Chương 21: Tyrion

Họ cảnh báo anh phải mặc cho ấm áp. Và Tyrion Lannister đành phải nghe lời. Anh mặc quần ống túm dày như một cái chăn và một chiếc áo chẽn bằng len, phủ bên ngoài là một chiếc áo choàng bằng bộ lông mèo ma anh bắt được trên Núi Mặt Trăng. Chiếc áo choàng dài quá mức, bởi nó được may cho một người cao gấp đôi anh. Khi Tyrion ở trên lưng ngựa, cách duy nhất để xử lý nó là quấn vài vòng quanh người, khiến anh trông giống như một quả bóng bằng lông với những sọc vằn đen trắng.

Mặc dù vậy, anh cũng mừng vì đã nghe lời họ. Không khí trong căn hầm dài, ẩm ướt và tối tăm lạnh lẽo đến thấu xương. Timett đã lập tức chọn rút lui khỏi hầm rượu sau khi thưởng thức chỉ một chút không khí lạnh dưới hầm. Họ đang ở đâu đó bên dưới ngọn đồi Rhaenys, bên dưới trụ sở của Hội Các Nhà Giả Kim. Bức tường đá ẩm ướt có dấu diêm tiêu, và nguồn ánh sáng duy nhất phát ra từ chiếc đèn dầu kín bưng được làm từ sắt và kính mà Pháp Sư Lửa Hallyne thận trọng mang trên tay.

Hết sức cẩn thận... vì dưới đó sẽ có những lọ bằng gốm. Tyrion nhấc một chiếc lọ lên quan sát. Nó tròn và có màu hung đỏ, giống như một quả bưởi to làm bằng đất sét. Hơi quá khổ so với tay của anh, nhưng chắc chắn vừa vặn với tay của một người bình thường. Chúng được làm bằng gốm mỏng, và mong manh đến nỗi người ta cảnh báo anh không được cầm quá mạnh, vì sợ anh sẽ bóp nát chúng. Lớp đất sét thô ráp và xù xì. Hallyne bảo anh rằng người ta cố tình làm như vậy. “Một chiếc bình trơn dễ làm người ta tuột tay.”

Chất cháy từ từ rỉ ra trên miệng lọ khi Tyrion nghiêng nó để nhìn vào bên trong. Màu của nó phải là màu xanh lục thẫm, anh biết vậy, nhưng ánh sáng trong hầm quá yếu ớt nên khó có thể xác định được chính xác. “Đặc quánh,” anh quan sát.

“Đó là vì trời lạnh quá, thưa lãnh chúa,” Hallyne, gã đàn ông vàng vọt với bàn tay mềm ẩm ướt và bộ dạng xun xoe lên tiếng. Hắn mặc chiếc áo choàng kẻ sọc đỏ đen có gắn lông chồn, nhưng trông nó chẳng khác gì một mảnh vải nhỏ chắp vá và bị mối mọt gặm nhấm. “Khi trời ấm, vật chất sẽ chảy dễ dàng hơn, giống như đèn dầu vậy.”

Vật chất là thuật ngữ riêng của các pháp sư lửa dùng để chỉ chất cháy. Họ còn gọi nhau là nhà thông thái nữa, một điều khiến Tyrion khó chịu nhất là thói quen nói bóng gió về những kho kiến thức khổng lồ bí mật mà họ muốn anh nghĩ chỉ bọn họ mới sở hữu được. Ngày xưa, hội nhóm của họ từng rất mạnh, nhưng vài thế kỷ trở lại đây, các học sĩ của thành Citadel đã thay thế vị trí của các nhà giả kim hầu như ở mọi nơi. Giờ đây, chỉ một số người có cấp bậc cao trong số họ mới tồn tại, và họ cũng không còn giả vờ chuyển hóa kim loại nữa...

...nhưng họ vẫn biết làm chất cháy. “Nước không thể dập tắt nó được, ta nghe nói vậy...”

“Đúng thế. Một khi đã bén lửa, chất này sẽ cháy rất mạnh cho đến hết thì thôi. Hơn nữa, nó sẽ thấm vào vải vóc, gỗ, da, và ngay cả thép, những vật đó cũng sẽ bốc cháy.”

Tyrion vẫn nhớ Thoros, tu sĩ đỏ của thành Myr và thanh kiếm lửa của ông ta. Chỉ một lớp mỏng chất cháy thôi cũng có thể cháy hàng giờ liền. Thoros luôn phải đổi một thanh kiếm mới sau một trận chiến, nhưng Robert rất thích ông ta và sẵn lòng cho đổi kiếm. “Thế tại sao nó không thấm được vào đất sét nữa?”

“Ồ có chứ,” Hallyne nói. “Có một tầng hầm ở bên dưới nơi chúng tôi cất giữ những cái bình cũ hơn. Chúng có từ thời Vua Aerys. Ông ta thích những cái lọ được làm theo hình các loại quả. Thực sự là những thứ quả rất nguy hiểm, thưa Quân sư, và, hừm, giờ đây chúng chín nẫu rồi, ngài hiểu ý tôi chứ? Chúng tôi đã hàn những cái lọ bằng sáp và bơm nước vào đầy tầng hầm ở dưới, nhưng dù như vậy… nếu đúng ra thì chúng phải được tiêu hủy rồi, nhưng rất nhiều người giỏi trong số chúng tôi đã bị gϊếŧ hại trong Cuộc Tàn Phá ở Vương Đô, trong khi những pháp sư cấp thấp còn lại thì không đủ năng lực để làm việc này. Và rất nhiều chất cháy dự trữ được chế tạo cho Aerys đã bị mất tích. Chỉ mới năm trước thôi, hai trăm lọ đã được phát hiện trong một buồng kho bên dưới Đại Điện Baelor. Chẳng ai nhớ tại sao chúng lại ở dưới đó, nhưng tôi không nói thì ngài cũng biết là Tu Sĩ Tối Cao đã kinh hãi như thế nào. Tôi đã tận mắt chứng kiến chúng được di chuyển ra ngoài một cách an toàn. Tôi có một chiếc xe bò chở đầy cát, và các thầy tăng giỏi nhất của chúng tôi được cử đến. Chúng tôi chỉ làm việc vào ban đêm, chúng tôi…”

“…đã làm được một việc tuyệt vời, tất nhiên ta tin là như vậy.” Tyrion đặt chiếc lọ anh đang cầm trên tay xuống bên cạnh những cái lọ khác. Chúng được xếp đầy trên bàn một cách ngăn nắp, mỗi hàng gồm bốn lọ và trải ra trong ánh sáng lờ mờ. Ngoài ra còn có những chiếc bàn khác ở phía bên kia, rất nhiều những cái bàn khác. “Những chiếc lọ này, à, lọ hình quả của Vua Aerys gần đây vẫn còn dùng được chứ?”

“Vâng, đúng rồi, gần như chắc chắn... nhưng hãy cẩn thận, thưa lãnh chúa, phải cực kỳ cẩn thận. Vì chúng đã được để quá lâu nên lại càng trở nên… hừm, có thể nói là không ổn định. Bất kỳ một đốm lửa nào cũng có thể làm cho nó bốc cháy. Dù chỉ là một tia lửa nhỏ. Nếu nhiệt độ quá cao, những cái lọ cũng sẽ nổ tung. Những chiếc lọ đó không được để dưới ánh mặt trời ngay cả trong một thời gian ngắn. Vì ngọn lửa bắt đầu từ bên trong, nên nhiệt độ có thể khiến cho chất cháy này nở ra nhanh chóng, và những cái lọ ngay sau đó sẽ tan tành thành từng mảnh. Nếu chẳng may những cái lọ khác cũng nằm quanh đó thì chúng cũng sẽ bốc cháy.”

“Hiện giờ ngươi có bao nhiêu cái lọ?”

“Sáng nay Người Kiểm Kê thông báo chúng ta có bảy nghìn tám trăm bốn mươi lọ. Trong số đó bao gồm bốn nghìn lọ từ thời vua Aerys để lại, chắc chắn.”

“Đống quả đã chín nẫu đó ấy à?”

Hallyne gật đầu. “Người Theo Dõi tin rằng chúng ta có thể cung cấp đầy đủ mười nghìn lọ, như đã hứa với thái hậu. Tôi đồng tình.” Vị pháp sư lửa vô cùng hồ hởi với viễn cảnh đó.

Với điều kiện kẻ địch cho các ngươi thời gian. Các pháp sư lửa đã giữ bí quyết chế tạo chất cháy của họ rất cẩn thận, nhưng Tyrion biết đó là cả một quá trình dài, nguy hiểm và tốn nhiều thời gian. Anh đã luôn cho rằng lời hứa mười nghìn lọ chất cháy của họ với thái hậu chỉ là điều khoác lác, giống như lời các chư hầu thề sẽ điều mười nghìn tay kiếm phục vụ lãnh chúa của mình, rồi xuất hiện trên chiến trường với một, hai trăm tên lính. Nếu họ thực sự có thể cho chúng ta mười nghìn thì...

Anh không biết nên vui mừng hay sợ hãi nữa. Có thể là lẫn lộn cả hai. “Ta tin rằng thành viên trong hội của ngươi không cần đi đâu mà vội vàng, các nhà thông thái ạ. Chúng ta không cần mười ngàn lọ chất đốt đầy khiếm khuyết, thậm chí là một lọ cũng không... và tất nhiên chúng ta không muốn bất cứ một rủi ro nào.”

“Sẽ không có rủi ro đâu, thưa Quân sư. Chất này được chuẩn bị bởi các pháp sư lão luyện trong một dãy phòng chỉ có tường làm bằng đá, và mỗi cái lọ sẽ được di chuyển bởi một thợ học việc, và được chuyển xuống đây ngay khi nó hoàn thành. Phía trên mỗi căn phòng làm việc là một căn phòng chứa đầy cát. Một câu thần chú bảo vệ đã được đặt trên các sàn nhà, hừm, những câu thần chú mạnh nhất. Bất cứ ngọn lửa nào ở tầng hầm bên dưới sẽ đánh sập tầng nhà, và cát sẽ dập tắt ngọn lửa ngay lập tức.”

“Đó là chưa kể đến các pháp sư bất cẩn.” Nói đến thần chú, có lẽ Hallyne muốn nhắc tới những thủ thuật khéo léo, Tyrion nghĩ. Anh rất muốn kiểm tra thử một trong những căn phòng có trần giả này xem nó hoạt động ra sao, nhưng bây giờ không phải lúc. Có lẽ khi chiến tranh kết thúc sẽ hợp lý hơn.

“Các đạo hữu của tôi chẳng bao giờ bất cẩn,” Hallyne nhấn mạnh. “Nếu là tôi thì có thể, hừm, thành thật mà nói…”

“Ồ, vậy sao?”

“Vật chất này chảy trong huyết quản của tôi, và sống trong tim của mọi pháp sư lửa. Chúng tôi tôn trọng sức mạnh của nó. Nhưng những chiến binh thông thường, hừm, nếu làm đổ một trong những bình đựng chất cháy của thái hậu trên chiến trường điên cuồng loạn lạc thì… chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể dẫn tới tai họa khôn lường. Mọi người phải luôn tâm niệm điều đó. Cha tôi đã dặn vua Aerys rất nhiều, giống như cha ông ấy vẫn dặn dò vua Jaehaerys.”

“Chắc chắn là họ đều nghe lời,” Tyrion nói. “Nếu họ từng đốt cháy thành phố thì chắc chắn đã có người kể cho ta chuyện đó rồi. Vậy lời khuyên của ngài là tốt nhất chúng ta nên cẩn thận?”

“Phải rất cẩn thận,” Hallyne nói. “Rất rất cẩn thận.”

“Những cái lọ đất sét này... ngươi có nguồn cung cấp phong phú rồi chứ?”

“Có, thưa lãnh chúa, cảm ơn ngài đã hỏi.”

“Nếu vậy ta lấy một ít chắc là không sao đâu nhỉ. Vài nghìn.”

“Vài nghìn?”

“Hoặc là bao nhiêu cũng được, miễn là không ảnh hưởng đến quá trình chế tạo. Ta đang hỏi những chiếc bình rỗng đấy nhé, ngươi hiểu chứ? Hãy cho người gửi chúng đến đội trưởng đội canh gác ở mỗi cổng thành.”

“Tuân lệnh lãnh chúa, nhưng tại sao...?”

Tyrion mỉm cười. “Khi ngươi bảo ta phải mặc ấm, ta đã mặc ấm. Khi ngươi bảo ta phải cẩn thận, ừm…” Anh nhún vai. “Ta đã xem xét đủ rồi. Nếu ngươi có thể hộ tống ta ra chỗ kiệu thì thật là tốt?”

“Tôi rất… vinh dự, thưa lãnh chúa.” Hallyne nhấc chiếc đèn lên và dẫn đường đi lên tầng trên. “Ngài thật tử tế khi tới thăm chúng tôi. Đó là một vinh dự lớn. Đã lâu lắm rồi quân sư của nhà vua mới ban vinh dự cho chúng tôi, kể từ thời Lãnh chúa Rossart, vì ông ấy cũng nằm trong hội của chúng tôi. Đó là từ thời vua Aerys rồi. Vua Aerys rất thích thú với công việc của chúng tôi.”

Vua Aerys dùng người để nướng thịt quân thù thôi. Jaime anh trai anh từng kể cho anh nghe một vài câu chuyện về vị Vua Điên và các pháp sư lửa được ông ta cưng chiều. “Joffrey cũng sẽ rất thích, ta tin như vậy.” Và đó là lý do tại sao ta phải để nó tránh xa các ngươi, càng xa càng tốt.

“Chúng tôi vô cùng hy vọng được nhà vua đích thân ghé thăm trụ sở của hội. Tôi đã nói chuyện này với chị gái ngài. Một bữa yến tiệc lớn...”

Họ càng trèo lên, không khí càng ấm áp. “Thái hậu đã cấm mọi hình thức yến tiệc cho đến khi chiến tranh kết thúc.” Vì ta đã khăng khăng nài nỉ. “Nhà vua sẽ không muốn ăn uống linh đình trong khi thần dân của mình chẳng có nổi mẩu bánh mì để ăn.”

“Một cử chỉ… đầy yêu thương, thưa lãnh chúa. Vậy có lẽ thay vào đó, vài người trong chúng tôi sẽ tới gặp nhà vua ở Tháp Đỏ. Một chút diễn tập về sức mạnh của chúng tôi, chỉ cần bệ hạ bớt chút thời gian buổi tối bận rộn của mình. Chất cháy là một trong những bí mật đáng sợ nhất mà tổ tiên chúng ta để lại. Chúng tôi sẽ biểu diễn rất nhiều điều kỳ diệu.”

“Ta sẽ nói chuyện này với chị gái ta.” Tyrion chẳng phản đối gì một vài phép thuật nhỏ, nhưng thú vui bắt người khác đánh nhau tới chết của Joff đã thừa đủ rồi; anh không định cho phép thằng nhóc nếm thử việc thiêu sống người khác nữa.

Khi họ lên đến đỉnh cầu thang, Tyrion cởi chiếc áo khoác lông mèo ma ra và gập nó lại, vắt trên cánh tay. Trụ sở của Hội Các Nhà Giả Kim là một tòa nhà hùng vĩ bằng đá đen, nhưng Hallyne dẫn hắn qua những ngóc ngách vòng vèo cho đến khi họ tới hành lang của phòng Đuốc Sắt, một căn phòng dài thênh thang nơi từng hàng lửa xanh như nhảy múa quanh các bức tường đen bằng kim loại cao sáu mét. Ngọn lửa ma quái phản chiếu lên đá cẩm thạch đen bóng loáng trên tường và nền nhà, khiến căn phòng tràn ngập một thứ ánh sáng có màu của ngọc lục bảo. Tyrion đã có thể thấy ấn tượng hơn nếu anh không biết trước rằng những ngọn đuốc sắt vĩ đại đó mới chỉ được đốt lên sáng nay vì có anh tới thăm, và có thể sẽ há hốc mồm kinh ngạc ngay giây phút những cánh cửa đóng lại đằng sau anh. Không thể lãng phí một thứ đắt đỏ như chất cháy được.

Họ xuất hiện nơi những bậc thang rộng và cong dẫn ra đường Sisters, gần chân đồi Visenya. Anh tạm biệt Hallyne và lạch bạch đi về phía Timett con trai Timett đang đứng đợi cùng một đoàn người tộc Lửa Thiêu hộ tống. Nếu xét mục đích của anh ngày hôm nay, thì có vẻ anh đã chọn đúng người bảo vệ. Bên cạnh đó, những vết sẹo của bọn họ cũng khiến đám đông trong thành phố khϊếp sợ và nhốn nháo. Đó là tất cả những gì tốt đẹp trong mấy ngày nay. Chỉ sau ba đêm, một đám đông nữa lại tụ tập trước cổng Tháp Đỏ đòi thực phẩm. Joff đã bắn một dàn tên xuống và gϊếŧ chết bốn người, sau đó hét xuống rằng thằng nhóc cho phép họ ăn những cái xác. Càng ngày chúng ta càng có thêm nhiều bạn!

Tyrion rất ngạc nhiên khi thấy Bronn cũng đang đứng bên chiếc kiệu. “Ngươi làm gì ở đây vậy?”

“Đưa thông điệp cho ngài,” Bronn nói. “Tay Sắt muốn gặp ngài ngay lập tức ở Cổng Thần Linh. Ông ta không nói lý do. Ngài cũng được triệu tập đến tháp Maegor nữa.”

“Triệu tập?” Tyrion biết chỉ có duy nhất một người có thể sử dụng từ đó với hắn. “Cersei muốn gì ở ta?”

Bronn nhún vai. “Thái hậu muốn ngài trở về lâu đài ngay lập tức và tới phòng bà ấy. Thằng em họ của ngài nói vậy. Mới có ba cái sợi râu mà nó đã tưởng mình là đàn ông.”

“Ba sợi râu nhưng là một hiệp sĩ. Giờ cậu ta là Ser Lancel rồi, đừng quên điều đó.” Tyrion hiểu rằng Ser Jacelyn Tay Sắt sẽ không nhờ đến anh nếu vấn đề không nghiêm trọng. “Ta sẽ xem Bywater muốn gì trước. Hãy báo với chị ta là ta sẽ gặp bà ấy khi trở về.”

“Thái hậu sẽ không thích điều đó đâu,” Bronn cảnh báo.

“Tốt. Càng đợi lâu, Cersei sẽ càng tức giận, và càng tức giận chị ta càng ngu ngốc. Tất nhiên ta thích giận dữ và ngu ngốc hơn nhiều so với điềm tĩnh và khôn ngoan.” Tyrion vứt chiếc áo choàng vào trong kiệu, và Timett giúp anh trèo lên.

***

Khu chợ bên trong Cổng Thần Linh bình thường rất đông đúc với những người nông dân bán rau quả, nhưng nay nó gần như bị bỏ hoang khi Tyrion đi ngang qua đó. Ser Jacelyn gặp anh ở cổng, và đưa bàn tay sắt lên chào đón.

“Lãnh chúa, em họ Cleos Frey của ngài đang ở đây, anh ta đến từ Riverrun dưới lá cờ hòa bình, cùng một lá thư từ Robb Stark.”

“Hiệp ước hòa bình?”

“Anh ta nói vậy.”

“Em họ đáng yêu. Cho ta gặp hắn nào.”

Quân áo choàng vàng đưa Ser Cleos vào một trạm gác không có cửa sổ trong nhà gác bên cổng thành. Cậu ta đứng dậy khi thấy mọi người bước vào. “Tyrion, anh là người em mong nhất đấy.”

“Ta không hay được nghe câu đó đâu, em họ.”

“Cersei có đến cùng anh không?”

“Chị ta đang bận rồi. Đây là lá thư từ Stark à?” Anh cầm lá thư từ trên bàn lên. “Ser Jacelyn, ông có thể đi được rồi.”

Bywater cúi chào và ra ngoài. “Họ bảo em phải đưa lá thư này đến thái hậu nhϊếp chính,” Ser Cleos nói khi cánh cửa vừa đóng lại.

“Ta sẽ đưa.” Tyrion liếc qua cái bản đồ mà Robb Stark gửi kèm với bức thư. “Đúng lúc lắm, em họ. Ngồi nghỉ ngơi đi, trông cậu hốc hác và phờ phạc quá.” Thậm chí trông cậu ta còn kinh khủng hơn thế.

“Vâng.” Ser Cleos ngồi xuống một chiếc ghế dài. “Ở dọc bờ sông thật kinh khủng, Tyrion. Đặc biệt là quanh hồ Mắt Thần và dọc theo vương lộ. Các lãnh chúa ở đó tự đốt hoa màu để cho chúng ta chết đói, còn người của cha anh thì đi đến đâu đốt làng mạc đến đó, và gϊếŧ tất cả những người dân.”

Chiến tranh là như vậy. Dân thường bị gϊếŧ hại, còn tầng lớp thượng lưu thì bị bắt để đòi tiền chuộc. Ta luôn biết ơn các vị thần khi cho ta sinh ra là người nhà Lannister.

Ser Cleos đưa tay vuốt mái tóc nâu mỏng của mình. “Ngay cả khi đem theo một lá cờ hòa bình mà bọn em vẫn bị tấn công tới hai lần. Những con sói đói mặc giáp sẵn sàng tấn công bất cứ ai yếu hơn bọn chúng. Chỉ các vị thần mới biết ban đầu chúng theo phe nào, nhưng hiện giờ chúng tự hình thành một phe riêng. Ba người chết, và số người bị thương thì gấp đôi.”

“Có tin gì về kẻ thù của chúng ta không?” Tyrion quay trở lại với vấn đề của Stark. Thằng nhóc cũng không cần gì nhiều. Chỉ một nửa vương quốc, thả các tù binh, con tin của chúng ta, thanh kiếm của cha hắn… à, đúng rồi, cả các em của hắn nữa.

“Cậu ta đang án binh bất động ở Riverrun,” Ser Cleos nói. “Em nghĩ hắn sợ phải đối mặt với cha anh trên chiến trường. Quân lực của hắn càng ngày càng giảm. Các lãnh chúa vùng lưu vực sông đều đã lui về, mỗi người phòng thủ mảnh đất của riêng mình.”

Đó có phải là điều cha muốn không? Tyrion cuộn tấm bản đồ của Stark lại. “Những điều khoản này sẽ không bao giờ được đáp ứng.”

“Anh có bằng lòng đổi hai đứa con gái nhà Stark lấy Tion và Willem không?” Ser Cleos hỏi với vẻ đau thương.

Tion Frey là em trai cậu ta, Tyrion nhớ lại. “Không,” anh bình thản trả lời, “nhưng chúng ta sẽ đưa ra những đề xuất trao đổi tù binh của riêng chúng ta. Để ta tham khảo Cersei và hội đồng đã. Chúng ta sẽ cử cậu quay lại Riverrun cùng với những điều khoản của chúng ta.”

Rõ ràng tương lai đó chẳng có gì vui vẻ. “Lãnh chúa, em không nghĩ Robb Stark sẽ dễ dàng đầu hàng đâu. Chỉ có phu nhân Catelyn muốn hòa bình, còn thằng nhóc thì không.”

“Phu nhân Catelyn muốn hai đứa con gái.” Tyrion ngồi xuống ghế với lá thư và tấm bản đồ tên tay. “Ser Jacelyn sẽ cho cậu đủ thức ăn và lửa ấm. Cậu thực sự cần ngủ đấy, cậu em họ. Ta sẽ gặp cậu khi có thêm thông tin.”

Anh thấy Ser Jacelyn đang đứng trên tường thành, quan sát vài trăm lính mới đang tập luyện ở khoảng đất trống bên dưới. Với quá nhiều người di cư tới đây nương náu, Vương Đô không thiếu người sẵn sàng gia nhập Đội Gác Thành để được no bụng và ấm lưng với chiếc giường làm bằng rơm trong doanh trại, nhưng Tyrion không hy vọng gì những hậu vệ rách rưới này có thể chiến đấu được khi ra chiến trường.

“Ông đã làm rất tốt khi gọi ta đến,” Tyrion nói. “Ta giao Ser Cleos cho ông, chăm sóc cậu ta chu đáo nhé.”

“Thế còn những người hộ tống thì sao?” viên đội trưởng hỏi.

“Cho họ thức ăn và quần áo sạch, và tìm một học sĩ chữa vết thương cho họ. Họ không được bước vào thành phố, ông hiểu chứ?” Nếu những tin tức về hoàn cảnh của Vương Đô lan tới tai Robb Stark ở Riverrun thì mọi việc hỏng hết.”

“Tôi hiểu rồi, thưa lãnh chúa.”

“À, còn điều này nữa. Hội Các Nhà Giả Kim sẽ gửi rất nhiều lọ đất sét tới mỗi cổng thành. Ông sẽ dùng nó để luyện tập cho những người sau này vận hành hỏa công. Đổ sơn xanh vào trong lọ rồi cho họ tập lắp đạn và bắn. Bất cứ ai làm sơn tóe ra đều phải thay bằng người khác. Khi họ đã vận hành trơn tru, hãy thay thế sơn bằng dầu và cho họ tập đốt lửa, sau đó tập bắn chúng khi lửa đang cháy. Một khi học được cách bắn mà không bị bỏng thì họ mới sẵn sàng sử dụng chất cháy được.”

Ser Jacelyn đặt bàn tay sắt lên ngực. “Một phương pháp khôn ngoan. Mặc dù tôi không thích những cái lọ đó của các nhà giả kim cho lắm.”

“Ta cũng đâu có thích, nhưng phải sử dụng tất cả những gì có trong tay.”

Trở lại kiệu, Tyrion Lannister vén rèm lên và gieo mình lên chiếc gối kê dưới khuỷu tay. Cersei hẳn sẽ rất khó chịu khi anh chặn đọc trước lá thư của Stark, nhưng cha anh sai anh đến đây là để trị vì, chứ không phải để làm vui lòng Cersei.

Đối với anh, Robb Stark đã cho họ một cơ hội vàng. Cứ để cho thằng nhóc đó chờ đợi ở Riverrun và mơ về việc lập lại hòa bình một cách dễ dàng. Tyrion sẽ trả lời bằng những điều khoản của riêng anh, chỉ cho Vua Phương Bắc vừa đủ những gì anh muốn, và cứ để anh hy vọng. Cứ để Ser Cleos mang tấm thân gầy còm đi đi lại lại để chuyển những đề nghị và thông điệp. Trong khi đó, anh em họ của anh là Ser Stafford có thời gian để tập trận và trang bị vũ khí cho đạo quân mới tuyển ở Casterly Rock. Một khi đã sẵn sàng, cậu ta cùng Lãnh chúa Tywin sẽ bóp nát cả nhà Tully lẫn nhà Stark.

Giờ đây anh chỉ hy vọng các em trai của Robert án binh bất động. Tuy hành động chậm chạp nhưng Renly Baratheon vẫn tiến về hướng bắc và đông với đội quân khổng lồ từ phương nam của mình, và hầu như chẳng có đêm nào mà Tyrion không lo sợ bị đánh thức bởi tin tức đem về, rằng Lãnh chúa Stannis đang dong chiến thuyền ngược dòng Xoáy Nước Đen. Mặc dù có vẻ ta nắm trong tay khá nhiều chất cháy, nhưng…

Tiếng huyên náo trên đường xen vào những suy nghĩ lo lắng của anh. Tyrion cẩn trọng thò đầu ra giữa những tấm rèm. Họ đang đi qua quảng trường Cobbler, nơi một đám đông khá lớn đang tụ tập bên dưới một tấm bạt che bằng da để nghe một nhà tiên tri phán. Chiếc áo choàng bằng len không nhuộm được nịt bằng sợi gai dầu khiến ông ta trông chẳng khác gì kẻ ăn mày.

“Thối nát!” người đàn ông rít lên. “Ta đã thấy những điềm báo! Nhìn thấy sự trừng phạt của Đức Cha!” Hắn chỉ lên vết thương đỏ rực trên bầu trời. Ở vị trí này, tòa lâu đài Aegon từ đằng xa dường như tọa ngay phía sau hắn, với ngôi sao chổi cắt ngang qua những tòa tháp như một điềm xui xẻo. Hắn thật khôn lanh khi lựa chọn vị trí này, Tyrion nghĩ. “Chúng ta đã trở nên phù nề, hôi hám và bẩn thỉu. Anh em ruột ăn nằm với nhau trên chiếc giường của nhà vua, và thành quả của mối tình lσạи ɭυâи đó đang nhảy cỡn lên trong cung điện của hắn như một con khỉ ác ma nhãi nhép, đồϊ ҍạϊ . Các phu nhân, tiểu thư thì thông da^ʍ với những tên hề và đẻ ra lũ quái vật! Ngay cả Tu Sĩ Tối cao cũng đã quên mất các vị thần! Ông ta đắm mình trong nước hoa và béo tròn vì ăn đủ thứ cao lương mĩ vị, trong khi bao dân thường chết đói! Niềm kiêu hãnh giờ được đặt cao hơn những lời cầu nguyện, những con giòi đang thống trị thành phố này, và tiền bạc đặt lên trên hết… nhưng sẽ không được bao lâu nữa đâu! Mùa hè thối nát sắp kết thúc, vị Hoàng Đế Hám Gái đã bị hạ bệ! Khi con lợn rừng húc thủng ruột ông ta, mùi hôi thối bốc lên tận trời xanh và hàng ngàn con rắn trườn ra từ trong bụng hắn, rít lên phì phì và phun nọc độc!” Hắn chỉ ngón tay xương xẩu lên ngôi sao chổi và tòa lâu đài phía sau. “Kia chính là Điềm Báo! Hãy gột rửa đi, các vị thần đang gào thét! Hãy tắm bằng lẽ công bằng đã lên men, hoặc là các ngươi sẽ bị chìm trong lửa! Trong lửa!”

“Lửa!” những người xung quanh hô theo, nhưng những tiếng hò hét chế nhạo lập tức khiến mọi âm thanh chìm nghỉm. Tyrion thấy được an ủi phần nào vì điều đó. Anh ra lệnh đi tiếp, và chiếc kiệu chao đảo như một con thuyền giữa biển khơi dữ dội khi người của tộc Lửa Thiêu mở đường tiến lên. Con khỉ ác ma nhãi nhép và đồϊ ҍạϊ . Những điều hắn nói về Tu Sĩ Tối Cao cũng không sai. Hôm trước Moon Boy đã nói gì về ông ta nhỉ? Một kẻ giả nhân giả nghĩa; ông ta tôn thờ bảy vị thần nồng nhiệt đến nỗi ăn thay phần cho cả bảy người họ mỗi khi ngồi vào bàn ăn. Nghĩ đến câu nói đùa ấy của tên hề, Tyrion mỉm cười.

Anh vui mừng vì trên đường tới Tháp Đỏ anh không gặp thêm một sự cố nào nữa. Khi đang leo cầu thang để lên phòng, Tyrion thấy tràn trề hy vọng hơn nhiều so với lúc rạng sáng nay. Thời gian, đó là tất cả những gì ta thực sự cần, thời gian để ghép tất cả những mắt xích này lại với nhau... Anh mở cửa và bước vào phòng.

***

Cersei quay lại từ cửa sổ, chiếc váy của ả đung đưa trên chiếc hông thon thả. “Sao cậu dám phớt lờ lời triệu tập của ta!”

“Ai cho phép chị tự ý vào tháp của tôi?”

“Tháp của cậu? Đây là hoàng thất của con trai ta.”

“Họ cũng nói với tôi điều đó rồi.” Tyrion không lấy gì làm vui vẻ. Sợ hãi lại càng không; hôm nay đến lượt Hội Anh Em Mặt Trăng canh gác. “Tôi đã về ngay khi có thể.”

“Thế ư?”

Anh đóng sầm cánh cửa phía sau. “Chị nghi ngờ tôi sao?”

“Luôn luôn, và lúc nào cũng có lý do chính đáng.”

“Ôi đau lòng quá.” Tyrion bước đến bên chiếc tủ ly và rót một ly rượu. Anh biết chẳng có cách nào để giải tỏa cơn khát tốt hơn việc nói chuyện với Cersei. “Nếu tôi đã xúc phạm chị thì chắc chắn tôi cũng có lý do.”

“Cậu thật là một con giun kinh tởm. Myrcella là con gái ta. Cậu thực sự nghĩ rằng ta sẽ đồng ý bán nó như một bao yến mạch hay sao?”

Myrcella, anh nghĩ. Hừm, vậy là quả trứng đã nở. Để xem con gà có màu gì. “Tất nhiên không phải là một bao yến mạch. Myrcella là một công chúa. Một số người còn nói con bé sinh ra để làm công chúa. Hay chị định cho con bé cưới Tommen?”

Cersei vung tay gạt ly rượu trên tay anh rơi xuống đất. “Dù là chị em ta cũng phải rút lưỡi ngươi ra. Ta là nhϊếp chính của Joffrey chứ không phải ngươi, và ta nhắc lại lần nữa, Myrcella sẽ không phải gả cho nhà Dornish giống như ta bị gả cho Robert Baratheon ngày xưa.”

Tyrion vẩy rượu vương trên tay và thở dài. “Tại sao không? Ở Dorne con bé sẽ được an toàn hơn nhiều khi ở đây.”

“Cậu thực sự ngu đần hay chỉ đơn giản là khốn nạn? Cũng như ta, cậu thừa biết nhà Martell chẳng có lý do gì để yêu quý chúng ta.”

“Nhà Martell có đủ mọi lý do để căm ghét chúng ta. Thế nhưng tôi vẫn hy vọng họ đồng ý. Những bất bình của hoàng tử Doran với nhà Lannister mới xảy ra cách đây không lâu, nhưng người Dornish đã chiến tranh với Storm’s End và Highgarden từ hàng ngàn năm nay, và Renly chắc chắn đã lôi kéo được Dorne làm đồng minh. Myrcella mới có 9 tuổi, Trystane Martell đã lên 11. Tôi tính sẽ làm đám cưới cho chúng khi con bé 14 tuổi. Từ giờ đến lúc đó, Myrcella sẽ là một vị khách quý ở Sunspear, dưới sự bảo hộ của hoàng tử Doran.”

“Một con tin thì có,” Cersei mím môi.

“Một vị khách quý,” Tyrion khẳng định, “và tôi nghĩ Martell sẽ đối xử với Myrcella còn tử tế hơn so với Joffrey đối với Sansa Stark. Tôi dự định sẽ cử Ser Arys Oakheart đi cùng. Với một hiệp sĩ trong Ngự Lâm Quân đi theo làm cận vệ trung thành, sẽ chẳng ai dám quên thân phận của con bé đâu.”

“Ser Arys cũng sẽ chẳng làm gì được cho con bé nếu Doran Martell muốn cho con gái ta chết để rửa hận cho em gái hắn.”

“Martell rất liêm chính nên sẽ chẳng gϊếŧ hại một bé gái 9 tuổi đâu, đặc biệt là một đứa bé ngọt ngào và ngây thơ như Myrcella. Một khi vẫn còn nắm con bé trong tay, hắn có lý do để chắc chắn rằng phía chúng ta sẽ giữ lời hứa, và hắn cũng không thể từ chối những điều khoản quý giá đó được. Myrcella chỉ là một phần nhỏ thôi. Tôi cũng hứa sẽ bắt kẻ đã gϊếŧ em gái hắn, một ghế trong hội đồng và một số lâu đài ở vùng Marches...”

“Quá nhiều.” Cersei đi đi lại lại không ngừng như một con sư tử cái, váy của ả xoay qua xoay lại. “Cậu cho họ quá nhiều mà không có sự đồng ý của ta.”

“Ở đây chúng ta đang nói đến hoàng tử xứ Dorne. Nếu tôi cho họ ít hơn thế, có lẽ hắn sẽ nhổ vào mặt tôi.”

“Quá nhiều!” Cersei vẫn khăng khăng.

“Vậy chị sẽ cho ông ta những gì, cái lỗ giữa hai chân chị à?” Tyrion đầy vẻ tức giận.

Lần này kịp nhìn thấy cái tát giáng xuống, mặt anh lệch sang một bên kèm theo tiếng rắc. “Chị gái yêu quý,” anh nói. “Tôi thề đây là lần cuối cùng chị dám đánh tôi.”

Ả phá lên cười. “Đừng có dọa ta, chú lùn. Cậu nghĩ có lá thư của cha thì cậu an toàn sao? Chỉ là một mảnh giấy. Eddard Stark cũng có một mảnh giấy đấy thôi, và nó đã giúp ích cho ông ấy nhiều đấy nhỉ.”

Eddard Stark không nắm Đội Gác Thành trong tay, Tyrion nghĩ, cũng không có những sơn tặc hay đám lính đánh thuê mà Bronn đã thuê về. Nhưng ta có. Hoặc anh hy vọng thế. Đặt niềm tin vào Varys, vào Ser Jacelyn Bywater, và vào Bronn. Lãnh chúa Stark có lẽ đã quá ảo tưởng.

Nhưng anh tuyệt nhiên không nói gì. Một người thông minh không đổ thêm dầu vào lửa. Thay vào đó, anh sẽ đổ một cốc rượu. “Chị nghĩ Myrcella sẽ an toàn ở đây sao nếu Vương Đô sụp đổ? Renly và Stannis sẽ treo đầu nó bên cạnh đầu chị đấy.”

Và Cersei bắt đầu khóc.

Tyrion Lannister không thể ngạc nhiên hơn được nữa, kể cả lúc này nếu Nhà Chinh Phạt Aegon có cưỡi rồng xông vào phòng và tung hứng bánh chanh trên tay. Anh chưa bao giờ nhìn thấy chị mình khóc từ khi còn là những đứa trẻ ở Casterly Rock. Anh ngần ngại bước tới chỗ chị gái. Thông thường người ta nên dỗ dành chị em gái khi thấy họ khóc… nhưng đây là Cersei! Anh ngập ngừng đặt một tay lên vai chị mình.

“Đừng động vào ta,” Cersei nói và quay người đi. Câu nói tưởng như vô hại lại đau hơn bất cứ cái tát nào. Mặt đỏ lên vì đau và giận dữ, Cersei cố thở. “Đừng có nhìn ta, không… không phải trong lúc ta đang thế này… không phải cậu.”

Tyrion lịch sự quay lưng lại. “Tôi không định làm chị sợ. Tôi hứa sẽ không có chuyện gì xảy ra với Myrcella đâu.”

“Nói dối,” Cersei nói. “Ta không phải là một đứa trẻ để cậu dùng những lời hứa suông như vậy dỗ dành. Cậu cũng nói với ta rằng sẽ cứu Jaime nữa. Vậy anh ấy đâu?”

“Ở Riverrun, tôi nghĩ vậy. An toàn dưới sự canh gác cẩn mật, cho đến khi tôi nghĩ ra cách cứu anh ấy.”

Cersei sụt sịt. “Ước gì ta sinh ra là đàn ông. Khi đó ta sẽ chẳng cần ai trong số các ngươi. Và tất cả những chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra. Làm sao Jaime lại để thằng nhóc đó bắt được cơ chứ? Về phần cha, ta rất tin ông ấy, điều này nghe thật ngu ngốc. Nhưng khi ta cần nhất thì ông ấy ở đâu? Ông ấy đang làm gì?”

“Đang gây chiến.”

“Từ phía sau tường thành Harrenhal à?” Cersei nói với vẻ khinh bỉ. “Một cách gây chiến thật lạ lùng. Cứ như là đang lẩn trốn vậy.”

“Vậy thì chị hãy xem lại.”

“Cậu còn muốn gọi đó là gì? Cha ngồi trong một lâu đài, và Robb Stark ngồi trong một lâu đài khác, chẳng ai động tĩnh gì cả.”

“Người này ngồi và người kia cũng ngồi,” Tyrion nói. “Mỗi người đều chờ động tĩnh từ phía bên kia, nhưng con sư tử đang rất điềm tĩnh, sẵn sàng, đang vẫy đuôi chờ đợi, trong khi con nai đang bất động và ruột gan nhũn ra vì sợ hãi.”

“Và cậu chắc chắn rằng cha là con sư tử chứ?”

Tyrion mỉm cười. “Nó ở trên lá cờ của chúng ta mà.”

Ả phớt lờ câu nói đùa của anh. “Đáng lẽ cha nên bị bắt làm tù binh mới phải, Jaime sẽ không bao giờ ngồi yên như thế, ta đảm bảo.”

Jaime sẽ liên tục ra đòn chí mạng, tấn công thành Riverrun, và bọn Ngoại Nhân sẽ nắm lấy cơ hội đó. Anh ta không biết kiên nhẫn là gì, giống như chị vậy, bà chị thân yêu. “Không phải ai trong chúng ta cũng dũng cảm như Jaime, nhưng vẫn có những cách khác để giành phần thắng. Harrenhal rất kiên cố và có một vị trí đắc địa.”

“Còn Vương Đô thì không, chúng ta đều biết điều đó. Khi cha đang chơi trò sư tử vờn nai với thằng bé nhà Stark thì Renly đã tiến quân trên đường Hoa Hồng. Giờ hắn có thể tới thành phố bất cứ lúc nào!”

“Thành phố sẽ không sụp đổ trong một ngày được. Từ Harrenhal đến đây không mất nhiều thời gian, chỉ cần đi thẳng theo vương lộ. Renly chắc chắn không kịp tháo vòng vây khi cha đánh úp từ phía sau. Đội quân của cha là cái búa, và bức tường thành là cái đe. Một bức tranh thật đáng yêu.”

Đôi mắt xanh của Cersei nhìn thẳng vào anh, lo lắng, nhưng khát khao được nghe thêm một lời đảm bảo từ anh. “Nếu Robb Stark tấn công thì sao?”

“Harrenhal ở rất gần dòng Trident, vì thế Roose Bolton không thể đưa người từ phương bắc qua sông để hợp với đội quân của con Sói Trẻ đó. Stark không thể tấn công Vương Đô mà không chiếm Harrenhal trước, và kể cả có sự trợ giúp của Bolton thì hắn cũng không đủ mạnh để làm điều đó.” Tyrion nở nụ cười đắc thắng. “Trong khi đó cha vẫn sống dựa vào vùng đất ven sông trù phú, còn chú Stafford của chúng ta đang chiêu mộ tân binh ở thành Rock.”

Cersei nhìn anh nghi ngờ. “Sao cậu biết tất cả những điều này? Có phải cha nói cho cậu ý định của ông ấy khi gửi cậu đến đây không?”

“Không, tôi nhìn bản đồ thôi.”

Cái nhìn của ả chuyển sang khinh bỉ. “Cậu lại làm ảo thuật với những lời lẽ đó trong cái đầu dị hợm của mình, đúng không Quỷ Lùn?”

Tyrion chán chường. “Chị thân yêu ơi, tôi hỏi chị, nếu chúng ta không chiếm ưu thế thì nhà Stark có cầu hòa với chúng ta không?” Anh rút ra lá thư mà Ser Cleos Frey đã mang về. “Con Sói Trẻ gửi đến chúng ta một số điều khoản, chị xem đi. Những điều khoản không thể chấp nhận được, chắc chắn là vậy, nhưng vẫn là động thái ban đầu. Chị có muốn đọc không?”

“Có chứ.” Ả đã quay trở lại là một thái hậu. “Sao cậu lại có chúng? Đáng lẽ những bức thư phải đến tay ta chứ.”

“Quân sư dùng để làm gì, nếu không phải để đưa đồ cho chị?” Tyrion đưa lá thư cho Cersei. Má anh vẫn còn tê tê nơi dấu tay Cersei để lại. Cứ để chị ta lột da nửa khuôn mặt của ta, đó chỉ là cái giá thấp phải trả để chị ta đồng ý cuộc hôn nhân với nhà Dornish. Anh sắp đạt được mục đích rồi, anh cảm nhận được điều đó. Và phát hiện ra cả tên gián điệp nữa... hừm, đó chính là quả mận trong chiếc bánh pudding của anh.