Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hậu Duệ Của Sư Tử Vàng

Chương 22: Bran

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vũ Công được mặc giáp bằng len trắng có trang trí phù hiệu hình sói tuyết xám của Nhà Stark, trong khi Bran mặc quần ống túm xám và áo chẽn màu trắng, ống tay áo và cổ áo có pha da lông thú. Trên ngực áo bên trái là ghim gài hình đầu sói màu bạc pha đen bóng loáng. Cậu thích hình con Mùa Hè hơn là một con sói bạc đeo trên ngực, nhưng Ser Rodrik đã vô cùng cương quyết.

Những bậc đá thấp khiến Vũ Công ngập ngừng một chút. Khi Bran giục con ngựa tiến lên, nó ngoan ngoãn leo lên một cách dễ dàng. Bên ngoài cánh cửa lớn bằng gỗ sồi và sắt, tám dãy bàn chân rời choán hết Đại Sảnh của lâu đài Winterfell, mỗi bên bốn dãy và một lối đi ở giữa. Đàn ông chen vai thích cánh trên những chiếc ghế gài. “Stark!” họ đồng thanh hô to và đứng lên khi Bran cưỡi ngựa đi vào. “Winterfell! Winterfell!”

Cậu đã đủ lớn để hiểu rằng không phải họ thực sự reo hò vì cậu – họ đang mừng ngày mùa, mừng Robb và những chiến thắng của anh ấy, mừng cho cha cậu, ông của cậu và tất cả những người trong gia tộc Stark từ tám nghìn năm trở lại đây. Tuy nhiên, điều đó vẫn khiến cậu phổng mũi vì tự hào. Trong suốt quãng đường cưỡi ngựa lối đi ấy, cậu đã quên mất đôi chân bị gãy của mình. Nhưng khi tới chỗ chiếc bục, trước những con mắt chăm chú của mọi người, Osha và Hodor lại mở khóa chiếc dây và nhấc Bran khỏi lưng Vũ Công, rồi bế cậu tới chiếc ghế cao của cha cậu.

Ser Rodrik ngồi phía bên trái Bran, cô con gái Beth ngồi kế bên ông. Rickon ngồi bên phải cậu, mái tóc bờm xờm màu nâu vàng của thằng bé đã mọc quá dài đến mức cứ cọ vào chiếc áo choàng lông chồn. Thằng bé đã không cho ai cắt tóc nó kể từ khi mẹ cậu rời khỏi lâu đài. Người hầu gái gần đây nhất đã bị Rickon cắn vì cố cắt tóc của cậu nhóc. “Em cũng muốn cưỡi ngựa,” cậu nhóc nói khi Hodor dẫn Vũ Công đi. “Em cưỡi ngựa giỏi hơn anh.”

“Không đời nào, em im lặng đi,” Bran nói với cậu em trai. Ser Rodrik yêu cầu hai người im lặng. Bran lên giọng. Cậu chào đón tất cả mọi người thay mặt anh cậu là Vua Phương Bắc, rồi yêu cầu họ cảm ơn các vị tân thần và cựu thần đã giúp Robb chiến thắng và cho họ mùa màng bội thu. “Mong rằng các vị thần sẽ cho chúng ta gấp trăm lần thế này nữa,” cậu kết thúc và nâng chiếc ly bạc có chân của cha cậu lên.

“Gấp trăm lần!” Cốc vại thiếc, cốc bằng đất sét, và những chiếc cốc sừng viền bạc, tất cả cùng chạm vào nhau. Rượu của Bran được chế cho ngọt với mật ong, quế, và đinh hương, nhưng vẫn mạnh hơn loại cậu uống thông thường. Cậu cảm thấy như có những con rắn nóng rẫy nhỏ bằng ngón tay đang quằn quại trong l*иg ngực khi nuốt ngụm rượu xuống. Khi Bran đặt được ly rượu xuống bàn cũng là lúc đầu cậu quay cuồng.

“Làm tốt lắm, Bran,” Ser Rodrik nói với cậu. “Lãnh chúa Eddard sẽ rất tự hào về cậu.” Phía cuối bàn, Maester Luwin gật đầu đồng ý khi những người hầu bắt đầu đem thức ăn lên.

Những loại thức ăn này Bran chưa nhìn thấy bao giờ; hết món này đến món khác được mang ra, nhiều đến nỗi cậu không thể ăn được nhiều hơn hai miếng trên mỗi đĩa. Đồ ăn gồm có thịt bò rừng nướng với tỏi tây, bánh thịt nai với cà rốt, thịt xông khói, nấm, sườn cừu sốt mật ong và đinh hương, thịt vịt viên, lợn rừng sốt tiêu, ngỗng, thịt bồ câu nướng xiên, gà trống thiến, bò hầm lúa mạch và súp hoa quả lạnh. Lãnh chúa Wyman đem từ Cảng White tới hai mươi thùng cá to được bọc trong muối và tảo biển; những con cá ngần, ốc mυ"ŧ, cua ghẹ, trai, sò, cá trích, cá thu, cá hồi, tôm hùm và cá mυ"ŧ đá. Ngoài ra còn có bánh mỳ đen, bánh mật ong, bánh quy yến mạch; củ cải trắng, củ cải đỏ, đậu, bí, hành đỏ, táo nướng, bánh tác dâu, và lê ngâm rượu mạnh. Những chiếc bánh pho mát trắng được đặt trên mỗi bàn ăn bên cạnh muối, và các bình rượu nóng, bia lạnh được chuyển qua chuyển lại trên bàn tiệc.

Các nhạc công của Lãnh chúa Wyman đã chơi rất hay, nhưng tiếng đàn hạc, kèn và vi-ô-lông nhanh chóng chìm nghỉm trong tiếng cười nói rôm rả, âm thanh lách cách của bát đĩa và tiếng gầm gừ của những con chó tranh nhau những mẩu thức ăn thừa trên bàn. Ca sĩ đã hát những bài rất tuyệt, “Cây giáo sắt” và “Những con thuyền cháy,” rồi “Chuyện tình con gấu và trinh nữ,” nhưng dường như chỉ có Hodor lắng nghe. Anh ta đứng bên cạnh người thổi sáo, hai chân nhảy nhót liên tục.

Tiếng ồn ào chuyển thành một mớ âm thanh thập cẩm và hỗn độn. Ser Rodrik nói chuyện với Maester Luwin về mái tóc xoăn của Beth, trong khi Rickon hét lên vui vẻ với anh em nhà Walder.

Bran không muốn cho hai anh em nhà Frey được ngồi trên bàn cao, nhưng vị học sĩ nói bọn chúng sẽ sớm biết cách cư xử. Robb muốn cưới một cô gái nhà Frey, còn Arya sẽ lấy một ông chú của họ. “Còn lâu chị ấy mới lấy chồng,” Bran nói, “Arya thì không bao giờ,” nhưng Maester Luwin vẫn tỏ ra cương quyết, vì thế chúng mới ngồi bên cạnh Rickon.

Người phục vụ luôn mang thức ăn ra cho Bran trước, để cậu có thể chọn phần ăn đặc biệt dành cho lãnh chúa. Khi người hầu mang món vịt ra cũng là lúc cậu không thể ăn thêm được nữa. Cậu gật đầu đồng ý mỗi khi họ mang món ăn ra, rồi phẩy tay bảo họ mang đi. Nếu đồ ăn đặc biệt thơm ngon, cậu sẽ chuyển nó qua cho các lãnh chúa ngồi trên bục, một cử chỉ chứng tỏ tình hữu nghị và thiện chí mà Maester Luwin bảo cậu nên làm. Cậu chuyển một chút cá hồi xuống cho vị phu nhân Hornwood đau buồn, món lợn rừng cho hai anh em nhà Umber dữ dội, một đĩa ngỗng hầm quả mọng đến cho Cley Cerwyn, và một con tôm hùm to cho thầy huấn luyện ngựa Joseth, một người không phải lãnh chúa mà cũng chẳng phải khách, nhưng đã chăm lo việc huấn luyện Vũ Công để Bran có thể cưỡi con ngựa đó. Cậu chuyển bánh ngọt cho Hodor và Già Nan nữa, chẳng vì lý do gì nhưng cậu yêu mến họ. Ser Rodrik nhắc cậu chuyển thức ăn cho hai anh em nuôi của mình, vì thế Bran chuyển cho Walder Bé ít củ cải đường luộc và Walder Lớn một ít củ cải dầm bơ.

Ở dưới hàng ghế dài, người của Winterfell ngồi lẫn với dân chúng trong thị trấn mùa đông, những người bạn đến từ các pháo đài lân cận, và các đoàn tùy tùng hộ tống những lãnh chúa khách mời. Một số gương mặt Bran chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng cậu biết rõ vài người khác như người thân của chính mình, tuy nhiên dường như tất cả bọn họ đều xa lạ với Bran. Cậu nhìn họ từ xa, như thể cậu vẫn đang ngồi bên cửa sổ trong phòng ngủ trông ra khoảnh sân phía dưới, bao quát mọi thứ nhưng thực ra lại chẳng nhìn gì.

Osha đi dọc các bàn để rót bia. Một gã nhà Leobald Tallhart luồn tay vào váy cô ta và Osha đập bình rượu vào đầu hắn khiến nó vỡ tan tành, điều đó khiến một tràng cười rộ lên. Mikken cũng sờ soạng một phụ nữ khác, nhưng cô ta dường như không thèm để ý. Bran quan sát Farlen bắt con cɧó ©áϊ màu đỏ của anh ta đứng bằng hai chân sau để xin những mẩu xương, và mỉm cười với Già Nan khi bà xé một mẩu bánh nóng với những ngón tay nhăn nheo. Trên bục, Lãnh chúa Wyman đang tấn công một đĩa cá mυ"ŧ đá hấp như thể đó là cả một đội quân hùng hậu vậy. Ser Rodrik đã phải ra lệnh chuẩn bị một chiếc ghế to đặc biệt dành riêng cho ông ta, nhưng ông ta rất hay cười và có giọng cười sang sảng nên Bran nghĩ cậu khá mến vị lãnh chúa này. Phu nhân Hornwood uể oải tội nghiệp ngồi bên cạnh ông ta, trông bà ấy như đeo một chiếc mặt nạ bằng đá khi chỉ gẩy đĩa thức ăn với vẻ mệt mỏi bơ phờ. Ở đầu kia của chiếc bàn cao, Hothen và Mors đang thi uống rượu, họ chạm những chiếc cốc sừng vào nhau mạnh như thể các hiệp sĩ thi đấu trên lưng ngựa vậy.

Ở đây nóng nực và ồn ào quá, bọn họ đều say xỉn hết rồi. Bran cảm thấy ngứa ngáy bên trong bộ y phục bằng len màu trắng xám, bỗng nhiên cậu muốn được ở bất cứ nơi nào khác, trừ nơi này. Rừng thiêng lúc này rất lạnh lẽo. Hơi nước bốc lên từ mặt hồ nước nóng, và những chiếc lá đỏ của cây cây đước đang rung lên xào xạc. Mùi vị đó còn rõ ràng hơn những mùi xung quanh đây. Và những người anh em sói tuyết của mình sẽ hú vang khi trăng lên.

“Bran?” Ser Rodrik nói. “Cậu không ăn gì cả.”

Giấc mơ ấy sống động đến mức trong phút chốc Bran không biết mình đang ở đâu. “Ta sẽ ăn sau,” cậu nói. “Bụng ta no sắp vỡ đến nơi rồi.”

Bộ râu trắng của vị hiệp sĩ già nhuốm màu hồng vì dính rượu. “Cậu làm tốt lắm, Bran. Ở đây hôm nay, và cả những buổi họp nữa. Rồi một ngày cậu sẽ trở thành một lãnh chúa tốt, tôi nghĩ vậy.”

Mình muốn trở thành hiệp sĩ. Bran uống một ngụm rượu mật ong nữa từ chiếc ly của cha, ơn trời cậu có thứ gì đó để nắm trong tay. Hình đầu con sói tuyết gầm gừ giống y như thật được khắc trên thành ly. Cậu cảm nhận được cái mõm bạc của nó đang nhô lên trong lòng bàn tay cậu, và Bran nhớ lại lần cuối cùng cha cậu uống rượu bằng chiếc ly này.

Đó là vào đêm tiệc chào mừng khi vua Robert đem theo cả triều đình tới Winterfell. Lúc đó mùa hè vẫn còn đang ngự trị. Cha mẹ cậu đã chia sẻ chiếc bục này với Robert và hoàng, cùng với em trai của bà ta bên cạnh. Chú Benjen mặc đồ đen từ đầu đến chân cũng có mặt ở đó. Bran và các anh chị em ngồi với các con của nhà vua, Joffrey, Tommen và công chúa Myrcella, người cả buổi ngồi nhìn Robb với ánh mắt ngưỡng mộ. Arya làm mặt hề khi không có ai để ý; Sansa chăm chú lắng nghe khi nhạc công của nhà vua hát khúc ca ca ngợi tinh thần thượng võ, và Rickon thì liên tục hỏi tại sao Jon không ở đó với bọn họ. “Bởi vì anh ấy là con hoang,” Bran cuối cùng cũng phải thì thầm với cậu nhóc như vậy.

Giờ họ đi hết rồi, cứ như thể một vị thần tàn bạo đã thò bàn tay vĩ đại xuống và quét tất cả đi. Các chị gái bị bắt giữ, Jon đến Tường Thành, Robb và mẹ ra chiến trường, vua Robbert và cha nằm dưới mồ, và có lẽ cả chú Benjen nữa...

Ngay cả dưới hàng ghế dài kia cũng có nhiều người mới. Jorry đã chết, và bác Tom Bự, Porther, Alyn, Desmond, Hullen người từng là thầy huấn luyện ngựa, và Harwin con trai ông ta cũng vậy... tất cả những người đi về phương nam trong chuyến đó với cha cậu, ngay cả Septa Mordane và Vayon Poole nữa. Những người còn lại ra chiến trường với Robb chắc cũng sớm hy sinh thôi, theo những gì Bran biết. Cậu cũng yêu quý Hayhead, Poxy Tym, Skittrick và những người mới khác, nhưng cậu thực sự nhớ những người bạn cũ.

Cậu đưa mắt nhìn tất cả những khuôn mặt hạnh phúc và buồn đau, và tự hỏi ai sẽ là người vắng mặt vào năm sau, rồi năm sau nữa. Đáng ra cậu đã khóc òa lên, nhưng cậu không thể. Cậu là người nhà Stark vùng Winterfell, là con trai của cha và là người kế thừa của anh cậu, và sắp sửa là một người đàn ông trưởng thành rồi.

Ở cuối sảnh, những cánh cửa bật mở khiến làn gió lạnh ùa vào thổi bùng những ngọn đuốc lên trong chốc lát. Alebelly dẫn hai người khách mới vào bữa tiệc. “Tiểu thư Meera thuộc gia tộc Reed,” người lính gác cổng mập mạp hô vang thông báo. “Cùng với em trai là Jojen, đến từ lâu đài Greywater Watch.”

Mọi người rời mắt khỏi những ly rượu và bàn ăn để nhìn hai người mới đến. Bran nghe thấy Walder Bé thì thầm với Walder Lớn bên cạnh. “Bọn ăn thịt ếch.” Ser Rodrik trèo xuống ghế. “Chào mừng các bạn, hãy vào đây và chung vui trong bữa tiệc ngày mùa này.” Người phục vụ vội vã nối thêm chiếc bàn cao trên bục, đặt thêm bàn và ghế.

“Ai vậy?” Rickon hỏi.

“Người bùn,” Walder Bé trả lời với vẻ khinh khỉnh. “Bọn chúng là kẻ cắp và những con quạ, răng chúng màu xanh vì ăn thịt ếch.”

Maester Luwin cúi người đằng sau ghế của Bran để thì thầm vào tai cậu. “Con phải chào đón những người này nhiệt tình vào. Ta không nghĩ là sẽ gặp họ ở đây, mặc dù… con biết họ là ai rồi chứ?”

Bran gật đầu. “Những người ẩn dật. Đến từ vùng Neck.”

“Howland Reed là bạn tốt của cha cậu,” Ser Rodrik nói. “Hai đứa trẻ này là con ông ấy, có vẻ như vậy.”

Khi hai người mới đi lên dọc căn sảnh, Bran nhìn thấy một người đúng là một cô gái, mặc dù nếu nhìn trang phục thì cậu sẽ không thể nào nhận ra. Cô ta mặc quần ống túm bằng da lông cừu mềm và áo choàng giáp không tay với những vảy cá bằng đồng. Mặc dù xấp xỉ tuổi Robb nhưng cô gái trông mảnh khảnh như một cậu bé, với mái tóc nâu dài buộc túm lại sau đầu và ngực chỉ nhô lên một chút xíu. Một chiếc lưới dệt được đeo lủng lẳng bên hông, con dao bằng đồng dài đeo ở bên kia; dưới cánh tay cô là chiếc mũ giáp lớn bằng đồng đã cũ và lấm chấm gỉ sét; một chiếc chĩa đâm ếch và cái khiên tròn bằng da được cô gái đeo sau lưng.

Em trai của cô ta ít hơn vài tuổi và chẳng đem theo vũ khí gì. Tất cả trang phục của cậu ta đều có màu xanh lá, ngay cả chiếc bốt da cũng vậy, và khi cậu bé tới gần, Bran nhận thấy đôi mắt cậu ta có màu rêu, và hàm răng cũng trắng giống như của những người khác. Cả hai đứa trẻ nhà Reed đều gầy nhỏ, mảnh mai như những thanh kiếm và không cao hơn Bran là bao. Họ quỳ một gối xuống bên dưới chiếc bục.

“Lãnh chúa Stark,” cô gái nói. “Thời gian đã trôi qua hàng trăm, hàng nghìn năm kể từ khi những người dân của chúng tôi thề sẽ trung thành với Vua Phương Bắc. Lãnh chúa cha tôi cử chúng tôi đến đây để tuyên bố điều đó một lần nữa, trước mặt tất cả mọi người.”

Cô ấy đang nhìn mình, Bran nhận thấy điều đó. Vì vậy cậu phải trả lời. “Anh trai Robb của ta đang tham chiến ở phương nam,” cậu nói, “nhưng các người có thể nói những lời đó với ta, nếu muốn.”

“Greywater nguyện sẽ trung thành tuyệt đối với Winterfell,” hai đứa trẻ đồng thanh nói. “Đất đai, lòng nhiệt thành và mùa màng chúng tôi đều dâng cho người, thưa lãnh chúa. Gươm, giáo và cung tên của chúng tôi cũng sẵn sàng đợi lệnh của ngài. Hãy thương xót những kẻ yếu, giúp đỡ những người không nơi nương tựa, và đem lại công bằng cho chúng tôi, chúng tôi sẽ không bao giờ khiến ngài thất vọng.”

“Tôi thề có đất và nước,” cậu bé mặc đồ xanh nói.

“Tôi thề với sắt và đồng,” chị cậu ta nói.

“Chúng tôi thề bằng lửa và băng,” họ đồng thanh kết thúc.

Bran nghĩ cách để đối đáp. Cậu có cần phải thề cái gì đó để đáp lại họ không? Cậu chưa từng được dạy về lời tuyên thệ đó của họ. “Chúc các người có những mùa đông ngắn và những mùa hè với mùa màng bội thu,” cậu nói. Một câu chúc an toàn để nói vào lúc này. “Đứng lên đi. Ta là Brandon Stark.”

Meera đứng lên và giúp cậu em trai đứng dậy. Cậu nhóc cứ nhìn Bran chăm chăm. “Chúng tôi đem quà đến, có cá, ếch và thịt gà,” cậu ta nói.

“Ta cảm ơn.” Bran tự hỏi không biết cậu có phải ăn một con ếch để tỏ ra lịch sự hay không. “Mời hai người dùng thịt và rượu mật ong của Winterfell.” Cậu cố nhớ lại những bài học mà cậu đã được dạy về những người ẩn dật, những kẻ sống trong đầm lầy vùng Neck và hầu như chẳng bao giờ rời vùng đất ngập nước của mình. Họ là những người dân nghèo làm nghề đánh cá và bắt ếch, họ sống trong những ngôi nhà tranh lợp rạ hoặc đám sậy đan vào nhau ở trên hòn đảo trôi nổi sâu trong những đầm lầy kín mít. Người ta nói họ hèn nhát, đánh nhau bằng vũ khí độc và thích lẩn tránh hơn là đối mặt với kẻ thù trên chiến trận. Tuy nhiên, Howland Reed vẫn là một trong những người bạn trung thành nhất của cha cậu trong cuộc chiến giành ngôi của vua Robert, trước khi Bran ra đời.

Cậu bé Jojen tò mò nhìn quanh khi ngồi xuống ghế. “Những con sói tuyết đâu?”

“Ở trong rừng thiêng,” Rickon trả lời. “Xù hư lắm.”

“Em trai tôi rất muốn được nhìn thấy chúng,” cô gái nói.

Walder Bé nói to. “Tốt nhất là cậu ta nên tránh mấy con sói, nếu không chúng sẽ đớp của cậu ta vài miếng thịt đấy.”

“Nếu ta ở đó thì chúng sẽ không cắn.” Bran rất vui vì họ muốn xem mấy con sói. “Mùa Hè chắc chắn sẽ không cắn, và nó sẽ cản không cho Lông Xù làm vậy.” Cậu thấy tò mò về những người sống trong bùn lầy này. Cậu không nhớ đã gặp người nào như vậy chưa. Cha cậu từng gửi thư cho lãnh chúa của Greywater suốt nhiều năm, nhưng chưa một người ẩn dật nào xuất hiện tại Winterfell. Cậu rất muốn nói chuyện với họ nhiều hơn, nhưng Đại Sảnh quá ồn ào nên rất khó nghe thấy tiếng của người nào không ngồi ngay bên cạnh.

Ser Rodrik ngồi ngay bên cạnh Bran. “Họ ăn ếch thật à?” Cậu hỏi vị hiệp sĩ già.

“Đúng vậy,” Ser Rodrik nói. “Ếch, cá, thằn lằn sư, và tất cả các loại chim.”

Có lẽ họ không có cừu và lâu đài, Bran nghĩ. Cậu yêu cầu người phục vụ mang thịt cừu với một dẻ thịt bò rừng, cùng món thịt bò và lúa mạch hầm lên bàn ăn của họ. Dường như họ rất thích những món đó. Cô gái bắt gặp ánh mắt Bran đang nhìn mình và mỉm cười. Bran đỏ mặt quay đi chỗ khác.

Một lúc lâu sau đó, sau khi tất cả món bánh tráng miệng đã được mang ra và kết thúc bằng rượu mùa hè, thức ăn dọn sạch đi và bàn ghế được kéo vào sát tường để dành chỗ cho buổi khiêu vũ. Khi giai điệu trở nên hoang dã hơn thì tiếng trống nhập cuộc, và Hother Umber lôi ra một chiếc tù và chiến cong vυ"t, có viền bạc ở đầu. Khi ca sĩ hát đến bài “Đêm đen kết thúc”, đoạn các anh em trong Đội Tuần Đêm lên phương bắc gặp bọn Ngoại Nhân trong cuộc chiến sinh tử lúc bình minh, ông ta thổi tù và khiến lũ chó đồng thanh sủa vang.

Hai người đàn ông Nhà Glover bắt đầu hòa vào tiếng kèn và đàn hạc. Mors Umber là người đầu tiên đứng dậy. Ông túm lấy một cô hầu gái đi ngang qua và gạt hũ rượu trên tay cô ta xuống đất. Giữa đống lộn xộn của những khúc xương và mẩu bánh mỳ trên nền gạch, ông ta xoay cô gái, rồi ném cô lên không trung. Cô hầu gái đỏ mặt cười ré lên khi váy bị hất tung.

Những người khác nhanh chóng tham gia cuộc vui. Hodor bắt đầu tự nhảy một mình, trong khi lãnh chúa Wyman mời cô bé Beth Cassel nhảy cùng. Mặc dù có thân hình đồ sộ nhưng ông ta di chuyển rất duyên dáng. Khi ông ta mệt, Cley Cerwyn thay ông nhảy với cô bé. Ser Rodrik tiến tới chỗ phu nhân Hornwood, nhưng bà khước từ và xin phép ra về. Bran ngồi xem một lúc khá lâu, đủ để giữ phép lịch sự, sau đó cậu gọi Hodor. Cậu thấy nóng bức, mệt mỏi và mặt đỏ bừng vì rượu, hơn nữa buổi khiêu vũ khiến cậu thấy buồn. Lại là một việc nữa cậu không bao giờ làm được. “Chúng ta đi thôi.”

“Hodor,” Hodor trả lời rồi quỳ xuống. Maester Luwin và Hayhead nhấc cậu đặt vào chiếc giỏ. Dân chúng thành Winterfell đã chứng kiến cảnh tượng này hàng trăm lần, nhưng chắc chắn các vị khách sẽ cảm thấy rất kỳ cục, vài người trong số họ thậm chí tò mò nhiều hơn là lịch sự. Bran cảm thấy những cái nhìn chằm chằm xoáy vào mình.

Họ đi vòng ra phía sau thay vì đi dọc căn sảnh, Bran cúi đầu khi họ đi qua cánh cửa. Trong hành lang tối mờ bên ngoài Đại Sảnh, họ nhìn thấy Joseth, người huấn luyện ngựa đang có một trò vui khác. Ông ta đang vui vẻ với một phụ nữ mà Bran không quen biết bên bức tường, váy cô ta được vén lên ngang eo. Cô ta đang rúc rích cười cho đến khi Hodor đứng lại để nhìn. Và cô ta hét lên. “Kệ họ đi, Hodor,” Bran nói. “Đưa ta về phòng ngủ.”

Hodor đưa cậu lên những bậc thang uốn khúc quanh co để về tháp của cậu, rồi quỳ xuống bên những thanh bám bằng sắt mà Mikken đã đóng vào tường. Bran sử dụng những thanh bám này để tự lên giường, rồi Hodor tháo giày và cởϊ qυầи giúp cậu. “Giờ anh có thể trở lại bữa tiệc, nhưng nhớ đừng làm phiền Joseth và người phụ nữ đó,” Bran nói.

“Hodor,” Hodor trả lời và lúc lắc cái đầu.

Khi thổi tắt cây nến bên cạnh giường, bóng tối bao trùm lấy cậu như một tấm chăn mềm mạiquen thuộc. Tiếng nhạc văng vẳng vọng lại qua ô cửa sổ chớp trong phòng.

Đột nhiên cậu nhớ lại một điều cha cậu từng nói khi cậu còn bé xíu. Cậu đã hỏi Lãnh chúa Eddard rằng có phải Ngự Lâm Quân thực sự là những hiệp sĩ giỏi nhất trong Bảy Phụ Quốc hay không. “Giờ thì không,” ông trả lời, “nhưng họ đã từng là tấm gương sáng chói và tuyệt diệu trên thế giới.”

“Vậy có ai giỏi nhất trong số đó không?”

“Hiệp sĩ giỏi nhất ta từng gặp là Ser Arthur Dayne, ông ta chiến đấu với một thanh kiếm tên là Rạng Đông, được rèn bằng sức nóng của một ngôi sao rơi từ trên trời xuống đất. Người ta gọi ông là Kiếm Sĩ Sao Mai, và nếu không nhờ có Howland Reed thì ông ta đã gϊếŧ cha rồi.” Lúc ấy cha có vẻ rất buồn và ông không nói thêm gì nữa. Bran ước gì cậu đã hỏi cha kỹ hơn về điều đó.

Bran chìm vào giấc ngủ khi trong tâm trí đầy những hình ảnh hiệp sĩ với bộ giáp sáng loáng, chiến đấu bằng thanh kiếm sáng như sao lửa, nhưng rồi giấc mơ tới và cậu lại đang ở trong rừng thiêng. Mùi của thức ăn từ nhà bếp và Đại Sảnh quá nồng khiến cậu cảm giác như mình còn chưa rời bữa tiệc. Cậu đang lảng vảng dưới những cái cây với em trai mình bên cạnh. Đêm nay thật sống động với tiếng hò hét của loài người trong cuộc chơi của họ. Âm thanh đó khiến cậu bồn chồn không yên, và cậu muốn được đi săn.

Tiếng rung leng keng của sắt khiến tai cậu dựng đứng lên. Em cậu cũng nghe thấy âm thanh đó. Cả hai cùng băng qua những bụi cây thấp về phía có tiếng động phát ra. Phóng qua mặt nước tĩnh lặng dưới chân một cây cổ thụ trắng, cậu ngửi thấy mùi của một người lạ, mùi con người lẫn với mùi da, đất và sắt.

Những kẻ xâm lăng mới đi được vài thước vào khu rừng thì cậu xuất hiện trước mặt bọn chúng: một phụ nữ và một chàng trai trẻ; họ không biểu lộ một chút sợ hãi nào, cho dù cậu có nhe bộ nanh trắng ra. Em cậu gầm gừ trong cổ họng, nhưng họ cũng không chịu chạy.

“Chúng đến kìa,” người phụ nữ nói. Meera, một phần trong cậu thầm thì cái tên đó, một chút ý thức của cậu bé đi lạc trong giấc mơ sói. “Em có biết là chúng to như thế này không?”

“Chúng sẽ còn to hơn nữa khi hoàn toàn trưởng thành,” chàng trai trẻ nói và nhìn họ với đôi mắt to màu xanh lá, và không có một chút sợ hãi nào. “Con màu đen đang đầy sợ hãi và thịnh nộ, nhưng con màu xám thì rất mạnh... mạnh hơn nó tưởng... chị có cảm nhận được không, chị gái?”

“Không,” cô ta nói và đặt một tay lên chuôi con dao dài màu nâu mà cô ta đeo. “Đi cẩn thận, Jojen.”

“Nó sẽ không cắn em đâu. Hôm nay không phải ngày em chết.” Chàng trai đi về phía họ, bình thản đưa tay chạm vào mõm cậu, cái chạm nhẹ như cơn gió mùa hè. Nhưng ngay khi chạm vào những ngón tay đó, khu rừng tan biến và mặt đất biến thành khói dưới chân cậu, tất cả bị cuốn đi, rồi cậu xoay tròn và rơi, rơi, rơi mãi...
« Chương TrướcChương Tiếp »