Từ khi gả vào nhà họ Trịnh tới nay, đây là lần đầu tiên sau hơn hai mươi năm mẹ Trịnh không ở lại nhà họ Trịnh ăn tết.
Ngày trước, khi Trịnh Lãng Yến đi Mỹ du học, mẹ Trịnh chỉ tới thăm anh vào những kỳ nghỉ, trong những dịp lễ hội truyền thống như Tết thì bà sẽ ở nhà để quán xuyến tất thảy mọi công việc.
Lúc chạng vạng tối, chuông cửa biệt thự nhà họ Khổng vang lên inh ỏi, Lâm Tri Ngộ đặt bánh chẻo trong tay xuống, vội vàng lau tay, đi ra ngoài mở cửa. Khi nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa thì bà đã hơi sửng sốt.
Một chút nữa thôi là đêm giao thừa rồi, tivi vẫn còn đang phát sóng bản tin thời sự, thông báo về buổi phát sóng trực tiếp đêm hội Xuân Vãn*. Không biết từ khi nào, ngoài trời tuyết đã bắt đầu rơi, khuôn mặt của Lâm Tiếu hơi ửng hồng vì lạnh, cô kêu lên: "Mẹ, con về rồi đây."
Xuân Vãn*: là một hoạt động năm mới đặc biệt của Trung Quốc được sản xuất bởi Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV).
Cuối cùng, Lâm Tri Ngộ cũng đã lấy lại được ý thức.
Bà nhìn Trịnh Lãng Yến đang đứng ở bên ngoài và người đang đứng bên cạnh anh - mẹ Trịnh, cả người bà vẫn toát lên khí chất quyến quý như xưa. Nhất thời Lâm Tri Ngộ không nghĩ được nên nói gì cho thích hợp.
Khổng Thượng Tân cũng đặt điều khiển tivi xuống và bước tới.
Ông nhìn thoáng qua người đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, ôn tồn nói: "Vào đi. Bên ngoài tuyết đang rơi, lạnh lắm."
Mẹ Trịnh dường như không ngờ rằng ông lại rộng lượng với người khác như vậy, bà hơi sững sờ, đứng yên không nhúc nhích.
Ba Khổng tránh người sang một bên, nhìn hai mẹ con, nói: "Nếu người hôm nay tới là Trịnh Trạch Thành, tôi không chắc sẽ để ông ta vào."
Vụ nɠɵạı ŧìиɧ của gia đình họ Trịnh vô cùng ầm ĩ, nó trở thành tiêu điểm trong lời đàm tiếu của mọi người và gần như được lan truyền ở khắp thành phố B.
Có lẽ nhà họ Khổng cũng đã biết chuyện này rồi.
Nghe thấy ba Khổng nói điều này, biểu cảm trên gương mặt của mẹ Trịnh cứng đờ lại.
Lúc trước, nhà họ Trịnh động chạm tới nhà họ Khổng, bà và Trịnh Lãng Yến là một người không biết sự tình, một người thì không quan tâm tới chuyện kinh doanh. Bây giờ, được nhà họ Khổng tiếp đón hòa nhã như vậy, ít nhiều bà vẫn cảm thấy có vài phần hoài nghi.
Cũng nhờ Trịnh Lãng Yến phản ứng kịp thời, anh đỡ lấy mẹ Trịnh, nhanh chóng nói: "Cảm ơn chú Khổng."
Lâm Tiếu lập tức bật cười, nhìn Khổng Thượng Tân cười híp mắt làm nũng: "Cảm ơn ba."
——
Bên ngoài, tuyết càng rơi càng lúc càng dày.
Hiếm khi nào biệt thự nhà họ Trịnh lại quạnh quẽ như lúc này. Ba Trịnh đứng trước cửa sổ phòng ngủ trên tầng hai. Tuyết ngoài trời tựa như lông ngỗng đang bay, bao trùm lên mọi cảnh vật trước mặt, nhưng không che lấp được quá khứ và tiếc nuối trong lòng...
Cách đó không xa, có mấy nhà đang đốt pháo hoa, bay thẳng lên trời cao sau đó thì nổ tung, trong nháy mắt làm sáng rực cả bầu trời.
Có tiếng bước chân từ ngoài hành lang truyền tới.
Ngay sau đó là tiếng gõ vào cánh cửa đang mở...
Giọng của viện trưởng Trịnh vang lên sau lưng, trầm ấm và làm người khác an tâm, đột ngột phá tan cơn ớn lạnh đang dâng lên chiếm lấy cơ thể ông.
Ba Trịnh quay đầu lại, viện trưởng Trịnh đang mặc trên mình một chiếc tạp dề màu xám đen không biết tìm được ở nơi nào, đang nhìn ông và nói lại một lần nữa: "Tôi đã làm xong bánh chẻo rồi, chuẩn bị ăn thôi."
Trình độ nấu nướng của viện trưởng Trịnh cũng ở mức trung bình, mấy chiếc bánh chẻo này là do bảo mẫu gói sẵn và đặt trong tủ lạnh. Chỉ là, ông ấy phá lệ tự tay xuống bếp nấu hai món, cuối cùng ngôi nhà khổng lồ này dường như cũng có hơi người rồi.
Tình trạng của Trịnh lão gia tử gần đây không được cải thiện chút nào, cộng thêm những rắc rối trước đó Trịnh Quý Lễ gây ra, khiến cho ông phải nằm trong bệnh viện, tình trạng của ông không chuyển biến xấu đã là tốt lắm rồi.
Hai anh em họ đều biết rõ, cho nên không ai dám kể với ông về chuyện của Trịnh Quý Lễ.
Và càng không dám đề cập tới chuyện Trịnh Lãng Yến và mẹ Trịnh đã bỏ nhà rời đi.
Viện trưởng Trịnh bưng bát canh nóng từ trong phòng bếp ra, sau đó cũng đưa cho ba Trịnh bát.
Ba Trịnh đang suy nghĩ đến thất thần, đột nhiên bị tiếng bát đặt mạnh xuống mặt bàn làm cho giật mình, lúc ấy ông mới hoàn hồn.
Ba Trịnh nhướng đôi mắt mệt mỏi ngước nhìn viện trưởng Trịnh một cái, bỗng nhiên ông cảm thấy thời gian giống như đang trôi ngược về quá khứ.
Mà lúc ấy, tất thảy mọi việc đều chưa hề xảy ra.
Viện trưởng Trịnh ngồi đối diện với ông ta, nhẹ nhàng tự bưng cho mình một bát canh đầy, trầm giọng thì thầm như thể đang nói với chính mình: "Đã mấy năm không làm món canh này rồi. Không biết mùi vị của nó có còn như năm đó không nhỉ?"
Ngày trước, Viện trưởng Trịnh thường đến thăm Vấn Xu ở nghĩa trang vào đêm giao thừa và nói với bà ấy rằng một năm mới nữa lại tới rồi.
Trịnh lão gia tử đều sẽ nổi trận lôi đình và thậm chí còn cấm ông không được ăn Tết ở nhà cũ. Sau đó, nó tốt hơn, và ông Zheng đã từ bỏ anh ta.
thậm chí không được hắn ở nhà cũ ăn tết. Sau này, chuyện đó cũng dần dần tốt lên, bởi Trịnh lão gia tử cũng mặc kệ viện trưởng Trịnh rồi.
Ba Trịnh vô thức cầm lấy thìa khuấy bát canh vài vòng, nhìn chỉ còn lại bát đũa của hai người, anh đột nhiên có chút kinh hãi.
Ông ta nâng hốc mắt đã đỏ hồng nhìn viện trưởng Trịnh, lần đầu tiên tâm tình bình tĩnh hòa nhã thậm chí mang theo chút xin giúp đỡ, lẩm bẩm nói: "Nhiều năm như vậy, có phải em đã quá sai lầm rồi không......"
——
Dường như vì cảm thấy áy náy nên mặc mọi người nói thế nào, mẹ Trịnh vẫn nhất quyết muốn vào nhà bếp làm trợ thủ cho Lâm Tri Ngộ. Mặc dù kỹ năng nấu nướng của bà không được tốt lắm, nhưng tốt xấu gì vẫn đỡ ngại hơn cứ ngồi không một chỗ chẳng làm gì.
Ở bên ngoài, Lâm Tiếu đang trang trí đĩa đựng trái cây và khay kẹo.
Trịnh Lăng Yến không thể ở lại đó, thật không dễ dàng gì mới đẩy được nhiệm vụ vô cùng quan trọng đó là chơi cờ cùng Khổng Thượng Tân cho Khổng Kỳ. Gần như là anh đã đứng bật dậy rời đi.
Anh nhìn phòng xung quanh phòng khách nhưng không thấy ai, vì vậy đã đi thẳng tới sofa ôm lấy Lâm Tiếu từ phía sau.
Lâm Tiếu đang nghiêm túc sắp xếp đĩa đựng hoa quả thì bị anh đột ngột ôm chặt lấy làm giật mình. Thoáng chốc, hơi thở mát lạnh của người đàn ông quấn lấy thân nhiệt của cô đang truyền tới, nhịp tim của cô cũng dần dần bình tĩnh lại.
Cầm một quả cam đường đã được bóc sạch sẽ trong tay, Lâm Kiều giơ tay thuận thế nhét vào trong miệng Trịnh Lãng Yến.
Trịnh Lãng Yến cũng không chút khách khí mà nuốt xuống, anh còn cố ý tiến lên về phía trước. Khi nhìn thấy người con gái ấy tức giận trợn tròn mắt nhìn mình chằm chằm thì lưu luyến cọ vào người cô, thủ thỉ với cô: "Anh vừa nghe thấy dì Lâm dặn dò em, nhất định không được ăn vụng?"
Trịnh Lãng Yến không hiểu vì sao mình lại nói như vậy, nhưng đại khái là khi nhìn thấy phản ứng của hai mẹ con, anh có một loại cảm giác thích thú trong lòng hiểu rõ mà không thể miêu tả được.
Lâm Tiếu cầm mấy quả cam bên cạnh sắp xếp lại, sau đó tách một múi khác, cô vừa mới chuẩn bị cho vào miệng, thì lại bị Trịnh Lãng Yến ở sau phía sau cướp mất.
Anh cảm thấy dường như mùi trái cây hỗn hợp trên đầu ngón tay cô còn ngọt ngào hơn cả múi cam lúc nãy. Anh xấu xa cầm chặt đầu ngón tay của cô, thậm chí còn dùng răng cắn nhẹ nó nữa.
Lâm Tiếu cảm giác như có một luồng điện yếu ớt từ đầu ngón tay truyền tới, khiến khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng.
Cô nhanh chóng rút tay về, vừa tức vừa bực vừa thẹn thùng nhưng không thể làm gì được anh nên cô chỉ biết trừng mắt lườm Trịnh Lãng Yến, sau đó quay người bỏ đi.
Thấy vậy, Trịnh Lăng Nham nhặt một viên kẹo trong khay bên cạnh, dùng một tay bóc vỏ kẹo ra, giơ tay nhét vào miệng Lâm Tiếu.
Hương trái cây ngọt ngào, tươi mát nháy mắt lan tỏa khắp khoang miệng, khiến khuôn mặt đang cau có vì giận dữ của Lâm Tiếu dãn ra một chút.
"Anh biết tại sao vừa rồi mẹ em lại dặn dò em như vậy không?"
Trịnh Lãng Yến lắc đầu.
Anh thật sự rất tò mò, rõ ràng trái cây là dùng để ăn mà.
"À... bên nhà bà ngoại em có một truyền thống, nói rằng nếu đĩa trái cây và bánh kẹo bị một đứa trẻ ăn vụng trong đêm giao thừa thì sẽ gặp may mắn cả năm. Vì vậy, khi em còn nhỏ, khi sang nhà bà ngoại, mẹ em sẽ bảo em trộm một miếng hoa quả xuống bếp ăn."
Nghĩ đến những chuyện lúc trước, Lâm Kiều cười với hai má hơi phồng lên vì trong miệng còn đang ngậm kẹo đường, "Thói quen này vẫn được em duy trì cho tới bây giờ."
"Không nhìn ra, Tiếu Tiếu của chúng ta từ nhỏ đã phải gánh vác trách nhiệm nặng nề." Trịnh Lãng Yến cảm thấy truyền thống này thực sự rất thú vị, hơn nữa dáng vẻ an tĩnh, ngoan ngoãn giống như trẻ nhỏ này của Lâm Tiếu, thực sự rất hiếm thấy.
Lâm Kiều bị anh trêu chọc, tự mình cũng cảm thấy rất buồn cười, cô nhướng mày, gật đầu: "Đúng đó. Em đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn phải gánh vác trọng trách lớn lao này."
Trịnh Lãng Yến ôm chặt lấy cánh tay của cô, ánh mắt thâm thúy, bỗng nhiên nửa nói giỡn mà nói: "Sau này, anh cũng sẽ dạy con của chúng ta như vậy."
Nghe thấy anh nói vậy, khuôn mặt của Lâm Tiếu vừa mới dịu đi một chút lại lập tức nóng bừng lên.
Cô bối rối, chân tay luống cuống không dám nhìn anh, cô cũng để ý tới nhiệt độ cơ thể của mình đang bị anh ôm.
Lâm Tiếu giãy giụa một lúc nhưng lại không rời vòng tay anh.
Hôm nay, Trịnh Lãng Yến mặc một chiếc áo len màu xám nhạt bên trong, nhiệt độ cơ thể quả thực hơi nóng, Lâm Tiếu nhỏ giọng nhắc nhở anh: "Trịnh Lãng Yến, anh có thấy nóng không? Hay là anh cởϊ áσ len bên ngoài ra đi."
Nhưng Trịnh Lãng Yến lại càng cọ vào hõm cổ cô ngày càng táo bạo hơn, giọng nói trầm ấm mang theo trêu ghẹo: "Đúng là hơi nóng thật. Em cởi giúp anh đi."
Mặt của Lâm Tiếu càng nóng hơn, cô quan sát xung quanh, ép giọng tới mức nhỏ nhất, hai má đỏ hồng ướŧ áŧ: "Trịnh Lãng Yến, sẽ bị nhìn thấy đó......"
Ngược lại, Trịnh Lãng Yến lại trưng ra vẻ mặt không thèm để tâm, đột nhiên gọi tên cô: "Tiếu Tiếu."
Lâm Tiếu giống như chú mèo con bị túm cổ nhấc lên, ngay lập tức ngoan ngoãn dừng lại và nghiêng tai nghe anh nói chuyện.
Trịnh Lãng Yến khẽ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngửi, đột nhiên hỏi một câu không hề liên quan: "Kẹo anh vừa đưa cho em có vị gì?"
Lâm Tiếu ngơ ngác.
Cô nghĩ rằng Trịnh Lãng Yến ngửi được hương vị trái cây nên muốn ăn, cho nên vừa duỗi tay chuẩn bị lấy cho hắn một viên vừa khẽ mở miệng trả lời: "Vải......"
Nhưng cô còn chưa dứt lời, mặt đã bị anh hơi nâng lên, giây tiếp theo, người đàn ông nhắm hờ hai mắt, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Vị ngọt thanh của quýt trong miệng anh và vị ngọt của vải trong miệng cô trong nháy mắt hòa quyện với nhau, mang tới một vị ngọt và nóng bỏng kì lạ.
Lâm Tiếu ngẩn người một lúc, cả người bị anh ôm gọn ở trong ngực. Lúc này, khuôn mặt cô được anh nhẹ nhàng đỡ lấy, chỉ có thể nghiêng theo, toàn thân mềm nhũn tiếp nhận nụ hôn của anh.
Được thể Trịnh Lãng Yến càng bạo hơn, tiếp tục tiến vào sâu hơn thăm dò, càng hôn càng say đắm, nhưng cũng rất dịu dàng.
Khổng Kỳ nghênh ngang đi từ trên lầu xuống. Dường như tâm trạng rất tốt, bước đi cũng theo đó mà uyển chuyển nhẹ nhàng.
Anh cao giọng, hét hai tiếng thật lớn gọi Lâm Tiếu: "Tiếu...... Tiếu."
Trên sô pha, đôi bạn trẻ đang chìm đắm trong nụ hôn đầy nồng nhiệt và tư thế ôm hôn cũng vô cùng đẹp mắt.
Lâm Tiếu nghe thấy có người gọi mình thì lập tức đứng phắt dậy, thoát khỏi vòng tay của Trịnh Lãng Yến.
Cô liếc nhìn Khổng Kỳ, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó, đột nhiên vùi mặt vào khuỷu tay của mình, không bao giờ dám nhấc nó lên nữa.
Khổng Kỳ cũng đã xuống đến đầu cầu thang, đứng sừng sững trước mặt hai người, bây giờ muốn trốn cũng không kịp rồi.
Anh đành phải cười ngượng nghịu, đút một tay vào túi, cười toe toét bước tới và cố gắng giải thích: "Chuyện là, bố và dì Lâm bọn họ có truyền thống. Chính là nếu bọn trẻ ăn trộm đĩa hoa quả trong đêm giao thừa thì sẽ báo hiệu một năm mới tràn đầy may mắn. Ông nói Tiêu Tiêu hay xấu hổ, bảo tôi xuống— "
Khổng Kỳ đứng từ xa vừa nói vừa giơ tay chụp lấy một quả táo, nhanh chóng cho vào miệng, ú ớ nói: "Anh cũng có nhiệm vụ phải gánh vác, thân bất do kỷ......"
Lâm Tiêu, người bị Khổng Thượng Tân cho là "da mặt mỏng" thế mà lại là người cởi mở, quang minh chính đại hôn một người đàn ông ngay. Chuyện này thật sự khiến cô cảm thấy xấu hổ, muốn độn thổ cho xong.
Trịnh Lãng Yến giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô trấn tĩnh nhưng cô vẫn còn né tránh anh.
Khổng Kỳ cũng cảm nhận được không khí tràn ngập ngượng ngùng, gần như ngay lập tức quay người bỏ chạy khỏi hiện trường.
Khổng Kỳ nhấc chân định lên cầu thang nhưng vừa bước lên một bậc anh đã nhanh chóng xoay người lại. Anh thấy Lâm Kiều vừa mới được Trịnh Lãng Yến dùng tay nâng mặt lên, vèo một cái lại giấu mặt vào trong khuỷu tay của mình giống y một con chuột chũi vậy.
Khổng Kỳ bị dáng vẻ đáng yêu này của cô chọc cho bật cười, nắm chặt tay vịn, cố ý nói thật to, giọng còn mang theo ý cười: "Nhưng có một điều ba nói không sai. Da mặt anh khá dày, hai người không cần quan tâm đến anh đâu, tiếp tục đi, tiếp tục đi----"
Lâm Tiếu không còn mặt mũi nào nhìn ai nữa rồi.
——
Trong phòng bếp, mẹ Trịnh đang giúp Lâm Tri Ngộ nhặt rau.
Bà nhìn nước trong bồn rửa chén chậm rãi chảy xuống, bỗng nhiên xúc động nói: "Tôi cảm thấy đôi khi Kiều Kiều rất giống bà."
Lâm Tri Ngộ cảm thấy hơi khó hiểu, bà nghiêng đầu dùng ánh mắt thắc mắc nhìn mẹ Trịnh.
Mẹ Trịnh cười nhẹ một cái, giải thích: "Ví dụ như về vấn đề tình cảm, nhìn bên ngoài thì có vẻ yếu đuối nhưng thật ra lại rất kiên định và mạnh mẽ."
Lâm Tri Ngộ ngây người trong giây lát, rồi coi như chưa từng nghe thấy gì, quay đầu lại nhìn nồi canh đang đun trên bếp. Khi đáp lại mẹ Trịnh, giọng của bà cũng vô cùng nhẹ nhàng.
"Chuyện tình cảm ấy à, từ trước đến nay không có đạo lý hay một tiêu chuẩn nhất định nào, vì vậy không thể so sánh như thế được."
Nước dùng trong nồi sôi sùng sục tỏa ra khi nóng, mùi thơm cũng theo đó mà bay ra phân tán khắp căn phòng.
Mẹ Trịnh đặt bát đĩa đã rửa sạch vào trong giỏ lọc nước, gượng cười nhìn những bông tuyết đang rơi ngoài cửa sổ.
"Tôi có chuyện này muốn nói, hy vọng bà đừng để ý."
Lâm Tri Ngộ yên lặng lắng nghe.
"Khi bà vừa mới kết hôn với Khổng Thượng Tân, tôi thực sự đã không xem trọng bà. Tôi đã được gia đình chiều chuộng ngay từ khi còn nhỏ, sau khi lớn lên thì kết hôn với một người đàn ông mà mọi người ngưỡng mộ. Tôi chưa bao giờ cảm nhận được cái cảm giác gọi là hào môn gì gì đó. Do vậy, khi nghe câu chuyện vợ chồng hờ của hai người, tôi chỉ cảm thấy quá lạ lùng. "
Đôi lông mày xinh đẹp của mẹ Trịnh dần dần cau lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt cũng dần trở nên mơ hồ.
"Có một lần, tôi đi ra ngoài chơi với những vị phu nhân khác và nghe họ so sánh chúng ta. Lúc đó, tôi đã thấy rất biết ơn vì cuộc sống của tôi quá suôn sẻ. Thật may mắn vì tôi đã không phải trải qua những câu chuyện mà bà từng phải chịu đựng."
Lâm Tri Ngộ không hề tức giận, bà giơ hai tay dùng miếng lót cách nhiệt bố cầm nồi canh đặt sang một bên. Sau đó, bà cũng ngẩng đầu ngắm những bông tuyết đang rơi nhè nhẹ bên ngoài cửa sổ, tuyệt nhiên không ngắt lời mẹ Trịnh.
Mẹ Trịnh hít một hơi thật sâu, không biết là không cam lòng hay buồn bã.
"Nhưng mới chỉ có mấy năm ngắn ngủi trôi qua thôi, cuộc sống đáng ghen tị của tôi đã dần tan vỡ, vấn đề cứ xuất hiện từng chút từng chút một, tới giờ đã quá rõ ràng không thể che giấu được nữa. Hôm nay, tôi đến đây và thấy rằng cuộc sống của bà đã hoàn toàn khác trước. Tôi nghe thấy Tiếu Tiếu ngoan ngoãn gọi Khổng Thượng Tân một tiếng ba, tận mắt chứng kiến một nhà hoà thuận vui vẻ, tôi bỗng cảm thấy cuộc sống luôn có kẻ hầu người hạ của tôi trước đây thực sự quá tồi tệ. Dường như chẳng có một chút niềm vui nào. "
Lâm Tri Ngộ vén những lọn tóc lòa xòa ra sau tai, khi nghe thấy tiếng Lâm Tiếu và Trịnh Lãng Yến đùa giỡn trong phòng khách thì đã nhẹ nhàng quay đầu lại.
"Bà muốn nghe lời khuyên từ một người phụ nữ đã tái giá như tôi sao?"
Mẹ Trịnh là người phụ nữ kín đáo, da mặt lại mỏng, khi nghe thấy Lâm Tri Ngộ nói vậy, bà nhất thời không biết phải làm thế nào: "Tôi xin lỗi, Tôi không có ý muốn nói bà......"
Lâm Tri Ngộ bật cười nói: "Tôi hiểu mà, tôi chỉ nói đùa thôi."
Mẹ Trịnh kinh ngạc, dừng lại động tác đang làm trên tay.
"Chắc hẳn bà cũng được nghe chuyện giữa tôi và Thượng Tân rồi. Nếu không phải do sự phản đối của ba anh ấy lúc đó và lòng tự tôn mạnh mẽ của tôi, có lẽ chúng tôi đã không như bây giờ." Lâm Tri Ngộ cúi đầu mỉm cười nói, "Nhưng tất cả đã là chuyện quá khứ rồi. Tôi thực sự quá may mắn, vì sau nhiều năm ngược xuôi ngang dọc như vậy, chúng tôi vẫn có thể trở về bên nhau. Không những vậy tôi còn có một cô con gái ngoan ngoãn, biết quan tâm như Tiếu Tiếu và cậu con trai dũng cảm hiểu chuyển như Tiểu Kỳ."
"Bà Trịnh," Lâm Tri Ngộ gọi mẹ Trịnh một tiếng, nhìn bộ dạng thất thần của bà thì đưa tay lên vuốt ve bàn tay của bà, kiên nhẫn khuyên nhủ, "Mỗi một đoạn cảm tình đều không thể thuận buồm xuôi gió từ đầu đến cuối được. Nhưng nói cho cùng, nó cũng rất đơn giản. Tôi ly hôn với ba của Tiếu Tiếu là bởi vì không còn yêu; kết hôn với Thượng Tân chính vid tình yêu. Hai đứa nhỏ Tiếu Tiếu và A Yến đã bị chúng ta ngăn cản ngần ấy năm, nhưng lại chưa từng chia lìa như chúng ta, âu cũng là vì tụi nó yêu nhau thật lòng."
"Yêu......" Dường như mẹ Trịnh lại nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt mang theo chút thẫn thờ. "Những chuyện như yêu với thích, chẳng ai có thể nói chính xác được."
"Không ai có thể nói chính xác được," Lâm Tri Ngộ nói tiếp lời của mẹ Trịnh, "Nhưng thời gian có thể chứng minh tất cả."
Mẹ Trịnh ngơ ngác quay đầu lại nhìn Lâm Tri Ngộ. Lâm Tri Ngộ cong khóe môi mỉm cười, nhìn bà với ánh mắt dịu dàng: "Cho dù có thể giả vờ nhưng là con người chẳng ai có thể giả vờ hơn hai mươi năm. Nếu như người đó có thể giả bộ cả đời thì cũng có thể trở thành thật sự."
Gần đây, mẹ Trịnh bị những chuyện này làm cho đau đầu, bà có thể chấp nhận chuyện ba Trịnh đã không còn yêu bà và thậm chí là sau này ông ấy sẽ không yêu bà ấy nữa. Nhưng bà thực sự không chấp nhận nổi chuyện ông ấy chưa từng yêu bà.
Thật giống như cả cuộc đời bà chỉ là những cảnh tượng huyền ảo, bỗng một ngày kia giấc mơ bị ai đó đánh thức, rồi họ nói với bà rằng mọi thứ đều là giả mà thôi.
Bất luận là như thế nào đi chăng nữa, bà thật sự không thể nào chấp nhận nổi.
Lâm Tri Ngộ nhìn bà với ánh mắt chân thành.
"Đã là con người thì không có cách nào để quên đi hoàn toàn cả. Đối với ba của A Yến mà nói, tất cả những chuyện quá khứ đều đã kết thúc, chỉ là ông ấy không nghĩ tới hai người họ lại có với nhau một đứa con. Mặc dù biết rõ đó là chuyện nực cười nhưng vì liên quan đến tất cả cảm giác tội lỗi và áy náy năm đó cho nên không thể tránh khỏi lạc lối. Tuy nhiên, điều này không thể phủ nhận tình cảm của hai người trong suốt nhiều năm qua. Quyết định là ở bà, hãy hỏi chính trái tim của bà ấy."
Ánh mắt của mẹ Trịnh lóe lên một tia giác ngộ, bà nhìn Lâm Tri Ngộ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Lâm Tri Ngộ nhẹ nhàng dời ánh mắt của mình nhìn sang nơi khác.
Bà dùng miếng lót cách nhiệt lót bê nồi canh lên, chuẩn bị muốn đi ra ngoài: "Canh đã nấu xong rồi, tôi bê nó ra ngoài trước, chờ chút nữa bà bê món xào cuối cùng ra là được."
Hốc mắt của mẹ Trịnh nóng ran lên. Bà vội vàng xoay người sang chỗ khác, giả vờ như đang nhìn đồ ăn, để mặc cho nước mắt chảy lã chã nhỏ xuống bồn rửa.
——
Sau khi ăn xong bữa tối, Lâm Tri Ngộ và Khổng Thượng Tân ngồi ở sô pha xem xuân vãn, mẹ Trịnh lấy cớ trong người không được khỏe đi vào phòng dành cho khách nghỉ ngơi.
Khổng Kỳ la hét ầm ĩ ôm theo một cái hộp, hô hào Lâm Tiếu và Trịnh Lãng Yến cùng đi bắn pháo hoa.
Lâm Tiếu bị kẹt giữa Khổng Kỳ đang ôm hộp pháo đi phía trước và Trịnh Lãng Yến đi theo ngay sau lưng. Vừa mới mở cửa ra, Khổng Kỳ bỗng ngột dừng lại.
Lâm Tiếu và Trịnh Lãng Yến cũng nhanh chóng bước tới.
Lâm Tiếu tò mò đi tới, vỗ vai của Khổng Kỳ, vừa mới chuẩn bị mở miệng hỏi thì nhìn thấy một cô gái với gương mặt đỏ hồng vì lạnh đang đứng ở trước cổng lớn.
Cô gái mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng và đội một chiếc mũ len xinh xắn màu trắng. Ban đầu, khi nhìn thấy Khổng Kỳ biểu cảm trên khuôn mặt của cô ấy vô cùng vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy hành động thân mật của Tiếu Tiếu và anh Lâm Tiếu thì ngay tức khắc trở nên lạnh lùng còn mang theo chút tức giận.
Lâm Tiếu co rụt cổ lại, rất nhanh đã hiểu ra mọi chuyện.
Trong khi, quay người lại kéo tay Trịnh Lãng Yến, giục anh cầm lấy chiếc Khổng Kỳ đang cầm trong tay, Lâm Tiếu cũng cố ý hét to: "Anh ơi, bọn em còn có việc, bọn em đi trước đây, anh cứ giải quyết chuyện của mình đi ha."
Khổng Kỳ vốn dĩ đã rất xấu hổ, giờ phút này lại bị chính em gái của mình đem ra bán đứng, anh cảm thấy vô cùng kinh hãi và đau khổ, ra sức ôm chặt chiếc hộp không chịu buông tay.. truyện teen hay
Nhưng cuối cùng chiếc hộp vẫn bị Trịnh Lãng Yến cưỡng đoạt cướp đi.
Nói đùa vậy thôi, sau bao một thời gian dài nhẫn nhịn lâu, anh đã khao khát được ở một mình cùng Lâm Tiếu từ lâu rồi.
Khổng Kỳ trố mắt nhìn em gái cười thật tươi vẫy tay chào tạm biệt mình, lại còn bày ra tư thế cố lên vô cùng trẻ con.
Nhìn theo Lâm Tiếu và Trịnh Lãng Yến đã rời đi, Khổng Kỳ không còn cách nào khác đành phải nhìn người con gái đang đứng ở phía đối diện, mang theo vẻ mặt khổ sở hỏi: "Cô tới nhà của anh làm gì?"
Cô gái thu lại ánh mắt ban nãy, lập tức dùng biểu cảm vui vẻ nhìn anh, thế mà lại bá đạo nói: "Nếu em không tới đây, không phải anh sẽ tiếp tục tránh né em sao?"
Khổng Kỳ có chút đau đầu, lấy tay đỡ trán: "Cô Lý, trước đây tôi thật sự không biết thư ký là cô nên đã có hơi mạo phạm......"
Người con gái vội vàng ngắt ngang lời anh, nói: "Anh cũng biết anh đã mạo phạm em sao, anh phải chịu trách nhiệm."
Huyệt thái dương của Khổng Kỳ giật thót một cái. Người con gái đứng đối diện anh trực tiếp nhảy lên một bước, nắm lấy cánh tay anh: "Không bằng hôm nay chúng ta thuận tiện ra mắt người lớn luôn đi? Em đã nói với ông nội là chúng ta đã từng ngủ chung rồi, nếu anh không phụ trách, ông chắc chắn sẽ đánh gãy chân của anh."
Khổng Kỳ: "......"
Khổng Kỳ cắn răng nhẫn nhịn, khó khăn nặn ra một gương mặt tươi cười: "Cô Lý, ngày đó là tôi nhìn thấy cô uống say, có lòng tốt đưa cô về phòng khách sạn mà thôi. Sau đó tôi không làm gì cô hết."
Nghe thấy vậy, vòng tay của cô càng thêm siết chặt, đôi mắt sáng lấp lánh dán lên mặt anh, cười hỏi: "Anh hối hận rồi? Đấy là do anh không làm chứ không phải là em không cho phép."
Trong đầu Khổng Kỳ đầy dấu hỏi chấm: "Ý của tôi là, chúng ta không......"
Người con gái thừa dịp anh không đề phòng, bất ngờ áp sát môi mình lên bờ môi mỏng của người đàn ông.
Khổng Kỳ mở trừng hai mắt với biểu cảm khó có thể tin được.
"Vậy từ hôm nay trở đi là có rồi." Cô gái chớp mắt đầy tinh nghịch, nhanh chóng ôm chặt lấy anh, áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực anh. Cơ thể lạnh lẽo do đứng đợi trong trời tuyết một khoảng thời gian dài của cô cuối cùng cũng đã được hơi nóng của người đàn ông sưởi ấm. Giọng nói của cô vẫn nhiệt tình như xưa, "Khổng Kỳ, em thực sự thích anh. Anh không cần phải làm gì cả, anh chỉ cần đợi em thôi. Đợi em theo đuổi anh, có được không? "
Sau khi đi được một đoạn đường, Lâm Tiếu lặng lẽ quay đầu lại nhìn liếc qua một cái. Cô thấy khuôn mặt của Khổng Kỳ hiện rõ sự khó xử và không vui nhưng anh vẫn nghiêng người giúp cô gái kia chắn gió, tay cũng nhẹ nhàng đặt ở sau lưng cô.
Lâm Tiếu mím môi cười trộm, vừa mới quay đầu đã bị Trịnh Lãng Yến ôm chặt vào trong lòng.
Cô sững sờ trong giây lát, không biết Trịnh Lãng Yễn đã đặt hộp đựng pháo sang một bên từ lúc nào, giờ đây anh đang dùng ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào mắt cô.
"Em hâm mộ họ sao?"
Lâm Tiếu hơi sửng sốt, rất nhanh sau đó đã đỏ mặt từ chối: "Nào có, em chỉ đang nhìn anh em......"
Vòng tay đang ôm lấy cô của Trịnh Lãng Yến đột nhiên siết chặt hơn, anh vùi đầu vào hõm cổ cô, giống như đứa trẻ đang làm nũng rầu rĩ nói: "Nhưng anh hâm mộ họ."
Lâm Tiếu ngây người, cô vừa định ngẩng đầu lên xem biểu cảm của anh thì lại bị anh đột ngột cúi đầu xuống hôn lên môi.
Anh mới chỉ hôn lướt quá đã vội vàng rời đi, mang theo nụ cười vui vẻ vì đã đạt được mục đích nói: "Bây giờ đã khá hơn rồi."
Lâm Tiếu bất lực nhìn anh, vừa định mở miệng nói, nhưng đôi môi của cô lại bị người đàn ông dùng nụ hôn chặn lại.
Những bông tuyết vẫn rơi, rơi xuống hàng mi cong vυ"t của cô, nhẹ nhàng tựa như nụ hôn của anh.
Trịnh Lãng Yến sợ cô lạnh nên đã giơ tay che mắt cho cô, Lâm Tiếu cũng thuận thế nhắm mắt lại, giao toàn bộ thể xác và tinh thần của mình cho anh.
Lâm Tiếu nhẹ nhàng nắm lấy áo khoác của anh, kiễng chân lên để càng được gần anh hơn.