Chương 2

Edit by Link

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Hai người mỗi người kéo một cái vali rời khỏi dãy phòng học.

Sắc mặt Trịnh Lãng Yến vẫn còn chút mất tự nhiên, chân dài bước rất nhanh, qua một lát lại âm thầm thả chậm bước chân, mãi đến khi Lâm Tiếu đuổi kịp, cùng cậu sánh bước.

"Vừa rồi cô..."

Lúc tới gần chiếc Bentley ở bãi đậu xe, Trịnh Lãng Yến có chút bực bội cào cào tóc mình, do dự mở miệng. Có lẽ vẫn chưa nghĩ tới tiếp theo nên nói cái gì nên cậu hơi ngừng lại. Tay cậu vẫn đặt ở sau gáy, cánh tay vừa vặn ngăn cách tầm mắt của Lâm Tiếu, che khuất một chút thẹn thùng hiếm có trên gương mặt tuấn tú của cậu.

Lâm Tiếu thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói: "Trường học chúng tôi tương đối đặc biệt, hai cái phòng vệ sinh ở lầu ba đều là phòng vệ sinh nữ, còn hai phòng vệ sinh ở lầu hai đều là phòng vệ sinh nam. Bảng hiệu phòng bên trái bị rơi lúc cuối kỳ, vẫn chưa lắp cái mới."

Động tác trên tay của nam sinh cao lớn trước mặt dừng lại.

Trịnh Lãng Yến chậm rãi thả tay xuống.

Vừa rồi rõ ràng cậu đã đi nhìn cái phòng bên phải trước, bên kia xác thực có ký hiệu phòng vệ sinh nữ nên cậu mới chọn cái bên trái, trăm triệu lần lại không nghĩ tới...

Cái này cũng không nên trách cậu, cậu cũng không có học ở trường này.

Đi đến bên cạnh xe, Khổng Kỳ chủ động mở cửa xe cho hai người.

Lúc đem hành lý đặt vào trong cốp sau, Lâm Tiếu nghe thấy Trịnh Lãng Yến tức giận lẩm bẩm một câu: "Trường học này đúng là phản nhân loại... chuyển đi mới tốt."

Cô nghiêng đầu, chỉ thấy dáng vẻ cúi thấp của thiếu niên.

Khổng Kỳ vẫn mang dáng vẻ nho nhã lễ độ như cũ, nghe vậy nghiêng đầu hỏi: "Cái gì cơ?"

Hai người đều không trả lời, Lâm Tiếu chủ động nói sang chuyện khác: "Vừa rồi... không sao chứ?"

Khổng Kỳ lắc đầu: "Không có chuyện gì, đã giải quyết xong rồi."

Anh ngồi vào vị trí lái, khởi động xe, hỏi bọn họ: "Tất cả đều suôn sẻ sao?"

Lâm Tiếu phản xạ có điều kiện nhìn nam sinh bên cạnh một chút, cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt chiếu vào trên cửa sổ xe, có thể thấy góc cạnh rõ ràng, mắt đen hơi trầm xuống.

"Ừm, cậu ấy thoáng cái đã tìm được em."

Trịnh Lãng Yến nghe vậy, có chút khó tin quay đầu nhìn nữ sinh bên cạnh. Gương mặt thanh lệ, ánh mắt hời hợt, dáng vẻ nhu thuận lại nói dối vì cậu.

Cũng không phải ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài nha. Không biết vì sao, trong lòng Trịnh tiểu thiếu gia cảm thấy cân bằng một chút.

...

Quãng đường từ Diệc Thành đến thành phố B cũng mất khoảng nửa giờ.

Khổng Kỳ lái xe rất ổn định, thỉnh thoảng lại nhìn qua kính chiếu hậu trò chuyện với hai người phía sau.

"Đợi lát nữa anh đưa hai đứa đến trường học báo cáo trước."

Lâm Tiếu ngồi thẳng một chút, đáp lại: "Được, cảm ơn."

Trên môi mỏng của Khổng Kỳ treo nụ cười yếu ớt, ánh mắt anh chuyển đến trên người Trịnh Lãng Yến.

"A Yến, làm phiền em rồi, có tiết học lại phải đi theo giúp anh một chuyến."

Lâm Tiếu nghe vậy, quay đầu nhìn nam sinh vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ. Cậu xin phép nghỉ hay là... cúp học?

Trịnh Lãng Yến thu hồi ánh mắt, khôi phục lại dáng vẻ thờ ơ trước kia: "Không có gì."

Lâm Tiếu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong thời tiết tháng chín, dải cây xanh hai bên đường nhanh chóng lùi lại phía sau, tay lái lao vùn vụt đưa cô rời khỏi nơi cô đã sống từ nhỏ. Từ trong cửa sổ trong suốt, cô nhìn thấy thần sắc không rõ ràng của mình, nam sinh sau lưng thì chậm rãi rũ đầu xuống.

Trôi qua mấy giây, người bên cạnh lại lầm bẩm một câu: "Tôi không có tiết."

Lúc nói câu này, nam sinh nhanh chóng ngẩng đầu lên, liếc nhìn cửa sổ phía cô một chút.

Ngay sau đó.

Một giây,

Hai giây,

Ba giây.

Xuyên qua cửa kính trong suốt, cô thấy rõ vẻ mặt phiền não của cậu, cậu giơ tay tỉ mỉ chỉnh tóc, sau đó lại lần nửa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khóe môi Lâm Tiếu như có như không cong cong.

Một chút sốt ruột lúc rời đi cũng tản ra không ít.

...

Thành phố B so với Diệc Thành thật sự là thành phố lớn hiện đại hóa, từ các kiến trúc và công trình cơ sở là có thể nhìn ra.

Xe vững vàng dừng trước cổng cao trung thuộc đại học ngoại ngữ XX, đường lối kiến trúc Châu Âu, trước cổng dùng hoa tươi bày ra huy hiệu trường.

Khổng Kỳ tháo dây an toàn, cầm lấy hai cái hộp màu xám nhạt ở ghế lái phụ đưa tới: "Đây là đồng phục, còn có cả giày."

Lâm Tiếu đưa tay nhận, đặt chung một chỗ với túi quà mà Đan Tử Huy đưa.

"Đợi chút nữa em đi thay đồng phục trước, sau đó chúng ta đi làm thủ tục nhập học."

Mở hộp ra, bên trong là ba bộ đồng phục được xếp chỉnh tề. Đồng phục theo phong cách nước Anh, váy ngắn ca-rô có ba màu xám trắng đen đan xen, kết hợp với một cái áo sơ mi ngắn tay, vớ màu đen dài đến gối, còn có cả nơ thắt cùng màu. Nhìn xuống một chút nữa là giày da đầu tròn màu đen.

Lâm Tiếu nhếch môi, liếc mắt nhìn chữ phổ thông "Nhất trung Diệc Thành" in sau đồng phục. Phong cách vẽ này thật sự có chênh lệch quá lớn.

Cô rũ mắt đáp: "Được, cảm ơn."

Xuống xe, trong tay Lâm Tiếu ôm hai cái hộp, không có tay trống. Trong lúc do dự, cô thấy Trịnh Lãng Yến đã lấy một cái vali xuống. Lúc cậu giơ tay muốn lấy cái thứ hai, Lâm Tiếu vội vàng mở miệng.

"Cái đó phải mang về nhà."

Trịnh Lãng Yến nửa khom người, nghiêng mắt nhìn qua.

Lâm Tiếu siết chặt cái hộp trong ngực, nói tiếp: "Không cần lấy xuống."

Khổng Kỳ vừa nhận điện thoại, vẻ mặt có chút nghiêm túc.

Trịnh Lãng Yến đứng bên cạnh cô, cất giọng nói với Khổng Kỳ, thanh âm lành lạnh điềm tĩnh: "Nếu công ty anh có việc thì cứ đi đi, em sẽ đưa cô ấy đi báo danh."

Khổng Kỳ do dự một chút, gật đầu: "Lâm Tiếu, A Yến cùng khóa với em, cũng quen thuộc với trường học, để cậu ấy dẫn em đi trước được không?"

"Không sao, anh đi làm việc đi."

Lâm Tiếu vẫn không thể tự nhiên thích ứng với lời khách khí của anh.

"Có việc gì thì gọi điện thoại cho anh. Có số của anh rồi chứ?"

Lâm Tiếu thuận theo gật đầu.

"Buổi tối anh tới đón em."

"Được."

Ngay sau đó là một hồi trầm mặc.

Lâm Tiếu cắn môi dưới, nhìn thấy Khổng Kỳ ở đối diện chậm rãi giơ tay lên, ngừng một chút, cuối cùng tay anh rơi vào bả vai cô, vỗ nhẹ hai cái.

"Từ từ sẽ quen."

Sự luống cuống của cô ít nhiều cũng lộ ra.

...

Đưa mắt nhìn xe rời xa, nam sinh bên cạnh trầm thấp mở lời: "Vào thôi."

Cao trung ngoại ngữ thành phố B có lịch sử vô cùng xa xưa, gần dài bằng lịch sự Đại học ngoại ngữ, là do trong nước và ngoài nước góp vốn làm, chịu sự ảnh hưởng của hai loại văn hóa, nhất là phong cách nước Anh bên ngoài.

Trịnh Lãng Yên đẩy vali màu lam nhạt của cô, một đường đưa cô đến khu vực bên trái tầng một.

"Đây là phòng thay quần áo nữ lớp mười một, cậu đi thay đồng phục trước đi."

Lâm Tiếu nhìn căn phòng đối xứng bên cạnh, quay đầu hỏi: "Còn bên đó thì sao? Đó là phòng thay quần áo nam sao?"

"Đương nhiên. Không phải trường học nào cũng phản nhân loại như thế." Trịnh Lãng Yến cười khẽ một tiếng, rốt cuộc trên mặt cũng treo lại vẻ mặt bất cần đời, "Tôi đến phòng giáo vụ xử lý thủ tục."

Lâm Tiếu sửng sốt một chút.

"Đợi chút nữa tôi và cậu..."

"Nhanh thôi." Trịnh Lãng Yến ngắt lời cô, "Cậu thay quần áo xong thì tới, ở ngay lầu hai. Hồ sơ đâu?"

Lâm Tiếu mím môi do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa túi hồ sơ tới: "Cảm ơn."

"Ừm."

Trịnh Lãng Yến đưa mắt nhìn Lâm Tiếu đi vào đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu, siết chặt túi hồ sơ trong tay, xách rương hành lý đi về phía lầu hai. Cậu va phải Đoạn Nghị Cách ở đối diện.

Đoạn Nghị Cách "oái" một tiếng, lập tức đến gần, giọng điệu vô cùng tha thiết.

"Anh Yến, sao rồi sao rồi? Anh có dùng sự đẹp trai bá khí vô địch của mình cho gì gì Tiếu đó biết tay không? Sớm nói nên cho kẻ đó biết tay, dám ngang ngược trước mặt anh Yến chúng ta."

Trịnh Lãng Yến kéo theo vali, lời ít ý nhiều: "Cút."

Đoạn Nghị Cách đã quen thói, liếc xuống tay cậu một chút, vội vàng tới nhận cái rương kia, trong miệng lẩm bẩm.

"Ai lại có gan như thế, dám để anh Yến xách vali giúp. Còn nữa, sáng nay anh không đến, chủ nhiệm lớp cũng hỏi hai lần, nói..."

Trịnh Lãng Yến nhẹ nhàng kéo cái vali một cái, tránh khỏi tay Đoạn Nghị Cách, ánh mắt cũng liếc qua.

"Cậu không cần miệng nữa à?"

Tay Đoạn Nghị Cách lúng túng dừng một chỗ, lập tức im lặng.

"Cô nói cái gì?"

Đoạn Nghị Cách vốn đang thấp thỏm, còn có chút ủy khuất đột nhiên nghe hỏi như thế, sửng sốt một chút, vội nói: "Không, không có nói gì, chỉ tùy thiện hỏi thăm một chút."

Trịnh Lãng Yến không thèm để ý chút nào. Cậu đem vali đặt ở cửa phòng giáo vụ, còn thuận tiện quay đầu đe dọa Đoạn Nghị Cách một chút.

"Đừng có đυ.ng lung tung."

"A? Ôi!"

Đoạn Nghị Cách có chút lờ mờ, không biết Trịnh Lãng Yến mới sáng sớm còn hăng hái cúp học đi "báo thù" bây giờ lại ăn trúng cái gì rồi.

"Còn có việc?"

"A? Không có, không có."

Đoạn Nghị Cách sững sờ, không cho mình cơ hội hồi thần, tự mình rời đi trước khi Trịnh Lãng Yến thốt ra một chữ "cút".

...

Lâm Tiếu lăn qua lộn lại trong phòng thay quần áo mấy lần mới thay xong đồng phục, cô giẫm giẫm trên đất để thích ứng một chút, kéo mép váy xuống một chút, lúc này mới an tâm đi ra.

Cái vali của cô đặt ở cửa lầu hai. Cô vội vàng bước nhanh hai bước, cửa phòng giáo vụ cũng bị người kéo ra.

Trong tay Trịnh Lãng Yến cầm một tờ đơn, tay kia cắm trong túi quần, ánh mắt dừng ở bên ngoài, trên khóe môi cong lên đầy du côn, dường như tâm tình không tệ.

Nhìn thấy Lâm Tiếu, ánh mắt của cậu run lên một cái, nụ cười bên môi cũng cứng lại.

Lâm Tiểu đổi áo thành áo sơ mi ngắn tay, cánh tay mảnh khảnh trắng trẻo lộ ra một đoạn dài, cổ cũng càng trắng nõn, giữa vớ gối và váy lộ ra một đoạn đùi nhỏ, được vớ màu đen tôn lên càng thêm trắng nõn, thon dài.

Qua mấy giây, Trịnh Lãng Yến mới lấy lại tinh thần. Cậu chậm rãi dời tầm mắt, rút tay ra, đặt ở bên môi hắng giọng một cái: "Thủ tục đều làm xong rồi. Cậu ở lớp mười một, ban năm."

"A..." Lâm Tiếu đưa tay nhận bảng biểu, "Cảm ơn."

Lúc tay cô sắp chạm tới bảng biểu, tay Trịnh Lãng Yến bỗng chốc nâng cao. Tay không cầm được bảng biểu, Lâm Tiếu ngửa đầu, khó hiểu nhìn cậu.

"Tôi đột nhiên nhớ ra, tôi cũng ở ban năm."

"Hai chúng ta cùng lớp a."

Cậu nói, tay kia ung dung kéo vali của cô, trong giọng chứa một chút lười biếng và ý cười trầm thấp.

"Trùng hợp như thế, buổi sáng còn có tiết, cùng đi đi."

Lâm Tiếu: "..."

...

Bởi vì là ngày đầu chuyển trường đến nên sau khi tan học, chủ nhiệm lớp giữ cô ở lại một lúc.

Lâm Tiếu chào hỏi, nói bản thân ăn trưa ở trường học, nhân tiện làm quen với hoàn cảnh, Lâm Tri Ngộ ở bên kia cũng vội vàng, nhắc nhở cô nhất định phải ăn thật ngon.

Chủ nhiệm lớp Trần Anh là một phụ nữ trung niên khéo léo, được bảo dưỡng rất tốt, có thể nhìn ra được bà ấy vô cùng nghiêm cẩn và khéo léo.

Bà thỏa mãn cầm phiếu điểm lớp mười của Lâm Tiếu, ý cười bên khóe môi càng thêm sâu sắc: "Không tồi, cứ như thế mà cố gắng thêm chút nữa thì tới đại học thành phố B cũng không có vấn đề gì, đến trường học Anh Quốc cũng được. Lâm Tiếu, dự định học văn học lý sao?"

Lâm Tiếu ngồi đối diện cô giáo, tay đặt trên bàn.

Cô cắn chặt môi dưới, thanh âm êm dịu nhưng vô cùng kiên định: "Cô giáo, em dự định đi theo nghệ thuật, học biểu diễn."

"Sao?"

Trần Anh có chút khó tin, trực tiếp kinh ngạc nhìn cô, than ra miệng. Rất nhanh cũng ý thức được sự thất thố của mình, bà cúi đầu, lật vài trang hồ sơ của Lâm Tiếu.

"Đã thương lượng với người trong nhà chưa?" Giọng điệu của Trần Anh trở nên nhìn không thấu.

"Vâng, mẹ em đồng ý."

"...Vậy à."

...

Từ trong văn phòng bước ra, cửa sổ lớn hình vòm mang kiểu cách Châu Âu, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào vô cùng ác liệt.

Lâm Tiếu đem theo cái túi quà mà Đan Tử Huy cho, chậm rãi bước xuống mười bậc.

Vừa rồi ở trong phòng điều hòa quá lâu, lúc này vừa bước ra ánh mắt trời, khí lạnh trên người đều bị tản ra, cô bỗng nhiên giật mình.

Trước khi đến đây Lâm Tiếu đã xem địa đồ, đằng sau dãy phòng học là mấy phòng ăn có phong cách khác nhau. Thế nhưng bên này thực sự lục hóa rất tốt, trường học còn lớn hơn cả tưởng tượng, tầng lầu cao dần, nhìn rất phức tạp.

Xung quanh đều yên tĩnh, Lâm Tiếu đi theo đánh dấu trong địa đồ, khó khăn lắm mới tìm thấy phòng ăn.

Đi trong chốc lát, cô vòng vào một hành lang giáo đường có đỉnh hình vòm, phía trước có hai nam sinh đang dựa vào cột.

Lâm Tiếu cúi đầu đi qua.

Đến gần một chút cũng có thể nghe thấy âm thanh lúc đóng lúc mở có tiết tấu của cái bật lửa kim loại trong tay nam sinh. Cô không muốn xen vào việc của người khác, đi vòng qua bên cạnh bọn họ.

"Này, học sinh chuyển trường!"

Ngón tay Lâm Tiếu siết chặt hơn, không để ý tới.

"Học sinh chuyển trường." Nam sinh gia tăng âm thanh, biến thành thanh âm thô dát vô cùng chói tai, "Lão tử gọi cô đấy!"

Bên cạnh truyền tới tiếng bước chân, rất nhanh đã vượt qua, chặn trước người cô.

Lâm Tiếu dừng bước lại, ngẩng đầu, đối mặt với một cái trán có lổm chổm nốt đậu và gương mặt hung ác của nam sinh.

"Ôi ôi, còn rất ngang ngược."

Vẻ mặt nam sinh giống như du côn, một tay cầm áo khoác đồng phục khoác lên trên vai, nghiêng đầu nói với người phía sau: "Anh Lượng, chính là người này, không sai đâu."

Sau lưng lại vang lên tiếng bước chân, rất nhanh, một nam sinh khác cũng đi vòng đến trước mặt cô. Ngón tay cậu ta gảy cái nắp bật lửa một cái, bật lửa chợt đóng lại, vang lên một tiếng cùm cụp.

Lông mày Lâm Tiếu cau lại, dời mắt qua, chống lại ánh mắt đối phương.

"Cô chính là người mới tới?"

"Anh Lượng của chúng tôi đang hỏi cô đấy! Câm à?"

Thấy cô không nói câu nào, nam sinh cầm áo khoác khí thế hung hăng giơ tay muốn đánh qua, lại bị một tay khác chặn lại. Nam sinh cầm bật lửa hơi chuyển động cổ, híp mắt nhìn cô.

Cổ Lâm Tiếu có chút cứng, tay vẫn gắt gao nắm chặt lấy túi, lúc này mới lạnh mặt nhìn qua.

Nam sinh bị chặn lại có chút không phục nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo. Cậu ta trừng Lâm Tiếu một chút, sau đó xích lại gần, ghé vào tai của nam sinh kia, âm lượng cũng không hề giảm: "Anh Lượng không cần sợ, em đã điều tra kĩ rồi. Cha ghẻ của cô ta cũng chỉ là lão tổng bách hóa thế gia mà thôi, hậu đài không cứng."

Tay Lâm Tiếu gắt gao nắm chặt thành quyền.

Hai chữ "cha ghẻ" bị người ta nói ra với giọng điệu như thế vẫn khiến đáy mắt cô trở nên lạnh lẽo.

Nam sinh vừa dứt lời, không đợi Lâm Tiếu có bất kỳ phản ứng gì, đột nhiên phía sau vang lên thanh âm lành lạnh của thiếu niên.

"Mẹ nó, đứa nào nói lão tử không đủ cứng?"

***

Vote chương để sớm có chương mới nha ♥