩ áo xanh quỳ trước nhà vua. “Bệ hạ,” anh ta nói, âm thanh bì bõm vì bị cản bởi chiếc mũ vĩ đại in hình rập nổi.
“Ngươi thật sự đúng như lời cha ngươi đã kể.” Giọng Renly vang khắp trường đấu. “Ta đã từng chứng kiến Ser Loras ngã ngựa một đôi lần… nhưng chưa bao giờ như lần này”.
“Hắn ăn gian,” một cung thủ say rượu gần đó lên tiếng, trên chiếc áo chẽn da của anh ta là một bông hồng biểu tượng của nhà Tyrell. “Một mánh khóe bẩn thỉu để kéo người ta xuống đất.”
Đám đông bắt đầu xôn xao. Catelyn quay sang hỏi người bên cạnh: “Này Ser Colen, người đàn ông kia là ai, và tại sao họ lại không thích anh ta đến vậy?”
Ser Colen nhíu mày. “Bởi vì đó không phải là đàn ông, thưa phu nhân. Đó là Brienne nhà Tarth, con gái của Lãnh chúa Selwyn Sao Hôm.”
“Con gái?” Catelyn kinh ngạc.
“Người Đẹp Brienne, họ gọi cô ấy như vậy….nhưng tất nhiên không được trực tiếp nói trước mặt cô ấy, nếu không họ sẽ phải trả giá bằng tính mạng của mình.”
Bà nghe vua Renly tuyên bố tiểu thư Brienne nhà Tarth là người chiến thắng của cuộc đấu tại Bitterbrigde, người cuối cùng phải xuống ngựa trong số một trăm mười sáu vị hiệp sĩ. “Là nhà vô địch, ta ban cho ngươi một ân huệ. Nếu điều ngươi mong muốn nằm trong khả năng của ta, thì ngươi sẽ được toại nguyện.”
“Thưa bệ hạ,” Brienne trả lời. “Thần muốn được vinh dự có một vị trí trong đội Cận Vệ Cầu Vồng của ngài. Thần sẽ là một trong số bảy cận vệ của ngài, và cống hiến cuộc đời cho ngài, đến nơi mà ngài sẽ đi, cưỡi ngựa bên cạnh ngài, và bảo vệ ngài khỏi mọi điều dữ.”
“Được”, nhà vua nói. “Hãy đứng lên và cởi bỏ mũ của ngươi.”
Cô gái làm theo lời vua. Và khi chiếc mũ được bỏ xuống, Catelyn đã hiểu lời Ser Colen.
Người đẹp, họ gọi cô một cách… chế giễu. Mái tóc dưới tấm che chắn rối bù như tổ chim đầy những sợi bẩn, và trên khuôn mặt… đôi mắt của Brienne to và xanh, đôi mắt của một cô gái trẻ, đầy tin tưởng và ngây thơ, nhưng các nét còn lại… đều to và thô kệch, răng nhô ra và khấp khểnh, cái miệng rộng, đôi môi mọng như thể chúng bị sưng phồng vậy. Hàng ngàn chấm tàn nhang điểm xuyết trên đôi má và cặp lông mày, mũi cô dường như đã từng bị gãy. Sự thương hại tràn ngập trong Catelyn. Trên thế gian này, còn sinh vật nào bất hạnh hơn một người phụ nữ xấu xí?
Thế nhưng, khi Renly giúp cô ta cởi bỏ chiếc áo choàng rách bươm và thay bằng chiếc áo choàng cầu vồng, Brienne nhà Tarth trông chẳng có vẻ gì là bất hạnh. Nụ cười làm sáng bừng khuôn mặt cô, và giọng nói sang sảng đầy tự hào. “Mạng sống của thần giờ là của ngài, thưa bệ hạ. Kể từ ngày hôm nay, thần sẽ là tấm khiên của ngài, thần xin thề với các vị tân thần và cựu thần”. Cái cách mà cô ta nhìn nhà vua – phải nói là nhìn xuống nhà vua, bởi cô cao hơn nhà vua một bàn tay, mặc dù Renly đã cao gần bằng anh trai cậu ta trước đây – trông thật nhức mắt…
“Thưa bệ hạ!” Ser Colen vùng Greenpools nhảy xuống ngựa và đi về phía hàng ghế. “Xin ngài đi theo thần”. Ông ta quỳ một gối xuống. “Thần vinh dự đưa phu nhân Catelyn Stark tới đây với tư cách là đại sứ được phái đến bởi con trai bà là Robb, Lãnh chúa vùng Winterfell”.
“Thưa ngài, là Lãnh chúa vùng Winterfell và Vua Phương Bắc,” Catelyn sửa lại. Bà xuống ngựa và đứng bên cạnh Ser Colen.
Vua Renly tỏ vẻ ngạc nhiên. “Phu nhân Catelyn? Chúng ta rất vinh dự.” Nhà vua trở về bên cạnh vị hoàng hậu trẻ của mình. “Margaery yêu dấu, đây là phu nhân Catelyn Stark vùng Winterfell.”
Hết sức nhã nhặn, cô gái trẻ nói. “Chúng ta thật vinh dự khi được đón tiếp phu nhân ở đây, phu nhân Stark.” “Ta rất lấy làm tiếc vì mất mát của bà.”
“Hoàng hậu thật tốt bụng”, Catelyn trả lời.
“Ta thề với phu nhân, ta sẽ bắt nhà Lannister phải trả giá cho cái chết của chồng bà,” nhà vua tuyên bố. “Khi ta chiếm được Vương Đô, ta sẽ gửi bà đầu của Cersei.”
Và điều đó sẽ đem Ned trở về với ta ư? Bà thầm nghĩ. “Chỉ cần biết công lý đã được thực hiện là đủ với tôi rồi, thưa lãnh chúa.”
“Là bệ hạ,” Brienne Giáp Xanh nghiêm giọng sửa lại. “Và bà nên quỳ xuống khi đứng trước nhà vua.”
“Khoảng cách giữa một lãnh chúa và nhà vua là khá nhỏ, thưa tiểu thư,” Catelyn trả lời. “Lãnh chúa Renly đội vương miện, con trai ta cũng vậy. Nếu cô muốn, chúng ta có thể cứ đứng đây trên đống bùn này và tranh luận xem tước hiệu và danh xưng nào là phù hợp, nhưng tôi nhận ra rằng chúng ta có nhiều vấn đề cần nói và cân nhắc hơn.”
Một vài lãnh chúa của Renly giận điếng người khi nghe như vậy, nhưng nhà vua chỉ cười. “Phu nhân nói hay lắm. Sẽ có đủ thời gian cho các loại nhà vua khi chiến tranh kết thúc. Hãy nói cho ta biết, khi nào thì con trai bà tiến quân về Harrenhal?”
Cho tới khi hiểu được vị vua này là bạn hay thù thì Catelyn sẽ không tiết lộ bất kỳ điều gì về kế hoạch của Robb. “Tôi không ngồi trong hội đồng cố vấn chiến tranh của con trai tôi, thưa ngài.”
“Miễn là cậu ta để lại vài tên Lannister cho ta, ta sẽ không phàn nàn điều gì. Cậu ta đã làm gì với Sát Vương rồi?”
“Jamie Lannister đang bị giam giữ tại Riverrun.”
“Hắn vẫn còn được sống sao?” Lãnh chúa Mathis Rowan tỏ vẻ không hài lòng.
Lấy làm ngạc nhiên, Renly nhận xét. “Sói tuyết có vẻ nhân từ hơn sư tử nhỉ.”
“Nhân từ hơn nhà Lannister là chuyện đương nhiên,” phu nhân Oakheart lẩm bẩm với nụ cười chua chát.
“Ta gọi đó là yếu đuối.” Lãnh chúa Randyll Tarly có bộ râu lởm chởm màu xám và nổi tiếng vì những câu nói thẳng. “Ta không có ý vô lễ với bà, phu nhân Stark, nhưng sẽ đúng đạo lý hơn nếu Lãnh chúa Robb đến tham kiến nhà vua chứ không nấp sau váy mẹ như thế.”
“Vua Robb đang tham chiến, thưa ngài,” Catelyn lạnh lùng trả lời, “chứ không mở giải đấu để tiêu khiển.”
Renly cười. “Nhẹ nhàng thôi nào, Lãnh chúa Randyll, ta e là ngài không đủ sức đâu.” Nhà vua triệu tập một quản gia mặc phục trang của lâu đài Storm’s End. “Hãy chuẩn bị chỗ cho những người theo hầu phu nhân đây, và chăm lo cho họ. Phu nhân Catelyn sẽ dùng lều của ta. Lãnh chúa Caswell tốt bụng đã mời ta đến ở lâu đài của anh ta, nên ta không cần đến căn lều đó nữa. Thưa phu nhân, khi bà đã nghỉ ngơi xong, ta xin mời bà dùng bữa với thịt và rượu mật ong tại buổi yến tiệc Lãnh chúa Caswell tổ chức cho chúng ta tối nay. Một bữa tiệc chia tay. Ta nghĩ hẳn anh ta đang nóng lòng muốn tiễn lũ người háu đói của ta đi lắm rồi.”
“Không đúng, thưa bệ hạ,” một người đàn ông trẻ vóc dáng mảnh mai, hẳn là Caswell lên tiếng. “Cái gì của tôi là của ngài.”
“Mỗi khi có người nói với anh trai ta Robert của ta như vậy, anh ấy thường làm theo đúng ý họ,” Renly nói. “Ngươi có con gái không?”
“Có, thưa bệ hạ. Tôi có hai người con gái.”
“Vậy thì hãy cảm ơn Chúa vì ta không phải là Robert. Hoàng hậu yêu dấu của ta là người phụ nữ duy nhất ta khao khát.” Renly đưa tay ra giúp Margaery đứng dậy. “Chúng ta sẽ nói chuyện tiếp khi bà đã nghỉ ngơi xong, phu nhân Catelyn.”
Renly đưa hoàng hậu của mình trở lại lâu đài còn quản gia của nhà vua đưa Catelyn vào căn lều bằng lụa màu xanh lá của cậu ta. “Nếu phu nhân cần bất cứ điều gì, xin bà cứ nói.”
Catelyn khó có thể tưởng tượng được bà sẽ cần gì ngoài những thứ đã có sẵn trong lều. Căn lều rộng hơn bất kỳ căn phòng nào trong các nhà trọ và được trang bị đầy đủ tiện nghi: nệm lông và chăn da thú, chậu tắm bằng gỗ và đồng đủ to cho hai người dùng, lò than làm bằng đồng thau xua tan cái lạnh buổi đêm, một chiếc ghế có chân đỡ bằng da, một chiếc bàn dành cho việc viết lách với lông ngỗng và lọ đựng mực, tô hoa quả đầy những đào, mận, lê, một hũ rượu với bộ chén bạc cùng bộ, chiếc rương làm từ gỗ cây tuyết tùng chứa đầy đồ đạc của Renly – quần áo, sách, bản đồ, các bộ trò chơi, một chiếc đàn hạc, một cái cung, một ống đựng mũi tên, một đôi diều hâu săn đuôi đỏ, một kho quân trang… đúng nghĩa. Cậu Renly này thực không hề hà tiện đối với bản thân, bà nghĩ khi nhìn xung quanh căn lều. Chả trách vì sao đám dân quân này lại di chuyển chậm như vậy.
Bên cạnh lối vào là bộ giáp của nhà vua; một bộ giáp màu xanh của rừng, các chi tiết phụ được đính vàng, đỉnh chiếc mũ sắt gắn một đôi sừng bằng vàng. Bộ giáp được đánh bóng đến mức bà có thể soi thấy hình phản chiếu của chính mình ở tấm chắn ngực, như thể đang nhìn lại từ đáy của một cái ao sâu thẳm màu xanh lá. Khuôn mặt của một người đàn bà chết đuối, Catelyn thầm nghĩ. Người ta có thể chết chìm trong sầu muộn được chăng? Bà đột ngột quay đi, tức giận vì sự yếu đuối của mình. Bà không có thời gian để tự thương hại bản thân, đó là điều xa xỉ. Bà phải tắm rửa sạch sẽ và thay bộ y phục phù hợp cho bữa tiệc tối nay của nhà vua.
Ser Wendel Manderly, Lucas Blackwood, Ser Perwyn Frey, và toàn bộ số người có danh phận cao trong đoàn của bà cùng theo bà đến lâu đài. Đại sảnh trong pháo đài của Lãnh chúa Caswell nếu có được khen tráng lệ thì cũng chỉ vì phép xã giao, chỗ trống dành cho người của Catelyn là ở trên các hàng ghế dài chật ních, giữa đám người của Renly. Vị trí ngồi của Catelyn ở giữa Lãnh chúa mặt đỏ Mathis Rowan và Ser Jon Fossoway vui tính của gia tộc Fossoway Táo Xanh. Ser Jon kể chuyện cười, còn Lãnh chúa Mathis hỏi thăm sức khỏe cha, anh em trai và các con bà.
Brienne nhà Tarth ngồi phía cuối xa chiếc bàn dài. Cô không mặc trang phục của một tiểu thư mà chọn bộ trang phục dành cho hiệp sĩ, một chiếc áo chẽn bằng nhung chia đều làm bốn phần màu hồng và xanh da trời, quần ống túm, bốt, và đai đeo gươm với các loại dụng cụ đi kèm, chiếc áo choàng mới màu cầu vồng rủ xuống phía sau lưng cô. Mặc dù vậy, không quần áo nào có thể che giấu được sự xấu xí của cô; đôi tay đầy tàn nhang cơ bắp, khuôn mặt to bè, hàm răng nhô ra. Nếu không có bộ áo giáp, dường như hình hài cô ta rất vô duyên, hông to và chân tay thô kệch với đôi vai rộng cơ bắp nhưng không có chút ngực nào. Nhìn hành động của Brienne thì thấy rõ rằng cô tự ý thức được điều đó và chấp nhận chịu đựng. Cô chỉ nói khi có người hỏi đến, và hiếm khi rời mắt khỏi đĩa thức ăn trước mặt.
Có rất nhiều đồ ăn tại bữa tiệc. Chiến tranh vẫn chưa ảnh hưởng chút nào đến tính hào phóng, hiếu khách nổi tiếng của vùng Highgarden. Trong khi nhạc công hát và những người nhào lộn diễn trò, người hầu bắt đầu bưng ra món lê ngâm rượu vang, và tiếp tục với các món cá ướp mặn rán giòn, gà nhồi hành tây và nấm. Có hàng tá các ổ bánh mỳ nâu, hàng đống củ cải trắng, ngô ngọt và đậu, vô số giăm bông, ngỗng quay; các đĩa được sắp đầy các loại thịt thú rừng hầm bia và lúa mạch. Về thực đơn ngọt, đám người hầu của Lãnh chúa Caswell bưng ra các khay bánh nướng từ các phòng bếp trong lâu đài, những con thiên nga làm từ kem, kẹo bông hình kỳ lân, bánh chanh hình bông hoa hồng, bánh quy cay tẩm mật ong và bánh tác nhân mâm xôi, táo cắt miếng giòn rụm, và bánh xe bơ pho-mát.
Các loại đồ ăn giàu đạm khiến Catelyn khó chịu trong người, nhưng sẽ không có lợi nếu bà thể hiện sự yếu đuối, mỏng manh của mình trong khi đang có quá nhiều việc đòi hỏi sự cứng rắn từ bà. Bà ăn từng chút một, và quan sát người sẽ kế vị ngôi vua. Renly ngồi cùng với cô dâu của mình bên trái và anh trai cô bên phải. Ngoài tấm vải lanh trắng quanh chân mày ra, Ser Loras dường như không đến nỗi quá tệ xét về mức độ tàn khốc của trận đấu ngày hôm đó cậu tham dự. Cậu ta thật sự là một người tao nhã đúng như Catelyn tưởng tượng. Khi không mất tập trung, đôi mắt cậu lanh lợi và ánh lên vẻ thông minh, mái tóc nâu rối tung khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng phải ghen tỵ. Cậu ta đã thay chiếc áo choàng đấu cũ kỹ bằng chiếc áo mới; một tấm lụa kẻ sọc tuyệt đẹp dành riêng cho Cận Vệ Cầu Vồng của Renly với móc cài hình bông hồng vàng của Highgarden.
Đôi lúc, vua Renly sẽ đưa vào miệng Margaery những miếng thức ăn nhỏ từ đầu con dao ăn của mình, hoặc nghiêng mình nhẹ hôn lên má nàng, và Ser Loras là người chia sẻ những câu chuyện phiếm với nhà vua. Không khó để nhận thấy vị vua trẻ đang vui vẻ thưởng thức các món ăn, nhưng cũng không quá chú tâm vào đồ ăn hay thức uống. Cậu ta hay cười, và nói chuyện hòa nhã với cả người có danh phận cao lẫn kẻ hầu người hạ.
Một vài vị khách của cậu ta lại không được khiêm nhường như vậy. Theo Catelyn nhận thấy, họ uống nhiều và lớn tiếng khoe khoang. Các con trai của Lãnh chúa Willum là Josua và Elyas tranh cãi gay gắt về việc ai sẽ là người đầu tiên qua được bức tường của Vương Đô. Lãnh chúa Varner đặt cô hầu gái lên lòng mình, dụi đầu vào cổ cô ta, còn một tay thì lần xuống váy của ả. Guyard Xanh Lá, người tự coi mình là ca sỹ, đang lắc lư cây đàn hạc và hát một đoạn nhạc với nội dung là buộc đuôi sư tử thành từng nút, mà trong đó chỉ một phần giai điệu là đúng nhạc. Ser Mark Mullendore mang theo một con khỉ đen trắng và cho nó ăn thức ăn từ đĩa của mình, trong khi đó, Ser Tanton của nhà Fossoway Táo Đỏ trèo lên bàn và thề rằng sẽ gϊếŧ chết Sandor Clegane trong một cuộc đấu tay đôi. Lời thề hẳn sẽ nghiêm trang hơn nhiều nếu Ser Tanton không dẫm một chân vào cái tô hình chiếc thuyền đựng nước sốt.
Những trò lố tăng thêm khi một anh hề béo mập nhảy lò cò trong một bộ áo bằng thiếc sơn vàng với một cái đầu sư tử bằng vải và đuổi theo một người lùn xung quanh các dãy bàn, đánh anh ta bằng một quả bong bóng. Cuối cùng, vua Renly hỏi anh hề tại sao lại đánh người anh em của mình như vậy. Tên hề trả lời. “Tại sao ư, thưa bệ hạ, thần là Sát Vương mà.”
“Là Sát Vương, thật là một hề ngốc nghếch,” Renly nói và cười vang khắp căn sảnh.
Lãnh chúa Rowan ngồi bên cạnh Catelyn không tham dự vào cuộc vui này. Ông nói “Bọn họ còn trẻ quá.”
Đúng như vậy. Hiệp Sĩ Hoa còn chưa đến hai tuổi vào ngày Robert gϊếŧ hoàng tử Rhaegar tại Trident. Chỉ có một số ít là nhiều tuổi hơn. Họ đều là những đứa bé vào lúc Cuộc Tàn Phá tại Vương Đô diễn ra, và chỉ là những cậu nhóc khi Balon Greyjoy tạo phản tại Quần đảo Iron. Họ vẫn chưa nếm trải mùi vị chiến tranh, Catelyn thầm nghĩ khi quan sát Lãnh chúa Bryce khích Ser Robar tung hứng một đôi dao găm. Tất cả vẫn chỉ là một trò chơi với chúng, rõ ràng là một giải đấu với chúng, và tất cả những gì chúng thấy là cơ hội để giành vinh quang, danh dự và chiến lợi phẩm. Chúng là những cậu bé say men trong các bài hát và câu chuyện, và như mọi đứa trẻ khác, chúng nghĩ mình là bất tử.
“Chiến tranh sẽ khiến họ già đi”, Catelyn nói, “như đã khiến chúng ta già đi.” Bà vẫn còn là một cô bé khi Robert cùng Ned và Jon Arryn phất cờ chống lại Aerys Targaryen, và đã trưởng thành khi trận chiến kết thúc. “Thật tội nghiệp bọn họ.”
“Tại sao?” Lãnh chúa Rowan hỏi bà. “Hãy nhìn họ kìa. Họ trẻ trung và khỏe mạnh, tràn đầy sự sống và tiếng cười. Và nɧu͙© ɖu͙©, chà, nhiều nɧu͙© ɖu͙© đến mức họ sẽ không biết phải làm gì. Sẽ có nhiều đứa con hoang được hình thành trong đêm nay đây, tôi thề đấy. Sao bà lại thương hại họ?”
“Bởi điều đó sẽ không kéo dài được lâu đâu”, Catelyn buồn rầu trả lời. “Bởi họ là hiệp sĩ của mùa hè, mà mùa đông đang đến rồi.”
“Phu nhân Catelyn, bà nhầm rồi.” Brienne nhìn bà với đôi mắt xanh như bộ áo của cô vậy. “Mùa đông sẽ không bao giờ đến với những người như chúng tôi. Nếu chúng tôi chết trong trận chiến, người đời chắc chắn sẽ hát về chúng tôi, và sẽ luôn có mùa hè trong các bài hát đó. Trong các bài hát mà mọi hiệp sĩ đều hào hiệp, mọi cô gái đều xinh đẹp, và mặt trời thì luôn tỏa sáng.”
Mùa đông sẽ đến với tất cả chúng ta, Catelyn nghĩ. Đối với ta, nó đã đến khi Ned chết. Nó cũng sẽ đến với cô, cô gái ạ, và nó sẽ đến sớm hơn là cô muốn. Nhưng bà không nỡ nói ra như vậy.
Và nhà vua đã giải nguy cho bà. “Phu nhân Catelyn”, Renly gọi. “Ta thấy cần chút không khí. Bà sẽ đi cùng ta chứ?”
Catelyn đứng dậy ngay tức khắc. ‘Thật là một vinh hạnh cho tôi.”
Brienne cũng đứng lên. “Thưa bệ hạ, cho tôi chút thời gian để tôi mặc bộ áo giáp. Ngài không nên đi mà không có cận vệ đi cùng.”
Vua Renly mỉm cười. “Nếu ta không an toàn ngay chính trong tòa lâu đài của Lãnh chúa Caswell, với người của ta ở xung quanh đây, thì một cây kiếm cũng chẳng giải quyết được gì… kể cả đó có là kiếm của ngươi chăng nữa, Brienne. Hãy ngồi xuống và ăn đi. Nếu ta cần ngươi, ta sẽ cho gọi.”
Lời nhà vua dường như là một cú đánh còn mạnh hơn tất cả những gì mà cô gái đã trải qua trong giải đấu chiều hôm đó. “Xin theo ý ngài, thưa bệ hạ”. Brienne cúi gằm mặt xuống. Renly khoác tay Catelyn và dẫn bà ra khỏi sảnh lớn, đi ngang qua một tên lính gác đang ủ rũ gục xuống, và anh ta vội đứng thẳng dậy, hấp tấp đến nỗi suýt làm rơi cây giáo. Renly vỗ vai và đùa với anh ta về chuyện đó.
“Lối này, thưa phu nhân”. Nhà vua đưa bà đi qua một cánh cửa thấp đến lối cầu thang của tòa tháp. Khi họ bắt đầu đi lên, cậu ta nói, “Ser Barristan Selmy có tình cờ ở chỗ con trai bà tại Riverrun không?”
“Không”, bà ngạc nhiên trả lời. “Ông ta không còn ở với Joffrey nữa sao? Ông ta từng là tướng chỉ huy của Ngự Lâm Quân”.
Renly lắc đầu. “Người Lannister bảo rằng ông ta đã quá già và nhường áo choàng của ông ta cho Chó Săn. Ta nghe nói ông đã rời khỏi Vương Đô thề rằng sẽ tiếp tục phục vụ cho một vị vua thật sự. Áo choàng dành cho Brienne ngày hôm nay là chiếc áo choàng ta giữ cho Selmy với hi vọng rằng có thể ông ấy sẽ đến đây với ta. Khi ông ta không xuất hiện tại Highgarden, ta nghĩ có thể ông ta đã đến Riverrun.”
“Chúng tôi không hề thấy ông ấy.”
“Đúng là ông ấy đã già nhưng vẫn là một người tốt. Ta hy vọng không có chuyện gì xấu xảy đến với ông ấy. Bọn Lannister là một lũ ngốc”. Họ đi thêm vài bậc thang nữa. “Vào cái đêm mà Robert chết, ta đã đề nghị sẽ cho chồng bà một trăm tay kiếm và thúc giục ông ấy lợi dụng Joffrey làm sức mạnh. Nếu nghe ta thì giờ ông ấy đã trở thành nhϊếp chính, và ta cũng không cần phải tự phong vương làm gì nữa.”
“Ned đã từ chối ngài.” Bà tự đoán.
“Ông ta thề sẽ bảo vệ các con của Robert,” Renly nói. “Ta không đủ sức mạnh để hành động một mình, vì vậy khi Lãnh chúa Eddard chối bỏ ta, ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trốn chạy. Nếu ta ở lại, chắc chắn hoàng hậu sẽ không để ta sống lâu hơn anh trai ta.”
Nếu cậu ở lại và giúp đỡ Ned, ngài đã có thể sẽ được sống, Catelyn thầm nghĩ một cách cay đắng.
“Ta yêu mến chồng bà, thưa phu nhân. Ta biết ông là một người bạn trung thành với Robert… nhưng ông ấy không chịu lắng nghe và không nhượng bộ. Ta muốn cho bà xem một thứ ở đây”. Họ đã đến đỉnh cầu thang. Renly mở cánh cửa gỗ và họ bước ra mái tòa tháp.
Pháo đài của Lãnh chúa Caswell không đủ cao để được gọi là một tòa tháp, nhưng vùng đất phía dưới thấp và phẳng, Catelyn có thể phóng tầm mắt ra xa hàng dặm, quan sát được tứ phía. Nhìn hướng nào bà cũng thấy ánh lửa. Ngọn lửa che phủ mặt đất như những vì sao rơi, và cũng giống như những vì sao, chúng nhiều đến mức không đếm xuể.
“Hãy đếm chúng nếu phu nhân muốn”, Renly nhẹ nhàng nói. “Bà vẫn sẽ đếm khi bình minh đến ở đằng đông. Ta tự hỏi đêm nay có bao nhiêu ngọn lửa cháy quanh Riverrun?”
Catelyn vẫn nghe thấy tiếng nhạc văng vẳng vọng ra từ đại sảnh, vang lên trong đêm tối. Bà không dám đếm các vì sao.
“Ta nghe nói con trai bà đã đi qua vùng Neck với hai mươi nghìn tay kiếm,” Renly tiếp tục. “Và giờ khi các lãnh chúa vùng Trident về phe cậu ấy, có lẽ cậu ấy sẽ chỉ huy cả bốn mươi nghìn.”
Không, bà nghĩ, không đến mức nhiều như vậy, chúng ta đã mất nhiều người trong cuộc chiến, và số khác thì phải lo việc thu hoạch đồng áng.
“Ở đây ta có nhiều gấp đôi số đó”, Renly nói,” và đây chỉ là một phần sức mạnh của ta. Mace Tyrell ở Highgarden có mười nghìn người nữa, ta có quân đội đóng tại lâu đài Storm’s End, và sớm thôi, tất cả lực lượng người Dornish sẽ gia nhập quân đội của ta. Cũng đừng quên anh trai ta Stannis, người trấn thủ Dragonstone và chỉ huy của các lãnh chúa vùng cửa sông.”
“Có vẻ như ngài mới là người đã quên Stannis,” Catelyn nói gay gắt hơn dự định của bà.
“Ý bà là anh ta sẽ xưng vương ấy à?” Renly cười lớn. “Hãy thẳng thắn với nhau, thưa phu nhân. Stannis sẽ là một vị vua rất tồi. Anh ấy cũng không thích việc đó. Mọi người kính trọng Stannis, thậm chí là sợ sệt, nhưng rất ít người yêu mến anh ấy.”
“Anh ta vẫn là anh trai ngài. Nếu một trong hai người là người hợp pháp thừa kế Ngai Sắt, người đó phải là Lãnh chúa Stannis.”
Renly nhún vai. “Hãy nói cho ta biết, dựa vào đâu mà anh trai ta Robert là người thừa kế hợp pháp Ngai Sắt?” Không đợi câu trả lời, cậu ta nói tiếp. “Người ta nói rằng có mối liên quan huyết thống giữa Nhà Baratheon và Targaryen, về đám cưới nào đó cách đây cả trăm năm, về những người con trai thứ và con gái cả. Không ai ngoài các tộc trưởng quan tâm đến điều ấy. Robert là người đã giành ngôi vị với chiếc búa của mình”. Nhà vua chỉ tay về các đám lửa trại trải dài phía đường chân trời. “Đây là chủ quyền của ta, cũng như Robert đã từng có vậy. Nếu con trai bà hỗ trợ ta như cha bà đã từng hỗ trợ Robert, ta sẽ không hẹp hòi. Ta sẽ vui vẻ công nhận chủ quyền của cậu ấy về lãnh thổ, tước vị và danh xưng. Cậu ấy có thể cai trị Winterfell theo ý cậu muốn. Thậm chí cậu ấy có thể tự xưng là Vua Phương Bắc nếu thích, miễn là cậu ấy quỳ gối và coi ta là vua. Nhà vua chỉ là một danh xưng mà thôi, nhưng sự trung thành, sự tin cậy, sự phục vụ… đó là những thứ ta phải có.”
“Và nếu con trai tôi không cho ngài những thứ đó?”
“Ta sinh ra để làm vua, thưa phu nhân, và không phải là vua của một vương quốc tan đàn xẻ nghé. Ta không thể nói rõ ràng hơn được nữa. Cách đây ba trăm năm, một nhà vua Stark đã quỳ gối trước Aegon – Dragon khi ông ta thấy không còn hy vọng gì nữa. Đó là khôn ngoan. Con trai bà hẳn cũng là một người khôn ngoan. Một khi cậu ấy về phe ta, cuộc chiến này coi như đã được định đoạt. Chúng ta...” Renly dừng lại giữa chừng. “Có chuyện gì thế?”
Tiếng lách cách của sợi xích báo hiệu cổng thành đang được nâng lên. Bên dưới bãi cỏ, một kỵ sỹ đội chiếc mũ sắt có cánh đang thúc ngựa chạy qua các cọc nhọn của cánh cổng thành. “Thưa bệ hạ!” anh ta gọi lớn.
Renly ngó ra qua một lỗ châu mai. “Ta ở đây, hiệp sĩ!”
“Thưa bệ hạ.” Viên kỵ sỹ thúc ngựa đến gần. “Tôi chạy đến đây nhanh nhất có thể. Từ lâu đài Storm’s End. Chúng ta bị bao vây rồi, thưa bệ hạ, Ser Cortnay cố chống trả, nhưng…”
“Nhưng… điều đó là không thể. Nếu Lãnh chúa Tywin rời Harrenhal, hẳn đã có người báo cho ta biết rồi.”
“Thưa bệ hạ, không phải quân Lannister. Đó là Lãnh chúa Stannis đang đứng trước cổng thành. Vua Stannis, ngài ấy tự xưng như vậy.”