Con đường chẳng có gì ngoài hai vết lún của bánh xe để lại trên cỏ.
Tin tốt là với ít người đi lại như vậy, sẽ không có ai chỉ trỏ bình luận về đường đi của họ. Nếu ngoài kia dòng người đi xuôi vương lộ như cơn lũ thì ở đây nó chỉ là một dòng chảy nhỏ.
Còn tin xấu là con đường ngoằn nghèo như một con rắn, đan với những đường mòn khác nhỏ hơn, rồi thỉnh thoảng gần như mất hút và chỉ xuất hiện lại sau đó chừng nửa dặm, khi tất cả bọn họ gần như không còn hy vọng. Arya ghét điều đó. Mảnh đất này khá hiền hòa với những đỉnh đồi uốn lượn, những thửa ruộng bậc thang xen lẫn với đồng cỏ, rừng cây, và những thung lũng nhỏ có rặng liễu mọc thành cụm bên bờ những dòng suối cạn nước trôi lờ lững. Tuy nhiên, con đường quá hẹp và khúc khuỷu nên họ phải đi với tốc độ rùa bò.
Những chiếc xe ngựa chính là nguyên nhân làm cho họ chậm lại và di chuyển một cách ì ạch. Vì sức nặng của hàng hóa mà trong ngày họ phải dừng lại hàng chục lần để gỡ bánh xe bị kẹt lún hoặc tăng gấp đôi số người để đẩy xe lên sườn dốc lầy lội. Có lần trước rừng sồi rậm rạp, họ phải đối mặt với ba người đẩy một đống củi trên xe bò mà không sao tránh nhau được. Không còn cách nào khác, họ phải đợi những tiều phu kia cởi dây buộc, dẫn con bò len qua những cái cây, quay đầu xe rồi móc chúng lại như cũ, và quay lại điểm xuất phát. Con bò còn đi chậm hơn cả những xe hàng, nên hầu như hôm đó họ chẳng đi được đến đâu.
Arya cứ liên tục ngoái lại, tự hỏi khi nào bọn áo choàng vàng sẽ đuổi đến nơi. Đêm đêm, mọi tiếng động đều khiến cô tỉnh giấc và nắm lấy chuôi Mũi Kim. Giờ đây mỗi lần hạ trại họ đều cắt cử người canh gác, nhưng Arya không tin họ, đặc biệt là mấy thằng bé mồ côi. Chúng có thể lợi hại trong các ngõ ngách ở Vương Đô, nhưng ở đây chúng chẳng là gì. Khi cô lặng lẽ như một cái bóng, cô có thể lẻn qua tất cả bọn họ ra ngoài dưới bầu trời đầy sao, rồi đi tiểu trong rừng, nơi không ai có thể nhìn thấy. Có một lần vào phiên gác của Lommy Tay Xanh, cô đã trèo lên một cây sồi và di chuyển từ cây nọ sang cây kia cho đến khi đứng ngay trên đầu Lommy mà thằng nhóc chẳng biết gì. Cô có thể nhảy thẳng xuống đầu cậu ta, nhưng cô biết tiếng hét của nó có thể đánh thức tất cả mọi người, và Yoren có thể sẽ lại đánh cô.
Lommy và những đứa trẻ mồ côi khác giờ đối xử với Bò Đực như một người đặc biệt, bởi thái hậu muốn cái đầu anh ta, dù anh ta chẳng thích thú gì điều đó. “Tôi chẳng làm gì thái hậu cả,” anh ta nói một cách giận dữ. “Tôi chỉ làm việc của mình, vậy thôi. Thổi bễ, kẹp sắt và mang vác. Tôi định sẽ trở thành một người rèn vũ khí cho đến ngày Maester Mott nói tôi phải tham gia Đội Tuần Đêm, đó là tất cả những gì tôi biết.” Nói xong, anh ta lại quay ra đánh bóng chiếc mũ sắt của mình. Nó là một chiếc mũ đẹp và tròn với những đường uốn cong, với mặt nạ bảo vệ và hai chiếc sừng bò lớn bằng kim loại. Arya thích xem anh ta dùng vải dầu lau nó đến sáng bóng, đến nỗi cô có thể nhìn thấy ánh lửa bếp phản chiếu trên thép. Tuy nhiên, anh ta chưa bao giờ đội cái mũ đó lên đầu.
“Tao cá anh ta là con riêng của tên phản đồ đó,” một tối Lommy thì thầm thật nhỏ để Gendry không nghe thấy. “Lãnh chúa sói ấy, cái người bị chặt đầu ở Đại Điện Baelor.”
“Không đúng,” Arya phản bác. Cha ta chỉ có một đứa con riêng duy nhất và đó là Jon. Cô tiến vào rừng và chỉ ước có thể trèo lên con ngựa của mình để phi về nhà. Đó là một con ngựa tốt, màu hạt dẻ với một nhúm lông trắng ở trên trán. Arya thì luôn cưỡi ngựa rất giỏi. Cô có thể phi thẳng và không bao giờ gặp lại bọn họ nữa, trừ khi cô muốn. Chỉ là khi đó sẽ không có ai trinh sát phía trước hay cảnh giới phía sau, hoặc canh gác khi cô ngủ, và nếu mấy gã áo choàng vàng bắt được cô thì lúc đó cô chỉ có một mình. Vì thế ở lại với Yoren và những người khác là an toàn hơn cả.
“Chúng ta còn cách Hồ Mắt Thần không xa nữa,” người anh cả áo đen nói vào một buổi sáng. “Vương lộ sẽ không an toàn cho đến khi chúng ta vượt qua Trident. Vì vậy chúng ta sẽ vòng qua phía tây hồ nước, bọn chúng sẽ không tìm kiếm chúng ta bên đó.” Tại ngã tư tiếp theo, ông quay các xe hàng và đi về phía tây.
Nơi đây nông trại được thay thế bằng rừng rậm, các làng mạc và thành trì nhỏ và cách xa nhau hơn, đồi núi cao hơn, các hẻm núi sâu hơn. Thức ăn cũng trở nên khó kiếm. Trong thành phố, Yoren đã chất lên xe đầy cá muối, bánh mỳ cứng, mỡ, củ cải, rất nhiều bao tải đậu và lúa mạch cùng những xe pho mát vàng, nhưng đến giờ mọi thứ đã hết sạch. Trong tình thế bắt buộc, Yoren phải nhờ đến Koss và Kurz, những kẻ đã từng săn trộm. Ông để họ đi lên trước, vào rừng, rồi khi hoàng hôn hai người sẽ trở về với một con hươu khiêng trên vai, hoặc là những con chim cút lúc lắc bên thắt lưng. Mấy thằng nhóc nhỏ hơn được cử đi hái quả mâm xôi dọc đường, hoặc trèo qua hàng rào hái trộm táo nếu họ tình cờ đi qua một vườn cây ăn quả. Arya có khả năng leo trèo rất giỏi và hái quả rất nhanh, cô cũng thích tự đi một mình. Một hôm cô tình cờ nhìn thấy một con thỏ nâu béo tốt, với đôi tai dài và cái mũi phập phồng. Thỏ chạy nhanh hơn mèo, nhưng khả năng trèo cây của chúng thì không bằng một nửa. Cô dồn nó bằng cây gậy và túm lấy tai nó. Yoren hầm nó với nấm và một ít hành dại. Vì Arya có công bắt con thỏ nên ông dành cho cô cả một cái đùi. Cô chia sẻ nó với Gendry. Mỗi người còn lại được một thìa, ngay cả ba tù binh cũng có phần. Jaqen H’ghar lịch sự cảm ơn cô, Cắn Xé liếʍ mỡ trên những ngón tay bẩn thỉu với vẻ sung sướиɠ, nhưng Rorge, gã không mũi, chỉ cười ha hả và nói: “Giờ thì chúng ta có một thợ săn nữa. Đầu Bướu, Mặt Bướu, Thợ Săn.”
Bên ngoài một tòa thành tên là Briarwhite, một đám nông dân đang bao vây họ đòi phải trả tiền cho mấy bắp ngô mà họ vừa hái. Yoren liếc những cây hái trong tay họ và ném cho họ một vài đồng xu. “Trước kia một người áo đen luôn được tiếp đãi tử tế từ Dorne tới Winterfell, thậm chí những lãnh chúa cấp cao còn lấy làm vinh hạnh khi được mời họ ngủ trong nhà,” ông chua chát nói. “Vậy mà giờ lũ quạ các ngươi cũng dám đòi tiền cho một quả táo sâu.”
“Đó là ngô ngọt, một con chim đen già hôi hám như ngươi chẳng đáng được ăn nó,” một trong số họ thô lỗ trả lời. “Giờ thì bước ra khỏi ruộng mau và dẫn cả mấy đứa đầu trộm đuôi cướp này đi, nếu không chúng ta sẽ trói các ngươi trên ruộng ngô để làm gương cho mấy con quạ khác.”
Đêm đó họ nướng những bắp ngô ngọt trong vỏ trấu, lật chúng bằng một chạc cây dài, và ăn ngay khi còn nóng. Arya cảm thấy vị của chúng thật tuyệt vời, nhưng Yoren thì tức giận đến nỗi không ăn nổi. Trên đầu ông dường như có một đám mây đen, cũng xầm xì và tả tơi hệt như chiếc áo choàng ông đang mặc. Ông đi tới đi lui trong trại, và lẩm bẩm một mình.
Ngày tiếp theo Koss phóng như bay trở về báo cáo với Yoren rằng có một lều trại ở phía trước. “Họ có khoảng hai mươi đến ba mươi người mặc áo giáp và đội mũ nửa đầu,” anh ta nói. “Vài người trong số họ bị thương nặng, hình như còn có một người sắp chết, tôi đoán vậy qua tiếng kêu của anh ta. Theo tiếng kêu đó tôi đánh bạo tiến lại gần. Họ mang giáo và khiên, nhưng chỉ có một con ngựa, hơn nữa lại là con ngựa què. Tôi nghĩ họ đã ở đó một thời gian, vì nơi đó bốc mùi hôi thối.”
“Cậu có thấy lá cờ nào không?”
“Báo đốm với hai màu vàng và đen, trên nền màu nâu đất.”
Yoren gập một lá cỏ chua và bỏ vào miệng nhai. “Ta không rõ nữa,” ông thừa nhận. “Có thể là phe ta, cũng có thể là phe địch. Nếu họ bị thương nặng như vậy thì dù là ai họ cũng sẽ cướp ngựa của chúng ta. Và sẽ không chỉ có thế. Vậy chúng ta sẽ đi vòng để tránh bọn chúng.” Theo phương án đó, họ phải đi lòng vòng thêm vài dặm, và mất thêm ít nhất hai ngày, nhưng ông già nói cái giá đó vẫn còn rẻ. “Các cậu sẽ tha hồ có thời gian ở Tường Thành. Hầu như cả cuộc đời còn lại của các cậu ở đó, vì vậy chúng ta không cần vội vã làm gì.”
Arya nhìn thấy ngày càng nhiều người canh gác những cánh đồng khi họ tiến về phía bắc. Họ thường đứng yên lặng bên đường, lạnh lùng nhìn bất cứ ai đi ngang qua. Đây đó có những người cưỡi ngựa đi dọc hàng rào với chiếc búa buộc bên yên. Có lần cô còn nhìn thấy một người ngồi chồm hỗm trên một khúc cây khô, với cung tên trong tay và bao tên treo ở cành cây bên cạnh. Khi nhìn thấy đoàn người, hắn lập tức lắp mũi tên vào dây cung và không rời mắt khỏi họ, cho đến khi chiếc xe ngựa cuối cùng đi khuất. Cả quãng thời gian đó, Yoren vừa đi vừa chửi thề. “Cái gã trên cây đó, để xem khi bọn Ngoại Nhân đến hắn có còn thích ngồi đấy nữa không. Hắn lại gào lên cầu cứu Đội Tuần Đêm cho mà xem.”
Ngày hôm sau, Dobber thông báo nhìn thấy một quầng sáng đỏ rực phía chân trời. “Nếu không phải con đường này dẫn chúng ta quay trở lại, thì chắc mặt trời lặn ở phía Bắc.”
Yoren trèo lên cao để nhìn được rõ hơn. “Lửa,” ông nói. Yorren liếʍ ngón tay cái và giơ nó lên không trung. “Ngược hướng gió. Lửa sẽ không lan đến phía chúng ta. Nhưng mọi người vẫn cần phải chú ý.”
Và họ đã rất chú ý đến nó. Khi trời tối, ánh lửa mỗi lúc một sáng hơn, cho đến khi cả phương bắc dường như rực cháy. Thỉnh thoảng họ còn ngửi thấy múi khói mặc dù gió vẫn thổi ngược và lửa không lan về phía họ. Rồi bình minh tới, đám cháy cũng tắt, nhưng tối đó chẳng ai trong bọn họ được ngủ ngon.
Họ đến ngôi làng bị cháy vào giữa trưa hôm sau. Các cánh đồng vài dặm xung quanh đã biến thành một mảnh đất khô cằn, trong khi toàn bộ nhà cửa chỉ còn là những đống đen xì. Xác súc vật bị đốt hoặc bị gϊếŧ nằm rải rác dưới đất, bên trên là một đàn quạ rỉa xác thối. Chúng bay lên, cất tiếng kêu giận dữ khi bị làm phiền. Khói vẫn bốc lên từ bên trong tòa thành. Hàng rào gỗ từ xa trông có vẻ chắc chắn nhưng rõ ràng không phải thế.
Thúc ngựa đi trước các xe chở hàng, Arya phát hiện thấy những cọc nhọn trên tường cắm rất nhiều những cái xác chết cháy, hai tay họ đưa lên trước mặt như thể muốn ngăn ngọn lửa đang nuốt lấy họ. Yoren hô mọi người tạm dừng khi họ còn cách đó một đoạn, và sai Arya cùng vài cậu nhóc khác bảo vệ những xe hàng trong khi ông, Murch và Cutjack xuống ngựa xem xét. Một đàn quạ bay lên từ bên trong bức tường thành khi họ trèo qua cánh cổng nát. Những con quạ nhốt trong chuồng trên xe hàng kêu quang quác gọi đồng loại.
“Chúng ta có nên vào theo họ không?” Arya hỏi Gendry sau khi Yoren và những người khác đã đi được một lúc.
“Yoren nói phải đợi.” Giọng Gendry lạnh băng. Khi Arya quay lại, cô thấy Gendry đang đội chiếc mũ của anh ta, chiếc mũ bằng thép bóng loáng và đôi sừng cong vĩ đại.
Cuối cùng ba người bọn họ cũng quay lại, Yoren đang bế một bé gái, trong khi Murch và Cutjack thì khiêng một người phụ nữ trên một chiếc chăn bông cũ. Bé gái chỉ khoảng chưa đầy hai tuổi, và nó khóc ngặt nghẽo, một âm thanh rêи ɾỉ như thể có cái gì đang chặn lấy họng nó. Hoặc là nó chưa biết nói, hoặc nó đã quên mất phải nói chuyện thế nào. Cánh tay phải của người phụ nữ bị đứt ở khuỷu và bê bết máu; dường như cô ta không nhìn thấy bất cứ vật gì, mặc dù mắt vẫn nhìn chăm chú. Cô ta nói được, nhưng chỉ vỏn vẻn một từ duy nhất: “làm ơn,” cô ta khóc mãi không thôi. “Làm ơn, làm ơn.” Rorge lấy làm khoái chí lắm. Hắn cười phì phì qua cái lỗ trên mặt, nơi trước đây chiếc mũi từng ở đó, và Cắn Xé cũng bắt đầu cười theo, cho đến khi Murch chửi rủa và bảo chúng im miệng.
Yoren sai họ sắp xếp một chỗ sau xe hàng cho người phụ nữ. “Và nhanh nhanh lên đấy,” ông nói. “Trời tối bọn sói sẽ xuất hiện, thậm chí còn tồi tệ hơn nữa kìa.”
“Tao sợ quá,” Bánh Nóng thì thầm khi thằng nhóc nhìn thấy người phụ nữ một tay run rẩy phía sau xe.
“Tao cũng thế,” Arya thú nhận.
Cậu nhóc bóp chặt bả vai Arya. “Thực ra tao chưa bao giờ đá thằng bé nào đến chết, Arry. Tao chỉ bán bánh giúp mẹ thôi.”
Arya lại cưỡi ngựa tránh xa xe hàng như trước, cô không muốn phải nghe tiếng khóc của đứa bé hay tiếng người phụ nữ lẩm bẩm “làm ơn.” Cô nhớ đến một câu chuyện mà Già Nan có lần đã kể, về một người bị những con quỷ khổng lồ giam cầm trong lâu đài tối. Anh ta rất dũng cảm và thông minh nên đã lừa được lũ quỷ và trốn thoát… nhưng khi anh ta vừa ra khỏi lâu đài thì bọn Ngoại Nhân đã bắt được và uống kiệt máu anh ta. Giờ thì Arya đã hiểu cảm giác của người đàn ông đó như thế nào.
Chiều tối hôm đó, người phụ nữ ấy qua đời. Gendry và Cutjack đào mộ chôn cô ta bên đồi, dưới một tán liễu rộng. Khi gió thổi, Arya tưởng như vẫn nghe thấy những cành cây thì thầm “làm ơn, làm ơn, làm ơn.” Nó làm cô sởn tóc gáy, và Arya suýt nữa bỏ chạy khỏi ngôi mộ đó.
“Tối nay không được đốt lửa.” Yoren nói với bọn họ. Bữa tối của họ là nắm củ cải dại mà Koss tìm thấy, một cốc đậu khô, và nước lấy từ dòng suối nhỏ gần đó. Nước có vị thật lạ và Lommy nói đó là mùi thi thể thối từ đâu đó ở đầu nguồn. Bánh Nóng đã suýt đánh cậu nhóc nếu Reysen già không đến tách chúng ra.
Arya uống rất nhiều nước, chỉ để có cái gì đó ở trong bụng. Cô nghĩ chắc mình sẽ không thể nào ngủ được đêm nay, nhưng cuối cùng giấc ngủ vẫn đến một chút. Khi tỉnh lại, Arya thấy xung quanh tối đen như mực và bàng quang cô tức như sắp sửa vỡ ra. Mọi người nằm ngủ xung quanh, cuộn tròn trong chăn hoặc áo choàng. Với lấy Mũi Kim, Arya đứng dậy và nghe ngóng. Cô nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ của một lính gác, tiếng trở mình của mọi người trong giấc ngủ, tiếng ngáy phì phò của Rorge và tiếng hít phì phì quái đản của Cắn Xé khi hắn ngủ. Từ một xe chở hàng khác vọng đến tiếng sắt thép rung lên leng keng khi Yoren ngồi lên đó, nhai lá chua và mài thanh đoản kiếm.
Bánh Nóng là một trong những người phải đứng gác. “Mày đi đâu đấy?” Cậu nhóc hỏi khi nhìn thấy Arya đi về phía rừng cây.
Arya chỉ tay mông lung về phía khu rừng.
“Không, mày không được đi.” Bánh Nóng nói. Giờ hắn đã dũng cảm hơn vì có một thanh kiếm dắt ở hông, dù đó chỉ là một thanh đoản kiếm nhưng thằng nhóc cầm nó như thể cầm một con dao phay. “Ông già nói mọi người phải ở cạnh nhau đêm nay.”
“Nhưng tao cần đi tiểu.” Arya giải thích.
“À, thế thì ra cái cây kia kìa,” thằng nhóc chỉ. “Mày không biết ngoài kia có gì đâu Arry. Tao đã nghe thấy tiếng sói đấy.”
Yoren sẽ không thích nếu cô đánh nhau với hắn. Cô cố gắng tỏ ra sợ hãi. “Sói? Thật sao?”
“Tao nghe thấy thật đấy,” hắn cam đoan.
“Thế thôi tao không cần đi nữa.” Cô trở lại với chiếc chăn và giả vờ ngủ tiếp cho đến khi nghe thấy bước chân của Bánh Nóng đi xa dần. Arya đứng dậy và lẻn vào khu rừng bên hông trại, lặng lẽ như một cái bóng. Ở hướng này cũng có lính gác, nhưng Arya tránh được họ một cách dễ dàng. Cẩn thận hơn, cô đi xa gấp đôi so với bình thường. Khi đã chắc chắn không có ai ở gần, cô mới cởϊ qυầи và ngồi xuống.
Khi cô ngồi tiểu, chiếc quần rơi xuống thành một đống bùng nhùng quanh mắt cá chân, và đó là khi Arya nghe thấy tiếng loạt xoạt trong lùm cây. Bánh Nóng, cô sợ hãi nghĩ, cậu ta theo dõi mình. Sau đó cô nhìn thấy đôi mắt sáng quắc trong rừng, phản chiếu cả ánh trăng. Cô căng bụng nắm chặt Mũi Kim, quên mất cả việc đang làm. Arya bắt đầu đếm những con mắt, hai, bốn, tám, mười hai, cả một đàn…
Một con lao ra từ dưới gốc cây. Nó nhìn cô chằm chằm và nhe nanh vuốt. Tất cả những gì cô có thể nghĩ được lúc này là mình thật ngu ngốc, và Bánh Nóng sẽ hả hê thế nào khi sáng mai họ phát hiện ra xác cô bị ăn mất một nửa. Nhưng con sói quay lại và lao vào bóng tối, và các đôi mắt cũng biến mất nhanh chóng như vậy. Run rẩy, cô lau chùi rồi kéo quần lên, và lần theo tiếng động loẹt quẹt ở phía xa trở về trại, chỗ Yoren đang ngồi. Arya trèo lên xe hàng ngồi cạnh ông, run rẩy thì thầm, “Sói,” giọng cô khàn khàn, “ở trong rừng.”
“Chắc chắn rồi” Ông nói mà không quay sang nhìn.
“Chúng làm cháu sợ.”
“Thế à? Ta tưởng cháu thích lũ sói chứ?”
“Nymeria là sói tuyết,” Arya ngồi thu lu. “Nó không giống những con sói này. Dù sao nó cũng đi rồi. Jory và cháu đã ném đá đuổi nó đi, nếu không thái hậu sẽ gϊếŧ nó.” Mỗi lần nhắc đến chuyện đó cô lại buồn bã. “Cháu cá nếu nó còn trong thành phố, nó sẽ không bao giờ để bọn họ chặt đầu cha.”
“Những đứa trẻ mồ côi không có cha,” Yoren nói “hay cậu đã quên điều đó rồi?” Lá chua biến nước bọt của ông thành màu đỏ và miệng ông trông như chảy máu. “Loại sói duy nhất mà chúng ta phải sợ là bọn người đội lốt sói, giống như những kẻ đã đốt ngôi làng kia.”
“Ước gì cháu đang ở nhà,” Arya buồn bã nói. Cô đã cố gắng để trở nên dũng cảm, dữ dội như một con sói nhưng đôi khi sau tất cả, cô cảm thấy mình vẫn chỉ là một bé gái mà thôi.
Người anh cả áo đen bứt một chiếc lá chua từ kiện hàng trên xe và nhét vào miệng. “Đáng lẽ ta nên để cậu lại nơi ta tìm thấy cậu, nhóc ạ. Tất cả các cậu. Ta nghĩ ở thành phố mọi người sẽ an toàn hơn.”
“Cháu không quan tâm. Cháu muốn về nhà.”
“Ta đã là người tuyển quân cho Tường Thành được gần ba mươi năm nay.” Nước miếng tràn qua môi Yoren giống như chảy máu. “Trong suốt thời gian đó, ta chỉ để mất có ba người. Một ông già chết vì cơn sốt hành hạ, một thằng bé người thành phố bị rắn cắn chết khi đang đi vệ sinh, và một thằng ngu cố gϊếŧ ta khi ta đang ngủ, và hắn bị cắt cổ vì cái tội đó.” Ông cầm thanh đoản đao kề lên cổ minh họa cho Arya xem. “Ba người trong ba mươi năm.” Ông nhổ bã miếng lá chua ra. “Bây giờ đi thuyền có vẻ là lựa chọn thông minh hơn. Dù không có cơ hội tìm thêm người dọc đường, nhưng vẫn… Người khôn ngoan sẽ đi thuyền, nhưng ta… ba mươi năm nay ta vẫn đi trên vương lộ này.” Ông thu thanh đoản đao lại. “Đi ngủ đi nhóc. Nghe chưa hả?”
Cô đã cố gắng ngủ. Nhưng khi vừa nằm xuống dưới lớp chăn mỏng, cô lại nghe thấy tiếng sói tru… và một âm thanh nữa, nhỏ hơn, giống như lời thì thầm trong gió, có lẽ là tiếng hét.