- 🏠 Home
- Phương Tây
- Trinh Thám
- Hậu Duệ Của Sư Tử Vàng
- Chương 18: Tyrion
Hậu Duệ Của Sư Tử Vàng
Chương 18: Tyrion
Tôi không ngủ được như hồi còn trẻ nữa,” Grand Maester Pycelle nói với anh, thay cho lời xin lỗi vì cuộc gặp mặt lúc bình minh. “Tôi thà dậy từ rất sớm khi trời vẫn tối đen như mực còn hơn nằm mãi trên giường suy nghĩ về những điều còn dang dở.” Miệng nói vậy nhưng đôi mí mắt sụp xuống lại khiến ông ta trông như buồn ngủ.
Trong những căn phòng thoáng mát bên dưới tán cây, hầu gái mang tới cho họ trứng luộc, mận ninh nhừ và cháo. “Trong thời buổi có quá nhiều người đói như thế này, tôi nghĩ tốt nhất nên tiết kiệm một chút.” Pycelle nói với vẻ giáo điều.
“Thật đáng khen ngợi,” Tyrion đập một quả trứng lớn màu nâu, nó làm anh nghĩ đến cái đầu hói lấm chấm của Grand Maester. “Ta lại có quan điểm khác. Nếu có thức ăn thì ta vẫn cứ ăn, vì nhỡ ngày mai không còn gì để ăn thì sao?” Anh mỉm cười. “Vậy các con quạ của ông chắc cũng dậy sớm lắm nhỉ?”
Pycelle vuốt chòm râu trắng như tuyết dài đến tận ngực. “Chắc chắn rồi. Tôi có cần mang bút lông và mực tới sau khi chúng ta xong bữa sáng không nhỉ?”
“Không cần thiết.” Tyrion để bức thư xuống bàn bên cạnh bát cháo, hai cuộn da giống hệt nhau như sinh đôi đang được cuộn chặt và niêm phong bằng sáp ở hai đầu. “Cho hầu gái của ông ra ngoài đi, để chúng ta nói chuyện.”
“Lui ra đi, nhóc.” Pycelle ra lệnh. Cô hầu gái nhanh nhẹn rời khỏi phòng. “Những lá thư này, bây giờ…”
“Dành cho Doran Martell, hoàng tử xứ Dorne.” Tyrion bóc vỏ quả trứng và cắn một miếng. Nhạt vì thiếu muối. “Một lá thư, viết thành hai bản. Hãy cho những con chim nhanh nhẹn nhất của ông gửi chúng đi. Tài liệu này vô cùng quan trọng.”
“Tôi sẽ gửi chúng đi ngay khi chúng ta dùng xong bữa sáng.”
“Gửi ngay lập tức. Món mận vẫn còn đó. Nhưng vương quốc thì có thể không. Lãnh chúa Renly đang dẫn quân trên đường Hoa Hồng, và chẳng ai nói trước được lúc nào Lãnh chúa Stannis sẽ khởi hành từ Dragonstone.”
Pycelle chớp mắt. “Nếu lãnh chúa muốn…”
“Ngài ấy muốn đấy.”
“Tôi ở đây để phục vụ ngài.” Vị học sĩ chậm rãi đứng lên, sợi xích trên cổ khẽ kêu lên leng keng. Chuỗi mắt xích khá nặng, gồm hàng tá mắt xích xoắn lại với nhau và được trang trí bằng đá quý. Tyrion để ý thấy số hạt bằng vàng, bạc và bạch kim lớn hơn nhiều so với lượng hạt làm bằng kim loại thông thường.
Pycelle cử động chậm chạp đến nỗi Tyrion có đủ thời gian để ăn hết một quả trứng, nếm sang món mận ninh nhừ và uống cạn ly nước, trước khi tiếng đập cánh thúc giục anh đứng dậy. Tyrion nhìn theo con quạ đen sẫm trên bầu trời bình minh, rồi quay ngoắt lại phía những chiếc giá đặt ở đầu kia của căn phòng.
Các loại thuốc của vị học sĩ được trưng bày một cách ấn tượng; hàng tá những chiếc lọ được niêm phong bằng sáp, hàng trăm lọ nhỏ bằng thủy tinh có nút, hàng trăm chiếc bình và vô số những chiếc hũ đựng thảo dược sấy khô, tất cả đều được Pycelle tự tay dán nhãn cẩn thận. Thật là một con người ngăn nắp, Tyrion tự nhủ, và thực sự, nếu có làm rối tung đống thuốc lên thì việc sắp xếp chúng lại cũng chẳng có gì khó khăn. Anh còn thấy có nhiều thứ thú vị khác nữa: thuốc độc giấc ngủ ngọt ngào, sữa cây anh túc, nước mắt của Lys, thuốc bột chiết xuất từ cây và nấm độc, cây ô đầu, điệu nhảy của quỷ, nọc độc rắn, thuốc làm mù mắt, máu của góa phụ…
Nhón chân và rướn người lên, anh cố với một chiếc lọ phủ đầy bụi bặm trên chiếc giá cao. Khi đọc được tấm nhãn, anh mỉm cười và đút nó vào tay áo.
Anh quay lại bàn bóc một quả trứng nữa khi Grand Maester Pycelle đang chậm chạp đi từ trên gác xuống. “Xong rồi, thưa lãnh chúa.” Ông già ngồi xuống. “Một tài liệu như thế này... tốt nhất phải được hoàn thành ngay lập tức, thực sự, thực sự... rất quan trọng, ngài nói vậy đúng không?”
“Ồ, đúng thế.” Món cháo quá đặc, nên Tyrion thấy thèm bơ và mật ong. Chắc chắn là gần đây, bơ và mật ong hiếm khi được bán ở Vương Đô, mặc dù Lãnh chúa Gyles vẫn cung cấp chúng vào trong lâu đài. Phân nửa số thực phẩm của họ trong những ngày này đều đến từ mảnh đất của phu nhân Tanda. Rosby và Stokeworth nằm gần thành phố về phía bắc, và chưa phải hứng chịu chiến tranh.
“Hoàng tử xứ Dorne, tôi có thể hỏi về ông ta không?”
“Tốt nhất là không nên.”
“Vâng.” Sự tò mò của Pycelle đã chín nục đến nỗi Tyrion dường như có thể nếm nó. “Có thể... hội đồng của nhà vua...”
Tyrion gõ chiếc thìa bằng gỗ lên cạnh bát. “Hội đồng lập ra là để cố vấn cho nhà vua, thưa ngài học sĩ.”
“Đúng vậy,” Pycelle nói, “và nhà vua…”
“chỉ là một cậu bé 13 tuổi. Vì vậy ta nói thay cho nó.”
“Đúng vậy. Ngài là quân sư của nhà vua. Nhưng... người chị gái nhân từ của ngài, thái hậu nhϊếp chính của chúng ta, bà ấy...”
“...đã đè một gánh nặng lớn lao lên đôi vai của đội quân áo choàng trắng. Ta không muốn làm tăng thêm gánh nặng đó nữa. Ông cũng vậy đúng không?” Tyrion ngẩng mặt lên và nhìn Grand Maester với vẻ dò xét.
Pycelle cúi xuống nhìn đĩa thức ăn. Có cái gì đó trong đôi mắt lệch nửa xanh nửa đen của Tyrion khiến người khác lúng túng; anh biết điều đó và rất giỏi tận dụng ánh mắt của mình. “À,” ông già lẩm bẩm. “Tất nhiên là ngài có quyền rồi, thưa lãnh chúa. Ngài thật thận trọng khi... chia sẻ... gánh nặng này với chị ngài.”
“Ta là kiểu người như vậy.” Tyrion quay lại với món cháo không hợp khẩu vị của mình.
“Thận trọng. Cersei dù sao cũng là chị gái ruột của ta.”
“Và là một phụ nữ,” Grand Maester Pycelle nói. “Một người phụ nữ kỳ lạ, tuy nhiên... để chăm lo mọi mặt cho vương quốc này không phải là chuyện nhỏ, trong khi bà ấy là phụ nữ chân yếu tay mềm...”
Ồ đúng, chị ta là một con bồ câu yếu đuối, cứ hỏi Eddard Stark mà xem. “Ta rất mừng vì ông chia sẻ nỗi lo lắng với ta. Và ta cũng cảm ơn vì lòng hiếu khách của ông. Nhưng một ngày dài đang đợi ta phía trước.” Tyrion vừa nói vừa trèo từ trên ghế xuống. “Khi nhận được câu trả lời từ Dorne phiền ông báo cho ta ngay nhé?”
“Tôi sẽ báo ngay, thưa lãnh chúa.”
“Và chỉ ta thôi chứ?”
“À, tất nhiên rồi.” Bàn tay lấm chấm đồi mồi của Pycelle nắm lấy chòm râu bạc như thể một người sắp chết đuối túm chặt lấy sợi dây thừng. Điều đó khiến Tyrion thấy vui trong lòng. Vậy là xong một người.
Anh bước ra khoảnh sân phía dưới; đôi chân còi cọc lại đau nhức theo mỗi bậc cầu thang. Giờ mặt trời đã lên khá cao, và tòa lâu đài đã bắt đầu tấp nập. Toán lính canh đi đi lại lại trên tường thành, các hiệp sĩ và cận vệ đang luyện tập bằng vũ khí cùn để không gây thương tích. Gần đó, Bronn đang ngồi trên miệng giếng. Hai cô hầu gái duyên dáng thong dong khiêng một chiếc giỏ liễu gai đựng đầy cói đi qua, nhưng gã lính đánh thuê không liếc nhìn lấy một lần. “Bronn, ta thất vọng về ngươi quá.” Tyrion chỉ hai cô gái. “Cảnh đẹp như thế ở trước mắt, mà ngươi chỉ nhìn lũ cục súc này đánh nhau thôi sao?”
“Có hàng trăm nhà thổ trong thành phố này, chỉ cần vài đồng xu lẻ là tôi sẽ có bất cứ ả điếm nào tôi muốn,” Bronn trả lời, “nhưng có ngày mạng sống của tôi sẽ phụ thuộc vào việc tôi trông nom lũ người cục súc này của ngài cẩn thận tới mức nào.” Hắn đứng dậy. “Thằng nhóc trong chiếc áo choàng kẻ ca rô màu xanh biển và chiếc khiên có hình ba con mắt kia là ai vậy?”
“Một hiệp sĩ lang thang. Tallad, hắn xưng tên như vậy. Có chuyện gì thế?”
Bronn gạt lọn tóc lòa xòa trước mắt. “Hắn là chiến binh tốt nhất. Nhưng hãy nhìn xem, hắn đánh theo nhịp điệu, ra cùng những ngón đòn theo thứ tự giống nhau mỗi lần tấn công.” Hắn cười nhăn nhở. “Đó sẽ là điểm chết của hắn, nếu hắn gặp tôi.”
“Hắn phục vụ Joffrey, vì thế ngươi khó có cơ hội đối mặt với hắn lắm.” Họ cùng đi ngang qua khoảnh sân, Bronn phải thu bước lại cho hợp với sải chân ngắn ngủn của Tyrion. Dạo này tên lính đánh thuê trông khá đứng đắn. Mái tóc đen của hắn được gội và chải đàng hoàng, bộ râu cũng mới được cạo, và hắn mặc một tấm giáp che ngực màu đen của thành viên Đội Gác Thành. Trên vai hắn là chiếc áo choàng đỏ của nhà Lannister, với họa tiết bàn tay vàng. Tyrion đã tặng nó cho hắn khi phong hắn làm đội trưởng đội cận vệ của mình. “Hôm nay chúng ta có bao nhiêu người phàn nàn?” Tyrion hỏi.
“Ba mươi có lẻ,” Bronn trả lời. “Hầu hết là kêu ca phàn nàn hoặc có mong muốn nào đó, như thường lệ. Thú cưng của ngài trở lại rồi đấy.”
Anh lẩm bẩm. “Phu nhân Tanda?”
“Người hầu của bà ta. Bà ta lại mời ngài ăn bữa tối đấy. Bà ta nói có món đùi thú rừng, thịt ngỗng nhồi sốt với dâu tằm, và…”
“…con gái bà ta,” Tyrion kết thúc hộ. Ngay khi vừa tới Tháp Đỏ, phu nhân Tanda đã bắt đầu nịnh nọt anh với đủ thứ từ bánh cá lươn, thịt lợn lòi, đến rau củ hầm. Chẳng hiểu sao bà ta lại cho rằng một lãnh chúa lùn sẽ là vị hôn phu lý tưởng cho con gái bà ta là Lollys, một cô nàng to béo, ẻo lả và đần độn. Người ta còn đồn đại cô ta vẫn là gái trinh dù đã 33 tuổi. “Nói với bà ấy là ta rất tiếc.”
“Ngài không thích món ngỗng nhồi hay sao?” Bronn cười nham hiểm.
“Ngươi cứ việc ăn con ngỗng rồi cưới cô ả luôn đi. Hoặc tốt hơn hết là cử Shagga đến.”
“Shagga có vẻ thích ăn cô ta rồi cưới con ngỗng hơn,” Bronn châm chọc. “Nhưng Lollys có vẻ nặng hơn hắn nhiều quá.”
“Vấn đề là ở đó đấy,” Tyrion đồng ý khi họ đi dưới bóng của một lối đi nối giữa hai tòa tháp. “Còn có ai muốn gặp ta nữa không?”
Tên lính đánh thuê tỏ vẻ nghiêm túc. “Có một người cho vay tiền đến từ Braavos đem theo một đống giấy tờ, hắn muốn gặp nhà vua để đòi một số khoản nợ.”
“Cứ làm như Joff biết đếm quá 20 vậy. Cho hắn đến gặp Ngón Út, ông ta sẽ biết cách xử lý với hắn. Ai nữa?”
“Một lãnh chúa từ Trident xuống nói rằng người của cha ngài đã đốt pháo đài của hắn, hãʍ Ꮒϊếp vợ hắn và gϊếŧ tất cả nông dân của hắn.”
“Ta tin rằng người ta gọi đó là chiến tranh.” Tyrion đoán được kẻ đã làm điều đó là Gregor Clegane, hoặc Ser Amory Lorch, hoặc là một con chó ngao khác của cha hắn, gã người Qohor. “Ông ta muốn gì ở Joffrey?”
“Những người nông dân mới,” Bronn nói. “Hắn đi cả một quãng đường dài chỉ để chứng tỏ lòng trung thành và cầu xin một khoản bồi thường.”
“Ta sẽ sắp xếp gặp ông ta vào ngày mai.” Dù có thật sự trung thành hay chỉ là một chiêu nài khẩn thì một lãnh chúa biết phục tùng cũng hữu ích. “Cho ông ta một căn phòng tử tế và đồ ăn ngon lành. Một đôi giày mới nữa, một đôi thật tốt để thể hiện phép lịch sự của vua Joffrey.” Một cử chỉ hào phóng cũng chẳng mất gì.
Bronn gật đầu. “Ngoài ra còn có một loạt thợ làm bánh, người bán hàng thịt và rau quả đang la ó nữa.”
“Lần trước ta đã bảo chúng rồi, ta chẳng có gì cho bọn chúng cả.” Chỉ có một chút thực phẩm được nhập vào Vương Đô, và hầu hết đều được đánh dấu để dùng cho lâu đài và binh lính. Giá rau củ, bột, và hoa quả đều tăng một cách chóng mặt, và Tyrion chẳng muốn nghĩ đến việc loại thịt nào sẽ được bán trong các cửa hàng ở Flea Bottom. Anh hy vọng là có cá. Họ vẫn còn sông và biển... ít nhất là trước khi Lãnh chúa Stannis cho thủy quân ập đến.
“Họ muốn được bảo vệ. Đêm qua một người thợ làm bánh bị nướng chín trong chính chiếc lò của hắn. Đám đông cho rằng hắn đã lấy giá bánh mì quá cao.”
“Có đúng vậy không?”
“Hắn không định phủ nhận điều đó.”
“Bọn họ không ăn luôn hắn đấy chứ?”
“Tôi không thấy ai nói thế.”
“Lần sau họ sẽ ăn thôi,” Tyrion nói. “Ta đã bảo vệ họ hết sức có thể rồi. Đội áo choàng vàng…”
“Họ nói trong đám đông cũng có cả quân áo choàng vàng,” Bronn nói. “Họ muốn nói chuyện trực tiếp với nhà vua.”
“Lũ đần độn.” Tyrion có thể từ chối họ với lòng thương tiếc; nhưng thằng cháu anh sẽ từ chối họ bằng roi vọt và giáo mác. Tyrion nửa muốn đồng ý cho họ gặp... nhưng không, anh không dám. Sớm hay muộn kẻ thù cũng sẽ tiến vào Vương Đô, và điều cuối cùng hắn muốn là chứa chấp những kẻ phản bội ở trong thành.
“Nói với họ vua Joffrey hiểu được nỗi sợ hãi của họ, và sẽ cố gắng làm mọi việc có thể.”
“Họ muốn có bánh mì chứ không phải những lời hứa hẹn.”
“Nếu hôm nay ta cho họ bánh mì, ngày mai bọn chúng sẽ tụ tập đông gấp đôi ngoài cổng. Còn ai nữa không?”
“Một người anh em áo đen từ Tường Thành trở về. Quản gia nói hắn đem đến một bàn tay thối rữa đựng trong một chiếc bình.”
Tyrion uể oải mỉm cười. “Thật ngạc nhiên là không ai ăn nó. Có lẽ ta sẽ gặp ông ta. Đó không phải là Yoren đấy chứ?”
“Không, một hiệp sĩ. Thorne.”
“Ser Alliser Thorne?” Trong số tất cả các anh em áo đen anh gặp ở Tường Thành, Tyrion Lannister không ưa Ser Alliser Thorne nhất. Một người đàn ông nhỏ mọn, chua ngoa, với lòng tự kiêu quá lớn.
“Ta nghĩ lại rồi, có lẽ bây giờ ta không gặp Ser Alliser được. Tìm cho ông ta một căn phòng nhỏ ấm áp, nơi cả năm không có ai thay thảm ấy. Và cứ để cái tay đó thối thêm một chút nữa cũng không sao.”
Bronn cười phá lên và rẽ sang một lối khác, trong khi Tyrion khó nhọc bước lên những bậc thang ngoằn ngoèo. Lạch bạch đi ngang qua khoảnh sân ngoài, anh nghe thấy tiếng chiếc khung lưới sắt được kéo lên. Bà chị anh và một đám đông đang đứng chờ ở cửa chính. Cưỡi trên lưng con ngựa nhỏ màu trắng, Cersei cao lớn hơn anh, trông chị ta như một nữ thần trong chiếc váy màu xanh. “Em trai,” ả gọi bằng giọng không có gì thân mật. Thái hậu đã không hài lòng với cách xử lý của anh với Janos Slynt.
“Thái hậu.” Tyrion cúi người lịch thiệp. “Sáng nay trông chị rất đáng yêu.” Chiếc vương miện bằng vàng và áo choàng lông chồn. Một đoàn tùy tùng cưỡi ngựa ở phía sau: Ser Boros Blount của Ngự Lâm Quân mặc giáp vảy màu trắng với vẻ cau có thường trực; Ser Balon Swann đeo chiếc cung bên yên ngựa khảm bạc; Lãnh chúa Gyles Rosby với tiếng ho khò khè nghe ngày một tệ; và Hallyne Pháp Sư Lửa thuộc Hội Các Nhà Giả Kim; và người thân cận mới nhất của thái hậu, cậu em họ Ser Lancel Lannister, cận vệ cũ của Robert và mới được bà quả phụ của ông ta nhấc lên làm hiệp sĩ. Vylarr và hai mươi lính gác hộ tống phía sau.
“Hôm nay chị đi đâu vậy, chị gái?” Tyrion hỏi.
“Ta đi tuần một vòng các cánh cổng để kiểm tra hệ thống pháo bắn đá và bắn lửa. Ta không muốn để người đời nghĩ rằng chúng ta thờ ơ trước việc phòng thủ thành phố giống như cậu.” Cersei nhìn anh với đôi mắt xanh trong veo, chúng đẹp ngay cả khi thể hiện sự khinh miệt. “Ta được thông báo rằng Renly Baratheon đã hành quân từ Highgarden. Hắn đang dẫn quân lên đường Hoa Hồng, với sức mạnh khủng khϊếp ở phía sau.”
“Varys cũng báo với tôi như vậy rồi.”
“Và hắn có thể đến đây khi trăng tròn.”
“Với tốc độ ung dung của hắn hiện giờ thì chưa đâu,” Tyrion quả quyết. “Mỗi đêm hắn lại mở yến tiệc tại một lâu đài, và tổ chức đấu ngựa ở mọi ngã tư mà hắn đi qua.”
“Nên mỗi ngày lại có thêm nhiều người tề tựu dưới cờ của hắn. Người ta nói quân đội của Renly giờ đã lên tới một trăm nghìn rồi.”
“Con số khá lớn đấy nhỉ.”
“Hắn có sự hậu thuẫn của Storm’s End và Highgarden ở phía sau, tên lùn ngốc nghếch ạ,” Cersei cáu kỉnh nói với anh. “Tất cả các lãnh chúa nhỏ của Tyrell trừ Redwynes, và cậu phải cảm ơn ta vì điều đó. Một khi ta vẫn còn giữ hai đứa nhóc sinh đôi vô dụng của hắn thì Lãnh chúa Paxter sẽ ngồi yên trên đảo Arbor và thấy mình vẫn còn may mắn vì không liên quan.”
“Thật tiếc chị đã để Hiệp Sĩ Hoa tuột khỏi bàn tay xinh đẹp của mình. Nhưng Renly còn có những mối lo khác ngoài chúng ta. Cha chúng ta ở Harrenhal, Robb Stark ở Riverrun... nếu là Renly, tôi cũng sẽ làm như hắn thôi. Đi tuần du, phô trương sức mạnh của mình cho cả vương quốc nhìn thấy, quan sát và chờ đợi. Cứ để các đối thủ đánh nhau trong khi tôi tận hưởng những thời khắc ngọt ngào của riêng mình. Nếu Stark đánh thắng chúng ta, phương nam sẽ rơi vào tay Renly như món quà của các vị thần từ trên trời rơi xuống, mà hắn chẳng mất một tên lính nào. Còn nếu ngược lại, hắn sẽ đột ngột tấn công chúng ta vì khi đó chúng ta đã yếu hơn trước nhiều.”
Cersei vẫn chẳng thấy nguôi ngoai. “Ta muốn cậu bảo cha đem quân tới Vương Đô.”
Một việc chẳng có mục đích gì ngoài giúp chị ta cảm thấy an toàn. “Tôi có khả năng sai khiến cha làm việc này việc khác từ bao giờ vậy?”
Ả lờ đi câu hỏi của anh. “Vậy kế hoạch giải cứu Jaime của cậu khi nào thì thực hiện vây? Anh ấy đáng giá gấp trăm lần cậu. ”
Tyrion cười gian xảo. “Xin chị đừng nói điều đó với phu nhân Stark. Chúng ta không có đủ một trăm người như tôi để đổi đâu.”
“Cha mất trí rồi nên mới cử cậu đến đây. Cậu còn không bằng tên vô dụng.” Thái hậu thúc ngựa và quay đi. Ả cưỡi ngựa đi nhanh qua cổng thành, chiếc áo choàng lông chồn phấp phới sau lưng. Đoàn tùy tùng lục tục theo sau.
Thực ra, Renly Baratheon chẳng làm Tyrion e sợ bằng một nửa Stannis anh trai hắn. Renly được dân chúng yêu quý, nhưng hắn chưa bao giờ chỉ đạo quân lính trên chiến trường. Còn Stannis thì ngược lại: cứng rắn, lạnh lùng và vô cảm. Giá mà họ biết được chút thông tin về những gì đang diễn ra ở Dragonstone... nhưng chẳng ai trong số những ngư dân anh trả tiền để theo dõi tình hình trên đảo trở về, và thậm chí những mật thám mà gã thái giám gài trong nhà Stannis cũng im lặng một cách kỳ lạ. Nhưng một loạt chiến thuyền kẻ sọc kiểu Lys đã được đưa ra khơi, và Varys cũng nhận được báo cáo của các thuyền trưởng người Myr làm việc thuê ở Dragonstone. Nếu Stannis tấn công bằng đường biển trong khi em trai Renly của hắn tấn công vào cổng thành, thì họ sẽ nhanh chóng cắm đầu Joffrey lên một cái que. Tệ hơn là đầu ta cũng sẽ được cắm bên cạnh. Một cảnh tượng thật đáng buồn. Anh cần lập kế hoạch để đưa Shae ra khỏi thành phố an toàn, nếu sự việc xấu nhất xảy ra.
Podrick Payne đứng ở cửa phòng của Tyrion, mắt nhìn chăm chăm xuống sàn nhà. “Ông ấy ở bên trong,” hắn thông báo với cái khóa thắt lưng của Tyrion. “Trong phòng của ngài, thưa lãnh chúa. Tôi xin lỗi.”
Tyrion thở dài. “Nhìn ta này, Pod. Ngươi cứ nói chuyện với cái nắp che hạ bộ của ta như vậy làm ta mất bình tĩnh đấy, nhất là khi ta không đeo nó. Ai đang ở trong phòng?”
“Lãnh chúa Ngón Út,” Podrick cố gắng nhìn nhanh khuôn mặt hắn, sau đó lại vội vã cụp mắt xuống. “Ý tôi là, Lãnh chúa Petyr. Lãnh chúa Baelish. Đại tư đồ của nhà vua.”
“Ngươi thông báo như là có cả một đám người vậy.” Cậu bé khúm núm co người lại như thể bị đánh, khiến Tyrion cảm thấy có phần tội lỗi.
Lãnh chúa Petyr đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng và lịch lãm trong chiếc áo chẽn bằng vải lông màu mận và áo choàng không tay bằng sa tanh màu vàng, một bàn tay đeo găng đang đặt trên đầu gối. “Nhà vua đang chiến đấu với mấy con thỏ rừng bằng nỏ,” anh nói, “và lũ thỏ rừng đang thắng thế. Lại xem này.”
Tyrion phải đứng nhón chân lên mới có thể nhìn thấy. Một con thỏ chết dưới đất; một con khác với hai tai giật giật ở bên cạnh nhà vua đang chuẩn bị chạy trốn. Những mũi tên đã bắn ra nằm rải rác trên nền đất như rơm vương vãi sau một cơn bão. “Bắt đầu!” Joff hét. Người phụ trách trò chơi thả con thỏ cầm trong tay ra, và nó nhảy vọt lên. Joffrey giật mạnh chốt của chiếc nỏ. Mũi tên bay trượt khoảng sáu mươi phân. Con thỏ đứng trên hai chân sau và hếch cái mũi về phía nhà vua. Joff chửi thề rồi quay bánh xe để căng lại dây cung, nhưng nó đã chạy biến mất trước khi cậu ta lắp xong tên. “Con khác!” Người phụ trách trò chơi với tay vào trong chuồng thỏ. Con thỏ nhảy vọt qua giống như một vệt nâu trên đống đá, trong khi mũi tên của Joffrey suýt bay trúng háng Ser Preston.
Ngón Út quay mặt đi. “Nhóc, ngươi có thích thỏ rừng không?” hắn hỏi Podrick Payne.
Pod nhìn chăm chăm vào đôi bốt của vị khách, một đôi giày đáng yêu bằng da nhuộm đỏ và được trang trí bằng những đường lượn sóng màu đen. “Để ăn hay sao, thưa lãnh chúa?”
“Nuôi chúng để đầu tư,” Ngón Út đề xuất. “Thỏ rừng sẽ nhanh chóng tràn ngập khắp lâu đài. Và chúng ta sẽ ăn thịt chúng ba lần một ngày.”
“Vẫn còn tốt hơn là thịt chuột nướng xiên,” Tyrion nói. “Pod, ngươi lui ra đi. Không biết Lãnh chúa Petyr có muốn uống chút gì không?”
“Cảm ơn, không cần đâu.” Ngón Út mỉm cười tinh quái. “Người ta nói uống rượu với người lùn xong, tỉnh dậy bạn sẽ thấy mình đang ở Tường Thành. Màu đen sẽ làm lộ vẻ xanh xao, yếu ớt của tôi.”
Ngài đừng sợ, Tyrion nghĩ, tôi không định tống ngài đến Tường Thành đâu. Anh ngồi lên một chiếc ghế cao với một chồng nệm bên trên và nói, “Hôm nay trông ngài rất lịch lãm, thưa lãnh chúa.”
“Ngài làm tôi tổn thương đấy. Tôi vẫn cố gắng để tỏ ra lịch lãm mỗi ngày mà.”
“Chiếc áo chẽn mới à?
“Đúng vậy, ngài tinh ý quá.”
“Màu mận và màu vàng. Đó có phải màu của gia tộc ngài không?”
“Không, nhưng thật nhàm chán nếu cứ mặc mãi một màu hết ngày này qua ngày khác, tôi cảm thấy như vậy.”
“Con dao đó cũng đẹp đấy.”
“Thật sao?” Có nét gì đó tinh quái trong mắt của Ngón Út. Anh lôi con dao ra và ngắm nhìn nó, như thể chưa từng nhìn thấy nó bao giờ. “Được chế tạo bằng thép Valyria, và có chuôi bằng xương rồng. Tuy nhiên chỉ là một món lặt vặt rẻ tiền thôi. Nó sẽ là của ngài, nếu ngài thích.”
“Của ta?” Tyrion nhìn hắn một hồi lâu. “Không, tôi không nghĩ vậy. Thôi bỏ đi.” Hắn ta biết quá rõ, gã xấu xa xấc xược. Hắn biết, và hắn biết là ta biết, và hắn nghĩ rằng ta không thể đυ.ng đến hắn.
Nếu thực sự có người đàn ông nào trang bị cho mình một bộ giáp toàn bằng vàng thì đó là Petyr Baelish, chứ không phải Jaime Lannister. Bộ giáp nổi tiếng của Jaime chỉ làm bằng thép mạ vàng, nhưng Ngón Út, à... Tyrion đã hiểu được vài điều từ Petyr ngọt ngào, những điều khiến anh ngày càng cảm thấy bất an.
Mười năm trước, Jon Arryn đã để hắn giữ một chức vụ nhỏ trong lĩnh vực đánh thuế nhập khẩu, nơi Lãnh chúa Petyr nhanh chóng thể hiện được bản thân bằng cách đem về số tiền nhiều gấp ba lần những người khác trong đội thu thuế của nhà vua. Robert vốn nổi tiếng là người tiêu hoang. Và một người như Petyr Baelish, kẻ có biệt tài cọ hai đồng vàng vào với nhau để đẻ ra đồng thứ ba, thì thật là vô giá đối với ngài. Ngón Út phất lên như diều gặp gió. Chỉ trong ba năm làm việc trong triều đình, hắn ta đã trở thành cố vấn tài chính và là thành viên của tiểu hội đồng, và ngày nay, thu nhập chảy vào ngân khố cao gấp mười lần so với giai đoạn trước đó khi người tiền nhiệm của hắn điều hành... tuy nhiên tổng số nợ cũng tăng lên tới mức khổng lồ. Một học sĩ chuyên về lừa lọc và bịp bợm, đó là Petyr Baelish.
Hắn ta rất thông minh. Hắn không chỉ thu vàng và khóa nó lại trong hầm, mà còn hứa hẹn sẽ trả món nợ của nhà vua, và bắt những đồng vàng của nhà vua phải làm việc. Hắn mua xe hàng, các cửa hàng, thuyền bè, và ngựa. Hắn mua ngũ cốc khi nguồn cung dồi dào và bán bán mỳ khi thị trường khan hiếm. Hắn mua len từ phương bắc và vải lanh từ phương nam, rồi đăng ten từ Lys, cất giữ chúng, vận chuyển chúng, nhuộm chúng, và bán chúng. Những đồng vàng cứ sinh sôi nảy nở, và Ngón Út tung vàng ra, rồi lại thu về gấp nhiều lần hơn thế.
Và trong quá trình đó, hắn đưa người của hắn vào. Những người giữ chìa khóa của quốc khố đều là người của hắn, bốn người tất cả. Cố vấn thu chi và thi hành công lý cho nhà vua cũng là người do hắn đưa lên. Họ sở hữu cả ba cái xưởng đúc tiền đó. Người quản lý cảng, thu thuế nông dân, lo việc nhập khẩu, những người buôn len, thu phí cầu đường, phụ trách tài vụ, buôn rượu; chín trên mười người đã thuộc về Ngón Út. Nhìn chung, họ đều là những người thuộc tầng lớp trung lưu: con trai của các thương gia, các lãnh chúa nhỏ, thỉnh thoảng thậm chí là người ngoại quốc, nhưng nếu xét theo kết quả làm việc mà nói thì họ có khả năng hơn những người tiền nhiệm quý tộc gấp nhiều lần.
Chẳng có ai bận tâm đến việc bổ nhiệm đó, và tại sao họ phải bận tâm kia chứ? Ngón Út chẳng đe dọa ai. Một người đàn ông thông minh, vui tính, luôn mỉm cười và làm bạn với tất cả mọi người. Một người lúc nào cũng có thể dâng lên nhà vua và Quân sư của ngài lượng vàng mà họ yêu cầu. Hơn nữa với xuất thân tầm thường và một bước trở thành hiệp sĩ thì hắn không phải là kẻ đáng sợ. Hắn không có người dưới trướng để triệu tập, không có quân đội hay tùy tùng riêng, không có thành quách vĩ đại, không có đất đai, và không có tiềm năng kết hôn với con gái những gia đình quyền lực.
Nhưng ta có dám động đến hắn không? Tyrion tự hỏi. Ngay cả khi hắn là tên phản bội? Tyrion không chắc, ít nhất là tại thời điểm này, khi chiến tranh còn đang ác liệt. Qua thời gian, anh sẽ thay thế được người của Ngón Út ở những vị trí chủ chốt, nhưng…
Một tiếng hô to vang lên từ phía dưới sân.
“À, nhà vua gϊếŧ được một con thỏ rồi,” Lãnh chúa Baelish quan sát.
“Chắc chắn là một con chậm chạp,” Tyrion nói. “Lãnh chúa, ngài lớn lên ở Riverrun. Tôi nghe nói ngài đã trở nên thân thiết với nhà Tully.”
“Cũng có thể nói như vậy. Đặc biệt là với những cô con gái.”
“Thân thiết tới mức nào?”
“Tôi có được sự trinh trắng của bọn họ, thế đã đủ thân thiết chưa?”
Nói dối. Tyrion gần như chắc chắn đó là một lời nói dối – nó được thốt ra với sự lãnh đạm đến nỗi gần như ai cũng phải tin vào điều đó. Chẳng lẽ là Catelyn Stark nói dối hay sao? Về việc bà ta bị phá trinh như thế nào, và về con dao găm nữa? Càng sống lâu, Tyrion càng nhận ra không có gì là đơn giản, và chẳng mấy câu chuyện là sự thật.
“Các con gái của Lãnh chúa Hoster không thích tôi,” Tyrion thú nhận. “Tôi không biết họ có thèm nghe bất cứ lời đề nghị nào của tôi hay không. Nhưng nếu là ngài thốt ra thì những lời lẽ đó sẽ trở nên ngọt ngào hơn nhiều, như rót mật vào tai họ vậy.“
“Cũng phải phụ thuộc xem những lời đó là gì. Nếu ngài muốn đổi Sansa lấy anh trai ngài thì thật phí thời gian. Joffrey sẽ không bao giờ đầu hàng trước đồ chơi của mình, và phu nhân Catelyn không phải là kẻ đần độn khi trao đổi Sát Vương lấy một đứa con gái đâu.”
“Ý tôi là cả Arya nữa. Tôi đang cho người tìm kiếm.”
“Tìm không có nghĩa là sẽ thấy.”
“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó. Trong bất kể trường hợp nào, tôi cũng muốn ngài thuyết phục được phu nhân Lysa. Tôi có một lời mời chào ngọt ngào hơn cho bà ấy.”
“Lysa dễ kiểm soát hơn Catelyn, đúng vậy... nhưng còn đáng sợ hơn, và tôi cũng biết bà ấy ghét ngài.”
“Vì bà ta tin rằng mình có lý do chính đáng. Khi tôi còn là khách của Lysa tại Eyrie, bà ấy cứ khăng khăng rằng chính tôi đã hạ sát chồng bà ấy, và không có thiện chí lắng nghe những lời phủ nhận.” Anh rướn người lên phía trước. “Nếu tôi cho Lysa biết danh tính của kẻ ám sát thực sự, có thể bà ấy sẽ suy nghĩ khác về tôi chăng?”
Câu nói đó khiến Ngón Út ngồi bật dậy. “Kẻ ám sát thực sự? Tôi thú nhận là ngài làm tôi tò mò đấy, ngài nghĩ đó là ai?”
Lần này đến lượt Tyrion mỉm cười. “Những món quà miễn phí tôi dành tặng cho bạn bè mình. Lysa Arryn sẽ cần phải hiểu điều đó.”
“Ngài muốn có tình hữu hảo của bà ta, hay là binh lực?”
“Cả hai.”
Ngón Út vuốt chòm râu ngắn ngủn của mình. “Lysa có nỗi đau buồn riêng của bà ấy. Lũ cướp bóc từ các bộ tộc trên Núi Mặt Trăng tràn xuống với số lượng đông hơn bao giờ hết, và được vũ trang tốt hơn.”
“Đau đầu thật,” Tyrion Lannister ra vẻ thông cảm, dù chính anh là người trang bị vũ khí cho bọn chúng. “Ta có thể giúp bà ấy việc này. Chỉ cần ta nói một lời...”
“Và bà ấy sẽ phải trả giá thế nào để có một lời đó?”
“Tôi muốn phu nhân Lysa và con trai nhận Joffrey là vua, thề tuyệt đối trung thành và…”
“…chiến đấu chống lại nhà Stark và Tully?” Ngón Út lắc đầu. “Trong miếng bánh pudding của ngài có một con gián, Lannister. Lysa sẽ không bao giờ cho các hiệp sĩ của mình tấn công Riverrun.”
“Tôi cũng đâu có yêu cầu điều đó. Chúng ta chẳng thiếu kẻ thù. Tôi sẽ dùng sức mạnh của bà ta để chống lại Lãnh chúa Renly, hay Lãnh chúa Stannis, nếu hắn có động tĩnh gì từ Dragonstone. Đáp lại, tôi sẽ đem lại sự công bằng cho Jon Arryn và hòa bình cho Thung Lũng. Thậm chí ta còn phong thằng con kinh khủng đó của bà ta làm Thủ Lĩnh Phương Tây, giống như cha nó ngày xưa. “Con muốn xem hắn bay,” giọng thằng nhóc vẫn còn văng vẳng trong ký ức của Tyrion. “Và để kết thúc mối giao kèo này, tôi sẽ cho bà ta cháu gái của tôi.”
Anh rất sung sướиɠ khi nhìn vẻ sửng sốt trong đôi mắt xanh xám của Petyr Baelish. “Myrcella sao?”
“Khi con bé lớn, nó có thể lấy tiểu lãnh chúa Robert. Từ giờ đến lúc đó, nó sẽ nằm dưới quyền bảo hộ của phu nhân Lysa tại Eyrie.”
“Vậy thái hậu nghĩ sao về việc này?” Khi Tyrion nhún vai, Ngón Út phá lên cười. “Tôi không nghĩ người đàn ông nhỏ bé như ngài lại nguy hiểm đến vậy, Lannister. Được, tôi có thể chuyển lời tới Lysa.” Một lần nữa anh lại nở nụ cười tinh quái và đôi mắt ánh lên vẻ ranh mãnh. “Nếu tôi muốn.”
Tyrion gật đầu chờ đợi, và biết rằng Ngón Út không bao giờ chịu đựng được một khoảng im lặng kéo dài.
“Vậy,” Lãnh chúa Petyr tiếp tục sau khi ngừng lại, hoàn toàn không có vẻ gì lúng túng, “ngài trả công cho tôi bằng cái gì đây?”
“Harrenhal.”
Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt hắn ta thật thú vị. Cha của Lãnh chúa Petyr là một tiểu lãnh chúa vô danh tiểu tốt, còn ông nội hắn ta là một hiệp sĩ lang thang không có đất đai; khi sinh ra, hắn không có gì nhiều hơn một vài héc ta đất cằn sỏi đá trên bờ biển lộng gió của bán đảo Fingers. Harrenhal từng là nơi giàu có nhất trong Bảy Phụ Quốc, đất đai trải rộng, màu mỡ và trù phú, tòa lâu đài vĩ đại của nó cũng kiên cố như bất kỳ tòa thành nào trong vương quốc… Và nó lớn hơn nhiều so với lâu đài ở Riverrun, nơi Petyr Baelish làm con nuôi tại nhà Tully, sau đó bị đuổi đi vì dám bén mảng đến con gái của Lãnh chúa Hoster.
Ngón Út mất một lúc để chỉnh lại nếp áo choàng, nhưng Tyrion đã kịp để ý thấy một tia thèm khát lóe lên trong đôi mắt mèo ranh mãnh đó. Anh đã thuyết phục được hắn. Tyrion biết điều đó. “Harrenhal bị nguyền rủa,” Lãnh chúa Petyr nói, cố gắng tỏ ra chán nản.
“Vậy thì kéo sập nó và xây một cái mới phù hợp với ngài. Ngài đâu có thiếu tiền. Tôi muốn ngài làm lãnh chúa bá chủ vùng Trident. Các lãnh chúa khu vực đó đã chứng tỏ họ không đáng tin, hãy để họ trung thành với ngài trên mảnh đất của họ.”
“Ngay cả người nhà Tully?”
“Nếu còn người nhà Tully nào sống sót khi chúng ta xong việc.”
Ngón Út trông như một cậu bé lén lút trước miếng sáp ong. Hắn cố cảnh giác những con ong, nhưng mật lại quá ngọt ngào. “Harrenhal, đất đai và toàn bộ thu nhập ở đó,” hắn mơ màng. “Chỉ trong nháy mắt, ngài đã biến tôi thành lãnh chúa vĩ đại nhất trong vương quốc. Tôi sẽ không vong ơn ngài về điều đó. Nhưng tại sao?”
“Ngài đã phục vụ chị gái tôi rất tốt trong việc kế vị vừa rồi.”
“Và Janos Slynt cũng thế. Mới đây thôi ông ta cũng được tặng chính tòa lâu đài Harrenhal này, và rồi lại bị giật lại khi ông ta không còn hữu dụng nữa.”
Tyrion cười lớn. “Ngài hiểu tôi rồi đấy, lãnh chúa. Tôi có thể nói gì được đây? Tôi cần ngài chuyển lời tới phu nhân Lysa, chứ không cần Janos Slynt.” Anh nhún vai. “Tôi thà để ngài ngồi ở Harrenhal còn hơn để Renly ngồi lên Ngai Sắt. Còn gì rõ ràng hơn nữa không?”
“Ra thế. Ngài nhận ra rằng có thể tôi sẽ hữu ích trong việc đưa Lysa Arryn lên giường một lần nữa, để cô ta đồng ý cuộc hôn nhân này?”
“Tôi tin rằng ngài sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ này.”
“Có lần tôi đã nói với Ned Stark rằng khi ngài thấy mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bên một phụ nữ xấu xí thì việc duy nhất có thể làm là nhắm mắt làm cho xong việc.” Ngón Út chắp tay lại và nhìn thẳng vào đôi mắt lệch của Tyrion. “Hãy cho tôi nửa tháng để sắp xếp mọi việc và tìm một chiếc thuyền đưa tôi đến Gulltown.”
“Được.”
Vị khách của anh đứng dậy. “Một buổi sáng thật dễ chịu, Lannister. Và thuận lợi nữa... cho cả hai chúng ta. Tôi tin là vậy.” Hắn cúi chào, chiếc áo choàng vàng của hắn xoay xoay khi hắn bước ra khỏi cửa.
Xong người thứ hai.
Anh trèo lên phòng ngủ và đợi Varys, người kế tiếp sắp sửa viếng thăm. Ông ta sẽ tới lúc chiều tà, Tyrion đoán vậy. Có thể là tận lúc trăng lên, dù anh hy vọng là không muộn đến mức đó. Anh đang muốn tới thăm Shae tối nay. Tyrion khá ngạc nhiên khi chưa đầy một tiếng sau, Galt tộc Quạ Đá thông báo rằng người đàn ông trắng như bột đó đang đứng đợi trước cửa. “Ngài thật dã man khi khiến Grand Maester lúng túng đến vậy,” gã thái giám quở trách. “Ông ta không thể chịu đựng được khi phải giữ bí mật đâu.”
“Quạ chê quạ đen à? Hay ngài không muốn nghe những gì tôi đề xuất với hoàng tử Doran Martell?”
Varys khúc khích. “Có lẽ mấy con chim nhỏ đã báo cho tôi rồi.”
“Thật à?” Anh rất muốn nghe điều này. “Nói cho tôi đi.”
“Người Dornish lâu nay luôn đứng ngoài cuộc chiến. Doran Martell từng kêu gọi các chư hầu, nhưng giờ thì không. Việc ông ta căm ghét nhà Lannister thì ai cũng biết, và mọi người đều nghĩ ông ta sẽ theo phe Lãnh chúa Renly. Ngài muốn can ngăn ông ta?”
“Điều đó là hiển nhiên,” Tyrion nói.
“Việc hóc búa duy nhất là quyền lợi ngài cho ông ta nếu ông ta trở thành đồng minh của ngài. Vị hoàng tử đó là người ủy mị, và ông ta vẫn còn đang thương tiếc em gái Elia và con gái của bà ấy đấy.”
“Cha tôi từng nói một lãnh chúa không bao giờ để tình cảm ngăn trở tham vọng của mình... và vừa hay chúng ta có một ghế trống trong tiểu hội đồng, vì Lãnh chúa Janos đã gia nhập đội quân áo đen.”
“Một ghế trong hội đồng là một đề nghị không thể xem thường,” Varys thừa nhận, “nhưng liệu nó có đủ để khiến một người đàn ông kiêu hãnh quên đi việc chị gái mình bị sát hại hay không?”
“Tại sao lại phải quên?” Tyrion mỉm cười. “Tôi hứa sẽ bắt được kẻ đã sát hại chị gái ông ta, bắt sống hoặc gϊếŧ chết, đúng như ông ta yêu cầu. Và chắc chắn phải là sau khi chiến tranh kết thúc.”
Varys nhìn Tyrion với ánh mắt giảo hoạt. “Những con chim nhỏ của tôi nói rằng công chúa Elia đã hét... một cái tên nào đó… khi họ đến tìm bà ta.”
“Một bí mật có còn là bí mật nữa không khi mọi người đều biết?” Ở Casterly Rock, mọi người đều biết Gregor Clegane đã gϊếŧ Elia và con của bà ta. Mọi người nói hắn đã hãʍ Ꮒϊếp công chúa khi tay vẫn còn vấy máu của con bà ta.
“Nhưng người đó là cận thần của cha ngài.”
“Cha tôi sẽ là người đầu tiên nói với ngài rằng ông sẵn sàng đổi một con chó dại để lấy năm mươi ngàn quân Dornish.”
Varys đưa tay vuốt một bên má trắng như bột. “Vậy nếu hoàng tử Doran muốn có cả máu của vị lãnh chúa đã ra lệnh, lẫn máu của hiệp sĩ thực thi...”
“Robert Baratheon dẫn đầu cuộc tạo phản. Tất nhiên mọi mệnh lệnh xuất phát từ ông ta.”
“Robert lúc đó không ở Vương Đô.”
“Doran Martell cũng vậy.”
“Vậy là máu để trả cho lòng kiêu hãnh, và một chiếc ghế cho tham vọng của ông ta. Vàng và đất đai, hiển nhiên rồi. Một đề xuất thật ngọt ngào... nhưng những thứ ngọt ngào cũng có thể là thuốc độc. Nếu tôi là vị hoàng tử đó, tôi sẽ cần một thứ gì khác nữa trước khi với lấy chỗ mật ong này. Một vật gì đó để làm tin, một thứ gì đó để bảo đảm ngài không bội tín.” Varys mỉm cười gian xảo. “Không biết ngài sẽ cho ông ta thứ gì?”
Tyrion thở dài. “Ngài cũng biết rồi mà, đúng không?”
“Nếu ngài nói vậy thì đúng, tôi biết. Tommen. Ngài không thể dâng Myrcella cho cả Doran Martell lẫn Lysa Arryn được.”
“Nhớ nhắc tôi lần sau đừng bao giờ chơi trò đoán mò với ngài nữa. Ngài lừa đảo.“
“Hoàng tử Tommen là một đứa trẻ ngoan.”
“Nếu tôi bắt nó phải xa Cersei và Joffrey từ khi còn nhỏ, thì lớn lên thậm chí nó còn trở thành một người tốt.”
“Và một vị vua tốt?”
“Joffrey là vua rồi.”
“Và Tommen là người kế vị, nếu có chuyện gì đó không hay xảy ra với nhà vua. Tommen có bản tính rất ngọt ngào, và đặc biệt là… dễ bảo.”
“Ngài có đầu óc đa nghi quá đấy, Varys.”
“Tôi sẽ coi đó là một lời khen, thưa lãnh chúa. Dù trong trường hợp nào, Doran cũng sẽ không thể làm ngơ trước những vinh dự lớn lao mà ngài đề xuất cho ông ta. Rất khéo léo, phải nói là như vậy… nhưng vẫn có một hạt sạn nhỏ.”
Người lùn phá lên cười. “Tên là Cersei?”
“Sẽ như thế nào nếu so sánh việc trị quốc với tình yêu của một người mẹ với những đứa con mình dứt ruột đẻ ra? Có lẽ vì sự vẻ vang của gia tộc, và vì sự an nguy của vương quốc, thái hậu có thể đồng ý cho Tommen hoặc Myrcella đi. Nhưng cả hai ư? Chắc chắn là không rồi.”
“Cersei không hề biết kế hoạch đó nên chẳng sao cả.”
“Vậy nếu thái hậu phát hiện ra ý đồ của ngài trước khi thời cơ chín muồi?”
“Tại sao,” anh nói, “lúc đó tôi sẽ biết người tiết lộ cho chị tôi chính là kẻ thù của tôi.” Và khi Varys cười khúc khích, anh nghĩ vậy là đủ ba người.
- 🏠 Home
- Phương Tây
- Trinh Thám
- Hậu Duệ Của Sư Tử Vàng
- Chương 18: Tyrion