Nghe được thanh âm như vậy, Đằng Thanh Sơn nhíu mày.
“ Rống” dưới thân Đao Trì gầm nhẹ một tiếng, tựa hồ muôn hỏi có đi tiếp không.
“ Xuống xem sao” Đằng Thanh Sơn nhàn nhạt nói.
( Chú: Đao Trì biết nói sao không nói? Nguyên nhân rất đơn giản là nó không thích nói tiếng người. giống như người không thích nói tiếng thú vậy.)
“ Rống” Đao Trì gầm nhẹ một tiếng, hai cánh rung động một chút, một người một thú lại hướng xuống mặt đất đi tới.
“ Gϊếŧ ta? Cái tên vong ân phụ nghĩa nhà ngươi, ngươi là cầm thú! Ngươi đã thương ta, đại ca của ta sẽ không bỏ qua ngươi!” Một cái bén nhọn thanh âm truyền ra, trong thanh âm mang theo vô tận oán hận cùng thê lương.
Xa xa, nghe được hai thanh âm, Đằng Thanh Sơn trong lòng lại vững tin đây điều là nhân loại. Sau khi đi tới thế giới này, ngoại trừ đám người Đại Vũ ở ngoài, Đằng Thanh Sơn còn chưa thấy bất cứ kẻ nào.
Mà hôm nay lại có thể thấy được nhân loại, Đằng Thanh Sơn có chút hiếu kỳ tới xem.
Xuyên qua tùng lâm hướng nơi thanh âm phát ra nhìn tới. Đằng Thanh Sơn nhíu mày, thầm nghĩ nhân loại cùng nhân loại chỉ có chém gϊếŧ mới có ý nghĩa?
Lúc này, Đằng Thanh Sơn đã thấy một gã mang theo một nụ cười ta ác, khóe miệng tràn đầy máu tươi nam tử, cầm trường kiếm trong tay hướng về một gã nằm nữa quỳ trên mặt đất, nhìn về phía nữ tử còn trẻ đang bị trọng thương tùy tiện cười to: “Đại ca? Ha ha, buồn cười. ta gϊếŧ chết ngươi, bọn họ có thể làm gì ta? Sau khi hấp thu năng lượng của ngươi, ta có thể đột phá tới tam đỉnh, cho dù đại ca ngươi tới, ta cũng sẽ làm cho hắn tới được mà đi không được.”
“ Táp Âm, ngươi đáng chết!” Nhìn chằm chằm một thân bạch y, miệng dính đầy máu tươi trẻ tuổi nam tử. Trẻ tuổi nữ tử mang một bộ tử y, nữa quỳ trên mặt đất, mang theo một tia hàn khí quát: “ Cho dù ngươi muốn gϊếŧ chết ta, cũng không dễ dàng như vậy đâu!”
Nói đến đây, hàn ý trong mắt nàng tỏa ra dày đặc hơn, nhiệt độ bốn phía nhanh chóng giảm xuống. Xem hình dạng của nàng, đã là nhất phó tuyệt nhiên chi ý.
“ Ha ha, để ta xem xem, ngươi chỉ mới bước vào nhị đỉnh. Đồng thời hoàn toàn là dựa vào gϊếŧ cửu đỉnh thú để hấp thu năng lượng để đột phá thì có thể gây uy hϊếp gì cho ta!” nam tử tên Táp Âm trên mặt lộ ra nét mặt hung dữ nói: “ Cũng không sợ nói cho ngươi biết, Y Tân bảy người bọn họ đều chết trên tay của ta. Vì sao tu vi của ta có thể tăng nhanh như vậy, đó là bởi vì ta hấp thu lực lượng của họ. Ha ha, hấp thu lực lượng của nhân loại, so với việc hấp thu năng lượng của cửu đỉnh thú an toàn hơn nhiều, đồng thời có thể hấp thu được kinh nghiệm lĩnh ngộ pháp tắc của bọn họ.”
Nói xong, trường kiếm trong tay Táp Âm hơi chấn động, toàn bộ không gian theo thanh trường kiếm rung động như nhau, thanh âm chói tai từ trong trường kiếm truyền ra.
Nghe thanh âm bén nhọn như thế, vốn không gian bị ngưng kết liền bị nghiền nát ra, hàng băng trên mặt đất cũng tầng tầng nát bấy.
“ Phốc xuy!” Mà đối diện, tuổi trẻ nữ tử phun ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt nháy mắt trở thành trắng bệch.
Xa xa, Đằng Thanh Sơn cùng Đao Trì nghe được thanh âm bén nhọn như thế, sắc mặt cũng không khỏi biến đổi.
Ngay tại thanh âm truyền vào trong tai, Đằng Thanh Sơn chỉ cảm thấy một cổ cường đại sóng âm lực lượng chuyển vào trong óc, giống như màng tai bí phá nát, liền ngay cả linh hồn đểu rung động kịch liệt, như bị ngàn vạn kg đυ.ng vào giống nhau.
"Rống! ! !"
Mà bên cạnh Đao Trì, sau khi nghe được thanh âm, ngẩng đầu lên trời điên cuồng hét lên. Sau một khắc, màu hồng từ trong mắt Đao Trì lóe ra, hai cánh rung động kịch liệt, mấy ngàn cái châm màu đỏ từ trên người Đao Trì phóng ra, mục tiêu không phải ai khác, chính là người cầm trong tay trường kiếm tuổi trẻ nam tử.
Ngàn cây châm màu đỏ, chính là một kỹ năng của Đao Trì ---- Thiên Huyết Thứ!
Không chỉ có thể phóng ra hơn một ngàn cây, lực xuyên thấu cũng cường đại vô cùng. Phạm vi bao trùm toàn diện, đồng thời mỗi một cây đều mang theo độc tính tê liệt, một khi bị đâm trúng, có thể sẽ không chết, nhưng tuyệt đối sẽ bị mất đi năng lực hành động. Người hoặc thú hơi yếu một chút, tự nhiên bị đâm trúng mà chết.
Theo thực lực của Đao Trì tăng lên, Thiên Huyết Thứ cũng trở nên càng lợi hại, số lượng cũng không ngừng tăng lên.
Mà lúc này, ngàn cây châm màu đỏ giống như bàn tay của một con độc long nhanh chóng hướng tới tuổi trẻ nam tử mà đánh.
Nguyên bản, nam tử muốn giải quyết tính mạng của nàng kia. Nhưng đột nhiên cảm giác được nguy hiểm đang tới, sắc mặt liền biến đổi. Nhanh chóng xoay người, trường kiếm trong tay vũ động, năng lượng màu xanh bạo phát, cơn lốc nhanh chóng bạo khởi.
Nhất thời, cành cây trong vòng trăm mét hoàn toàn bị cắt bay toán loạn. Uy lực của Thiên Huyết Thứ đã bị cơn lốc quấy nhiễu mà yếu bớt một năm phần, độ chuẩn xác cũng rớt xuống.
"Leng keng đinh..."
Trường kiếm vũ động, hóa thành nghìn vạn đạo kiếm ảnh cùng Thiến Huyết Thứ chạm vào nhau, phát ra thanh âm giòn vang.
“ Ai!” Sau khi hóa giải Thiến Huyết Thứ, nam tử căm tức nhìn bốn phía, hết lớn một tiếng.
Thanh âm của tuổi trẻ nam tử mang theo phong năng lượng, thanh âm giống như sóng gợn sinh ra, cây cối xung quanh đều rung động.
"Rống "
Thanh âm trầm thấp truyền tới, một đôi màu đỏ con ngươi xuất hiện tại phía sau nam tử, khí tức âm lãnh thị huyết nhìn chăm chú vào đầu hắn. Hai chuôi đao giơ lên bầu trời, tại sắc trời âm u hiện ra vẻ đẹp yêu diễm, giống như liêm đao của tử thần hung hăng hướng đầu của nam tử cắt tới.
Giờ khắc này, sắc mặt tái nhợt nam tử lộ ra một tia sợ hãi, hai tròng mắt nhanh chóng co rút, cố gắng nghiên người để nhìn rõ phía sau mình là quái vật gì.
"Oanh!"
Đại địa run rẩy dữ dội, một cái khe rãnh dài đến mười thước liền xuất hiện trước mặt nữ tử.
Khe rãnh đập vào mắt nữ tử, trong mắt nữ tử lộ ra khϊếp ý nhìn quái vật xuất hiện trước mắt. Thân thể giống như áo giáp tản ra màu hồng, con ngươi đỏ như máu giống như ác ma, sát khí cường đại làm cho kẻ khác sợ hãi.
Đây là cái gì?!
Nhìn Đao Trì, nữ tử trong lòng kinh hãi, biểu tình lãnh nhất thời đạm biến mất, ngược lại chỉ có càng thêm sợ hãi.
"Rống "
Cổ họng Đao Trì phát ra thanh âm khiến kẻ khác kinh hãi, cái đầu hình tam giác, con ngươi màu đỏ nhìn xuống trên người nữ tử.
“ Đừng gϊếŧ ta, đừng gϊếŧ ta!” Nhìn thấy con đỏ ngầu của Đao Trì, tâm lý thừa nhận của nữ tử trong nháy mắt tan nát. Nàng biết, nếu như con quái vật trước mặt muốn gϊếŧ mình, thì mình chỉ có chết mà thôi!
Sợ hãi, vô tận sợ hãi tràn ngập khắp người nàng. Nhất là con ngươi màu đỏ, khiến cho tim nàng đập nhanh. Có người không sợ chết sao? Không có ! Mặc kệ là người hay là cửu đỉnh thú, chỉ cần là có sinh mệnh, lúc cảm nhận được sinh mạng của mình bị người khác nắm giữ, đều trở nên sợ hãi, thậm chí còn điên loạn.
“ Phong sa bạo tẩu!”
Nhưng mà, đúng lúc này, một cái âm thanh điên cuồng vang lên.
"Phanh oanh!"
Âm thanh vang dội, cái khe rãnh khổng lồ trước mặt Đao Trì liền có thể bị sụp đổ. Ánh sáng màu xanh bắt đầu khởi động, bùn đất màu đen trong nháy mắt bị phong hóa mà thành cát bụi, hóa thanh một cái thật lớn, có thể xé nát tất cả Long quyển sa bạo, cuốn thân hình to lớn của Đao Trì lên cao, quăng nó ra xa.
Không chết? !
Thấy một màn như vậy, nguyên bản đang bị sự khủng bố của Đao Trì sẽ gϊếŧ chết nàng, nữ tử lại thấy như vậy một màn khiến nàng sửng sốt. Trong lòng nhất thời rõ ràng, Táp Âm không có bị quái vật kia gϊếŧ chết!
Giống như có phản xạ, ánh mắt nữ tử hướng về phía Đao Trì bị rơi xuống mà nhìn. Trong lòng bỗng nhiên nổi lên một tia ý niệm mà nang cũng không thể tin được, đó là mong muốn quái vật kia có thể gϊếŧ chết Táp Âm, cho dù mình có bị gϊếŧ cũng không tiếc.
“ Ha ha, ha ha ha… muốn gϊếŧ ta? Đùa à!” tiếng cười cuồng ngạo truyền tới, từ trong đám bụi, Táp Âm chậm rãi bước ra.
Chỉ là, Táp Âm lúc này lại thảm hại vô cùng. Không chỉ có sắc mặt thảm hại, trên ngực càng có một vết thương lớn, máu tươi không ngừng trào ra, áo trắng trên người cũng rách te tua. Nhưng dù là vậy, Táp Âm vẫn cười lớn như trước, giống như mình rất lợi hại vậy.
Thế nhưng, tiếng cười của hắn không được bao lâu đã im bặt. Bởi vì, hắn cảm thụ được thân thể của mình rất nhanh trở nên tê dại, không bị mình khống chế.
Chuyện gì xảy ra?! Cảm nhận được tình huống thân thể, sắc mặt tái nhợt của Táp Âm trở thành màu vàng, đứng ở đó không hề nhúc nhích.
Đối diện, nữ tử nhìn Táp Âm lúc này, sự tuyệt vọng đang có trong con ngươi hiện lên một tia nghị hoặc. Ngay sau đó, nữ tử tựa hồ đã nhận ra cái gì. Ánh mắt sắc lạnh lóe ra, cả người hóa thành một đạo màu lam thân ảnh vọt tới trước người Táp Âm, quang mang hiện lên, hung hăng đâm vào trong ngực của hắn.
"Ngươi!"
Quang mang tiến vào trong ngực Táp Âm, hắn cả người ngơ ngác đứng ở đó, con ngươi mở lớn nhìn nữ tử, yết hầu phát ra thanh âm, nhưng chính là không nói thành lời.
‘Phanh’ một tiếng, nguyên bản còn muốn gϊếŧ chết nữ tử, Táp Âm liền ngã xuống trên mặt đất, giật giật vài cái liền rời bỏ thế giới này, một đoàn màu xanh năng lượng từ trong cơ thể hắn bay ra.
“ Rống”, đúng lúc này, tiếng gầm nhẹ từ xa xa truyền đến. Trên bầu trời, Đằng Thanh Sơn đứng ở trên lưng Đao Trì, cười nhẹ một tiếng liền rất nhanh rời đi.