Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Trước Quốc Khánh một ngày, Lâm Tiếu cố ý thương lượng với Lâm Tri Ngộ, nói ngày nghỉ mình muốn trở về Diệc Thành thăm bạn.
Lâm Tri Ngộ đang thu dọn hành lý. Sau tân hôn, bà và Khổng Thượng Tân rất bận, khó khăn lắm mới có thời gian đi du lịch. Nghe Lâm Tiếu nói vậy, đầu tiên, bà vô cùng kinh ngạc, sau đó gật đầu đồng ý.
"Mẹ còn tưởng lần này cả nhà có thể cùng đi."
Lâm Tri Ngộ tiếc nuối nói.
Đang cầm ipad xử lý công việc của công ty, nghe vậy, Khổng Kỳ ngẩng đầu phàn nàn: "Dì Lâm còn nói cả nhà à? Ngay từ đầu dì đã không nói dẫn con đi."
Lâm Tri Ngộ bị anh chọc cười, giọng điệu ôn nhu: "Cha con nói con phải bận việc công ty."
"Vâng."
Khổng Kỳ cũng khẽ cười một tiếng, trong lời nói còn mang theo mấy phần trẻ con: "Mệt gần chết, còn không được tính là một phần trong nhà."
Những người trong phòng đều bị anh chọc cười. Ngay cả Khổng Thượng Tân đang xem báo cũng lộ ra vẻ nhu hòa hiếm thấy.
Khổng Kỳ quay đầu, hỏi Lâm Tiếu đang thu dọn túi xách: "Tiếu Tiếu, ngày mai anh đưa em đi..."
Không biết bắt đầu từ bao giờ, Khổng Kỳ đột nhiên đổi giọng, thân mật gọi cô là Tiếu Tiếu theo Lâm Tri Ngộ, thái độ cũng gần gũi hơn rất nhiều, thỉnh thoảng còn tự xưng "anh trai", chọc cho Lâm Tiếu nói với anh vài câu.
Lâm Tiếu lắc đầu: "Không cần, em ngồi tàu cao tốc trở về là được, rất gần trường học."
"Vậy à."
Khổng Kỳ cười cười gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy khi nào trở về? Chẳng lẽ anh tan ca về lại phải trông nhà một mình à?"
Lâm Tiếu kéo khóa túi lên, nghĩ một chút: "Trở về trong ngày."
Trong mắt Khổng Kỳ chợt lóe lên một tia ngạc nhiên. Anh chớp mắt nhìn Lâm Tiếu: "Được, về trông nhà cùng anh. Anh trai sẽ nấu cơm cho em ăn."
Lâm Tiếu mím môi gật đầu, có chút không yên lòng nhìn về phía Khổng Thượng Tân.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của cô, Khổng Thượng Tân ngẩng đầu nhìn cô, chậm rãi mở miệng: "Đi một mình cẩn thận một chút."
Lâm Tiếu khựng lại, hơi kinh ngạc với thái độ của Khổng Thượng Tân, sau đó nhẹ gật đầu.
Lâm Tiếu và Trịnh Lãng Yến đã hẹn gặp ở đường sắt cao tốc số một.
Lâm Tiếu đến đúng giờ. Đeo túi xách, cô cầm điện thoại tìm một vòng nhưng cũng không tìm được người. Vừa chuẩn bị gọi điện thoại, điện thoại trong tay cô đã rung lên trước.
Điện thoại hiện thị người gọi đến là Trịnh Lãng Yến. Lâm Tiếu nhận.
"Cậu ở đâu?"
Giọng nói lạnh lẽo của đại lão mang theo vài phần giọng mũi rầu rĩ, có vẻ không vui.
"Mình vừa mới đến, đang ở cửa trạm."
Vừa trả lời, Lâm Tiếu vừa nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn thấy một nửa thân hình cậu bị cột hành lang che khuất.
Cô đi qua, vừa mở miệng: "Mình thấy cậu rồi."
Trịnh Lãng Yến vừa lúc xoay người lại.
Hôm nay cậu không mặc đồng phục, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nhàn nhã và quần đen dài, trên vai đeo một cái túi, dáng người thẳng tắp dưới ánh mặt trời. Lúc nhìn sang, hai hàng lông mày tuấn tú của cậu vẫn vương lại nỗi lo nghĩ và ưu sầu chưa tan như bị người ta vứt bỏ ở đường sắt cao tốc.
Lâm Tiếu hơi bất đắc dĩ tới gần. Cô lấy thẻ căn cước của mình đi vào cửa soát vé, hỏi cậu: "Tới rồi sao còn không đi vào?"
Trước đó, cô cũng đã lấy vé cho Trịnh Lãng Yến rồi.
Đưa vé và thẻ căn cước của mình cho người soát vé, Trịnh Lãng Yến nói dối: "Mình vừa tới không lâu."
Thật ra, Trịnh Lãng Yến đã tới hơn nửa tiếng rồi. Cậu sợ Lâm Tiếu bỏ cậu lại mà đi một mình.
Hôm nay, Lâm Tiếu mặc một chiếc váy dài bằng vải bông màu sáng đơn giản, tóc dài buông xõa, vén sau tai, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, càng thêm dịu dàng động lòng người.
Trịnh Lãng Yến ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt lại dừng trên người cô không dời đi được.
Đoàn tàu lao vùn vụt trên quỹ đạo nửa giờ, cuối cùng cũng đến Diệc Thành.
Thỉnh thoảng, tín hiệu trên xe không tốt lắm. Vừa xuống xe, Lâm Tiếu lập tức gọi điện thoại cho Hách Vân.
Hai người bắt xe, đến quán cà phê trước cổng trường như đã hẹn, bước lên lầu hai.
Hách Vân và Đan Tử Huy đã đợi sẵn ở đó.
Vừa thấy Lâm Tiếu, Hách Vân đã bay nhào tới ôm lấy cô, sau đó lại cố sức giơ tay ôm cổ cô: "Tiếu Tiếu, mình cứ tưởng cậu đã chết rồi cơ! Bây giờ mỗi ngày chỉ có thể nhìn mặt tên người gỗ Phiến Tử, căn bản là quá tuyệt vọng."
Khóe môi Lâm Tiếu cong lên. Cô ngồi xuống cùng cô ấy.
Mặt Đan Tử Huy vẫn không đổi sắc. Nhìn thấy Trịnh Lãng Yến, cậu ta chủ động đưa tay ra: "Xin chào, tôi là bạn của Lâm Tiếu, tên Đan Tử Huy."
Trịnh Lãng Yến nhìn cậu ta, chưa đưa tay ra, sắc mặt không tốt lắm.
Hách Vân hút một ngụm trà sữa, ghé vào bên tai Lâm Tiếu hỏi: "Ai vậy?"
Lâm Tiếu nhìn cô ấy một cái, nghĩ một chút, trả lời: "Là bạn. Tình huống tương đối đặc biệt, khi bé đã từng gặp nhau."
Quay đầu, Trịnh Lãng Yến nhếch khóe môi, nhàn nhạt hơi cầm tay Đan Tử Huy: "Chào cậu. Tôi là người bạn có tình huống tương đối đặc biệt của Lâm Tiếu, tên Trịnh Lãng Yến."
Ở bên kia, Hách Vân cười thành tiếng.
Lâm Tiếu không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn Trịnh Lãng Yến một lúc. Tránh đi ánh mắt tìm tòi của Hách Vân, cô lấy đồ từ trong túi xách ra: "Những thứ cậu muốn, mình đều đã đem đến rồi."
"Còn Phiến Tử."
Cuối cùng, Lâm Tiếu lấy một cái hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo từ trong túi ra, bên trong là một cây bút máy: "Cảm ơn cậu lúc trước đã mang vỏ sò về cho mình."
"Không sao, vừa lúc cha mình qua bên đó công tác, thuận tiện mang về." Đan Tử Huy nói.
Xem hết những món đồ Lâm Tiếu mang tới xong, Hách Vân bắt đầu có chút hăng hái chống cằm nhìn biểu cảm của nam sinh đẹp mắt phía đối diện.
Cô vừa phát hiện ra một chuyện thú vị. Chỉ cần Lâm Tiếu và Đan Tử Huy có liên quan, cho dù hai người chỉ vô thức tiếp xúc ánh mắt, Trịnh Lãng Yến sẽ lập tức nhíu mày, sau đó nửa tức giận nửa ủy khuất nhìn về phía Lâm Tiếu.
Thật thú vị.
Hách Vân chớp chớp mắt, lay lay Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, mình đột nhiên đói bụng. Cậu xuống gọi cho mình một chút đồ ăn được không? Cả cậu nữa, cũng đừng uống không mà không ăn chút gì đó chứ!"
Lâm Tiếu gật đầu: "Cậu muốn ăn gì?"
"Ừm, Tiramisu, bánh gato quả phỉ, còn cả bánh trứng nữa."
Vừa đứng dậy chuẩn bị đi theo Lâm Tiếu, Trịnh Lãng Yến đã bị Hách Vân gọi lại.
"Cậu muốn uống gì thì cứ nói Tiếu Tiếu gọi giúp, không cần phải đi nhiều người như vậy."
Trịnh Lãng Yến ngừng một chút. Thấy vẻ mặt có lời muốn hỏi của Hách Vân, cậu ngồi xuống lại.
Lâm Tiếu vừa xuống lầu, Hách Vân lập tức cười híp mắt chống cằm tiến tới, hỏi vô cùng gọn gàng dứt khoát: "Này, cậu thích Tiếu Tiếu của chúng tôi à?"
Trịnh Lãng Yến không đổi giọng, chỉ nhíu mày, nửa cười nửa không nhìn cô: "Có vấn đề gì à?"
"Cũng không phải."
Hiểu rõ, Hách Vân chẹp miệng, nghiêng đầu hỏi cậu: "Nhưng cậu hiểu cậu ấy được bao nhiêu?"
Biểu cảm trên mặt Trịnh Lãng Yến lập tức trở nên lạnh lẽo. Ánh mắt sắc bén của cậu lướt trên gương mặt Hách Vân.
"Cậu có biết vỏ sò cậu ấy cần được lấy từ đâu không?"
Không thèm sợ hãi, Hách Vân nhìn chằm chằm vào cậu, tự hỏi tự trả lời: "Đảo Thiên Lâm. Cậu biết tại sao lại là đảo Thiên Lâm không?"
Thấy ánh mắt như lạnh lẽo như băng ngàn năm của Trịnh Lãng Yến, Hách Vân trào phúng cười một tiếng, vẻ mặt cũng trầm xuống: "Bởi vì ba của cậu ấy ở đó."
Nghe vậy, Trịnh Lãng Yến hơi khựng lại. Lông mày cậu cũng nhíu lại thật sâu.
"Tiếu Tiếu chưa từng nhắc tới ba cậu ấy với cậu nhưng thật ra cậu ấy rất nhớ ông ấy."
Cầu thang truyền tới tiếng bước chân. Hách Vân thu lại vẻ mặt lãnh đạm pha chút trào phúng, khóe môi lại cong lên không suy nghĩ như ngày thường: "Ài, thấy ánh mắt của cậu tốt như vậy, tôi nhắc nhở cậu một chút. Ngàn vạn lần đừng gửi tin nhắn cho Lâm Tiếu."
Thấy biểu tình của Trịnh Lãng Yến, cô nhíu mày: "Đừng nói là cậu đã ngu ngốc gửi rất nhiều tin nhắn rồi nhé?"
Trịnh Lãng Yến: "..."
Cậu không trả lời, nhíu mày hỏi lại: "Vì sao?"
"Nửa năm rồi, ba Lâm Tiếu không trả lời tin nhắn của cậu ấy."
Đan Tử Huy đặt bút máy vào trong hộp, nhàn nhạt trả lời cậu: "Lâm Tiếu rất lo lắng cho ông ấy."
Cách đó không xa, Lâm Tiếu vừa đi tới cửa cầu thang. Hách Vân giảm nhẹ âm thanh: "Có chuyện gì, bọn tôi cũng chỉ gọi điện thoại hoặc gửi liên lạc qua Wechat. Cậu ấy không hề xóa tin nào ở giao diện tin nhắn, sợ cậu ấy nhìn thấy lại buồn."
Ngồi nửa buổi sáng, buổi chiều, bốn người dạo chơi ở gần trường học, tiêu hao thời gian cả một ngày.
Tối về, ở trên xe, Trịnh Lãng Yến thấy Lâm Tiếu vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ bên cạnh, đột nhiên hỏi: "Lâm Tiếu, cậu sẽ nhớ ba cậu sao?"
Suối tóc dài của Lâm Tiếu đung đưa nhè nhẹ trên lưng. Nghe vậy, mặt cô cứng lại, ánh mắt như bị đóng băng, dần dần trở nên lạnh lẽo.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Lãng Yến thấy ánh mắt như vậy từ Lâm Tiếu. Lạnh lẽo, kiên định, quật cường.
Cậu chậm rãi chồng lên hình ảnh bóng lưng sững sờ giơ vỏ sò trong phòng học của cô.
Một lát sau, cậu mới nghe thấy giọng nói mềm mại, ngữ khí kiên định của Lâm Tiếu.
"Thỉnh thoảng sẽ."
"Vì sao cậu không đi tìm ông ấy?"
Tấm lưng mảnh mai của Lâm Tiếu run lên. Cô chậm rãi quay đầu.
"Mình đã đồng ý với mẹ, trước năm mười tám tuổi sẽ không đi gặp ông ấy."
Quốc Khánh chỉ còn lại mấy ngày. Mỗi buổi chiều, sau khi làm bài tập xong, Lâm Tiếu đều sẽ đến phòng vũ đạo trong trường học đúng giờ.
Nghĩ tới tương lai không xa, Lâm Tiếu cắn răng, ép chân xuống một độ cong mà cô cũng không thể tưởng tượng.
Trước khi vào học một ngày, Lâm Tiếu vẫn để chú Vương đưa cô đến trường học như cũ.
Khổ luyện đến trưa, mồ hôi đã trượt xuống trên trán cô như thác, tóc rối dán đầy trên gương mặt.
Thở hổn hển, Lâm Tiếu dừng lại, đứng sang một bên uống nước, liếc mắt nhìn bên ngoài từ khung cửa sổ sát đất trong phòng vũ đạo. Đã chạng vạng tối, ráng chiều nhuộm đỏ một khoảng trời.
Cửa phòng vũ đạo bị đẩy mạnh ra.
Đám người Diệp Chân Nhã cười nói đi vào. Nhìn thấy Lâm Tiếu, bọn họ đều kinh ngạc dừng lại.
Trên mặt Diệp Chân Nhã đã không còn nụ cười thân thiết lúc trước. Gặp lại Lâm Tiếu, trong mắt cô ta chỉ còn tức giận và khinh thường.
Thấy Lâm Tiếu, Từ Lệ Lệ trào phúng cười một tiếng, sau đó ôm cánh tay đi tới.
Cô ta đi một vòng quanh Lâm Tiếu: "Ồ, người nào đó vì dụ dỗ đàn ông mà thật sự dốc hết sức mình đó."
Cầm bình nước, Lâm Tiếu nhìn cô ta bằng ánh mắt nhàn nhạt: "Xin cậu giữ miệng mồm sạch sẽ một chút."
"Không chịu được à?"
Từ Lệ Lệ nâng cao âm lượng, nhìn đám người phía sau rồi quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Tiếu: "Tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi. Đúng là mẹ nào con nấy, chỉ muốn đào gia sản của người khác, thực chất đều là những kẻ thấp hèn."
Vừa dứt lời, ly nước trong tay Lâm Tiếu giội lên gương mặt điêu ngoa của Từ Lệ Lệ.
Cô lạnh mặt nhìn Từ Lệ Lệ hét lên một tiếng. Nước chảy xuống cùng lớp trang điểm của cô ta. Giọng nói của cô càng thêm lạnh: "Tôi nói rồi, giữ miệng mồm sạch sẽ một chút."
Đột nhiên bị giội một nước, quần áo và tóc Từ Lệ Lệ đều ướt cả. Nửa ngày sau, cô ta mới phản ứng lại. Thét chói tai xong, cô ta nhào về phía Lâm Tiếu nhưng rất nhanh lại bị người khác ngăn lại.
Diệp Chân Nhã buông Từ Lệ Lệ ra, đứng trước mặt Lâm Tiếu.
Dùng giọng điệu thương lượng, cô ta nói: "Lâm Tiếu, cậu cách xa Trịnh Lãng Yến một chút đi."
"Vì sao?"
Diệp Chân Nhã nghiêm mặt, không trả lời.
Lâm Tiếu cầm bình nước không, ánh mắt nhàn nhạt. Nhìn Diệp Chân Nhã một lát, bỗng nhiên cô mở miệng hỏi: "Cậu thích cậu ấy?"
Không ngờ Lâm Tiếu có thể hỏi thẳng như vậy, Diệp Chân Nhã khẽ dừng một chút, sau đó đứng thẳng lưng: "Đúng."
Lâm Tiếu khó hiểu: "Vậy rốt cuộc cậu nhằm vào tôi làm cái gì."
Diệp Chân Nhã thấy dáng vẻ vô tội của cô, cười trào phúng: "Lâm Tiếu, cậu không cảm thấy buồn cười à? Cũng vì cậu nên Trịnh Lãng Yến mới bị ma quỷ ám ảnh, mới xa lánh tôi."
Vốn xinh đẹp ưu nhã nhưng lúc này, trên mặt cô ta tràn đầy vẻ giận dữ, mang theo cả quá quắt.
Lâm Tiếu nhàn nhạt nhìn cô ta, hơi nhíu mày.
Cô nghe xong, khẽ lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh như nước: "Cậu nói sai rồi. Coi như không có tôi, chẳng phải Trịnh Lãng Yến cũng không hề thích cậu sao. Một năm trước, biểu hiện của cậu rõ ràng như vậy, vì sao hai người lại không ở bên nhau?"
Ý cười trên mặt Diệp Chân Nhã dừng lại, sau đó biến thành vẻ mặt vô cùng khó coi.
L*иg ngực cô ta phập phồng dữ dội, bỗng nhiên đưa tay đẩy Lâm Tiếu một cái: "Cậu đừng cho rằng cái gì cậu cũng hiểu, căn bản là cậu không hiểu..."
Lâm Tiếu không phòng bị nên bị đẩy, cô lảo đảo rồi ngã nhào trên đất.
Bên cạnh có đặt một ít ván gỗ trang trí vào kỳ nghỉ. Đầu gối Lâm Tiếu bị trầy da, trên đùi lại rách hai vết không nông.
Cô đau đến nhíu mày, cắn răng không lên tiếng.
Diệp Chân Nhã thở hổn hển đứng tại chỗ nhìn cô, giọng nói vì tức giận nên trở nên sắc nhọn: "Lâm Tiếu, cậu là cái thá gì mà cũng xứng ở bên cậu ấy chứ..."
Lời còn chưa dứt, cánh tay Diệp Chân Nhã đã bị ai đó kéo một cái hất ra ngoài, ném vào bên trong đống vật liệu gỗ. Cánh tay cô ta lập tức bị trầy da, máu thấm ra.
Lâm Tiếu ngẩng đầu, thấy Trịnh Lãng Yến từ trên cao nhìn xuống, trừng mắt nhìn Diệp Chân Nhã.
Cậu cúi người, bàn tay gồng chặt nắm lấy cổ áo Diệp Chân Nhã, nhấc cô ta lên một chút, thần sắc trên mặt lạnh lẽo như đã đóng băng.
Đôi mắt đen nhánh của Trịnh Lãng Yến lóe lên một tia nguy hiểm. Cậu nhìn chằm chằm vẻ mặt sợ hãi của Diệp Chân Nhã, nói giọng trầm thấp: "Cô thì là cái thá gì mà dám làm vậy với cậu ấy."
Diệp Chân Nhã hô hấp khó khăn, đưa tay muốn bắt lấy tay Trịnh Lãng Yến. Trước khi kịp đυ.ng tới, cô ta lại bị Trịnh Lãng Yến ghét bỏ hất ra, hung hăng ném vào đống ván gỗ. Vết thương lại bị cọ tới lần nữa, Diệp Chân Nhã cau mày, vành mắt đỏ lên, nước mắt tràn ra hốc mắt.
Trịnh Lãng Yến căm ghét phủi tay, đứng thẳng dậy, nhiệt độ trong lời nói đột nhiên hạ xuống vài độ như muốn đóng băng: "Đừng nói là cô, toàn bộ Diệp gia các người cũng không bồi thường nổi, cũng không xứng động tới cậu ấy."
Mấy nữ sinh vây xem đều sợ hãi lui về sau, không dám bước lên phía trước.
Trịnh Lãng Yến thu lại ánh mắt. Nhìn thấy dòng máu đỏ tươi uốn lượn trượt xuống hai đùi trắng nõn của Lâm Tiếu, đôi mắt sắc bén của cậu càng sâu thêm.
Cậu cúi người, cánh tay hơi dùng lực, ôm ngang Lâm Tiếu lên, cũng không thèm quay đầu mà đi ra ngoài.
Liếc nhìn máu trên chân mình, lại nhìn vẻ mặt tức giận của Trịnh Lãng Yến, Lâm Tiếu nhếch môi, đưa tay ôm cổ Trịnh Lãng Yến.