Chương 12

Edit by Link & Beta by Hy

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn còn rơi.

Tóc Lâm Tiếu cũng dính mưa, dán vào gò má. Để phòng bị, cô ôm cặp sách che chân, hai chân chồng lên nhau, vùi dưới ghế dài.

Cả người nam sinh ướt đẫm, tóc đen chảy xuống một dòng nước, áo sơ mi trắng dán trên lưng, thoáng phác họa ra bóng lưng lạnh lẽo của người thiếu niên sắp trưởng thành.

Lâm Tiếu như mở ra ánh mắt khác.

Nam sinh không quay đầu lại. Hít sâu một hơi, ra vẻ vô tình, cậu nói: "Cậu thay đi, tôi không nhìn."

Cánh tay đang cầm cặp sách của cô khẽ dừng lại. Trong cặp sách có đôi vớ mới, vì đề phòng trường hợp đột xuất nên cô mới mang theo nhưng cuối cùng cũng không lấy ra.

Nam sinh nhìn lại, nhẹ giọng cười như đã liệu được chuyện tiếp theo.

Cậu xoay người lại nhìn cô, mái tóc đen hơi rũ xuống, khóe miệng khẽ cong lên. Nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, bỗng cậu dời tầm mắt. Cậu cất bước, dùng bước chân thành thục lười biếng để trốn đi.

Đến khi đi ngang qua nhau, Lâm Tiếu mới sực tỉnh. Cô vội quay đầu, cánh môi lạnh buốt, nhanh chóng mở miệng: "À cái đó, dù của mình..."

"À..."

Nam sinh nghe tiếng, chậm rãi quay đầu, như nhận được lời nhắc nhở, thuận miệng giải thích: "Làm hỏng rồi."

Làm hỏng...

Lâm Tiếu dừng lại, không nói gì, chỉ nhìn đối phương đang xoay người sang chỗ khác, ý cười trên mặt không hề có chút áy náy nào.

"Đúng rồi."

Trong nháy mắt, cô ngẩn người. Nam sinh nhẹ nhàng vươn tay kéo cửa phòng âm nhạc rồi lại dừng bước lần nữa.

"Tôi tên là Lục Cửu Kiến, cậu tên gì?"

Nghe vậy, Lâm Tiếu sững sờ.

Lục Cửu Kiến?

Chính là nam sinh lúc trước các thầy cô đã bàn luận trong văn phòng.

Cô mím môi một chút, trả lời: "Lâm Tiếu."

Đối phương không hề có bất kỳ biểu hiện gì. Ngước mắt nhìn cô một cái, cậu nhanh chóng đi ra, đóng cửa lại.

Gần tới tháng mười cũng là gần tới Quốc Khánh, thầy cô và học sinh cả nước đều vội vàng không thôi. Nhưng trường trung học phụ thuộc không giống vậy. Mọi người phấn khởi vì sắp đến đại hội thể dục thể thao nhưng lại phải bận tâm vì sắp nghênh đón đợt kiểm tra chia lớp nên giá trị của ngày nghỉ được chờ mong giảm đi một nửa.

Phòng học ban năm vô cùng ồn ào. Phần lớn học sinh đắm chìm trong thế giới của mình, tiếng học thuộc lòng vang lên ong ong như ruồi muỗi. Hàng sau cũng không thiếu những người như vậy

Chử Cương ôm cổ Đoạn Nghị Cách, tay kia nhéo lỗ tai cậu ta, cầm đầu lên án: "Tiểu tử! Cậu không theo chúng ta đã bàn bạc mà tự mình báo danh khoa lý, có phải muốn giải thể hay không?"

Trên mặt Đoạn Nghị Cách không vui nhưng cũng chỉ phản kháng tượng trưng một chút: "Móa, cha tôi bảo tôi học, tôi còn có thể làm gì?"

"Anh em không bằng học tập. Tôi cũng không tin, cha cậu thương cậu như vậy, cậu chọn khoa văn, ông ấy còn có thể đánh gãy chân cậu à?"

Đám người cười rộ lên, thay phiên nhau đánh vào trán Đoạn Nghị Cách.

Thẩm Hàm Thanh đang cười, hỏi Trịnh Lãng Yến ở phía trước: "Yến ca, anh nói xem, chúng ta nên phạt tiểu tử phản bội tổ chức trần trụi này như thế nào đây?"

Trịnh Lãng Yến đang nhàm chán xoay bút, nhìn chỗ ngồi trống rỗng của Lâm Tiếu, nghe vậy quay đầu liếc qua: "Làm càn cái gì? Từ bao giờ các cậu lại để ý những thứ này vậy?"

Khóe miệng Chử Cương giật một cái, suýt chút đã buột miệng phản bác. Cũng không biết người nào đặc biệt cầm đơn của người khác chép, chép sai còn phải tới phòng làm việc chép lại tờ khác.

Suy nghĩ một lúc, hắn nuốt những lời này về, tiếp tục túm lấy cổ Đoạn Nghị Cách.

Lúc này, Đoạn Nghị Cách thấy thái độ của Trịnh Lãng Yến, lá gan lập tức lớn hơn, mở miệng phản bác: "Hơn nữa chọn khoa lý thì có làm sao? Tôi còn chưa nói các cậu chọn khoa văn đàn bà chít chít kia đâu."

"Ha, cậu muốn chết à?"

Chử Cương bắn vào đầu cậu ta một cái, nhìn Trịnh Lãng Yến đang thất thần phía trước, phản bác: "Cậu thì biết cái gì? Khoa văn nhiều nữ sinh, nói không chừng là người nào đó chọn vì được ở chung với bạn gái đấy."

"Không chừng là bạn gái tương lai."

Thẩm Hàm Thanh có ý riêng, cười bổ sung một câu.

Trịnh Lãng Yến bỗng nhiên đứng lên. Theo quán tính, cái ghế đập ra phía sau. Đám người im lặng. Cậu thờ ơ đút tay vào túi quần, sải chân cất bước ra ngoài.

Trên sân thượng trường học, Lâm Tiếu chống tay lên lan can, híp mắt đón gió, nhìn bóng người đang di chuyển ở bãi tập xa xa.

Đặt điện thoại bên tai, cô vừa nghe Hách Vân ở bên kia liên tục bùm bùm phàn nàn, vừa cười đáp lại.

Thỉnh thoảng mới truyền tới vài tiếng của Đan Tử Huy.

Tâm tình Lâm Tiếu thanh tĩnh lại. Cô nằm nhoài trên cánh tay, "ừ" một tiếng thật dài, cam đoan lần nữa: "Quốc Khánh mình sẽ trở về."

Đi một vòng không tìm thấy người, đυ.ng phải Từ Hi, Trịnh Lãng Yến mới biết Lâm Tiếu đi tới tầng cao nhất.

Bước chân của cậu tăng nhanh, đi thẳng đến tầng cao nhất, nhìn thấy cửa sân thượng khép hờ.

Hơi nôn nóng, cậu đẩy ra, nhìn thấy bóng lưng mảnh mai của thiếu nữ, tóc đuôi ngựa phất phơ trong gió.

Đang gọi điện thoại, cộng thêm tiếng gió lớn nên Lâm Tiếu không nghe thấy động tĩnh sau lưng.

Cô vén tóc trước mắt sang, cười nhạt với đầu bên kia, đôi môi khép mở như đang nhẹ giọng dỗ dành người kia.

Trịnh Lãng Yến nhìn cảnh này, cơ bắp trên gương mặt anh tuấn đều bị kéo căng. Cậu buông lỏng tay, cửa thuận thế bị gió thổi khép lại một chút. Ánh mắt như diều hâu nhìn chằm chằm bóng lưng trước mặt, từ từ bước đến.

"Ừm, cậu muốn cái gì? Mình mang về cho cậu."

Lâm Tiếu nghe danh sách mà Hách Vân nói, cười khẽ: "Được, mình sẽ mang hết. Phiến Tử thì sao? Mình còn chưa cảm ơn cậu ấy."

Chậc, còn Phiến Tử. Trịnh tiểu thiếu gia cắm tay trong túi, bất mãn chẹp miệng. Gọi cũng thật thân mật quá! Lúc trả lời tin nhắn của cậu, cô lại chẳng khác gì muốn đòi mạng.

Bên kia, Lâm Tiếu có vẻ còn lâu mới ngừng. Trịnh Lãng Yến nhíu mày, không thể nhịn được nữa.

Cậu nắm tay lại che môi, ho khan một tiếng.

Lâm Tiếu kinh ngạc quay đầu, miệng khép mở, phản ứng rất nhanh, nói tạm biệt với Hách Vân.

"Có chuyện gì sao?"

"Đang gọi điện thoại cho ai?"

Hai người đồng thời hỏi, cũng đồng thời ngậm miệng.

Từ trên cao, Trịnh Lãng Yến nhìn xuống Lâm Tiếu, thấy bộ dáng quật cường lại mang theo tính tức giận trẻ con của cô. Lâm Tiếu dừng một chút, trả lời: "Bạn của mình."

"Ồ."

Trịnh Lãng Yến đáp lại một tiếng, sải chân bước qua, đứng song song đối mặt với cô, làm bộ vô ý hỏi: "Có chuyện gì à?"

Hơi buồn cười, Lâm Tiếu híp mắt nhìn cậu, trả lời: "Ừm, đã hẹn Quốc Khánh sẽ về Diệc Thành gặp nhau."

Nghe vậy, Trịnh Lãng Yến thu lại khuôn mặt tuấn tú, khó tin quắc mắt hỏi cô: "Quốc Khánh cậu muốn trở về gặp cậu ta?"

Lâm Tiếu nhìn phản ứng của cậu, mở to mắt, gật đầu: "Đúng. Lúc rời đi đã hứa rồi."

Đứng bên kia, Trịnh Lãng Yến như muốn nói lại thôi, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Tiếu, gương mặt nhăn nhó như ăn phải trái chanh chua.

Lâm Tiếu đợi nửa ngày cũng không thấy cậu nói tiếp, đành phải mở miệng hỏi lần nữa: "Trịnh Lãng Yến, cậu có chuyện gì à?"

Bên kia gần như trả lời ngay lập tức: "Tôi cũng đi."

Lâm Tiếu sững sờ.

Trịnh Lãng Yến nhìn bộ dạng của cô, lập tức nhíu mày tỏ vẻ bất mãn: "Làm sao? Không được à?"

"Không phải không được."

Lâm Tiếu nghiêm túc nhìn cậu: "Nhưng vì sao?"

"Mình và cậu cùng đi."

Trịnh Lãng Yến dời ánh mắt, hỏi một đằng trả lời một nẻo. Bị gió thổi, mái tóc mềm mại của thiếu niên khẽ nhúc nhích, quần áo cũng nhẹ nhàng lay động trong gió.

Lâm Tiếu nhìn sang bên cạnh. Hồ nước xa xa như một bãi biển thu nhỏ.

Cô bỗng nhiên mở miệng nói: "Được, nếu như đến lúc đó cậu có thể có ba vỏ sò."

Trịnh Lãng Yến nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên: "Không phải rất dễ sao? Cậu cho mình một cái là được."

Lâm Tiếu suy nghĩ một chút, buông tay ra, trong nháy mắt xoay người lại, trả lời: "Được, chỉ cần lần này tất cả thành tích của cậu đều có thể qua một chữ số."

Trịnh Lãng Yến sửng sốt, lúc này mới hiểu ý Lâm Tiếu.

Trên tầng thượng, Tiểu thiếu gia nhất thời xù lông lên: "Lâm Tiếu, cậu đang khi dể người ta!"

Sáng sớm hôm sau, trong phòng giặt quần áo ở tầng một của biệt thự Trịnh gia.

Má Ngô vừa mới phân loại quần áo đặt vào phòng giặt, cửa phòng giặt liền bị đá ra.

Sợ hãi, bà quay đầu lại, thấy Tiểu thiếu gia Trịnh gia mặc đồ ngủ đi tới, dép lê rớt một cái, tóc hơi loạn.

Gương mặt tuấn tú của nam sinh mang theo một tia hoảng hốt. Cậu đi tới, bới bới quần áo, kéo tay má Ngô lắc lắc, sốt ruột nói: "Má Ngô, quần áo hôm qua tôi vừa thay ra đâu? Đồ đạc trong túi quần đâu rồi?"

Nói xong, cậu lại buông má Ngô bị lắc đến bối rối ra, vén tay áo muốn mở máy giặt ra tìm.

Má Ngô vất vả phản ứng lại, vội vàng nói: "A Yến, quần áo của cậu ở đây. Bị mất đồ sao?"

"Ừm."

Nghe vậy, Trịnh Lãng Yến lên tiếng, vội vàng tới lật tìm.

Nhìn động tác của cậu, má Ngô hơi thấp thỏm. Những người có tiền này động một tí là ném thứ gì đó, mà một thứ còn hơn mấy chục mấy trăm vạn, không phải là thứ bà có thể đền.

Tiếp đó, bà nghe thấy Trịnh Lãng Yến reo hò một tiếng. Cậu hất quần áo ra, ngồi trên mặt đất như trẻ con, nắm vỏ sò trong tay, vui mừng cười khẽ.

Má Ngô xem đi xem lại, xác định đó chỉ là cái vỏ sò, khó hiểu nhìn về phía tiểu thiếu gia chưa bao giờ tới đây.

Trịnh Lãng Yến liên tục xác nhận vỏ sò không hề bị hao tổn gì, nhét bảo bối vào túi áo ngủ, đi ra ngoài: "Vất vả cho má Ngô rồi. Tôi đi học đây."