Chương 9: Ta Là Trời !



“Ầm ầm!”

Trên bầu trời mây đen phủ kín. Bầu trời vốn trong xanh thoáng một cái đã tối sầm, so với quá khứ càng tối đen hơn. Tiếng sấm có chút rung động, dường như đang chuẩn bị thế. Nếu là bạo phát thì tuyệt đối là như hố trời sụt xuống.

Nhưng mà bầu trời ngày hôm nay lại phi thường kỳ quái . Mây đen tới cũng nhanh, trời cũng đen rất nhanh. Nhưng bầu trời phủ kín mây đen lại không có một chút dấu hiệu muốn mưa.

“Di! Kỳ quái quá? Trời thế nào còn không mưa?” Trong quận Giang Ninh, những bình dân đem sạp hàng thu dọn hết cả đám nhìn lên bầu trời tối đen nghi hoặc.

Bầu trời đã tối đen được nửa giờ nhưng chỉ nghe thấy tiếng sấm rất nhỏ, căn bản là không có chút dấu hiệu muốn mưa. Tuy rằng trời không có mưa nhưng mọi người không dự định bày quán thêm lần nữa. Ai biết được thời tiết quái quỷ này sẽ như thế nào!

Đại Duyên Sơn, thánh địa của Nội Gia Quyền, nơi ở của Đằng Thanh Sơn

Một mình Đằng Thanh Sơn đi ra cửa phòng, nhìn cảnh bất thình lình xảy ra trên bầu trời. Trong lòng tự dưng thấy căng thẳng, không khỏi nhíu mày nhìn về phía bầu trời tối đen.

Mà đúng lúc này, sắc mặt của Đằng Thanh Sơn cuồng biến!

“Nga! Đằng Thanh Sơn? Thật làm cho ta giật mình đó! Mới mấy chục tuổi đã tu luyện đến chí cường cấp bậc rồi!” Đột nhiên một cái thanh âm vang dội khiến cho Đằng Thanh Sơn lộ ra biểu tình kinh hãi.

Thanh âm này rất chói tai, cực kỳ chói tai. Đằng Thanh Sơn cảm giác màng nhĩ của mình như bị phá thủng.

Thiên Vị Giả?

Nghe thanh âm chói tai đó, trong lòng Đằng Thanh Sơn hoảng sợ nghĩ đến ba chữ, chính là “Thiên Vị Giả” theo như lời của Vũ Hoàng!

“Đúng! Ta chính là Thiên Vị Giả mà các ngươi nói.” Thanh âm chói tai đó tiếp tục vang lên, dường như hắn có thể nghe được suy nghĩ trong lòng của Đằng Thanh Sơn vậy. Đương nhiên, thanh âm của Thiên Vị Giả cũng chỉ có một mình Đằng Thanh Sơn nghe được. Những người khác căn bản là không phát hiện.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẻ mặt kinh hãi của Đằng Thanh Sơn dần dần hóa thành nặng nề, trong lòng nghĩ lại. “Lời nói của Vũ Hoàng lại có thể là thật!”

“Ân! Vũ Hoàng đã cùng ngươi gặp mặt rồi?” Thanh âm chói tai của Thiên Vị Giả hừ nhẹ, nói: “Không ngờ Đại Vũ đã gặp qua ngươi, sớm biết ngươi đã thành tựu chí cường vị cũng không hướng ta báo cáo? Tốt! Tốt lắm!”

Rất rõ ràng, trong lòng Thiên Vị Giả đối với Đại Vũ đã nổi lên một tia lửa giận.

“Sau này sẽ tìm hắn tính sổ. Hiện tại, Đằng Thanh Sơn, ngươi theo ta về Thiên Cung đi.” Thanh âm chói tai không thể chống lại của Thiên Vị Giả truyền vào trong tai Đằng Thanh Sơn. Dường như là đang ra lệnh cho Đằng Thanh Sơn, ra lệnh cho chí cường cường giả duy nhất của Cửu Châu đại địa, Đằng Thanh Sơn!

Thế nhưng Đằng Thanh Sơn lúc này lại không có nửa điểm động tĩnh. Hắn cúi đầu, sắc mặt trầm lặng, tựa hồ như đang nghĩ đến điều gì đó.

Bỗng nhiên, Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen. Trong đại viện, sắc mặt Đằng Thanh Sơn cực kỳ âm trầm. Ai cũng không biết Đằng Thanh Sơn đang nghĩ gì. Kể cả vừa rồi Thiên Vị Giả còn có thể đọc được tâm tư của Đằng Thanh Sơn thì bây giờ cũng không thể dùng thuật đọc tâm với Đằng Thanh Sơn được nữa.

“A?” Cảm giác được Đằng Thanh Sơn đã phong bế nội tâm, từ trong mây đen trên bầu trời phát sinh một tiếng “A!” nhẹ. Tiếng “A!” nhẹ này không chỉ có một mình Đằng Thanh Sơn nghe thấy mà còn thông qua chấn động của không gian truyền ra. Thanh âm không lớn nhưng lại truyền rõ khắp toàn bộ Đại Duyên Sơn, thậm chí là Giang Ninh Quận hoặc là xa hơn nữa!

Nhất thời, tất cả mọi người đem ánh mắt của mình hướng về phía Đại Duyên sơn, bầu trời của Nội Gia Quyền thánh địa.

Mà sau một khắc, cả người Đằng Thanh Sơn đã bay lên, toàn thân lóe ra dày đặc màu xám năng lượng , đứng ngạo nghễ trên bầu trời. Giống như là bầu trời chi thấn vậy.

“Xem! Đó là cái gì?” Trong Hình Ý môn, sự xuất hiện của Đằng Thanh Sơn khiên cho các đệ tử chú ý.

“Kia… Kia không phài sư tổ sao?”

“Là Đằng Thanh Sơn tổ sư!”

Nhìn lên Đằng Thanh Sơn ở trên bầu trời, trong mắt một đám đệ tử của Hình Ý môn đều lóa lên quang mang hưng phấn. Ở trong lòng của bọn họ, khai sơn tổ sư của Hình Ý môn chính là thần. Bởi vì hắn là chí cường cường giả duy nhất của Cửu Châu!

Tuy nói chí cường cường giả đều không phải là thần thực sự, nhưng đối với những người bình thường này thì cũng không khác nào sự tồn tại của thần. Cho dù là Hư cảnh cường giả tại trước mặt của chí cường đều không khác con kiến hôi là mấy!

Nhưng mà lúc này, Đằng Thanh Sơn thân là chí cường cường giả lại cảm giác được vô tận áp bách, từ bầu trời truyền tới áp bách. Cảm giác áp bách khiến cho chí cường cường giả như hắn đều có chút không thở nổi.

“Sư phụ?”

Trong HÌnh Ý môn, ánh mắt sắc bén của Dương Đông phát hiện trước tiên hướng bay lên của Đằng Thanh Sơn. Trên mặt lộ ra vẻ kinh nghi, lập tức chạy ngay đến chỗ cao nhất của Đại Duyên Sơn.

Ngay sau đó, đám người Đằng Thú, Tiết Tân cũng đồng thời xuất hiện.

“Thanh Sơn?” Mà lúc này, Lý Quân mặc một bộ màu lam y phục cũng nhận thấy chỗ không thích hợp, lập tức từ trong phòng đi ra, ngẩn ngơ nhìn một màn xuất hiện. Ngày hôm nay Lý Quân dự định cũng Đằng Thanh Sơn đi dạo trong HÌnh Ý môn, thuận tiện cũng chỉ điểm một chút đệ tử trong môn. Nhưng mà sự dị thường của trượng phu lại làm nàng hoảng sợ.

Phía dưới, người bên ngoài Hình Ý môn tụ tập ngày càng nhiều. Tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn lên phía trên đầu chỗ cao nhất của Đại Duyên sơn. Nhìn một màn kỳ dị trên bầu trời, tất cả mọi người đều kinh nghi (kinh hãi + nghi hoặc), đem ánh mắt đặt trên người vốn giống như thần Đằng Thanh Sơn.

“Tiểu Quân…” Trên bầu trời, Đằng Thanh Sơn cúi đầu nhìn Lý Quân, thê tử của chính mình. Trong mắt hiện lên một tia không muốn.

Rồi Đằng Thanh Sơn mạnh mẽ ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ kiên quyết, quay về hướng mây đen cất cao giọng nói: “Thiên Vị Giả, nếu như ngươi muốn nói rằng để ta theo ngươi đến thế giới kia thì xin mời ngươi trở về đi. Bây giờ ta còn chưa muốn rời khỏi Cửu Châu, không muốn rời khỏi người thân của ta!”

“Thanh Sơn tổ sư đang cùng ai nói chuyện vậy? Rời khỏi? Vì sao phải rời khỏi? Lẽ nào Thanh Sơn tổ sư muốn phá toái hư không? Nhưng mà không phải Thanh Sơn tổ sư nói phải chờ tới bốn trăm năm sau đó mới đi sao?”

“Không biết…”

Thanh âm của Đằng Thanh Sơn rất lớn, đồng thời thông qua sự tăng phúc của năng lượng đem thanh âm truyền trên trăm dặm. Không chỉ có người của Đại Duyên sơn mới nghe được mà ngay cả mọi người ở Giang Ninh quận cũng có thể nghe thấy.

Rất rõ ràng, Đằng Thanh Sơn đang uy hϊếp Thiên Vị Giả, cho thấy bản thân căn bản sẽ không theo hắn đi. Nếu như là mạnh mẽ ép buộc mà nói, hắn sẽ làm cho mọi người của Cửu Châu biết đến bí mật của thế giới này!

“Thanh Sơn! Thanh Sơn! Ngươi làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nghe được Đằng Thanh Sơn nói vậy, Lý Quân ở phía dưới giật mình, lớn tiếng kêu lên.

Trong vòng nửa năm này, tuy rằng Đằng Thanh Sơn cố gằng hết sức che giấu những lời nói của Vũ Hoàng. Nhưng mà Lý Quân là thê tử của Đằng Thanh Sơn, đồng thời còn là một nữ nhân, chỗ tỉ mỉ cẩn thận không phải là Đằng Thanh Sơn có thể nghĩ đến được. Tuy rằng Đằng Thanh Sơn rất cẩn thận nhưng Lý Quân cũng đã nhận ra điều không thích hợp của hắn. Mà lúc này, Lý Quân rốt cuộc rõ ràng chỗ không thích hợp nửa năm qua của trượng phu mình là ở đâu rồi!

“Đằng Thanh Sơn, ngươi đang uy hϊếp ta?” Nghe được Đằng Thanh Sơn nói, thanh âm chói tai khủng bố của Thiên Vị Giả vang dội, uy áp cường đại ép thằng về phía Đằng Thanh Sơn.

“Oanh!”

Mà ở trong mắt của người thường, thanh âm to lớn như phích lịch của Thiên Vị Giả làm cho một ít nhất lưu võ giả cũng trực tiếp bị chấn vựng. Nhất lưu võ giả đã ngoài cũng không đứng thẳng, được hai mắt tối sầm.

Trong nháy mắt, các cường giả của Đại Duyên sơn, Giang Ninh quận đều hoảng sợ.

Nhất thời, ánh mắt của tất cả các cường giả đều hướng nhìn lên bầu trời của Đại Duyên sơn.

“Ha ha! Không phải ta đang uy hϊếp ngươi. Nếu như ngươi không uy hϊếp ta thì ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nếu như ngươi mạnh mẽ bắt buộc, như vậy ta cũng chỉ còn đường phản kháng thôi!” Đằng Thanh Sơn cười lớn một tiếng, quang mang màu trắng bạc chợt lóe lên trong tay. Luân Hồi Thương dài hơn hai thước năm trống rỗng xuất hiện.

Luân Hồi Thương vừa xuất hiện, không gian bốn phía liền rung động. Mà trong nháy mắt này, khí thế cả người Đằng Thanh Sơn cũng trởi nên trầm trọng sắc bén.

Trong Quy Nguyên tông, sắc mặt Gia Cát Nguyên Hồng cuồng biến!

“Chuyện gì xảy ra?” Vũ Hoàng Môn, một cái thanh âm hùng hậu vang lên.

“Tôn giả, dường như là thanh âm của Đằng Thanh Sơn…”

“Hình Ý môn xảy ra chuyện gì? Lại có thể có người đối kháng cùng Đằng Thanh Sơn?”

“Lẽ nào có chí cường cường giả xuất hiện?”

“Không có khả năng!”

Doanh thị nhất tộc, trên mặt các Hư Cảnh cường giả đều mang theo vẻ kinh nghi.

Nhất thời, tất cả các cường giả trên Cửu Châu đại địa đều hướng về phía Đại Duyên Sơn mà bay tới.

“Tốt! Tốt lắm! Phi thường tốt!” Có thể là do Đằng Thanh Sơn dám phản kháng mệnh lệnh của mình, hoặc là vì lời nói vừa rồi làm cho phần lớn các Hư Cảnh cường giả hướng tới Đại Duyên Sơn, thanh âm trong mây đen ở thời khắc này có chút run nhè nhẹ: “Đằng Thanh Sơn, là chính ngươi muốn chết, đừng có trách ta!”

Thanh âm chói tai phẫn nộ gào rít. Trong nháy mắt thanh âm chấn vang cả Cửu Châu.

“Oanh!”

Trong giây lát, không gian của Cửu Châu dưới sự phẫn nộ của thanh âm liền sụp đổ. Mấy trăm mét trên bầu trời xuất hiện một cái hắc động đường kính mấy trăm mét, trong nháy mắt bao vây Đằng Thanh Sơn ở bên trong.

“Thanh Sơn!”

“Sư phụ!”

Thấy một màn bất thình lình này, tất cả mọi người trong Hình Ý Môn sợ hãi!

“Tạm biệt, Lý Quân!” Cảm thụ được khủng bố năng lượng làm cho người ta sợ hãi, Luân Hồi Thương trong tay Đằng Thanh Sơn vỡ vụn. Đằng Thanh Sơn không có phản kháng mà chỉ cúi đấu nhìn về phía vẻ mặt sợ hãi của Lý Quân trên mặt đất. Trong mắt mang theo một tia không cam lòng, biến mất ở trong hắc động.

“Ta là trời, ai chống lại ta thì người đó phải chết!” Thanh âm mạnh mẽ, chói tai đầy phẫn nộ lại một lần nữa rít gào. Tất cả không gian của Cửu Châu đại địa đều run rẩy.